Trong phòng, Lâm Lang cùng vị ngự y kia chơi trò ‘ngươi đuổi ta chạy’, khiến không khí bụi mù bụi mịt.
Thân hình vị ngự y này vốn mập mạp, sao có thể đuổi kịp Lâm Lang nhanh nhẹn chứ. Lần nào cũng có cảm giác sắp bắt được rồi thì Lâm Lang lại né được. Không bao lâu sau, hắn đã thở hồng hộc không ra hơi, Lâm Lang lại như một con bướm vui vẻ, ưu nhã hoạt bát.
Hắn chống tay vào hai đầu gối, ánh mắt chứa đựng ý cười khinh thường nhìn Lâm Lang. Thở hổn hển hô lớn: "Đại. . . . . . Đại tiểu thư. . . . . . Giúp nô tài giữ chặt nhị tiểu thư lại đi!"
Diệp Cẩn Huyên đang nóng lòng sốt ruột, chợt thấy hai người ngừng lại, đang muốn quát lớn, lại nghe thấy yêu cầu của Chu ngự y, liền quay phắt sang giục Thải Diên: "Mau đi lên, giữ chặt nhị tiểu thư, nhất định phải giúp nhị tiểu thư chữa khỏi bệnh mới được!" Phải giữ thật chặt nha! Lát nữa nàng tranh thủ cắt qua mấy dao, phá hủy khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm kia, để xem còn có ai thích nàng ta nữa đây? Thải Diên nhìn Chu ngự y vụng về bị Lâm Lang đùa giỡn xoay như chong chóng, đã nóng lòng muốn lao ra giúp sức. Ngày đó nàng bị nhị tiểu thư dọa đến tè cả ra quần, không trả được nỗi nhục đó thì quyết không thể bỏ qua! Lúc này nghe thấy Diệp Cẩn Huyên ra lệnh, Thải Diên bổ nhào lên phía trước ngay lập tức. Nhưng chỉ suýt chút nữa vồ được thì Lâm Lang lại bất ngờ tránh thoát, Thải Diên thuận đà đập mạnh đầu vào tấm bình phong phía trước. Tấm bình phong cũ kỹ này đã dùng lâu năm, bị Thải Diên lao mạnh vào như vậy, rung lắc một hồi rồi rầm rầm đổ xuống, khiến cả Thải Diên cùng Chu ngự y đều ngã xuống đất, nằm bẹp bên dưới tấm bình phong.
Hai người bọn họ nằm chết dí dưới đất, không nhúc nhích nổi. Diệp Cẩn Huyên tức điên liếc mắt nhìn Lâm Lang đứng xem trò vui ở một bên, mắng to một câu: "Phế vật!" Sau đó, lập tức chạy tới đoạt lấy cây đao trong tay Chu ngự y, hăm hở xắn tay áo, ánh mắt dữ tợn, cười nham hiểm nhào về phía Lâm Lang.
Mặc dù biết Diệp Cẩn Huyên chẳng bao giờ tỏ ra ôn nhu hiền lành với mình, nhưng Lâm Lang vẫn bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này . . . . . . Lâm Lang nhìn Diệp Cẩn Huyên chanh chua, độc ác đang xách đao lao tới đến ngây ngẩn cả người, chỉ khi mũi đao dừng ngay trước mắt thì mới có phản ứng, nàng né người sang một bên, lưỡi đao gào rít xẹt qua bên tai, suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm.
Thật không ngờ Diệp Cẩn Huyên lại dùng tới nội lực, có thể tưởng tượng được một đao kia chém xuống thì nàng không giữ được mạng nhỏ này nữa rồi, nàng ta rõ ràng có chủ tâm giết người a!
Ánh mắt Lâm Lang trầm xuống, gió lạnh chợt nổi lên, ngón tay vê bí quyết, hô to: "Thanh Y Tử Y, ra ngoài!"
Diệp Cẩn Huyên nghe tiếng hô của Lâm Lang, nhất thời ngây người, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh quét qua, hai đạo ánh sáng một tím một xanh xoay tròn nhanh chóng rơi xuống đất, vầng sáng rút đi, lại xuất hiện hai nữ tử một người mặc áo xanh, một người mặc áo tím!
Diệp Cẩn Huyên nhìn cách hai người bọn họ xuất hiện, trong lòng sợ sệt, cảm giác sau lưng lạnh lẽo dựng cả tóc gáy, nhưng vẫn mạnh miệng quát to: "Các ngươi là ai?"
Thanh Y Tử Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Chúng ta không phải là người!"
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ." Không phải là người, vậy là cái gì? Chẳng lẽ là quỷ sao?
Diệp Cẩn Huyên run run nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Thanh Y Tử Y nhìn thấy ám chỉ của Lâm Lang, vô cùng ăn ý tiến lên, nhanh như cắt, vươn đôi bàn tay mảnh khảnh đáng sợ hướng về phía Diệp Cẩn Huyên nhào qua. Diệp Cẩn Huyên hoảng sợ cực điểm, nhưng vẫn có thể giữ vững lý trí, đưa tay kéo Thải Diên đã sớm bị dọa sợ nằm xụi lơ dưới mặt đất ngăn ở trước mặt mình, không suy nghĩ nhiều thốt lên: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi đừng có nghe nàng. . . . . . Bản tiểu thư có tiền, bản tiểu thư cho các ngươi tiền, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần các ngươi giết nàng cho bản tiểu thư!" Không phải người ta vẫn nói, có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ sao? Diệp Lâm Lang nghèo rớt như vậy, chắc chắn không trả được bao nhiêu thù lao cho bọn họ, nhưng nàng thì có rất nhiều tiền, có một đống tiền a!
Lâm Lang nghe vậy, hừ khẽ một tiếng, ra hiệu cho Thanh Y Tử Y tạm ngừng, tiến lên đối mặt với Diệp Cẩn Huyên nói: "Diệp Cẩn Huyên, Thanh Y Tử Y là quỷ không sai, nhưng việc có tiền có thể sai ma khiến quỷ không phải lúc nào cũng dùng được đâu. Trên đời này, có người không hám của thì cũng có quỷ không tham tiền!"
" Những việc trái với lương tâm ngươi cũng đã làm quá nhiều rồi, nếu không gặp quỷ một lần thì không phải thật có lỗi với trời đất hay sao?" Lâm Lang lùi xuống hai bước, quay sang nói với Thanh Y Tử Y: "Không cần dùng pháp lực, cho nàng ta một chút dạy dỗ là được!"
Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, oán hận nhìn chằm chằm Lâm Lang nói: "Diệp Lâm Lang, ngươi dám động thủ với ta sao? Ta chính là Thiên Mệnh Hoàng hậu, có long khí của thiên tử bảo hộ, thân thể tôn quý, ngươi không muốn sống nữa hả?" Diệp Cẩn Huyên liếc mắt, ngoan độc nhìn Thanh Y Tử Y uy hiếp, "Còn có các ngươi, chỉ là hai con tiểu quỷ mà dám mạo phạm long khí thiên tử, mưu toan tổn thương bổn cung, chẳng lẽ không sợ bị hồn bay phách tán hay sao?"
Thanh Y lạnh nhạt nói: "Nếu quả thực ngươi là mệnh thiên tử, là phượng nữ lâm triều thì chúng ta sao dám mạo phạm? Nhưng mà đối với những kẻ chuyên làm những việc ác độc thì bọn quỷ chúng ta thích khi dễ nhất đấy!"
Tử Y nhìn Thanh Y một cái nói: "Không cần phải nhiều lời với nàng ta! Lên!"
Tử Y tiến tới một tay giữ chặt Diệp Cẩn Huyên, tay kia cào roàn roạt vào người nàng ta. Thanh Y cũng không nhàn rỗi, giơ lên quả đấm, một quyền lại một quyền nện như mưa trên người Diệp Cẩn Huyên.
Không bao lâu sau, Diệp Cẩn Huyên bị Thanh Y Tử Y đánh cho đầu óc choáng váng, trong đầu như có một cái trống đánh bùm bùm, thân thể lắc lư treo ngược ở trên tay Tử Y, trâm hoàn trên đầu rơi rụng tán loạn, khuôn mặt sưng đỏ không thể tả. Quần áo trên người rách nát te tua, bộ dạng trông còn giống một con quỷ hơn so với Thanh Y Tử Y!
Lâm Lang thấy nàng ta bị đánh cũng đủ rồi, đánh nữa chắc không giữ được mạng, liền ra lệnh cho Thanh Y Tử Y dừng lại. Thanh Y Tử Y trước khi dừng hẳn còn cố hết sức nện thêm một quyền nữa cho bõ tức, sau đó, Tử Y một tay ném Diệp Cẩn Huyên xuống đất. Hai mắt Diệp Cẩn Huyên trợn ngược, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Thanh Y Tử Y xoay người nhìn về phía Thải Diên đang té ngã trên mặt đất, nói với Lâm Lang: "Tiểu thư, tiện tỳ này cũng nên giáo huấn một chút!"
Thải Diên đã sớm bị dọa tới mức chân tay run lẩy bẩy, không đứng dậy nổi, lúc này lại nhìn thấy Thanh Y Tử Y đang hăm hở nhìn mình, nằm vật ra hoàn toàn bất động, ở phía dưới từ từ tràn ra một vũng nước. . . . . .
Thanh Y Tử Y thấy vậy vội vàng lui về phía sau hai bước, quỷ thần cũng thích sạch sẽ nha, vậy nên mới nói uế vật có thể trị tà bệnh. Thải Diên tè cả ra quần như thế, các nàng cũng không muốn động tới nàng ta làm gì, hai người liền quay qua tìm vị Chu ngự y kia, nhưng đã không thấy bóng dáng của hắn ta đâu nữa.
Hai người kinh ngạc, cùng nhau nhìn về phía Lâm Lang: "Tiểu thư, không phải còn có một tên nữa sao?"
Lâm Lang cười cười, nhìn về phía gầm giường: "Bên kia!"
Thanh Y Tử Y nghe nàng nói vậy, lập tức bước lên những mảnh vụn của tấm bình phong đi về hướng chiếc giường. Hai người với tay quờ quạng dưới gầm giường một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy vật gì đó, ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn. Hai người cắn răng dùng sức lôi vật đó ra ngoài.
Lâm Lang nhìn thấy hành động trẻ con của các nàng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bình thường tác phong luôn chững chạc, không ngờ lại có khuynh hướng bạo lực như thế này!
Lâm Lang nhìn dáng vẻ Thanh Y Tử Y tận lực dùng sức, có chút khó hiểu, chỉ là một tên đầu heo, có cần phải mất nhiều công sức như vậy không? Rốt cuộc, vật dưới gầm giường cũng từ từ bị hai người lôi ra ngoài, chỉ là. . . . . . Tiểu Bạch sao?
Tiểu Bạch cả người sáng choang dần dần bị lôi ra, phía sau còn kéo một con heo —— đó chính là nguyên thân của Chu ngự y kia.
Trong nháy mắt, Thanh Y Tử Y bỗng hóa đá, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đứng dậy, các nàng lập tức hóa thành hai tia ánh sáng một xanh một tím biến mất ở trong phòng!
Lâm Lang bước tới: "Tiểu Bạch, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Thân hình vị ngự y này vốn mập mạp, sao có thể đuổi kịp Lâm Lang nhanh nhẹn chứ. Lần nào cũng có cảm giác sắp bắt được rồi thì Lâm Lang lại né được. Không bao lâu sau, hắn đã thở hồng hộc không ra hơi, Lâm Lang lại như một con bướm vui vẻ, ưu nhã hoạt bát.
Hắn chống tay vào hai đầu gối, ánh mắt chứa đựng ý cười khinh thường nhìn Lâm Lang. Thở hổn hển hô lớn: "Đại. . . . . . Đại tiểu thư. . . . . . Giúp nô tài giữ chặt nhị tiểu thư lại đi!"
Diệp Cẩn Huyên đang nóng lòng sốt ruột, chợt thấy hai người ngừng lại, đang muốn quát lớn, lại nghe thấy yêu cầu của Chu ngự y, liền quay phắt sang giục Thải Diên: "Mau đi lên, giữ chặt nhị tiểu thư, nhất định phải giúp nhị tiểu thư chữa khỏi bệnh mới được!" Phải giữ thật chặt nha! Lát nữa nàng tranh thủ cắt qua mấy dao, phá hủy khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm kia, để xem còn có ai thích nàng ta nữa đây? Thải Diên nhìn Chu ngự y vụng về bị Lâm Lang đùa giỡn xoay như chong chóng, đã nóng lòng muốn lao ra giúp sức. Ngày đó nàng bị nhị tiểu thư dọa đến tè cả ra quần, không trả được nỗi nhục đó thì quyết không thể bỏ qua! Lúc này nghe thấy Diệp Cẩn Huyên ra lệnh, Thải Diên bổ nhào lên phía trước ngay lập tức. Nhưng chỉ suýt chút nữa vồ được thì Lâm Lang lại bất ngờ tránh thoát, Thải Diên thuận đà đập mạnh đầu vào tấm bình phong phía trước. Tấm bình phong cũ kỹ này đã dùng lâu năm, bị Thải Diên lao mạnh vào như vậy, rung lắc một hồi rồi rầm rầm đổ xuống, khiến cả Thải Diên cùng Chu ngự y đều ngã xuống đất, nằm bẹp bên dưới tấm bình phong.
Hai người bọn họ nằm chết dí dưới đất, không nhúc nhích nổi. Diệp Cẩn Huyên tức điên liếc mắt nhìn Lâm Lang đứng xem trò vui ở một bên, mắng to một câu: "Phế vật!" Sau đó, lập tức chạy tới đoạt lấy cây đao trong tay Chu ngự y, hăm hở xắn tay áo, ánh mắt dữ tợn, cười nham hiểm nhào về phía Lâm Lang.
Mặc dù biết Diệp Cẩn Huyên chẳng bao giờ tỏ ra ôn nhu hiền lành với mình, nhưng Lâm Lang vẫn bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này . . . . . . Lâm Lang nhìn Diệp Cẩn Huyên chanh chua, độc ác đang xách đao lao tới đến ngây ngẩn cả người, chỉ khi mũi đao dừng ngay trước mắt thì mới có phản ứng, nàng né người sang một bên, lưỡi đao gào rít xẹt qua bên tai, suýt chút nữa thì gặp nguy hiểm.
Thật không ngờ Diệp Cẩn Huyên lại dùng tới nội lực, có thể tưởng tượng được một đao kia chém xuống thì nàng không giữ được mạng nhỏ này nữa rồi, nàng ta rõ ràng có chủ tâm giết người a!
Ánh mắt Lâm Lang trầm xuống, gió lạnh chợt nổi lên, ngón tay vê bí quyết, hô to: "Thanh Y Tử Y, ra ngoài!"
Diệp Cẩn Huyên nghe tiếng hô của Lâm Lang, nhất thời ngây người, chỉ cảm thấy một trận gió lạnh quét qua, hai đạo ánh sáng một tím một xanh xoay tròn nhanh chóng rơi xuống đất, vầng sáng rút đi, lại xuất hiện hai nữ tử một người mặc áo xanh, một người mặc áo tím!
Diệp Cẩn Huyên nhìn cách hai người bọn họ xuất hiện, trong lòng sợ sệt, cảm giác sau lưng lạnh lẽo dựng cả tóc gáy, nhưng vẫn mạnh miệng quát to: "Các ngươi là ai?"
Thanh Y Tử Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Chúng ta không phải là người!"
"Các ngươi. . . . . . Các ngươi. . . . . ." Không phải là người, vậy là cái gì? Chẳng lẽ là quỷ sao?
Diệp Cẩn Huyên run run nửa ngày không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Thanh Y Tử Y nhìn thấy ám chỉ của Lâm Lang, vô cùng ăn ý tiến lên, nhanh như cắt, vươn đôi bàn tay mảnh khảnh đáng sợ hướng về phía Diệp Cẩn Huyên nhào qua. Diệp Cẩn Huyên hoảng sợ cực điểm, nhưng vẫn có thể giữ vững lý trí, đưa tay kéo Thải Diên đã sớm bị dọa sợ nằm xụi lơ dưới mặt đất ngăn ở trước mặt mình, không suy nghĩ nhiều thốt lên: "Các ngươi. . . . . . Các ngươi đừng có nghe nàng. . . . . . Bản tiểu thư có tiền, bản tiểu thư cho các ngươi tiền, các ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần các ngươi giết nàng cho bản tiểu thư!" Không phải người ta vẫn nói, có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ sao? Diệp Lâm Lang nghèo rớt như vậy, chắc chắn không trả được bao nhiêu thù lao cho bọn họ, nhưng nàng thì có rất nhiều tiền, có một đống tiền a!
Lâm Lang nghe vậy, hừ khẽ một tiếng, ra hiệu cho Thanh Y Tử Y tạm ngừng, tiến lên đối mặt với Diệp Cẩn Huyên nói: "Diệp Cẩn Huyên, Thanh Y Tử Y là quỷ không sai, nhưng việc có tiền có thể sai ma khiến quỷ không phải lúc nào cũng dùng được đâu. Trên đời này, có người không hám của thì cũng có quỷ không tham tiền!"
" Những việc trái với lương tâm ngươi cũng đã làm quá nhiều rồi, nếu không gặp quỷ một lần thì không phải thật có lỗi với trời đất hay sao?" Lâm Lang lùi xuống hai bước, quay sang nói với Thanh Y Tử Y: "Không cần dùng pháp lực, cho nàng ta một chút dạy dỗ là được!"
Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, oán hận nhìn chằm chằm Lâm Lang nói: "Diệp Lâm Lang, ngươi dám động thủ với ta sao? Ta chính là Thiên Mệnh Hoàng hậu, có long khí của thiên tử bảo hộ, thân thể tôn quý, ngươi không muốn sống nữa hả?" Diệp Cẩn Huyên liếc mắt, ngoan độc nhìn Thanh Y Tử Y uy hiếp, "Còn có các ngươi, chỉ là hai con tiểu quỷ mà dám mạo phạm long khí thiên tử, mưu toan tổn thương bổn cung, chẳng lẽ không sợ bị hồn bay phách tán hay sao?"
Thanh Y lạnh nhạt nói: "Nếu quả thực ngươi là mệnh thiên tử, là phượng nữ lâm triều thì chúng ta sao dám mạo phạm? Nhưng mà đối với những kẻ chuyên làm những việc ác độc thì bọn quỷ chúng ta thích khi dễ nhất đấy!"
Tử Y nhìn Thanh Y một cái nói: "Không cần phải nhiều lời với nàng ta! Lên!"
Tử Y tiến tới một tay giữ chặt Diệp Cẩn Huyên, tay kia cào roàn roạt vào người nàng ta. Thanh Y cũng không nhàn rỗi, giơ lên quả đấm, một quyền lại một quyền nện như mưa trên người Diệp Cẩn Huyên.
Không bao lâu sau, Diệp Cẩn Huyên bị Thanh Y Tử Y đánh cho đầu óc choáng váng, trong đầu như có một cái trống đánh bùm bùm, thân thể lắc lư treo ngược ở trên tay Tử Y, trâm hoàn trên đầu rơi rụng tán loạn, khuôn mặt sưng đỏ không thể tả. Quần áo trên người rách nát te tua, bộ dạng trông còn giống một con quỷ hơn so với Thanh Y Tử Y!
Lâm Lang thấy nàng ta bị đánh cũng đủ rồi, đánh nữa chắc không giữ được mạng, liền ra lệnh cho Thanh Y Tử Y dừng lại. Thanh Y Tử Y trước khi dừng hẳn còn cố hết sức nện thêm một quyền nữa cho bõ tức, sau đó, Tử Y một tay ném Diệp Cẩn Huyên xuống đất. Hai mắt Diệp Cẩn Huyên trợn ngược, lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Thanh Y Tử Y xoay người nhìn về phía Thải Diên đang té ngã trên mặt đất, nói với Lâm Lang: "Tiểu thư, tiện tỳ này cũng nên giáo huấn một chút!"
Thải Diên đã sớm bị dọa tới mức chân tay run lẩy bẩy, không đứng dậy nổi, lúc này lại nhìn thấy Thanh Y Tử Y đang hăm hở nhìn mình, nằm vật ra hoàn toàn bất động, ở phía dưới từ từ tràn ra một vũng nước. . . . . .
Thanh Y Tử Y thấy vậy vội vàng lui về phía sau hai bước, quỷ thần cũng thích sạch sẽ nha, vậy nên mới nói uế vật có thể trị tà bệnh. Thải Diên tè cả ra quần như thế, các nàng cũng không muốn động tới nàng ta làm gì, hai người liền quay qua tìm vị Chu ngự y kia, nhưng đã không thấy bóng dáng của hắn ta đâu nữa.
Hai người kinh ngạc, cùng nhau nhìn về phía Lâm Lang: "Tiểu thư, không phải còn có một tên nữa sao?"
Lâm Lang cười cười, nhìn về phía gầm giường: "Bên kia!"
Thanh Y Tử Y nghe nàng nói vậy, lập tức bước lên những mảnh vụn của tấm bình phong đi về hướng chiếc giường. Hai người với tay quờ quạng dưới gầm giường một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm thấy vật gì đó, ánh mắt toát ra vẻ hưng phấn. Hai người cắn răng dùng sức lôi vật đó ra ngoài.
Lâm Lang nhìn thấy hành động trẻ con của các nàng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bình thường tác phong luôn chững chạc, không ngờ lại có khuynh hướng bạo lực như thế này!
Lâm Lang nhìn dáng vẻ Thanh Y Tử Y tận lực dùng sức, có chút khó hiểu, chỉ là một tên đầu heo, có cần phải mất nhiều công sức như vậy không? Rốt cuộc, vật dưới gầm giường cũng từ từ bị hai người lôi ra ngoài, chỉ là. . . . . . Tiểu Bạch sao?
Tiểu Bạch cả người sáng choang dần dần bị lôi ra, phía sau còn kéo một con heo —— đó chính là nguyên thân của Chu ngự y kia.
Trong nháy mắt, Thanh Y Tử Y bỗng hóa đá, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Tiểu Bạch đứng dậy, các nàng lập tức hóa thành hai tia ánh sáng một xanh một tím biến mất ở trong phòng!
Lâm Lang bước tới: "Tiểu Bạch, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Danh sách chương