Cổ mộ U Linh.

Tọa lạc cách Ngũ Đài Sơn khoảng ba mươi dặm về hướng Tây, ngôi cổ mộ bằng đá hoa cương to lớn trông tợ một quả đồi trọc, hướng mặt về phía Tây.

Tấm bia đá cao sừng sững với bốn chữ thảo khắc sắc nét:

U Linh Chi Địa.

Chung quanh cổ mộ là những dãy mồ thẳng tắp, tất cả đều hướng mặt về phía trung tâm.

Nơi đó chính là ngôi cổ mộ U Linh Chi Địa.

Mặt trời đúng ngọ thì từ tám phương bốn hướng, từng đoàn người với binh khí cầm tay, nai nịt kéo về phía U Linh cổ mộ. Dẫn đầu đoàn cao thủ hướng chính Đông là Lý vương nương cùng với Lệnh Thế Kiệt. Án ngữ hướng Tây là nhóm cao thủ Cái Bang độ trên trăm nhân mạng, dẫn đầu là Thần Hành Dị Cái. Từ hướng Nam là các nhà sư Thiếu Lâm Tự do chính đại sư Huệ Giác đảm trách. Còn hướng Bắc là những cao thủ trên giang hồ được tập trung dưới lá đại kỳ lục lâm của tổng trại chủ Chữ Hào Thiên. Khí thế của quần hùng thật là hùng dũng và háo hức.

Dẫn đầu lục lâm hảo hán, Chữ Hào Thiên đi đầu, thỉnh thoảng lại xướng lên:

- Chính nghĩa hưng thịnh, anh hùng bất vị thân.

Chỉ trong khoảng khắc, tất cả quần hùng bạch đạo đã kéo đến vây quanh ngôi cổ mộ.

Trong ánh sáng hừng hực của vầng nhật quang rọi xuống, trông họ quá nhỏ bé trước ngôi cổ mộ hùng vĩ.

Lý vương nương nhìn sang Lệnh Thế Kiệt:

- Lệnh hiền điệt, đã đến lúc con thực hiện sứ mạng của mình.

Lý vương nương thở dài một tiếng:

- Một lần nữa ta muốn nhắc hiền điệt. Sự tồn vong của võ lâm đều quyết định vào lúc này. Nếu như hiền điệt nặng tình thì sẽ có bao nhiêu sinh linh phải xuống cõi U Linh Môn làm nô dịch cho Quỷ Kiếm U Linh.

Lệnh Thế Kiệt bặm môi gật đầu. Tay chàng đặt vào đốc thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, hướng mắt nhìn về phía ngôi cổ mộ U Linh. Chàng tưởng nhớ lại dĩ vãng, mà chàng và sư tôn đã trải qua với nhau mà tim đập như trống trận.

Lý vương nương liếc trộm Thế Kiệt, buông một tiếng thở ra. Bà cảm thấy có cái gì đó thật là bất an đang xâm chiếm mọi suy nghĩ của bà.

Chữ Hào Thiên lại cao giọng xướng lên:

- Vị nghĩa, anh hùng bất vị thân.

Lý vương nương mỉm cười nhìn lại Thế Kiệt:

- Thế Kiệt, con nghe những gì Chữ huynh đệ nói chứ? - Hiền điệt đã nghe.

Sau câu nói đó chàng lại buông một tiếng thở dài thườn thượt.

Lý vương nương liền cầm cờ hiệu màu hồng phất một cái.

Nhóm hảo hán do Chữ Hào Thiên cầm cờ lịnh ào ào lao về phía cánh cửa đá của U Linh cổ mộ. Tất cả mọi người không ai bảo ai hè nhau công phá thạch môn. Người thì đao, kẻ thì búa, có kẻ cầm chùy nện vào thạch môn.

Những thanh âm ầm ì vang lên rộn rịp, nhưng đúng một khắc sau thì mọi người đã mệt lử, nhưng cánh cửa vào U Linh cổ mộ vẫn không xoay chuyển.

Thần Hành Dị Cái tức tối gãi đầu:

- Cánh cửa khỉ này thế mà cứng dữ.

Lão quay lại Lý vương nương:

- Lý vương nương, chúng ta phải làm sao đây?

Lý vương nương nhíu mày suy nghĩ:

- Thạch môn của U Linh cổ mộ không phải một sớm một chiều mà công phá được. Mọi người phải kiên trì. Nếu như quần ma có thể phá được thạch môn Kim Đỉnh Sơn thì chúng ta cũng có thể phá được cánh cửa đá của U Linh Chi Địa.

Thần Hành Dị Cái gật đầu:

- Chúng ta sẽ phá nó.

Lão quay lại nhóm môn hạ Cái Bang:

- Các người hãy thay nhóm bằng hữu lục lâm mà công phá thạch môn U Linh Chi Địa.

Theo hiệu lệnh của lão thâu nhi, nhóm bang chúng Cái Bang liền thay quần hào lục lâm nhâu nhâu bâu lấy thạch môn U Linh Chi Địa. Mạnh ai người nấy đập. Kẻ manh dùng chùy dùng búa, người yếu thì dùng dao, dùng kiếm. Một khắc nữa lại trôi qua, nhưng cánh cửa thạch môn vẫn không vỡ, họa lắm trên nó chỉ có những vết trầy do đục do đẽo.

Bọn bang chúng Cái Bang mệt lả người, rút trở về sau. Hai vị trưởng lão bước đến bái lão thâu nhi. Một người lắc đầu nói:

- Bọn thuộc hạ đã dùng hết sức nhưng không sao phá được cánh cửa này.

Thần Hành Dị Cái nhìn Lệnh Thế Kiệt. Lão lưỡng lự một lúc rồi nói:

- Lệnh hiền điệt chắc dụng đến linh kiếm của mười hai vị La Hán may ra phá được thạch môn U Linh Chi Địa.

Huệ Giác đại sư thoáng lộ vẻ lo lắng:

- A di đà phật! Tất cả mọi người có mặt hôm nay kéo đến U Linh Chi Địa là do tin vào linh kiếm của Lệnh công tử. Nếu bây giờ công tử dụng đến linh khí tiên thiên, thì sẽ hao tổn chân ngươn, đến lúc cần sợ không hồi phục kịp.

Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc nói:

- Lão đại sư yên tâm, đã có Tuyết Liên của tôi rồi. Nếu Lệnh công tử hao tốn chân ngươn thì cũng sớm hồi phục thôi.

Huệ Giác đại sư nhìn qua Lý vương nương:

- Lý vương nương nghĩ sao? Chủ định của chúng ta là công phá U Linh Chi Địa vào ban ngày để tránh tổn vong sinh linh. Nay chỉ mỗi thạch môn của U Linh Chi Địa, chúng ta cũng không phá được. Làm sao có thể vào cổ mộ U Linh?

Lý vương nương suy nghĩ một lúc:

- Ý của tôi là công phá vào ban ngày để tìm sự thuận lợi cho chúng ta nhưng Thế Kiệt phải dụng đến linh khí của mười hai vị La Hán cũng có điều bất lợi cho Thế Kiệt.

Thế Kiệt nhìn Lý vương nương nói:

- Vương mẫu đừng lo, có lẽ phải dụng đến linh khí tiên thiên của những vị La Hán, còn hơn để đêm xuống bao sinh linh ở đây chẳng biết như thế nào.

Lý vương nương buông một tiếng thở dài:

- Hiền điệt cứ quyết định.

Thế Kiệt gật đầu. Lý vương nương liền rút cờ hiệu màu vàng phất lên. Thấy lá cờ vàng quần hào đồng loạt lui về chỗ cũ, nhường khoảng trống trước thạch môn cho Lệnh Thế Kiệt.

Lý vương nương nhìn Thế Kiệt nói:

- Sau khi công phá thạch môn U Linh cổ mộ, hiền điệt cần phải quay lại đây để vận công điều tức phục hồi chân ngươn.

Thế Kiệt gật đầu. Chàng cầm Quỷ Kiếm rảo bước đến trước cửa thạch môn rồi từ từ rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ. Thanh Quỷ Kiếm được Thế Kiệt nâng dần qua khỏi đỉnh đầu với tư thế Đồng Tử Bái Quan Âm.

Vầng nhật quang chiếu vào lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm từ chuyển hóa từ màu xanh biếc qua màu đỏ rồi xuất hiện một màn lửa đỏ rực tỏa hơi nóng hầm hập.

Sức nóng từ lưỡi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn phá ra trên phạm vi hai mươi trượng. Tiết trời lập Đông thế mà những lớp cỏ dưới chân chung quanh chàng như bị sức nóng làm chúng rũ hẳn lại. Ngay cả những cao thủ đứng gần cũng phải thối bộ bởi sức nóng từ lưỡi kiếm Đoạn Hồn tỏa ra. Sự kỳ diệu của lưỡi kiếm khiến mọi người đứng ngây người nhìn Lệnh Thế Kiệt.

Sau khi vận đủ nguyên ngươn tới tầng thứ mười hai, Thế Kiệt hướng tinh nhãn chằm chằm về phía thạch môn U Linh Chi Địa. Chàng lẩm nhẩm nói:

- Sư tôn, tha thứ cho Lệnh Thế Kiệt.

Cùng với câu nói đó, nước mắt chợt trào ra khóe mắt chàng. Thế Kiệt mím môi nén tất cả sự Oan nghiệt vào trong rồi chợt hú vang một tiếng lồng lộng. Tiếng hú của chàng nghe tợ tiếng rồng rú thét ngập tràn sự u uẩn. Cùng với tiếng rú đó, Thế Kiệt chém xả lưỡi kiếm lửa về phía thạch môn U Linh Chi Địa. Từ lưỡi kiếm trên tay chàng một chiếc lưỡi lửa kéo dài ra xá thẳng vào thạch môn U Linh cổ mộ.

Ầm...

Cả ngôi cổ mộ khổng lồ như rung chuyển bởi một cơn chấn động dữ dội. Còn thạch U Linh thì như bị đốt trong biển lửa khổng lồ.

Sau tiếng nổ kinh thiên động địa đó thì tiếp những âm thanh răng rắc, rồi thạch môn đổ sầm xuống.

Ầm...

Cát bụi mù mịt tung tóe chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Lý vương nương băng đến bên Thế Kiệt. Bà nắm tay chàng và cảm nhận sự giá buốt từ tay Thế Kiệt phả ra.

Lý vương nương quan sát sắc diện của Thế Kiệt, thấy chàng nhợt nhạt như một kẻ bị cảm lạnh.

- Thế Kiệt, theo Vương mẫu!

Không cần Thế Kiệt có phản ứng gì, Lý vương mẫu kéo chàng về chỗ cũ rồi ép xuống.

Bà đọc khẩu quyết rồi áp song thủ vào đài huyệt Thiên Linh Cái chuyển chân ngươn của mình qua Thế Kiệt.

Trong khi Vương mẫu chuyển công lực cho Thế Kiệt thì quần hào nhâu nhâu bâu lấy lối vào U Linh Chi Địa. Tất cả mọi người đều nhìn thấy một khối ngọc thạch khổng lồ xa xa trong cổ mộ U Linh.

Chính khối ngọc thạch đó khiến cho mắt người nào cũng sáng hẳn lên. Ai nấy cũng đều liên tưởng đến một kho tàng liên thành được dấu trong ngôi cổ mộ khổng lồ này.

Chữ Hào Thiên chưa kịp phát hiệu lệnh, những trại chủ đã háo hức thốt lên:

- Huynh đệ, bên trong có kho tàng, xông vào!

Năm mươi gã lục lâm rào rào như bầy châu chấu băng mình qua thạch môn U Linh Chi Địa, bất chấp nguy hiểm. Chữ Hào Thiên cuống quít nói:

- Các huynh đệ cẩn thận đó!

Miệng thì thét, chân Chữ Hào Thiên thì hối hả chạy theo nhóm huynh đệ của mình.

Nhóm lục lâm chưa vào được bao lâu chợt một ánh sáng xanh bất thần xuất hiện. Đó là một thứ ánh sáng chói lòa, từ trong U Linh cổ mộ hắt ra, mà ngay cả vầng dương quang cũng bị nó khỏa lấp.

Những tiếng rú cất lên lanh lảnh, những tiếng kêu đau đớn của bọn lục lâm dội đến tai dội đến tai Thần Hành Dị Cái, Huệ Giác đại sư và cả Lý Vương mẫu.

Mặc dù biết bên trong đã có sự cố nhưng mọi người không dám xông vào mà chỉ lắc đầu nén cái đau xé lòng vào trong.

Huệ Giác đại sư nghe những tiếng kêu đau đớn đó không dằn được liền niệm phật hiệu:

- A di đà phật! Cứu độ chúng sinh.

Lý vương nương thâu hồi ngọc thủ, nhìn Thần Hành Dị Cái nói:

- Cổ mộ U Linh đâu phải là tửu điếm hay khách điếm mà có thể xông vào là được.

Lý vương nương bất giác lo lắng đảo mắt tìm Chữ Hào Thiên. Bên cánh hảo hán lục lâm bắt đầu nhốn nháo. Bà thở dài khi không thấy họ Chữ đâu cả.

Lệnh Thế Kiệt đã bật dậy.

Chàng hốt hoảng hỏi:

- Vương mẫu... Chữ huynh...

Lý vương nương nhìn chàng:

- Tổng trại chủ Chữ Hào Thiên đã vào cổ mộ U Linh cùng với nhóm huynh đệ lục lâm.

Thế Kiệt biến sắc:

- Chữ huynh sao lại hồ đồ như vậy.

- Hiền điệt, ta không kịp cản Chữ Hào Thiên lại.

Lý vương mẫu vừa dứt câu thì từ trong cổ mộ U Linh, Chữ Hào Thiên hai bên kè kè hai gã trại chủ dò dẫm bước ra. Vừa thấy Chữ Hào Thiên xuất hiện bọn lục lâm phấn khích xướng lên:

- Tổng trại chủ uy vũ... tổng trại chủ uy vũ...

Người phấn khởi nhất là Lệnh Thế Kiệt. Chữ Hào Thiên vừa xuất hiện thì chàng đã trổ bí thuật Di Hình Cước Pháp băng đến. Thế Kiệt còn cách họ Chữ độ ba bước thì Chữ Hào Thiên té khuỵu xuống đất. Thế Kiệt thất sắc, băng đến đờ lấy họ Chữ.

- Chữ huynh.

Nhìn lại, chàng mới biết hai gã trại chủ mà Chữ Hào Thiên cắp ra giờ đã là hai xác chết mắt mở trừng trừng.

Chữ Hào Thiên mắt vẫn mở to, nhưng nghe tiếng Thế Kiệt liền gượng nói:

- Lệnh đệ, tất cả bằng hữu của ta đã bị đui hết rồi.

Chữ Hào Thiên rống:

- Ngay cả ta cũng không còn đôi mắt nữa.

Thế Kiệt bặm môi.

Chữ Hào Thiên nắm tay Thế Kiệt:

- Ta đưa được hai người bằng hữu trở ra, đệ hãy xem họ ra sao rồi.

Thế Kiệt ngập ngừng một lúc rồi nói:

- Chữ huynh, họ đã chết rồi.

Chữ Hào Thiên thổn thức nói:

- Chết rồi ư?

- Không thể trách Chữ huynh được.

Chữ Hào Thiên lắc đầu:

- Tại ta, thân là tổng trại chủ nhưng giới quy bất nghiêm nên mới xảy ra thảm kịch này.

Các chư huynh đệ thấy khối ngọc trong cổ mộ tưởng là kho báu nên ùa vào, không ngờ đó là tử địa. Ta muốn ngăn các huynh đệ lại nên phải chịu như thế này.

Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc bước đến bên Chữ Hào Thiên. Lão nhìn qua đã biết vị tổng trại chủ đã bị đui rồi.

Kỳ Thân Lộc thở dài rồi nói với Thế Kiệt:

- Lệnh công tử, chúng ta nên đưa tổng trại chủ về phía sau để lão phu tìm cách chữa trị cho y.

Chàng không đợi Chữ Hào Thiên có bằng lòng hay không mà xốc nách y dìu luôn về phía Lý vương nương.

Thấy Chữ Hào Thiên, Lý vương nương cũng không cầm lòng đặng. Bà nhìn Kỳ Thân Lộc:

- Lão đại phu có cách gì không?

Kỳ Thân Lộc quan sát đôi mắt của Chữ Hào Thiên rồi bắt mạch cho Chữ Hào Thiên.

Lão bắt mạch xong buông một tiếng thở dài.

Thế Kiệt hỏi:

- Lão tiền bối, Chữ huynh thế nào?

Nhin Thế Kiệt, Kỳ Thân Lộc ôn nhu nói:

- Như thế này đã là may mắn lắm rồi. Nếu tổng trại chủ không có thần lực hộ thân, lão e khó mà trở ra ngoài này được. Mặc dù bây giờ mạch của tổng trại chủ có nghịch đảo nhưng lão phu có thể phục hồi được, duy có đôi mắt thì sơ....

Lý vương nương nhìn lão:

- Nếu vậy nhờ lão đại phu.

Kỳ Thân Lộc nhìn Chữ Hào Thiên rồi lấy hộp kim vàng ghim luôn một lúc vào ba mươi sáu đại huyệt của gã. Ghim xong lão lau mồ hôi trán:

- Thế là xong.

Lý vương nương đỡ Chữ Hào Thiên nằm xuống tấm thảm, rồi từ tốn hỏi:

- Tổng trại chủ, chuyện gì đã xảy ra cho mọi người vậy?

Chữ Hào Thiên lắc đầu:

- Tại hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Khi đạo ánh sáng xanh xuất hiện thì cảm thấy tứ chi bủn rủn, mắt chói lòa chẳng còn nhìn thấy gì nữa, trong đầu thì có những âm thanh u u nhức như búa bổ.

Chữ Hào Thiên thở ra:

- Tại hạ biết có sự biến liền tràn bộ thoát trở ra, thuận tay cắp luôn hai vị huynh đệ, nhưng bấy giờ mới biết mình đã bị mù.

Lý vương nương nhìn Thế Kiệt:

- Hiền điệt, cái mà tổng trại chủ nói là khối ngọc chính là khối hoàng thạch mà mười hai vị La Hán muốn hủy đó.

Thần Hành Dị Cái cau mày thốt lên:

- Thế thì nguy rồi.

Huệ Giác đại sư nhìn lão thâu nhi:

- A di đà phật! Lão huynh nói nguy là nguy cái gì?

Thần Hành Dị Cái lắc đầu:

- Tất cả những lục lâm hảo hán xông vào cổ mộ, chốc nữa đây sẽ được cải tử hoàn sinh trong bộ dạng Cương Thi.

- A di đà phật!

Lão thâu nhi nói tiếp:

- Lũ Cương Thi kia kéo nhau ra khi đêm xuống. Đặc điểm của bọn chúng là chẳng biết sống chết là gì nên cũng chẳng sợ đao thương chưởng pháp.

Lão thâu nhi nhìn Chữ Hào Thiên:

- Nếu không có tổng trại chủ quay được trở ra thì tất cả chúng ta chắc xâm nhập cổ mộ và bây giờ không biết thành con khỉ gì đây.

Lão nhìn lại Lý vương nương:

- Lý vương nương, chúng ta nên rút lui thôi.

Lý vương nương nhíu mày suy nghĩ. Bà nhìn lại Huệ Giác đại sư:

- Đại sư, chúng ta có nên rút lui hay không một khi đã rút dây động rừng? Mục đích của chúng ta đến cổ mộ lần này là tiêu hủy hoàng thạch, nay lại rút lui, tôi e rằng sẽ chẳng con cơ hội nữa đâu.

Huệ Giác đại sư lần chuỗi hạt:

- A di đà phật! Lý vương nương nói rất đúng, một khi đã rút dây động rừng, chúng ta không còn lui bước được nữa rồi.

Huệ Giác nhìn Thế Kiệt:

- Lúc này lão tăng chỉ còn kỳ vọng vào Lệnh công tử mà thôi.

Lão hòa thượng Thiếu Lâm vừa dứt lời thì đột nhiên quần hào bỗng nhốn nháo hẳn lên.

Có người cất tiếng kêu la thảm thương.

Thần Hành Dị Cái biến sắc:

- Lại có sự biến xảy ra rồi.

Mọi người còn chưa biết đó là sự biến gì thì từ những hàng mộ vây quanh U Linh Chi Địa, lố nhố cao thủ Thần Long giáo và Câu Hồn Bang như đội mồ xuất hiện. Cùng với sự xuất hiện của quần ma là lúc nhúc lũ rắn đang bò theo từng hàng hướng về quần hùng bạch đạo.

Tất cả quần hùng không ai bảo ai đều đồng loạt rút về phía Lý vương nương và Thần Hành Dị Cái.

Lão thâu nhi nhảy đỏng lên khi nghe một trưởng lão Cái Bang thông báo tình hình.

Lão thét lên:

- Rắn à?

Vị trưởng Cái Bang gật đầu:

- Rắn nhiều lắm. Đều là những rắn độc có thể giết người.

- Chính lão Đông Độc Âu Dung Thừa đây mà. Lão quỷ đó biết lão thâu nhi này sợ rắn nên xua rắn ra đây.

Lão quay ngoắt lại Lý vương nương:

- Lý vương nương, chúng ta chạy thôi.

Miệng thì nói, chân của lão thâu nhi toan dợm bổ trổ Di Hình Cước Pháp.

Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc trừng mắt nhìn lão:

- Lão huynh định bỏ mọi người mà chạy ư? Nếu lão độc dùng độc thì Kỳ mỗ đây có cách trị mà.

Thần Hành Dị Cái hối hả nói:

- Lão lang băm ra tay nhanh lên đi. Lão ăn mày này nói trước, lão sợ rắn lắm. Chỉ cần đuổi được bầy súc sinh đó đi thì lão không thèm chạy nữa đâu.

- Được. Lão ăn mày xem Kỳ mỗ ra tay nè.

Diệu Thủ Thần Y lấy trong túi nải ra một chiếc còi, có hình dáng thật kỳ quái. Lão nhếch miệng nói:

- Bình thời khi ta cần thì chẳng thấy bóng con nào, lúc không cần ôi sao mà nhiều quá.

Lão nói xong đưa chiếc còi lên miệng, phùng mang thổi.

Quắc...

Chiếc còi phát ra tiếng chim đại bàng nghe thật đinh tai nhức óc.

Quắc... Quắc... Quắc...

Thấy Diệu Thủ Thần Y thổi còi mà Thần Hành Dị Cái phải bụm miệng nén cười.

Quả nhiên đúng như Thần Y Kỳ Thân Lộc nói. Bầy rắn độc như nghe được tiếng khắc tinh của chúng. Tiếng còi thứ nhất trỗi lên, tất cả lũ rắn nghểnh đầu dáo dác nhìn. Tiếng còi thứ hai, thứ ba thì chúng như hoảng loạn tìm đường chạy trốn, chẳng mấy chốc không còn bóng dáng con rắn nào.

Đông Độc Âu Dung Thừa từ trong đám quần ma vận trường y có thêu chiếc đầu lâu trước ngực. Lão hướng mắt nhìn về phía Kỳ Thân Lộc:

- Thì ra là lão quỷ.

Lý vương nương từ trong dám quần hào bước ra đối mặt với Đông Độc Âu Dung Thừa.

Bà gặn giọng nói:

- Đông Độc Âu Dung trưởng lão đã đầu nhập U Linh?

Âu Dung Thừa gật đầu:

- Không sai. Bổn nhân giờ là U Linh phó giáo. Khi mặt trời lặn, tất cả các người sẽ bị thu dụng làm nô dịch. Các người đừng hy vọng đào thoát khỏi U Linh Chi Địa. Tất cả mọi nẻo đường dẫn đến đây đều đã được phong bế, không một ai có thể thoát thân được đâu.

Nghe Đông Độc nói như vậy, phía lục lâm bỗng chốc nhốn nháo hẳn lên. Bây giờ Chữ Hào Thiên đã lâm nạn, cánh lục lâm như rắn mất đầu, đã hoảng loạn càng hoảng loạn hơn sau câu nói của Đông Độc Âu Dung Thừa.

Nghe Đông Độc nói, Lý Vương mẫu vẫn bình nhiên. Bà nhìn lão độc nói:

- Âu trưởng lão biết U Linh Chi Địa là mầm họa của võ lâm, sao lại giúp U Linh Quỷ Kiếm cản bước chúng tôi?

- Nói nhảm. Từ trước đến nay chính tà phân minh. Hôm nay hắc đạo có Quỷ Kiếm U Linh tất là lúc hưng thịnh của hắc đạo. Sao lại giúp bạch đạo hủy đi cái thần khí của hắc đạo chứ? Nếu biết ngoan ngoãn thì mọi người hãy hướng mắt về U Linh Chi Địa mà sám hối đặng còn được sự khoan dung độ lượng của Thần Kiếm U Linh.

Lý Vương mẫu thở dài lắc đầu. Bà nhìn lại Thế Kiệt:

- Thế Kiệt, trong tình huống này thì ngoài hiền điệt ra chẳng còn ai khác làm gì được.

Thế Kiệt khẽ gật đầu.

Lý vương nương nói tiếp:

- Tự mình con phải chui vào U Linh cổ mộ hủy hoàng thạch để tránh cho thiên hạ một kiếp nạn vô tiền khoáng hậu. Còn ngoài này là cuộc đối đầu bắt buộc giữa bạch đạo và hắc đạo.

- Con hiểu ý của Vương mẫu.

- Hiền điệt phải thật bảo trọng, nếu như không hủy được hoàng thạch trong U Linh Chi Địa thì tất cả những sinh linh có mặt tại đây sẽ là những vật tế thần. Hiền điệt hiểu ý của ta chứ?

- Con hiểu.

Lý vương nương nhìn lên ánh nhật quang:

- Thời khắc chẳng còn bao nhiêu đâu. Hiền điệt hãy thực thi sứ mạng của mình đi.

Huệ Giác đại sư, Thần Hành Dị Cái, Thần Y Kỳ Thân Lộc nhìn Thế Kiệt.

Lão thâu nhi bước đến bên chàng:

- Lệnh hiền điệt bảo trọng, đừng để lão ăn mày này mất thêm một người đồng tửu nữa nhé. Lão phu đã dùng Giải Độc Tửu rồi, nhất định phải dấu lại với hiền điệt đó.

Thế Kiệt khẽ gật đầu. Chàng vừa toan trổ thuật Di Hình Cước Pháp lướt về phía cửa cổ mộ U Linh thì Cáp Nhật Hồng xuất hiện:

- Lệnh đại ca.

Thấy nàng, Thế Kiệt sa sầm mặt:

- Huynh đã không cho muội đến sao muội lại đến đây chứ?

Nhật Hồng nhìn qua Lý vương nương.

Lý vương nương nói:

- Nhật Hồng muốn tiễn hiền điệt vào cõi U Linh. Đây là ý của ta, cũng là ý của Nhật Hồng.

Bà thở ra nói tiếp:

- Nhất nhật phu thê bách nhật niên.

Nhật Hồng rơi lệ nắm tay Thế Kiệt:

- Tướng công, thiếp muốn đi cùng tướng công.

Thế Kiệt lắc đầu:

- Muội không thể đi cùng với huynh.

Chàng nắm tay Nhật Hồng:

- Nương tử, bảo trọng!

- Tướng công...

Nàng bất kể chung quanh mình là quần hào trên trăm nhân mạng mà ôm chầm lấy Thế Kiệt:

- Tướng công, thiếp sẽ đợi tướng công.

- Huynh sẽ trở ra mà.

Lý vương nương bước đến gỡ tay Nhật Hồng:

- Lệnh Thế Kiệt sẽ trở ra, Hồng nhi đừng đau khổ như vậy mà khiến Thế Kiệt nhụt chí anh hùng.

Thế Kiệt chớp mắt, khẽ mỉm cười nói với Nhật Hồng:

- Huynh sẽ trở ra.

Chàng nói với Lý vương nương:

- Hiền tế nhờ nhạc mẫu chăm sóc cho nương tử.

Lý vương nương gật đầu:

- Thế Kiệt hiền điệt cứ yên tâm. Ta sẽ chăm sóc cho Cáp Nhật Hồng.

Thần Hành Dị Cái cũng xen vào:

- Chỉ cần ngươi trở ra thì chẳng có một ai dám động đến chéo y của Nhật Hồng đâu.

- Vãn bối sẽ quay lại.

Thế Kiệt dứt lời rút Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, dồn linh khí tiên thiên vào lưỡi kiếm tạo ra một vầng lửa đỏ hừng hực. Quần ma thấy chàng dụng kiếm linh, đồng loạt lùi lại. Thế Kiệt lạng người trổ bí thuật Di Hình Cước Pháp băng về phía thạch môn U Linh cổ mộ.

Chàng di rồi, Huệ Giác đại sư mới lên tiếng:

- A di đà phật! Đáng ra Lý vương nương không nên để Cáp quận chúa đến đây.

- Đại sư hiểu lầm ý của tôi rồi. Thế Kiệt một mình đi vào cổ mộ U Linh, chẳng khác đi vào chốn a tỳ địa ngục, huống chi kẻ giữ U Linh hoàng thạch lại là phiên bản của Giang Kỳ.

Nếu Nhật Hồng không đến, tôi sợ Thế Kiệt khó mà vượt qua oan nghiệt này:

- A di đà phật! Bần tăng quả là hồ đồ nên mới trách Vương nương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện