Lâm Lang đột nhiên cảm thấy Triệu Tễ trước mắt mình vô cùng xa lạ, hình như nàng chưa từng hiểu rõ hắn. Hắn vì lấy lòng Quân Thương mà ngay cả những lời như vậy cũng nói ra, hành động này thực không phải tác phong của quân vương một nước nên có.
Lâm Lang áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khi nhìn lại Triệu Tễ, tâm tình của nàng đã bình tĩnh hơn nhiều: "Thiên tử trấn giữ biên cương, Quân vương hy sinh vì xã tắc. Thần nữ là con dân của Đại Dận, Hoàng thượng nói như vậy, thật khiến cho thần nữ vô cùng thất vọng!"
Triệu Tễ nghe trong lời nói của Lâm Lang có ý oán trách, bỗng giật mình, lúc này mới phát hiện ra mình nói sai, sắc mặt biến đổi, nhìn Lâm Lang nói: "Trẫm chỉ là ban khẩu dụ tứ hôn, Diệp nhị tiểu thư không cần quá bận tâm. Muốn tứ hôn cũng cần phải có đôi bên lưỡng tình tương duyệt, nếu nhị tiểu thư có điều gì bất mãn. Trẫm khẳng định sẽ không vội vàng ép buộc."
Lâm Lang châm chọc cười một tiếng, thản nhiên chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng hoài niệm quá khứ của Triệu Tễ: "Vậy Hoàng thượng có thể thu hồi khẩu dụ hay không?"
Khẩu dụ không giống như thánh chỉ, ban ra khẩu dụ thì tùy lúc cũng có thể thu hồi, nhưng một khi đã ban ra thánh chỉ thì giống như ván đã đóng thuyền, không còn khả năng xoay chuyển! Thánh chỉ tứ hôn đã hạ xuống, bây giờ hắn lại dễ dàng nói đó là khẩu dụ, Lâm Lang không khỏi bội phục hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.
"Hoàng thượng, không thể được! Ngài là miệng vàng lời ngọc, lời đã nói ra sao có thể thay đổi?" Diệp Cẩn Huyên đột ngột thốt lên.
Hôm nay nàng đã dày công chuẩn bị y phục cùng trang điểm thật lộng lẫy, nghĩ rằng trong đại điện một màu xám xịt thế này, nhất định Triệu Tễ có thể liếc mắt một cái là nhìn ngay thấy nàng. Không ngờ vừa mới vào điện, Triệu Tễ đã lập tức chú ý đến Diệp Lâm Lang.
Nàng biết Diệp Lâm Lang có dung mạo tương tự như Tạ Hoằng Thanh, Triệu Tễ kinh ngạc nhìn nàng ta cũng không có gì là lạ, nhưng lâu như vậy mà hắn không nhìn qua nàng tới một lần. Chẳng những thế, hắn còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tiện nữ kia không rời mắt, bây giờ lại nói thánh chỉ tứ hôn là khẩu dụ, còn muốn thu hồi? Trong lòng Diệp Cẩn Huyên ghen tỵ cùng phẫn hận mãnh liệt trào lên, bàn tay nắm lại thật chặt.
Triệu Tễ bị Diệp Cẩn Huyên chặn ngang như vậy, sợ nàng nói ra chuyện hắn ban thánh chỉ tứ hôn, liếc Diệp Cẩn Huyên cảnh cáo một cái, lạnh nhạt nói: "Miệng vàng lời ngọc cũng không tránh khỏi nhân tình thế thái, huống chi lại là đại sự cả đời như vậy. Nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, chẳng phải trẫm sẽ là hôn quân loạn dắt tơ hồng hay sao?"
Diệp Cẩn Huyên bị ánh mắt của Triệu Tễ dọa cho hết hồn, lúc này chân tay có chút lúng túng. Diệp Thượng thư quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn Huyên một cái, bước tới phía trước Triệu Tễ, dập đầu quỳ xuống: "Hoàng thượng thánh minh!"
Sau lưng văn võ bá quan vốn đã tu luyện thành tinh, lúc này ai dám không để cho Diệp Thượng thư có chút mặt mũi, lại càng không ai có gan dám cùng Hoàng thượng đối nghịch, lập tức đồng loạt quỳ xuống, trong Hàm Nguyên điện tiếng hô đồng thanh vang lên: "Hoàng thượng thánh minh!"
Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, vô cùng lo sợ Triệu Tễ sẽ chán ghét mình, cũng không dám có hành động gì nữa. Nhìn bách quan trong điện đều quỳ xuống dập đầu, tuy thực không cam lòng cũng chỉ có thể quỳ xuống dập đầu theo.
Cả khuôn mặt của Quân Thương giấu ở dưới lớp mặt nạ, không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt hắn lại hết sức lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lang. Chờ tiếng hô của văn võ bá quan yếu dần, hắn lười biếng mở miệng: "Nhưng. . . . . . bổn tọa phát hiện ra Diệp nhị tiểu thư rất hợp ý bổn tọa, khẩu dụ tứ hôn này bổn tọa rất vừa lòng. Sao Hoàng thượng có thể nói thu hồi là sẽ thu hồi?"
Hắn vừa dứt lời, các tiểu thư nhà quan viên còn đang nơm nớp lo sợ mình bị Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng ngay lập tức thở phào một hơi. Bá quan văn võ vừa nghe xong, lại có cảm giác tim mật đều bị treo lên, trong lòng bứt rứt không yên.
Ngay cả Triệu Tễ cũng sững sờ. Hắn biết Vãng sinh Thành chủ xưa nay làm việc quái đản, người khác có thể chịu để cho hắn một bậc thang đi xuống, nhưng người này chưa chắc sẽ chịu làm như vậy.
Triệu Tễ lúng túng cười một tiếng, nhìn về phía Quân Thương: "Thành chủ thật biết nói đùa, vậy Thành chủ thấy thế này có được hay không? Trẫm làm chủ giữ ngươi ở lại Kinh thành, ngươi cũng có thể cùng Diệp nhị tiểu thư tiếp xúc nhiều một chút. Hơn nữa, Thành chủ là nhân tài xuất chúng của Đại Dận ta, trẫm tin rằng nếu hai người gặp gỡ nhau nhiều hơn thì nhị tiểu thư có thể sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó trẫm hạ chỉ tứ hôn, chẳng phải sẽ làm nên một giai thoại hay sao?" Triệu Tễ nghĩ thầm, nếu Vãng sinh Thành chủ kiên trì muốn kết hôn với Diệp nhị tiểu thư, thì một tiểu nha đầu như vậy cũng không thể làm được cái gì, đến lúc đó chỉ cần hắn thuận nước đẩy thuyền là xong.
Diệp Thượng thư nghe vậy, lại dẫn đầu dập đầu xuống hô to: "Hoàng thượng thánh minh!" Gần như ngay lập tức, trong đại điện lại vang lên tiếng hô đồng thanh của văn võ bá quan.
Lâm Lang nhìn mọi người vừa hát vừa diễn tuồng thuần thục trôi chảy như vậy, đột nhiên có cảm giác mình giống như khán giả đứng xem biểu diễn. Lâm Lang quay sang nhìn Quân Thương, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, đáy mắt lạnh lùng dường như có dấu vết nứt vỡ của băng lạnh, con ngươi đen thẫm thâm sâu chuyên chú như linh hồn của hắn. Hắn nhìn chằm chằm nàng như muốn hút hết hồn phách cùng hơi sức của nàng, đột nhiên Lâm Lang cảm thấy có chút tủi thân, chân mày hơi nhíu lại.
Quân Thương chợt bước tới đứng trước mặt Lâm Lang, đưa tay lên xoa trán của nàng, lạnh lùng nói: "Nàng học kiểu cau mày này từ khi nào vậy? Rất xấu!"
Lâm Lang nhìn tay của hắn, khớp xương thon dài, làn da tái nhợt nhưng lại rất hữu lực, chân mày cảm nhận được bàn tay của hắn chạm qua, Lâm Lang càng cảm thấy tủi thân hơn. Nước mắt không hiểu vì sao lại chực trào ra, nàng cắn môi một cái, dùng ánh mắt lên án thẳng tắp nhìn hắn, tức giận nói: "Nếu ngươi mặt xanh nanh vàng, không phải người cũng không phải quỷ, vì sao còn muốn lấy vợ? Quái thai!" Giống như nàng, từ sau khi sống lại cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ lập gia đình!
Mọi người nghe Lâm Lang nói vậy, nháy mắt toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh, thầm nghĩ: nếu chọc giận đến Quân Thương, không biết hắn có đem bọn họ ra ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ hay không đây? Nhưng ngoài dự liệu, Quân Thương không những không tức giận, mà còn bình thản trả lời: "Không phải người cũng không phải quỷ, chẳng phải rất xứng đôi với nàng sao?"
Lâm Lang nghe xong, đôi mắt đột nhiên mở lớn nhìn về phía Quân Thương, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi: "Ngươi. . . . . . ngươi nói vậy là có ý gì?" Không phải người cũng không phải quỷ, rất xứng đôi với nàng? Hắn biết, hắn biết chuyện của nàng sao? Nếu nàng khiến hắn mất hứng, liệu hắn có thể nói với mọi người coi nàng như yêu quái mà thiêu sống không?
Quân Thương lại tiếp tục: "Còn nữa, vì sao nàng biết ta mặt xanh nanh vàng?"
Lâm Lang nhìn hắn, chớp chớp mắt: "Những lời đồn đại về ngươi đều nói như vậy, còn nói ngươi ăn thịt uống máu người. . . . . ." Lời vừa nói ra, nàng chợt ý thức được mình đang nói cái gì, hơn nữa, nói như vậy hình như sẽ làm người khác bị tổn thương, vội vàng sửa lại, "Ta không có ý này, ý ta là có thể dáng dấp ngươi không được tốt, có chút cổ quái đi!" Nói xong, trong lòng Lâm Lang càng thêm ảo não: nói như thế, chẳng phải sẽ khiến người khác tổn thương hơn hay sao?
Quân Thương thu hết những biến hóa thay đổi trên mặt nàng vào trong mắt, bóng dáng nho nhỏ của Lâm Lang phản chiếu trong con ngươi sâu thẳm của hắn. Hắn khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói như có chút bất đắc dĩ: "Tấm mặt nạ này bổn tọa mang trên mặt suốt hai mươi năm. Lúc đeo nó lên, bổn tọa đã từng thề, chỉ khi nào tìm được nàng, bổn tọa mới có thể tháo xuống. Hôm nay, bổn tọa coi như đã tìm được nàng, thì chiếc mặt nạ này cũng có thể được tháo xuống rồi"
Hắn nói xong, cánh tay dài nhấc lên, ống tay áo màu đen quét qua, tạo ra một làn gió mang theo hơi thở lạnh lẽo. Chiếc mặt nạ bạc theo tay của hắn vẽ ra một đường cong đẹp mắt, "leng keng" một tiếng, rơi xuống đất —— lộ ra dung nhan dưới lớp mặt nạ. Mắt phượng hẹp dài, lông mày cương nghị, môi mỏng nhẹ nhàng, sống mũi cao thẳng, một gương mặt góc cạnh rõ ràng, mang theo vài phần cuồng ngạo, hùng dũng khí phách, không giận mà uy. Hắn uy nghi lẫm liệt đứng đó, giống như vương giả tới từ bóng đêm.
Mọi người hiển nhiên cũng bị dung nhan của hắn làm cho kinh sợ, những tiểu thư khuê các đang núp ở đằng sau kia cũng phát ra tiếng thốt đầy kinh ngạc, ánh mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm.
Quân Thương nhìn bộ dạng sững sờ của Lâm Lang, ánh mắt trêu tức, giọng nói cũng ôn hòa đi vài phần: "Như thế nào? Không phải là mặt xanh nanh vàng chứ? Bây giờ nàng đã hài lòng chưa?"
Lâm Lang gật đầu một cái, lập tức lại lắc đầu. Quân Thương nhìn nàng, nheo mắt hỏi "Gật đầu xong lại lắc đầu? Nàng có ý gì?"
"Dung mạo ngươi đẹp đẽ cũng có quan hệ gì với ta đâu!" Lâm Lang hai má hồng hồng, lúng túng qua loa. Thật quá mất mặt, không ngờ vừa rồi nàng lại nhìn hắn đến ngây người, lời đồn đại quả nhiên là không thể tin a không thể tin! Nếu hắn mặt xanh nanh vàng thì người trên thế gian còn có ai bình thường nữa chứ. . . . . .
Lâm Lang đem hai bàn tay lạnh lẽo áp vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình, lại bị Quân Thương nắm tay kéo xuống: "Sao tay lại lạnh như vậy? Nàng theo ta ngồi xuống đi!"
Lâm Lang thầm nghĩ, tay của ta không lạnh thì tay của ai mới lạnh? Nàng chưa từng thấy người chết nào có tay ấm đâu!
Đợi nàng phản ứng kịp thì bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Ánh mắt các vị tiểu thư trong y phục một màu xám xịt nhìn Quân Thương tràn ngập ngượng ngùng cùng ái mộ, ngay cả Diệp Cẩn Huyên cũng thỉnh thoảng e lệ liếc qua một cái. Lâm Lang rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mọi người tại thời điểm quét qua nàng vô cùng mãnh liệt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà giết nàng luôn.
Lâm Lang không khỏi cảm thán, một người có được mọi người hoan nghênh hay không, thật sự có liên quan rất lớn đến diện mạo a!
Quân Thương bao lấy tay của nàng, hơi thở phảng phất xung quanh càng ngày càng lạnh, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Lâm Lang áp chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, khi nhìn lại Triệu Tễ, tâm tình của nàng đã bình tĩnh hơn nhiều: "Thiên tử trấn giữ biên cương, Quân vương hy sinh vì xã tắc. Thần nữ là con dân của Đại Dận, Hoàng thượng nói như vậy, thật khiến cho thần nữ vô cùng thất vọng!"
Triệu Tễ nghe trong lời nói của Lâm Lang có ý oán trách, bỗng giật mình, lúc này mới phát hiện ra mình nói sai, sắc mặt biến đổi, nhìn Lâm Lang nói: "Trẫm chỉ là ban khẩu dụ tứ hôn, Diệp nhị tiểu thư không cần quá bận tâm. Muốn tứ hôn cũng cần phải có đôi bên lưỡng tình tương duyệt, nếu nhị tiểu thư có điều gì bất mãn. Trẫm khẳng định sẽ không vội vàng ép buộc."
Lâm Lang châm chọc cười một tiếng, thản nhiên chống lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cùng hoài niệm quá khứ của Triệu Tễ: "Vậy Hoàng thượng có thể thu hồi khẩu dụ hay không?"
Khẩu dụ không giống như thánh chỉ, ban ra khẩu dụ thì tùy lúc cũng có thể thu hồi, nhưng một khi đã ban ra thánh chỉ thì giống như ván đã đóng thuyền, không còn khả năng xoay chuyển! Thánh chỉ tứ hôn đã hạ xuống, bây giờ hắn lại dễ dàng nói đó là khẩu dụ, Lâm Lang không khỏi bội phục hắn mạnh vì gạo, bạo vì tiền rồi.
"Hoàng thượng, không thể được! Ngài là miệng vàng lời ngọc, lời đã nói ra sao có thể thay đổi?" Diệp Cẩn Huyên đột ngột thốt lên.
Hôm nay nàng đã dày công chuẩn bị y phục cùng trang điểm thật lộng lẫy, nghĩ rằng trong đại điện một màu xám xịt thế này, nhất định Triệu Tễ có thể liếc mắt một cái là nhìn ngay thấy nàng. Không ngờ vừa mới vào điện, Triệu Tễ đã lập tức chú ý đến Diệp Lâm Lang.
Nàng biết Diệp Lâm Lang có dung mạo tương tự như Tạ Hoằng Thanh, Triệu Tễ kinh ngạc nhìn nàng ta cũng không có gì là lạ, nhưng lâu như vậy mà hắn không nhìn qua nàng tới một lần. Chẳng những thế, hắn còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn tiện nữ kia không rời mắt, bây giờ lại nói thánh chỉ tứ hôn là khẩu dụ, còn muốn thu hồi? Trong lòng Diệp Cẩn Huyên ghen tỵ cùng phẫn hận mãnh liệt trào lên, bàn tay nắm lại thật chặt.
Triệu Tễ bị Diệp Cẩn Huyên chặn ngang như vậy, sợ nàng nói ra chuyện hắn ban thánh chỉ tứ hôn, liếc Diệp Cẩn Huyên cảnh cáo một cái, lạnh nhạt nói: "Miệng vàng lời ngọc cũng không tránh khỏi nhân tình thế thái, huống chi lại là đại sự cả đời như vậy. Nếu không phải lưỡng tình tương duyệt, chẳng phải trẫm sẽ là hôn quân loạn dắt tơ hồng hay sao?"
Diệp Cẩn Huyên bị ánh mắt của Triệu Tễ dọa cho hết hồn, lúc này chân tay có chút lúng túng. Diệp Thượng thư quay đầu lại nhìn Diệp Cẩn Huyên một cái, bước tới phía trước Triệu Tễ, dập đầu quỳ xuống: "Hoàng thượng thánh minh!"
Sau lưng văn võ bá quan vốn đã tu luyện thành tinh, lúc này ai dám không để cho Diệp Thượng thư có chút mặt mũi, lại càng không ai có gan dám cùng Hoàng thượng đối nghịch, lập tức đồng loạt quỳ xuống, trong Hàm Nguyên điện tiếng hô đồng thanh vang lên: "Hoàng thượng thánh minh!"
Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, vô cùng lo sợ Triệu Tễ sẽ chán ghét mình, cũng không dám có hành động gì nữa. Nhìn bách quan trong điện đều quỳ xuống dập đầu, tuy thực không cam lòng cũng chỉ có thể quỳ xuống dập đầu theo.
Cả khuôn mặt của Quân Thương giấu ở dưới lớp mặt nạ, không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng ánh mắt hắn lại hết sức lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lang. Chờ tiếng hô của văn võ bá quan yếu dần, hắn lười biếng mở miệng: "Nhưng. . . . . . bổn tọa phát hiện ra Diệp nhị tiểu thư rất hợp ý bổn tọa, khẩu dụ tứ hôn này bổn tọa rất vừa lòng. Sao Hoàng thượng có thể nói thu hồi là sẽ thu hồi?"
Hắn vừa dứt lời, các tiểu thư nhà quan viên còn đang nơm nớp lo sợ mình bị Vãng sinh Thành chủ nhìn trúng ngay lập tức thở phào một hơi. Bá quan văn võ vừa nghe xong, lại có cảm giác tim mật đều bị treo lên, trong lòng bứt rứt không yên.
Ngay cả Triệu Tễ cũng sững sờ. Hắn biết Vãng sinh Thành chủ xưa nay làm việc quái đản, người khác có thể chịu để cho hắn một bậc thang đi xuống, nhưng người này chưa chắc sẽ chịu làm như vậy.
Triệu Tễ lúng túng cười một tiếng, nhìn về phía Quân Thương: "Thành chủ thật biết nói đùa, vậy Thành chủ thấy thế này có được hay không? Trẫm làm chủ giữ ngươi ở lại Kinh thành, ngươi cũng có thể cùng Diệp nhị tiểu thư tiếp xúc nhiều một chút. Hơn nữa, Thành chủ là nhân tài xuất chúng của Đại Dận ta, trẫm tin rằng nếu hai người gặp gỡ nhau nhiều hơn thì nhị tiểu thư có thể sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó trẫm hạ chỉ tứ hôn, chẳng phải sẽ làm nên một giai thoại hay sao?" Triệu Tễ nghĩ thầm, nếu Vãng sinh Thành chủ kiên trì muốn kết hôn với Diệp nhị tiểu thư, thì một tiểu nha đầu như vậy cũng không thể làm được cái gì, đến lúc đó chỉ cần hắn thuận nước đẩy thuyền là xong.
Diệp Thượng thư nghe vậy, lại dẫn đầu dập đầu xuống hô to: "Hoàng thượng thánh minh!" Gần như ngay lập tức, trong đại điện lại vang lên tiếng hô đồng thanh của văn võ bá quan.
Lâm Lang nhìn mọi người vừa hát vừa diễn tuồng thuần thục trôi chảy như vậy, đột nhiên có cảm giác mình giống như khán giả đứng xem biểu diễn. Lâm Lang quay sang nhìn Quân Thương, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, đáy mắt lạnh lùng dường như có dấu vết nứt vỡ của băng lạnh, con ngươi đen thẫm thâm sâu chuyên chú như linh hồn của hắn. Hắn nhìn chằm chằm nàng như muốn hút hết hồn phách cùng hơi sức của nàng, đột nhiên Lâm Lang cảm thấy có chút tủi thân, chân mày hơi nhíu lại.
Quân Thương chợt bước tới đứng trước mặt Lâm Lang, đưa tay lên xoa trán của nàng, lạnh lùng nói: "Nàng học kiểu cau mày này từ khi nào vậy? Rất xấu!"
Lâm Lang nhìn tay của hắn, khớp xương thon dài, làn da tái nhợt nhưng lại rất hữu lực, chân mày cảm nhận được bàn tay của hắn chạm qua, Lâm Lang càng cảm thấy tủi thân hơn. Nước mắt không hiểu vì sao lại chực trào ra, nàng cắn môi một cái, dùng ánh mắt lên án thẳng tắp nhìn hắn, tức giận nói: "Nếu ngươi mặt xanh nanh vàng, không phải người cũng không phải quỷ, vì sao còn muốn lấy vợ? Quái thai!" Giống như nàng, từ sau khi sống lại cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ lập gia đình!
Mọi người nghe Lâm Lang nói vậy, nháy mắt toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trong lòng nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh, thầm nghĩ: nếu chọc giận đến Quân Thương, không biết hắn có đem bọn họ ra ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ hay không đây? Nhưng ngoài dự liệu, Quân Thương không những không tức giận, mà còn bình thản trả lời: "Không phải người cũng không phải quỷ, chẳng phải rất xứng đôi với nàng sao?"
Lâm Lang nghe xong, đôi mắt đột nhiên mở lớn nhìn về phía Quân Thương, giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi: "Ngươi. . . . . . ngươi nói vậy là có ý gì?" Không phải người cũng không phải quỷ, rất xứng đôi với nàng? Hắn biết, hắn biết chuyện của nàng sao? Nếu nàng khiến hắn mất hứng, liệu hắn có thể nói với mọi người coi nàng như yêu quái mà thiêu sống không?
Quân Thương lại tiếp tục: "Còn nữa, vì sao nàng biết ta mặt xanh nanh vàng?"
Lâm Lang nhìn hắn, chớp chớp mắt: "Những lời đồn đại về ngươi đều nói như vậy, còn nói ngươi ăn thịt uống máu người. . . . . ." Lời vừa nói ra, nàng chợt ý thức được mình đang nói cái gì, hơn nữa, nói như vậy hình như sẽ làm người khác bị tổn thương, vội vàng sửa lại, "Ta không có ý này, ý ta là có thể dáng dấp ngươi không được tốt, có chút cổ quái đi!" Nói xong, trong lòng Lâm Lang càng thêm ảo não: nói như thế, chẳng phải sẽ khiến người khác tổn thương hơn hay sao?
Quân Thương thu hết những biến hóa thay đổi trên mặt nàng vào trong mắt, bóng dáng nho nhỏ của Lâm Lang phản chiếu trong con ngươi sâu thẳm của hắn. Hắn khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói như có chút bất đắc dĩ: "Tấm mặt nạ này bổn tọa mang trên mặt suốt hai mươi năm. Lúc đeo nó lên, bổn tọa đã từng thề, chỉ khi nào tìm được nàng, bổn tọa mới có thể tháo xuống. Hôm nay, bổn tọa coi như đã tìm được nàng, thì chiếc mặt nạ này cũng có thể được tháo xuống rồi"
Hắn nói xong, cánh tay dài nhấc lên, ống tay áo màu đen quét qua, tạo ra một làn gió mang theo hơi thở lạnh lẽo. Chiếc mặt nạ bạc theo tay của hắn vẽ ra một đường cong đẹp mắt, "leng keng" một tiếng, rơi xuống đất —— lộ ra dung nhan dưới lớp mặt nạ. Mắt phượng hẹp dài, lông mày cương nghị, môi mỏng nhẹ nhàng, sống mũi cao thẳng, một gương mặt góc cạnh rõ ràng, mang theo vài phần cuồng ngạo, hùng dũng khí phách, không giận mà uy. Hắn uy nghi lẫm liệt đứng đó, giống như vương giả tới từ bóng đêm.
Mọi người hiển nhiên cũng bị dung nhan của hắn làm cho kinh sợ, những tiểu thư khuê các đang núp ở đằng sau kia cũng phát ra tiếng thốt đầy kinh ngạc, ánh mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm.
Quân Thương nhìn bộ dạng sững sờ của Lâm Lang, ánh mắt trêu tức, giọng nói cũng ôn hòa đi vài phần: "Như thế nào? Không phải là mặt xanh nanh vàng chứ? Bây giờ nàng đã hài lòng chưa?"
Lâm Lang gật đầu một cái, lập tức lại lắc đầu. Quân Thương nhìn nàng, nheo mắt hỏi "Gật đầu xong lại lắc đầu? Nàng có ý gì?"
"Dung mạo ngươi đẹp đẽ cũng có quan hệ gì với ta đâu!" Lâm Lang hai má hồng hồng, lúng túng qua loa. Thật quá mất mặt, không ngờ vừa rồi nàng lại nhìn hắn đến ngây người, lời đồn đại quả nhiên là không thể tin a không thể tin! Nếu hắn mặt xanh nanh vàng thì người trên thế gian còn có ai bình thường nữa chứ. . . . . .
Lâm Lang đem hai bàn tay lạnh lẽo áp vào khuôn mặt đang nóng bừng của mình, lại bị Quân Thương nắm tay kéo xuống: "Sao tay lại lạnh như vậy? Nàng theo ta ngồi xuống đi!"
Lâm Lang thầm nghĩ, tay của ta không lạnh thì tay của ai mới lạnh? Nàng chưa từng thấy người chết nào có tay ấm đâu!
Đợi nàng phản ứng kịp thì bữa tiệc đã bắt đầu rồi. Ánh mắt các vị tiểu thư trong y phục một màu xám xịt nhìn Quân Thương tràn ngập ngượng ngùng cùng ái mộ, ngay cả Diệp Cẩn Huyên cũng thỉnh thoảng e lệ liếc qua một cái. Lâm Lang rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của mọi người tại thời điểm quét qua nàng vô cùng mãnh liệt, chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà giết nàng luôn.
Lâm Lang không khỏi cảm thán, một người có được mọi người hoan nghênh hay không, thật sự có liên quan rất lớn đến diện mạo a!
Quân Thương bao lấy tay của nàng, hơi thở phảng phất xung quanh càng ngày càng lạnh, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình.
Danh sách chương