“Ha ha ha…”
Mọi người đều bị Diệp Viễn chọc cười.

Nhất là Hứa Thiên Long, ông ta là người cười vui vẻ nhất, cười chảy cả nước mắt.

Nhưng một giây sau đó, Hứa Thiên Long cười vui nhất đã bị Diệp Viễn giơ tay bóp cổ, nhấc dậy khỏi ghế.

Hít thở không thông khiến tiếng cười của Hứa Thiên Long chợt dừng lại.

“Rầm!”
Cùng với một tiếng vang thật lớn, Hứa Thiên Long bị Diệp Viễn nện thật mạnh xuống bàn họp, ngã lảo đảo, nổ cả đom đóm mắt.

Trong phút chốc, tiếng người trong cả phòng họp đều biến mất, yên tĩnh đến mức chỉ còn mỗi tiếng hít thở của mọi người.

Bấy giờ, tất cả đều không thể tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Viễn, họ đều không ngờ Diệp Viễn lại ngang ngược và to gan như thế.

Lại dám đánh Hứa Thiên Long trước mặt nhiều người như vậy.


“Đồ vô liêm sỉ!”
Lưu Hoành lập tức nổi giận, vỗ bàn đứng dậy.

Nhưng khi Lưu Hoành vừa mới đứng lên thì lại phát hiện cơ thể mình mất khống chế, lơ lửng giữa không trung.

Cúi đầu xuống nhìn lại, thấy tay của Diệp Viễn đã nắm lấy cổ mình.

“Rầm!”
Lại là một tiếng vang lớn, Lưu Hoành cũng bị nện thật mạnh xuống bàn họp.

“Tiêu rồi! Tiêu rồi, lần này nhà họ Sở tiêu thật rồi!”
Sở Trung Nam thấy thế thì mặt xám ngoét như tro tàn, bàn đầu ông ta còn muốn đàm phán hòa bình với Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, mong hai người họ có thể tha cho nhà họ Sở một con đường sống.

Nhưng lúc này Diệp Viễn vừa tới đã trực tiếp ra tay, đánh Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, hơn nữa còn đánh trước mặt nhiều người ở Sở Châu như thế.

Thù này xem như không thể gỡ bỏ được nữa rồi.

Không còn chút đường sống nào nữa rồi.

“Hừ!”
Người duy nhất cảm thấy hả giận ở đó chính là Sở Vân Phi.

Anh ta hận không thể đích thân ra tay, giải quyết hai tên khốn Lưu Hoành và Hứa Thiên Long một phen.

“Giết nó, lập tức giết nó cho tao!”
Tức giận, nhục nhã, bấy giờ đã dâng trào trong lòng Lưu Hoành và Hứa Thiên Long, bọn họ đau đớn gào thét.

Cùng với tiếng hét của Hứa Thiên Long, người của nhà họ Hứa và đàn em của Lưu Hoành đều phản ứng lại.

Hơn mười người vung vũ khí lên, nhắm về phía Diệp Viễn.


Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, chủ động đón đòn tấn công của bọn họ.

Đánh với những người đó, Diệp Viễn không hề dùng đến linh khí hay thuật pháp, anh chỉ dựa vào sức mạnh của cơ thể, đánh tay đôi với bọn họ.

Thật ra, Diệp Viễn rất thích cái cảm giác những cú đấm đó đánh vào da thịt.

Một đấm một đá tung ra, đã có vài người ngã xuống đất.

Chưa tới một phút, hơn mười người đã ngã rạp xuống đất.

Mấy người đang đứng canh chừng bên ngoài cũng vọt vào.

Diệp Viễn ngại không gian trong phòng họp quá nhỏ nên trực tiếp chạy ra ngoài.

Bên ngoài, vệ sĩ của các gia tộc, cộng với người bên nhà họ Hứa cùng với đàn em Lưu Hoành, tổng cộng đâu đó hơn một ngàn.

Nhìn thấy đám đông nghìn nghịt trong nhà máy khai thác, Diệp Viễn khẽ nở nụ cười, bắt đầu xoay tay.

“Tên đó muốn làm gì thế?”
“Chẳng lẽ định một mình đánh với hơn ngàn người đó ư?”
Có người nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, có chút hoảng sợ nói.


Mọi người ở đó nghe thế thì đều cảm thấy tim mình như ngừng đập.

“Đúng là chán sống mà, hơn ngàn người kia mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ để cậu ta chết đuối rồi, còn định một mình đánh với cả ngàn người, buồn cười thật!”
“Đúng đó, cậu ta tưởng mình là thần hả, một mình đấu một ngàn? Hừ!”
Tất nhiên, đa số mọi người đều nghĩ rằng Diệp Viễn tự tìm đường chết.

Người duy nhất ở đó tin tưởng Diệp Viễn chính là Sở Vân Phi.

Mà lúc này cảm xúc của Sở Vân Phi cứ lâng lâng, Diệp Viễn muốn một đấu ngàn, đó là khái niệm thế nào.

Anh ta xúc động nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, muốn quay lại cảnh tượng có thể gây ra một cơn địa chấn này.

“Vân Phi, con khuyên nhủ đại sư Diệp vài câu đi, đây không phải là chuyện đùa!”
Không biết từ khi nào, Sở Trung Nam đã đi tới bên cạnh Sở Vân Phi.

Ông ta biết Diệp Viễn rất ghê gớm, nhưng dù mạnh cách mấy thì đối mặt với một ngàn người cũng chưa chắc đã đánh lại mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện