Lâm Lang hơi ngẩn ra, liền vội vàng cúi chào Lăng phu nhân rồi đi vào trong sân, xa xa liền nhìn thấy Nạp Lan Sơ Thần đứng trong đình chỉ huy người quét dọn lá rụng, thấy Thiển Ngữ và Lâm Lang đi tới, vội vàng tiến lên đón.

Lâm Lang thấy vậy, bước nhanh vài bước: "Nạp Lan Tiểu Thư vì sao lại tới đây?"

"Tiểu thư chuyển đến nhà mới, Sơ Thần không có gì hơn, chỉ có mấy người giúp một tay quét dọn một chút!" Nạp Lan Sơ Thần cung kính nói xong, nhỏ giọng nói tiếp:"Những người này có thể tin được, tiểu thư có chuyện gì có thể phân phó!"

Lâm Lang thấy Nạp Lan Sơ Thần nghiễm nhiên đem chính mình xem làm chủ tử, không khỏi có chút lúng túng, chỉ đành phải dẫn nàng vào trong phòng vừa mới được dọn dẹp ngồi xuống, cho Thiển Ngữ xuống châm trà, lúc này mới nói: "Nạp Lan Tiểu Thư, thân phận không rõ, Lâm Lang không dám nhận lễ ngộ của ngươi!"

Nạp Lan Sơ Thần hơi ngẩn ra, trong đôi mắt chứa đựng sự buồn bã, lại hơi mỉm cười nói: "Phượng chủ chỉ là quên mất chuyện trước kia, sẽ có một ngày người nhớ tới, thân phận Phượng chủ tôn quý, Sơ Thần không dám vượt quá!" Nàng vốn cũng không thích cung kính xa cách như vậy. Chỉ là tối hôm qua khi tổ mẫu biết chuyện này, đưa nàng đến Từ Đường xin chỉ thị của liệt tổ liệt tông, xác nhận thân phận Phượng chủ, dưới sự kích động lôi kéo nàng quỳ ở Từ Đường đến nửa đêm. Sáng sớm hôm nay lại liên tục dặn dò nhất định phải trung thành, cung kính với Phượng chủ, chỉ còn kém đem Lâm Lang đưa lên bàn thờ cúng thôi, làm cho nàng không biết chung sống cùng với Lâm Lang như thế nào.

Mà Lâm Lang vốn có ấn tượng rất tốt với Nạp Lan Sơ Thần, theo bản năng muốn thân cận với nàng một chút, nhưng không nghĩ tới tác phong làm việc của Nạp Lan Sơ Thần hôm nay lại khác ngày hôm qua rất lớn, thật khiến nàng khó có thể thân cận.

Thật vất vả mới tìm được một người để kết bạn, lại vì vậy mà xa cách. Trong mắt Lâm Lang thoáng qua mất mát, cau mày nói: "Cứ coi ta là Phượng chủ gì đó trong miệng ngươi gọi, nhưng hiện tại chẳng qua cũng chỉ là người phàm, hơn nữa kiếp trước Lâm Lang hoàn toàn không nhớ. Chẳng lẽ Nạp Lan Tiểu thư còn nhớ rõ kiếp trước? Tại sao phải phân chia tôn ti cấp bậc rõ ràng như thế? Nạp Lan Tiểu Thư, ngươi đã nói, quê hương của chúng ta không phải nơi này, vậy chúng ta ở nơi này nên là người thân cận nhất, là tỷ muội mới đúng, làm cái gì phải nhất định phân ra cấp bậc? Nạp Lan Tiểu thư như thế này làm Lâm Lang cảm thấy xa lạ. Nếu thật như thế, Lâm Lang cũng không dám thân cận Nạp Lan Tiểu Thư."

Nạp Lan Sơ Thần hạ mắt trầm tư một chút, mi gian từ từ nhuộm nụ cười, xem ra rất thích, lời nói cũng hoạt bát dí dỏm hơn: "Là Sơ Thần ngu muội, vậy sau này, Sơ Thần liền vượt khuôn, chỉ hy vọng sau khi Phượng chủ nhớ lại kiếp trước không trách tội!"

Lâm Lang thấy bộ dạng hoạt bát của nàng, đã không còn cung kính xa cách, liền cười nói: "Tốt! Còn dám trêu ghẹo ta! Vậy ngươi phải cố gắng lấy lòng ta một chút!" Lâm Lang nói xong, nói tiếp: "Sơ Thần tiểu thư cùng ta cũng không xa lạ gì, ta nhỏ hơn ngươi hai tuổi, về sau ngươi gọi tên ta là được, ta sẽ gọi ngươi là Nạp Lan tỷ tỷ!"

Nói xong, Lâm Lang thở dài nói: "Đã muốn có tỷ tỷ yêu thương từ rất lâu, bây giờ rốt cuộc được như nguyện rồi!" Trong chốc lát hai người đã giống như bằng hữu cười cười nói nói. Nạp Lan Sơ Thần hỏi Lâm Lang việc mấy cửa hàng phải làm thế nào, Lâm Lang nghe hỏi, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng tự tin rực rỡ, nói: "Mấy cửa hàng không sao cả, muội lại thấy năm mươi vạn lượng bạc trắng có chút vấn đề! Hiện tại trong các cửa hàng đều chỉ một, nguyên nhân chính là mỗi địa phương sản xuất đồ bất đồng, giống như Tùng Giang gấm vóc, Nam Hải trân châu, Tây Sơn Lưu Ly, Bắc Lĩnh ngọc khí các loại. Những cửa hàng này mỗi một lần ra ngoài mua hàng đều hao phí một lượng nhân lực vật lực khổng lồ. Một cửa hàng nhỏ trong không chịu nổi mấy lần một năm. Cho nên muội muốn tổ chức một thương đội đặc biệt đi ra ngoài mua hàng. Mỗi cửa tiệm muốn mua gì, số lượng bao nhiêu chỉ cần lên danh sách, đợi gom đủ một số lượng nhất định, chỉ cần bọn họ trả một nửa tiền hàng cần phải mua hàng hóa. Chúng ta thuận lợi tổ chức thương đội đi mua hàng, lúc rảnh rỗi thì đi giao hàng cho các cửa hàng .

Nạp Lan Sơ Thần vừa nghe xong, đôi mắt sáng lên, nói: "Biện pháp của Lâm Lang thật tốt, làm sao muội có thể nghĩ ra vậy? Ta cũng đang đau dầu về nguồn cung cấp cho cửa hàng!"

Lâm Lang lại hỏi cửa hàng của Nạp Lan Sơ Thần làm cái gì, buôn bán như thế nào. Nạp Lan Sơ Thần kĩ càng nói ra, Lâm Lang liền giúp nàng chỉ ra thiếu sót, nói ra những biện pháp sửa chữa. Nạp Lan Sơ Thần càng phục sát đất Lâm Lang, lại nghĩ tới mình theo thương nghiệp luôn bị người khác xem thường, cùng Lâm lang đàm luận việc thương nhân bị kỳ thị. Hai người thổn thức không dứt, lòng lại căm phẫn tràn đầy xúc động muốn phát triển thương nghiệp một phen.

Lâm Lang và Nạp Lan Sơ Thần cười nói ở trong phòng, bên ngoài cũng chỉ là hai canh giờ, Đông Uyển Ngọc Lâm uyển đã quét dọn xong toàn bộ. Mọi người dùng cơm đơn giản, không lâu sau, Triệu Tễ phái tâm phúc Lý Nguyên Dịch áp tải bạc tới. Lý Nguyên Dịch là ca ca của Lý Nguyên Cổn, lại bất đồng với bộ dáng mập mạp của Lý Nguyên Cổn, dáng dấp vô cùng gầy, một đôi mắt ưng vô cùng sắc bén. Lý Nguyên Dịch mặc dù không có chức quan thực tế, nhưng Triệu Tễ lại rất tin cậy hắn, trong triều đều ngầm gọi là Lý thừa tướng. Bọn họ còn có một đệ đệ gọi là Lý Nguyên Lập, bây giờ là Đô Úy điều khiển binh mã toàn Kinh Thành, trông coi binh quyền. Ba huynh đệ Lý gia này đều là tâm phúc của Triệu Tễ! Đôi mắt Lý Nguyên Dịch lóe sáng quan sát Lâm Lang, trừ ánh sáng long lanh này, lại không nhìn ra một tia cảm xúc. Hắn đợi Lâm Lang xem kĩ rồi, đem bạc khóa vào trong kho hàng, liền cáo từ. Trước khi cáo từ, hắn cười cười với Lâm Lang, sâu xa nói một câu: "Dung mạo Nhị tiểu thư quả nhiên rất giống vương phi, nhất là đôi mắt kia. Nếu không phải ngày đó chính mắt thấy vương phi được chôn cất, Nguyên Dịch đã nhận tiểu thư thành vương phi rồi."

Lâm Lang cũng sâu xa cười cười: "Cảm ơn đã khen ngợi! Lâm Lang làm sao có phong tư giống biểu tỷ Tạ gia được đây? Hơn nữa, bản tiểu thư đã đổi họ Tạ, Lý đại nhân có phải hay không nên gọi Tạ tiểu thư?"

Lý Nguyên Dịch cười "Ha ha" hai tiếng nói: "Được, là Tạ tiểu thư, Tạ tiểu thư, tại hạ cáo từ!"

Nạp Lan Sơ Thần thấy tất cả chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi, chợt nhớ tới còn chưa kính thăm qua Lăng phu nhân. Lâm Lang liền dẫn nàng vào trong nhà nói vài lời với Lăng phu nhân. Nạp Lan Sơ Thần cáo từ trở về, Lâm Lang đưa nàng rời đi, tới chỗ hẻo lánh, gọi Thanh Y Tử Y ra. Nạp Lan Sơ Thần liếc một cái liền nhìn thấu thân phận của hai người, Lâm Lang chưa mở miệng, nàng đã cười nói: "Có phải có chuyện cần tỷ giúp hay không?"

Đôi mắt trong suốt của Lâm Lang lóe sáng, vẻ mặt tươi cười nói: "Nạp Lan tỷ tỷ đoán thử xem là chuyện gì?"

Nạp Lan Sơ Thần cũng là người thông minh, nhìn thấy Thanh Y Tử Y đã có thể dùng thực thể xuất hiện dưới ánh mặt trời, sao có thể không hiểu? Tức thì nói: "Lâm Lang muốn cho họ lấy thật thể để bầu bạn?"

Lâm Lang gật đầu, cười nói: "Đúng vậy! Chỉ sợ giải thích cùng mẫu thân phiền toái, muốn mượn danh Nạp Lan tỷ tỷ, chỉ nói là nha đầu Nạp Lan tỷ tỷ đưa đến!"

Nạp Lan Sơ Thần nghe thấy thế thì cười tủm tỉm nói: "Tỷ có cần làm chuyện gì đâu, điều này cũng đáng giá nói sao? Nếu tên tuổi của tỷ dùng được, muội cứ dùng. Chỉ cần nhớ sau khi phát đạt nhớ cho tỷ mượn danh hiệu của muội dùng một chút là được!"

Vừa nói vừa đưa Nạp Lan Sơ Thần ra cửa, sau khi nhìn nàng lên xe. Lâm Lang liền dẫn hai người Thanh Y Tử Y đi vào, thấy Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ, chỉ nói là nha hoàn Nạp Lan Sơ Thần lưu lại. Lăng phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều, Lâm Lang liền để Thiển Ngữ đặc biệt chăm sóc cho Lăng phu nhân, mình dẫn theo Thanh Y Tử Y đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện