Tiếng thốt bất ngờ của Diệu Thủ Thần Y Kỳ Thân Lộc buộc mọi người phải nhìn lại. Kha Giã Na sư gia đang tịnh thân bất ngờ đứng lên, hai con ngươi long lanh cái nhìn sòng sọc, chính ánh mắt đó đã buộc Diệu Thủ Thần Y phải giật mình buột miệng và thối luôn về sau ba bộ, mắt đóng đinh vào Kha Giã Na.

Cáp Nhật Hồng đứng bên không biết chuyện gì xảy ra, toan nắm hổ khẩu lão sư gia Kha Giã Na thì bất thình lình Kha Giã Na đã xuất thủ trước, vươn trảo thộp lấy gáy nàng.

Sự biến hoàn toàn bất ngờ với Cáp Nhật Hồng nên nàng không sao kịp phản xạ tránh né được.

Vương mẫu hốt hoảng thét:

- Lão sư gia Kha Giã Na...

Tiếng của Vương mẫu như có uy lực khiến Kha Giã Na phải quay nhìn bà.

Sắc diện của lão sư gia Kha Giã Na bây giờ trông thật là kỳ quặc. Một nửa thì còn sinh khí, nửa còn lại thì tái nhợt như một thây ma lâu ngày đang đến lúc rữa ra.

Vương mẫu ôn nhu bước từ từ đến bên Kha Giã Na:

- Lão sư gia còn nhận ra bản nương chứ? Những thớ thịt trên nửa phần mặt còn sinh khí của lão sư gia giật khẽ một cái.

Vương mẫu gật đầu:

- Lão sư gia còn nhận ra ta, ắt còn nhận ra Cáp Nhật Hồng. Hãy buông Cáp Nhật Hồng ra.

Những thớ thịt lại giật khẽ.

Vương mẫu nói tiếp:

- Hãy định tâm mà nghe bản vương. Buông Cáp Nhật Hồng ra. Cáp Nhật Hồng đã từng sống với lão sư gia từ lúc tóc còn để chỏm, và lão sư gia rất yêu yêu thương Cáp Nhật Hồng.

Chẳng lẽ bây giờ lão sư gia lại muốn làm hại Nhật Hồng sao?

Vương mẫu dấn đến thêm hai bộ.

Nửa mặt xác chết của lão sư gia với con ngươi thờ thẫn nhìn Vương mẫu. Nửa phần miệng bất ngờ nhếch lên như muốn nhe hàm răng hăm dọa.

Bộ mặt dị thường của Kha Giã Na khiến Vương mẫu cũng phải rởn gáy lạnh xương.

Vương mẫu vẫn kiên trì ôn nhu nói:

- Lão sư gia, hãy nghe lời bản vương mà buông Nhật Hồng ra.

Lời còn đọng trên hai cánh môi của Vương mẫu thì một tiếng hú cất lên lanh lảnh.

Tiếng hú quỷ kia vừa trỗi lên thì nửa phần mặt xác chết của Kha Giã Na chợt trở nên sinh động.

Nếu như nửa khuôn mặt của lão sư gia Kha Giã Na cảm nhận tiếng hú kia mà trở nên sinh động thì ngược lại mọi người khi nghe tiếng hú đó lại trở nên ngưng trọng và khẩn trương vô cùng.

Thế Kiệt thấy tình huống của Nhật Hồng, lòng lo lắng vô cùng. Chàng đặt tay vào đốc Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, từ từ rút lưỡi kiếm xanh rờn ra khỏi vỏ.

Ánh sáng xanh biếc của lưỡi kiếm vừa nhoáng lên, nửa mặt sinh khí của lão sư gia Kha Giã Na thoạt nhíu hẳn lại, còn nửa bên mặt xác chết lộ rõ sát na khủng bố và chết chóc.

Thủ trảo đang giữ gáy Cáp Nhật Hồng bất giác Kha Giã Na buông ra mà nhắm Lệnh Thế Kiệt phi thân tới và thộp lấy ngọn Giang Kỳ trên tay chàng.

Thế Kiệt toan vũ lộng một sát chiêu thì Nhật Hồng thét lên:

- Lệnh huynh.

Tiếng của nàng khiến Lệnh Thế Kiệt nghĩ lại lão sư gia đã từng cứu mạng chàng, và trong tình huống này bà cũng chưa phải là Cương Thi mà chỉ là người đang mất thần thức. Ý niệm đó lướt nhanh qua đầu Thế Kiệt, chàng liền biến chiêu xoay bộ mà dụng đốc kiếm gạt thủ trảo của lão sư gia.

Chát...

Đốc kiếm của Thế Kiệt vừa gạt được thủ trảo của lão sư gia Kha Giã Na thì lại bị hữu thủ thộp lấy hổ khẩu cánh tay cầm kiếm. Lão sư gia như một con thú đói mồi không biết đến sống chết, mà chỉ muốn đoạt lấy ngọn Quỷ Kiếm Đoạn Hồn.

Hữu thủ của lão sư gia vừa thộp được hổ khẩu cầm kiếm của Thế Kiệt thì tả thủ thộp luôn vào lưỡi kiếm xanh rờn.

Vương mẫu thét lớn:

- Thế Kiệt, không được để mất kiếm.

Thế Kiệt toan giật lại lưỡi kiếm, nhưng lão sư gia đã nắm cứng lưỡi kiếm mặc cho lưỡi kiếm khứa vào thủ pháp bà ta. Tả thủ không rời lưỡi kiếm, hữu thủ ghịt hổ khẩu Thế Kiệt, khiến cho chàng không khỏi lúng túng. Chợt lão sư gia Kha Giã Na dậm chân chồm tới, há miệng toang hoác chực ngoạm vào yết hầu Thế Kiệt.

Tình huống của Thế Kiệt thoáng chốc rơi vào cảnh thập tử nhất sinh. Mạng của chàng đã được đặt vào đúng lưỡi hái của tử thần, nếu không cũng khó mà giữ được chân nguyên dương khí để bảo tồn thần thức nếu bị Kha Giã Na cắn vào yết hầu.

Tất cả mọi sự biến chỉ diễn ra trong chưa đầy hai cái chớp mắt mà giờ đây Vương mẫu, hay lão thâu nhi có muốn hóa giải cũng không đủ thời khắc hóa giải.

Tất cả mọi người hy vọng vào Thế Kiệt, nhưng ngay cả chàng cũng cảm thấy bất ngờ và không kịp nghĩ cách hóa giải tình huống của mình.

Chính vào lúc cái miệng toang hóac của Kha Giã Na gần như chắc chắn ngoạm được vào yết hầu của Lệnh Thế Kiệt thì một bóng người phiêu bồng vượt qua trận pháp Thập Bát La Hán chẳng một chút khó khăn gì.

Vừa vượt qua trận pháp La Hán, bóng người kia chỉ chạm nhẹ mũi hài xuống đất đã có thể lướt đến bên Thế Kiệt và lão sư gia Kha Giã Na. Chẳng hề có chút chùng tay hay lưỡng lự, người đó vung ngọn trủy thủ phạt thẳng, tiện đứt thủ cấp của lão sư gia.

Cáp Nhật Hồng rụng rời nhắm mắt lại.

Vương mẫu cũng buông một tiếng thở dài.

Huệ Giác đại sư chấp tay niệm phật hiệu:

- A di đà phật!

Lão sư gia Kha Giã Na đổ sầm xuống đất nhưng hai tay vẫn khư khư giữ lấy thanh Quỷ Kiếm Đoạn Hồn của Lệnh Thế Kiệt.

Cáp Nhật Hồng nức nở thốt lên:

- Lão sư gia...

Trong khi nàng bật khóc thì mọi người mới định tâm tìm lại người vừa mới cứu Lệnh Thế Kiệt, người đó chẳng ai khác mà chính là U Linh Nhân.

U Linh Nhân nhìn Vương mẫu:

- Ta buộc phải làm như vậy thôi, nếu không thì Lệnh Thế Kiệt cũng chẳng khác gì Kha Giã Na của Vương mẫu.

Vương mẫu hỏi:

- Tại sao cô nương muốn cứu Thế Kiệt?

U Linh Nhân thở ra:

- Ta sẽ nói sau với Thế Kiệt. Riêng trận pháp Thập Bát La Hán của Thiếu Lâm thì không đủ uy lực để cứu các người đâu. Mau tìm cách vào thánh địa Côn Luân... may ra...

Lời vừa dứt trên miệng U Linh Nhân, thì một vết sáng xanh rờn lại lóe lên từ khe đá.

Vô hình trung vệt sáng đó chiếu đúng vào lưỡi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Ánh sáng xanh biếc kia vừa chạm vào Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, lưỡi kiếm như có linh giác tiếp nhận ngay ánh sáng xanh rờn đó mà phát quang sáng ngời.

Thế Kiệt nhìn lưỡi Quỷ Kiếm Đoạn Hồn. Chàng bất chợt reo lên:

- Vương mẫu, tại hạ hiểu dụng ý của khe đá này rồi.

Chàng vừa nói vừa gỡ thanh Quỷ Kiếm trong tay Kha Giã Na mà bước nhanh lại khe đá.

Không một chút chần chừ hay lưỡng lự, Thế Kiệt tra luôn lưỡi Quỷ Kiếm vào khe đá. Chàng không ngờ khe đá lại rất vừa vặn như một bao kiếm bọc lấy lưỡi kiếm Đoạn Hồn.

Ánh sáng xanh rờn chói chang cả một vùng trên phạm vi mười trượng. Liền sau ánh sáng xanh chói lòa đó thì vách Kim Đỉnh Sơn chuyển động lộ ra một thạch môn.

Vương mẫu mừng rỡ nói:

- Chúng ta vào nhanh lên thôi.

Mọi người chưa kịp hoan hỉ thì một tiếng tru cất lên lanh lảnh. Cùng với tiếng tru như ma kêu quỷ khóc đó, một đạo thanh quang xé toạc màn đêm đen kịt.

Cùng với sự xuất hiện của đạo thanh quang kia thì Thập Bát La Hán trận pháp của Thiếu Lâm cũng chuyển động. Nhưng mười tám bộ cà sa vừa chuyển hóa phương vị thì bốc cháy phừng phừng, nhanh chóng tan thành tro bụi.

Trận pháp La Hán do những vị cao tăng Thiếu Lâm dựng mà còn bị hóa giải khi chưa phát huy được uy lực của mình, chứng tỏ kẻ vừa hóa giải trận pháp là một nhân vật có công lực không thể nào lường được.

Khi trận pháp vừa được hóa giải thì lừng lững trước mặt mọi người là một kẻ vận trường y thần chết có mũ trùm đầu. Y chỉ lộ hai con ngươi phát sáng xanh như hai ngọn đèn trời rọi vào quần hùng đang đứng phía trước.

Sau lưng người đó hơn mười hai gã đạo tỳ với vẻ mặt trơ trơ như trét sáp mà chỉ lướt mắt nhìn qua đủ biết đó là những gã Cương Thi mất hẳn tính người. Phía sau mười hai gã đạo tỳ Cương Thi có quần ma hắc đạo gồm Tây Kỳ Thạch Khởi, Đông Độc Âu Dung Thừa, Bắc Thần Thôi Kỳ Lân và cả Nam Quân Gia Hầu.

Có một điều lạ lùng, khi người vận trường y kỳ quặc vừa có ý định tọa thân thì ngay lập tức Hạ Hàn Quang từ trong đám quần ma như đã được nhận phận sự liền thoăn thoắt bước ra, khòm lưng quỳ mọp xuống đất làm chiếc đôn cho kẻ vận trường y tử thần.

Ánh mắt của Thế Kiệt vừa chạm vào nhãn quang xanh rờn của người vận trường y tử thần, bất giác chàng liên tưởng đến đôi thần nhãn đã từng thấy ở Kiếm Môn. Toát ra từ trong thần nhãn đó là một hấp lực kinh hồn ví như thuật Nhiếp Hồn Đại Pháp có thể buộc người đối nhãn phải tuân phục theo ý của nó.

Ánh mắt sáng ngời của dị nhân đang chiếu thẳng vào Lệnh Thế Kiệt. Vô hình trung chàng và dị nhân vận trường y tử thần đối nhãn với nhau, do đó tâm ý của chàng nhanh chóng liên tưởng đến đôi ma nhãn trong Kiếm Môn mà dần hồi như bị hấp lực trong đôi mắt của dị nhân khiến lấy tâm định.

Trong khi Thế Kiệt còn vơ vẩn bởi uy lực Hấp Tinh Đại Pháp của dị nhân đứng thờ ra nhìn thì U Linh Nhân nhìn qua Vương mẫu.

Vương mẫu đọc được cái nhìn của U Linh Nhân, bất ngờ lạng bộ lướt đến án ngữ trước mặt Thế Kiệt. Miệng thì thét với Huệ Giác đại sư.

Chính Vương mẫu đã cắt ngang ánh mắt Hấp Tinh Đại Pháp của gã dị nhân nên Thế Kiệt như bừng tỉnh khởi sự liên tưởng của mình. Cùng với sự lấy lại thần thức đó, chàng cảm thấy có những âm thanh u u xuất hiện trong đầu mình.

U Linh Nhân bất ngờ lướt đến, hữu thủ rút Quỷ Kiếm Đoạn Hồn, tả thủ thì xô tới Thế Kiệt một đạo nhu kình đẩy chàng về phía thạch môn.

Trong khi U Linh Nhân xuất kỳ áp chế Thế Kiệt thì tứ vị Bồ Tát đồng loạt xuất thủ chưởng. Cả bốn người không một chút ngần ngại sợ phạm vào sát giới của nhà Phật mà cùng một lượt dựng đứng bốn đôi bản thủ nện về phía quần ma tám khối hỏa chưởng có thể đốt đá thành tan.

Tám khối Hỏa Diệm Chưởng còn bay lơ lửng thì gã dị nhân vận trường bào tử thần chỉ khẽ hoành tay kẽ một đường vòng cung. Từ trong ống tay áo của y thò ra bàn tay xương xảu nắm đốc một thanh kiếm nhưng không có lưỡi.

Từ đốc kiếm của gã dị nhân một luồng ánh sáng xanh rờn thoát ra đón thẳng đỡ thẳng những quả cầu Hỏa Diệm Chưởng của bốn vị Tứ Bồ Tát.

Không một tiếng nổ, cũng chẳng có dư lực phản hồi, nhưng cả tám hỏa cầu đã tan ra thành những tia lửa li ti mà trong màn đêm dày đặc ngỡ như bày đom đóm đỏ.

Cả bốn vị Tứ Bồ Tát đều giật nảy người bởi uy lực thần kỳ mà dị nhân vừa thi triển. Cả bốn người chưa kịp định tâm để tiếp tục vận hóa huyền công thì đạo ánh sáng xanh rờn lại thoát ra từ chuôi kiếm của dị nhân.

Ánh sáng xanh đó lóe lên rồi vụt tắt, nhưng bốn vị Tứ Bồ Tát hộ đường Thiếu Lâm đã bị mất thủ cấp rồi. Thủ cấp của họ lìa khỏi cổ mà tuyệt nhiên không kịp thốt ra tiếng nào.

Quần ma đứng phía sau dị nhân đồng loạt xướng lên:

- Thánh kiếm U Linh uy vũ...

Trước cái chết của bốn vị Tứ Bồ Tát Thiếu Lâm, quần hùng bạch đạo gần như đứng ngẩn cả ra. Tình trạng của quần hào chẳng khác nào tự hóa thân thành đá, chờ quần ma lấy mạng.

Trong khi quần hào còn đờ người thì thạch môn sau lưng họ cũng tự xê chuyển đóng lại Vương mẫu là người thoát ra khỏi trạng thái ngây dại trước. Bà dụng luôn thuật Phi Yến Hành Vân lướt đên bên Cáp Nhật Hồng, thộp lấy nàng rồi lướt vào thạch môn.

Vương mẫu vừa len qua, lão thâu nhi với thuật Di Hình Cước Pháp cũng kịp bám sát theo sau Vương mẫu.

Khi Huệ Giác đại sư len được vào nhưng chưa kịp rút hữu thủ thì thạch môn đã nghiến cánh tay lão tăng Thiếu Lâm.

Đại sư Huệ Giác đau đến xuất hạn mồ hôi, miệng không ngừng niệm phật hiệu:

- A di đà phật! A di đà phật!

Tiếng niệm phật hiệu còn đọng trên hai cánh môi đại sư Huệ Giác thì U Linh Nhân bình thản dùng ngọn trủy thủ chém xả xuống cánh tay của lão tăng.

Phập...

Đại sư Huệ Giác rít lên đau đớn:

- A di đà phật!

U Linh Nhân thở phào một tiếng khi thạch môn Kim Đỉnh đã khép kín lại. Vương mẫu liền cách không phóng chỉ bế những huyệt đạo trên bả vai Huệ Giác đại sư để cầm máu.

U Linh Nhân nhìn lão tăng Thiếu Lâm, nói:

- Tôi bắt buộc phải làm như vậy thôi.

Diệu Thủ Thần Y lau mồ hôi trán cho Huệ Giác, nhìn U Linh Nhân nói:

- Lão hòa thượng không trách cô nương đâu.

Vương mẫu tiếp lời Kỳ Thân Lộc:

- Đây chẳng qua là sự bắt buộc, chứ cô nương không có tà ý.

- Đa tạ các vị đã hiểu ta.

Lão thâu nhi thở dài nói:

- Chúng ta thoát chết lần này nhưng cũng khó mà giữ được cái mạng trong mật đạo đây.

Chúng ta sẽ chết vì đói vì khát và rồi cũng phải dâng mạng cho lũ quần mà bên ngoài kia.

U Linh Nhân nhìn lão thâu nhi:

- Nếu Lệnh Thế Kiệt có duyên thì các vị sẽ giữ được mạng của mình.

U Linh Nhân vừa nói vừa cởi chiếc hòm nhỏ đeo sau lưng đặt xuống một thềm đá hoa cương.

- Tôi đã mang đủ mười hai pho kim thân La Hán đến đây.

Vương mẫu mừng rỡ ôm quyền xá U Linh Nhân:

- Kiếp nạn võ lâm hôm nay được tháo gỡ là nhờ ở hồng phước của cô nương.

- Đa tạ Vương mẫu có lời tán dương.

U Linh Nhân quay lại Thế Kiệt trầm giọng nói:

- Ta sẽ nói tất cả với hiền điệt trước khi ngươi hấp thụ linh khí tiên thiên của mười hai vị La Hán.

Chàng nhìn U Linh Nhân bằng ánh mắt bất nhẫn:

- Bà muốn nói gì với tại hạ?

Vương mẫu thở ra. Bà bước đến bên Thế Kiệt:

- Thế Kiệt, nếu không có cô nương đây thì giờ này chúng ta há đã vào được trong Kim Đỉnh Sơn. Chính chữ hận đã làm ra oan nghiệt hôm nay. Đã có hận thì phải biết tháo gỡ nó chứ không nên để trong lòng.

Thế Kiệt nhìn xuống:

- Vãn bối hận bà ta.

U Linh Nhân nhạt nhẽo đáp lời chàng:

- Ngươi không nói ta cũng biết ngươi hận ta. Bản thân ta đã trả được hận cho tỷ tỷ, nhưng cuối cùng chỉ nhận được sự cô đơn và nỗi trăn trở với mình mà thôi. Nếu không có Vương mẫu nói với ta về kiếp nạn ly kỳ này thì chưa chắc ta đã gặp ngươi. Với lại còn một điều tế nhị nữa mà ta chưa tiện nói ra bây giờ.

U Linh Nhân vừa nói vừa mở nắp chiếc hòm:

- Tất cả mười hai pho kim thân La Hán, ta giao cho ngươi. Khi nào đến được thánh địa Côn Luân nơi tiếp thụ linh khí tiên thiên của mười hai vị kim thân La Hán, ta mới nói cái điều tế nhị kia với ngươi.

U Linh Nhân dứt lời trở bước chầm chậm tiến thẳng vào mật đạo.

Vương mẫu nắm tay Thế Kiệt:

- Thế Kiệt, chắc chắn U Linh Nhân có điều muốn nói với con. Kiếp nạn của võ lâm ở trên đầu chúng ta, không nên vì chữ hận mà khiến cho chánh khí thêm suy kiệt.

Thế Kiệt buông một tiếng thở ra rồi nói:

- Vãn bối sẽ vì tâm huyết của thân phụ và sư tôn mà bỏ qua tất cả cho bà ta.

Vương mẫu vỗ nhẹ vào tay Thế Kiệt:

- Có như vậy mới là đại trượng phu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện