Tô phu nhân nghe được tiếng la của Diệp Cẩn Huyên , mới vội đi xem chân của nàng, bị Tô phu nhân đụng chạm, Diệp Cẩn Huyên không khỏi hét ra tiếng, Tô phu nhân thấy vậy định sai nha hoàn mời đại phu, lại luôn mồm mắng mỏ bọn hạ nhân lơ là chăm sóc tiểu thư này nọ .

Diệp Cẩn Huyên nhìn nàng phản ứng khoa trương lộ ra thần sắc không vui, hất tay của nàng: "Mời đại phu làm gì, thoa rượu thuốc lên là được !" Còn hạ nhân ở đâu ra ? Tổng cộng bao nhiêu người, trừ Thiển Vân ra nàng còn dùng được ai mặc dù không kẻ nào dám trái ý nàng, tuy nhiên cũng hận không thể tránh thật xa, cũng không nghĩ rằng là ai phát tiền công cho bọn hắn !

Diệp Cẩn Huyên hiển nhiên đem Ngọc Lâm uyển làm thành nhà của mình!

Tô phu nhân bị nàng hất tay ra cũng không sinh tức giận, ngược lại càng cực lực biểu hiện đau lòng lo lắng ! Nàng biết tình cảm mẫu tử cùng Diệp Cẩn Huyên khi nàng bị nhốt vào đại lao cũng đã không còn, có lẽ kết thúc từ ngày nàng khuyên Diệp Cẩn Huyên vào cung xin thái y trị liệu mụn đỏ trên mặt nàng ! Hiện tại Diệp Cẩn Huyên chịu chứa chấp nàng đã là kỳ tích lớn lao, vì nàng cũng biết Diệp Cẩn Huyên chứa chấp nàng cũng chỉ muốn lợi dụng nàng vận chuyển tài sản Ngọc Lâm uyển ra bên ngoài , còn có làm chuyện ác cũng giao cho nàng ra mặt !

Hiện tại Diệp Cẩn Huyên cũng chỉ coi nàng như người sai vặt,mà nàng cũng có mục đích của mình, nếu không, Diệp Cẩn Huyên làm sao sẽ vừa khéo đụng phải nàng ? Lại nói. lúc ấy nàng được một nữ tử áo đen cứu khỏi đại lao, nữ tử kia đã từng hỏi nàng đã thấy món đồ trang sức phỉ thúy của Lăng phu nhân có phải bên trong chứa viên hạt châu hiện ánh sáng bảy màu, nàng không có trực tiếp trả lời, chỉ nói là không nhớ lắm. Nghe nàng trả lời như vậy, nữ tử áo đen kia dường như rất thất vọng, trong lòng nàng vừa động liền ngập ngừng nói hình như đã thấy qua món trang sức đó ở chỗ Lăng phu nhân, cũng hỏi mục đích nữ tử cần hạt châu này .

Nàng kia vừa nghe mình nói từng thấy, trong mắt nhất thời lộ ra tia sáng, liền hỏi nàng còn có thể tìm được hay không, hơn nữa cam đoan rằng chỉ cần mình thay nàng tìm được viên hạt châu này, nàng sẽ giúp mình khôi phục dung mạo, đồng thời nửa đời sau áo cơm không cần lo !

Nàng tất nhiên là đồng ý !

Hôm nay phủ Thượng Thư đã không thể trở lại, nàng lưu lạc bên ngoài cũng chỉ có một con đường đói chết, nếu có thể xâm nhập vào Ngọc Lâm uyển tìm được viên hạt châu này, nửa đời sau cũng không cần ưu phiền. Nhưng người điên kia không phải dễ gạt , mà cả tiện nhân Lăng Chi kia cũng không phải là kẻ ngu, còn có Vãng Sinh Thành chủ ở đó, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng ở Ngọc Lâm uyển tới tới lui lui suy xét thật lâu cũng không tìm ra cách đi vào, trong lúc nóng vội, nào ngờ có một hôm gặp Diệp Cẩn Huyên mang theo gương mặt Diệp Lâm Lang ngồi cỗ kiệu trở về Ngọc Lâm uyển để cho nàng bắt gặp .

Cái khác không nói , cũng không phải là nàng nói khoác, nữ nhi do nàng sinh ra coi như hóa thành tro bụi nàng vẫn có thể nhận ra . Kỳ thực , ban đầu nàng chỉ thấy động tác nữ tử kia rất giống Diệp Cẩn Huyên , cũng không dám xác định, là nàng được ăn cả ngã về không chạy đến phía trước ngăn cỗ kiệu kêu gào nhận lầm giả vờ dò xét, không ngờ thật đúng là để cho nàng phát hiện ra !

Diệp Cẩn Huyên hơi trầm tư một chút liền mang theo nàng vào Ngọc Lâm uyển, nàng thử dò xét cùng trình diễn tài tình màn mẫu tử tình thâm của nàng , Diệp Cẩn Huyên rốt cuộc thừa nhận mình chỉ là mang gương mặt Diệp Lâm Lang , cũng tự nói với mình chỉ cần chịu giúp nàng làm việc, hứa hẹn ngày sau sẽ không bỏ mặc nàng!

Vẫn là câu nói kia, nữ nhi chính mình sinh tự mình biết. Tâm cơ sâu trong xương tủy của Diệp Cẩn Huyên và nàng đều cùng một dạng người, vì bản thân chuyện gì cũng dám làm, để phòng ngừa phát sinh biến hóa, nàng âm thầm lo lót cho chính mình .

Hiện tại ngoài mặt nàng vì Diệp Cẩn Huyên vơ vét tài sản , nhưng lại bí mật vận chuyển tài vật vì mình để lại một chút tiền tài, lỡ như Diệp Cẩn Huyên phát hiện điều không ổn, nàng liền thuận thế đưa tới chỗ khác , không để cho nàng hoài nghi đến trên đầu mình là được!

Một lát Thiển Vân cầm rượu thuốc tới , Tô phu nhân lại vội vàng nhận lấy tự mình cởi giày cho Diệp Cẩn Huyên , xức rượu thuốc từ từ xoa, vẻ mặt tràn đầy đau lòng: "Sao lại không cẩn thận chứ !"

"Chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì !" Diệp Cẩn Huyên hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn Tô phu nhân thoáng qua tia khinh bỉ, lạnh lùng hỏi, "Mọi việc tiến hành thế nào rồi ?"

Chỉ là bị trật chân, sưng đỏ chút mà thôi, thường ngày vết thương trên người nàng cũng không phải ít, có cần được sửng sốt thái quá không ? Trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã hoàn toàn thông suốt, cõi đời này trừ tiền bạc đã không còn gì đáng giá để nàng tin tưởng , trượng phu của mình, thậm chí là phụ mẫu con cái, toàn bộ đều không thể tin !

Hôm nay, nàng vẫn chưa dám nắm chắc trở thành phu nhân Thành chủ, nắm quyền thế; nàng phải có lượng lớn tiền bạc có thể duy trì cuộc sống thoải mái an nhàn ; mà tất cả tiền tài trong Ngọc Lâm uyển , đều phải là của nàng, nàng muốn có hết ! Hiện nay các vật phẩm dáng giá ở Ngọc Lâm uyển phải nhanh chóng vận chuyển ra ngoài, tốt nhất đổi thành ngân phiếu, dễ dàng mang theo bên ngoài!

Hôm nay mang gương mặt Diệp Lâm Lang, nếu không thể trở thành phu nhân Thành chủ về sau cũng có thể sống qua ngày không lo ăn mặc, nhưng một khi thuật pháp mất đi hiệu lực khôi phục dung mạo ban đầu của mình , Quân Thương há có thể bỏ qua nàng ? Nàng cũng phải tìm đường lui ! Mà kinh thành được coi là vết thương sâu trong lòng nàng, đối với nàng hung hiểm vô cùng, hơn nữa sẽ không để nàng sống yên ổn, cho nên, nàng phải có gom nhiều tiền bạc, sau đó cao bay xa chạy, đến nơi không ai quen nàng lần nữa thành thân .

Nàng tin tưởng, tất cả đều sẽ đạt được !

Tô phu nhân nghe hỏi, dừng lại động tác tay , từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu giao tận tay Diệp Cẩn Huyên: "Đã làm xong, đây là bạc đổi từ những phục sức kia, ngươi xem một chút !"

Đáy mắt Diệp Cẩn Huyên cười tươi như hoa, sau đó tiện thể lẩm nhẩm đếm, càng đếm chân mày càng nhíu chặt, cuối cùng, nàng nhìn một vạn lượng ngân phiếu trong tay nghi ngờ hỏi Tô phu nhân: " Có thật chỉ bao nhiêu đây ?" Mặc dù một vạn lượng cũng không ít, nhưng những phục sức có giá trị đó mang đi đổi, cũng hơi ít một chút. Nàng cũng là xuất thân danh môn thế gia, tuy không rành lắm, nhưng cũng biết lần vận chuyển bán ra ngoài đều là những món hàng trân phẩm tốt nhất , ít nhất cũng phải lên đến hai ba mươi vạn lượng mới đúng !

Tô phu nhân nghe nàng nói thế, đáy mắt quang mang chợt lóe cũng nhíu mày, thở dài liền thay Diệp Cẩn Huyên vừa xỏ giày vừa nói: "Nếu chuyện này ngươi không hỏi ta cũng không muốn nói, ngươi đã hỏi đến, ta sẽ nói hết !"

"Lần trước chuyên chở ra ngoài sáu kiện hàng, chỉ có chén hoa sen của Tây Hạ cùng bình sứ là hàng thật, hai món bán được tám vạn bảy ngàn lượng bạc. Còn dư lại đều là hàng giả, thậm chí cả trâm ‘ phượng hoàng triêu dương ’ [ 1 ] cùng đôi bông tai trạm hoa hai đầu xác thực không phải của hoàng hậu tiền triều, đều do phủ lớp mạ vàng bên ngoài, tổng cộng chỉ bán được mười lượng bạc, còn về món kim phấn bột bạc , ta thấy không bán được bao nhiêu nên mang về ! Còn hai khối ngọc khắc sơn thủy tất cả đều là hàng mô phỏng, tuy không phải xuất từ tay danh gia, nhưng chất lượng cũng không tệ lắm, cho nên cầm được một vạn ba ngàn lượng !"

[ 1 ] trâm đầu hình phượng hoàng đỡ viên ngọc được đặt giữa các cánh lá làm bằng vàng, tụa như mặt trời

Diệp Cẩn Huyên vừa nghe, mắt đột nhiên trừng lớn : "Không thể nào ! Đây đều là Thành chủ giao cho ta lấy ra từ trong khố phòng, sao lại thế chứ ?" Nói xong, nàng như nhớ ra điều gì , cũng không để ý vết thương trên chân , hai chân gắng gượng đứng lên từ trên bàn trang điểm cầm lấy một cây trâm vàng, cầm lên cây kéo cọ xát, quả nhiên rớt xuống một tầng bột vàng phía bên trong là màu đen, nàng liền vung cây trâm ném ra xa, lại cầm qua một quả dưa bằng vàng , tiếp tục cọ lớp bột vàng phìa ngoài lộ ra màu đen bên trong, nàng run rẩy lại kiểm nghiệm vài món khác , rốt cuộc ——

"Leng keng" một tiếng, trâm cài cùng cây kéo nhỏ rơi trên bàn trang điểm, thần trí nàng tựa như thất hồn lạc phách ngã ngồi trên ghế, ; luôn miệng lầm bầm : "Điều này sao có thể, điều này sao có thể. . . . . . . . . . . . . . "

Diệp Cẩn Huyên đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình không nhìn thấy trong mắt Tô phu nhân lóe lên tia tối tăm, nàng chợt đứng lên quát: " Sao lại như vậy ?"

Một câu chưa nói xong, đã nghe ầm một tiếng Diệp Cẩn Huyên ngã nhào trên đất, Tô phu nhân lúc này mới vội vội vàng vàng tiến lên đỡ dậy nàng, dìu nàng ngồi lên ghế : " Được rồi ! Tóm lại còn có vài món là thật, cuộc sống sau này. . . . . . . . . . . . mẫu tử chúng ta cũng chưa đến nỗi đói chết! Lại nói, cũng không đến mức khó khăn như vậy! Nếu ngươi có thể trở thành phu nhân Thành chủ, chúng ta còn cần những món đồ này làm gì ?"

Nói xong, Tô phu nhân lại nhìn Diệp Cẩn Huyên, trịnh trọng nói: "Ta nghe nói Thành chủ đã trở lại, các ngươi chung sống thế nào?"

Diệp Cẩn Huyên nghe hỏi, cuối cùng từ trong rung động khi biết những món hàng đó là giả hoàn hồn phản ứng lại , nàng thở dài một hơi, tinh thần sa sút nói: "Cái gì thế nào? Hắn nhìn ta một cái cũng cảm thấy phiền !"

Tô phu nhân nghe vậy, cúi đầu trầm tư một chút, tiếp đó lại lắc đầu nói: "Lẽ ra theo thái độ của Thành chủ đối với kẻ điên kia tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi. . . . . . . . . . . . . . . . . Ngươi có phải không dụng tâm làm hắn vui lòng ?"

Diệp Cẩn Huyên nghe xong, không vui mang theo một tia phiền muộn nói: "Ta dám sao ? Ta không phải không cố gắng làm hắn vui lòng, nhưng mỗi lần gặp cả người hắn đều bao phủ hàn khí, ta ngay cả mắt của hắn cũng không dám nhìn !"

Diệp Cẩn Huyên nói xong, đầy mặt lo âu nhìn Tô phu nhân nói: "Mẫu thân , ngươi nói. . . . . . . . . . . . Hắn không phải đã phát hiện ta không phải kẻ điên kia rồi hả ? Dù sao ta biểu hiện mấy ngày qua cùng kẻ điên kia thật sự quá khác biệt !" Hiện tại nàng có chút hối hận mình quá nóng vội đem vàng bạc châu báu dời ra ngoài, nó là giả không nói, ngộ nhỡ vì vậy khiến Quân Thương nổi lên lòng nghi ngờ thì thật không đáng giá !

Tô phu nhân nghe nàng nói như thế, giống như nhìn thấu tâm ý của nàng, khẽ giật mình lại cười vỗ vỗ tay trấn an nàng : "Yên tâm, tuyệt đối không thể nào! Lúc ban đầu mẫu thân cũng không nhận ra ngươi, huống chi hai ngày nay hành động cử chỉ của ngươi cùng kẻ điên kia đã học được tương tự bảy tám phần! Lại nói, ngươi là máu mủ tách ra từ trên người mẫu thân nên ta mới dễ dàng nhận ra ngươi ! Vãng Sinh Thành chủ không thể nào nhận ra!" Chờ tiền bạc lấy đủ rồi, nàng cũng không cần tìm viên hạt châu kia nữa, nàng có thể giết chết Lăng phu nhân rồi chạy trốn sống tiêu dao qua ngày ! Lúc này không thể khiến Diệp Cẩn Huyên sinh ra ý rút lui, ngộ nhỡ Diệp Cẩn Huyên đem các trang sức đồ cổ đem trở lại khố phòng , nàng có muốn đổi cũng rất khó khăn !

Diệp Cẩn Huyên nghe nàng nói vậy, trong lòng bình ổn lại, cười cười nói: " Đúng vậy ! Bộ dáng giống nhau như đúc, ai có thể nhận ra ta chứ ?"

Mẫu tử hai người tiếp đó lại hàn huyên dùng cách nào bắt tù binh tâm của Quân Thương, để Diệp Cẩn Huyên được như nguyện trở thành phu nhân Thành chủ, tính toán đem những thứ đáng giá đời ra ngoài bán đi này nọ……………..!

Chỉ là thời điểm hai người hăng say nói chuyện phiếm cũng không phát hiện, trong sảnh tầng chót của tủ kệ xuất hiện một đạo vầng sáng xanh nhàn nhạt , nghe giọng nói mẫu tử hai người , hào quang màu xanh thỉnh thoảng vùng vẫy yếu ớt một chút, cuối cùng nghe được hai người bàn đến dùng mỹ nhân kế, vầng sáng xanh kia giống như bị sét đánh đột nhiên biến mất tâm như chưa tồn tại !

Qua thật lâu, vầng sáng xanh mới hiện lên, từ từ sáng lên, ngay sau đó một thanh bảo kiếm cổ xưa ở trên nóc kệ tủ đứng thẳng lên , thân thể giống như không chịu nổi đung đưa trái phải , tựa như bất đắc dĩ che trán, vèo —— một tiếng, biến mất giữa không trung mù mịt !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện