Anh đi xuống tầng dưới.
Một trận mưa lớn bất chợt kéo đến, khiến Diệp Viễn cảm thấy lạnh sống lưng.
Diệp Viễn cứ đi trên đường như một xác sống mà không biết đích đến.
Anh không biết, rời khỏi nhà họ Lâm thì nên đi đâu.
Anh cũng không thể nhớ được những chuyện xảy ra ba năm trước.
Anh không biết mình là ai và trước đó, anh đã làm gì.
Anh chỉ nhớ rằng, ba năm trước, không biết vì sao anh lại lang bạt trên phố Giang Châu, sắp chết vì đói và lạnh.
Đúng thời điểm đó, nhà họ Lâm tìm đến anh, cho anh đến ở nhà họ Lâm, trở thành chồng của Lâm Phi Phi.
Bất giác, Diệp Viễn đã tới một giao lộ vắng vẻ.
Bỗng chốc, một luồng sáng chói mắt chiếu thẳng tới, một chiếc xe tải lao nhanh về phía anh.
Luồng sáng đó khiến Diệp Viễn nhắm chặt mắt theo phản xạ rồi đứng sững tại chỗ.
Mà chiếc xe tải kia, rõ ràng là nhìn thấy Diệp Viễn nhưng lái xe lại không hề có ý định giảm tốc độ.
Trái lại, anh ta còn nhấn mạnh chân ga, lao tới Diệp Viễn.
“Ầm!”
Một âm thanh lớn nổ ra.
Chiếc xe hung hăng đâm vào Diệp Viễn.
Anh như một con diều đứt dây, bay một đường cung trên không trung.
Phần gáy bị đập mạnh xuống mặt đường bê tông cứng.
Máu tươi hoà vào nước mưa, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Chiếc xe tải lớn không hề dừng lại mà lao vút trong màn mưa rồi biến mất dạng.
…
Sáng hôm sau.
Trên một giường bệnh của bệnh viện trung tâm Giang Châu.
“Đừng, đừng!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên, Diệp Viễn bật dậy trên giường bệnh, vẻ mặt đầy đau đớn và phẫn nộ.
“Anh tỉnh rồi à, anh thấy thế nào?”
Một y tá đứng bên cạnh giường bệnh hỏi thăm.
Nhưng anh lại không hề đáp lại câu hỏi của cô ấy.
Bởi vì lúc này, Diệp Viễn đang dồn toàn bộ sự chú ý vào dòng chảy ký ức trong đầu mình.
Vô số hình ảnh, vô số con người xuất hiện trong đầu anh.
Điện Thiên Thánh, phái Bát Kì của nước Uy, đoàn hiệp sĩ của nước Tinh Điều…
Tất cả giống như một bộ phim, những cảnh tượng trong quá khứ không ngừng hiện ra.
Diệp Viễn đã khôi phục được trí nhớ.
Vốn dĩ, Diệp Viễn là người nhà họ Tiêu, một dòng họ lớn ở thủ đô.
Vào năm anh 15 tuổi, không biết vì sao mà bị dòng họ tàn nhẫn, vô tình đuổi ra ngoài.
Anh lưu bạt ở nước ngoài, dùng chính khả năng của mình, gây dựng một thế lực mạnh nhất thế giới trong mười năm, gọi là Điện Thiên Thánh.
Ba năm trước, Diệp Viễn vô tình có được một tấm bản đồ kho báu, trên đó ghi rõ, trên một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài có một di chỉ của giáo phái cổ xưa.
Đó có thể là nơi lưu giữ vô số kho báu của người tu hành thời cổ đại.
Diệp Viễn không hề do dự đưa người tới thăm dò.
Kết quả là, trên hòn đảo đó thật sự có truyền thừa Quỷ Môn của một môn phái cổ đại.
Trải qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ, cuối cùng Diệp Viễn đã giành được truyền thừa Quỷ Môn đó.
Anh đang chuẩn bị sơ tán đám thuộc hạ.
Thì lại bị tấn công bởi nhiều thế lực như đoàn hiệp sĩ của nước Tinh Điều, phái Bát Kì của nước Uy và các quốc gia phương Tây.
Trong trận chiến đó, người của điện Thiên Thánh bị tiêu diệt gần hết.
Diệp Viễn bị hàng trăm cao thủ bao vây, tấn công và bị thương nặng.
Nếu không phải là vào thời khắc mấu chốt, mấy người đàn em của anh liều mạng đánh lạc hướng những cao thủ kia, giành cơ hội sống cho anh.
Thì bây giờ, anh đã thành bộ xương trắng rồi.
Cuối cùng, Diệp Viễn lê tấm thân đầy vết thương tới Giang Châu của nước Hoa Hạ.
Sau đó thì tới chuyện gặp người nhà họ Lâm.
“Anh không sao chứ? Sao không nói gì?”
Đúng lúc này, giọng nói của cô y tá lại vang lên.
“Tôi không sao.
Xin hỏi, ai là người đưa tôi tới viện thế?”, Diệp Viễn hỏi.
“Là cô Tô của nhà họ Tô.
Tối hôm qua, trên đường tới viện, cô ấy gặp anh đang nằm trong vũng máu nên đã đưa anh tới đây!”, y tá trả lời.
“Cô Tô nhà họ Tô?”
Diệp Viễn vẫn chưa nghĩ ra ai.
Y tá thấy vậy thì nói thêm, cô Tô của nhà họ Tô.
Chính là Tô Yên Nhiên của nhà họ Tô, một gia đình giàu có tại Giang Châu.
Đương nhiên là Diệp Viễn có biết nhà họ Tô này.
Đó là một dòng họ lớn, giàu có đứng đầu Giang Châu, ông cụ nhà họ Tô là lãnh đạo trong quân đội, vừa về hưu mấy năm trước.