Nhớ tới mẫu thân, Lâm Lang thầm nghĩ thôi xong rồi. Nàng nói trước bữa trưa sẽ trở về, không ngờ sự việc phát sinh ở Chức Ngọc Phường lại mất thời gian lâu như vậy. Nàng vội vã tới tiệm thuốc bắc mua cho mẫu thân vài thang thuốc bổ, vội vàng mua chút thức ăn rồi trở về nhà.

Lặng lẽ chạy về Bách Thảo viên, quả nhiên trông thấy Thiển Ngữ đang không ngừng ngó nghiêng ở cửa ra vào. Nhìn thấy Lâm Lang, Thiển Ngữ vội vàng chạy tới oán trách: "Tiểu thư, cuối cùng ngài cũng trở về, chờ thêm một lúc nữa, chắc phu nhân sẽ liều mạng tự mình ra ngoài đi tìm ngài mất."

Mặc dù lời nói của Thiển Ngữ đầy oán giận, nhưng Lâm Lang nghe vào tai lại cảm thấy trong nội tâm thực ấm áp. Kiếp trước, cha mẹ nàng chết sớm, nàng lại là con một, đám nha hoàn bên cạnh tuy tốt, nhưng lại e dè thân phận của nàng, đều đối với nàng hết mực cung kính. Hiện tại, nàng có mẫu thân quan tâm, còn có thêm một nha hoàn giống như muội muội ở bên cạnh, nàng có muốn uất ức cũng không được.

Lâm Lang đem bọc giấy trên tay giao cho Thiển Ngữ, nhẹ nhàng đáp: "Không phải ta đã trở về rồi sao?"

Thiển Ngữ à lên một tiếng, vội vàng mở bọc giấy ra xem, ngoài mấy thang thuốc bổ còn có một túi giấy đang tỏa nhiệt nóng hổi. Nhanh tay mở ra, Thiển Ngữ kinh ngạc hô: "Bánh bao? Là bánh bao!" Cũng chỉ là mấy cái bánh bao, không ngờ Thiển Ngữ lại kích động đến nỗi hai mắt đỏ hoe.

Lâm Lang nhìn nàng, cảm thấy trong lòng có chút chua xót: "Còn chưa ăn cơm phải không? Mau vào thôi! Ăn trưa xong còn sắc thuốc cho mẫu thân nữa."

Vốn dĩ nàng muốn mua vài món ăn ngon, nhưng không có cách nào mang đồ ăn đã được rang xào trở về. Mà kiếp trước, hằng ngày nàng đều được cơm đưa nước rót tới tận nơi, thực sự là không biết nấu ăn. Nhìn mẫu thân bị bệnh nặng như vậy, có muốn làm chút gì để ăn cũng làm không nổi! Nhìn bộ dạng tiểu nha đầu Thiển Ngữ này có lẽ là cũng không biết nấu cơm rồi, nên nàng chỉ mua vài cái bánh bao, không nghĩ rằng mới có vậy đã khiến cho tiểu nha đầu kia kích động tới phát khóc.

Lăng phu nhân thấy Lâm Lang trở về, không nhịn được càu nhàu vài câu, lại liên tục hỏi Lâm Lang lấy bạc từ đâu ra. Lâm Lang không còn cách nào khác đành phải nói dối là trên đường đi thì vô tình gặp xe nhập hàng của tiệm thuốc bắc bị đổ xuống đường, nàng dọn dẹp dược liệu giúp người ta một tay thì được họ cho bạc.

Lăng phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thì thầm mấy câu người tốt sẽ được báo đáp, lại dặn dò Lâm Lang về sau có ra khỏi nhà thì phải mang theo Thiển Ngữ cùng đi, không được một mình chạy ra ngoài nữa.

Cơm nước xong xuôi, Thiển Ngữ mang bát thuốc đã sắc tới, Lâm Lang hầu hạ Lăng phu nhân uống thuốc. Chờ cho bà ngủ say, nàng dặn dò Thiển Ngữ ở lại trông nom, sau đó mới trở về gian phòng của mình.

Vừa vào cửa, đã thấy Thanh Y Tử Y ở trong phòng chờ nàng, nàng khép cửa hỏi: "Điều tra ra được chuyện gì?"

Hôm nay nghe được tên mập mạp kia nói chủ nhân cửa hàng là người mang họ Hoàng tộc, Trịnh Tam thúc còn nói cửa hàng này đã đóng cửa từ ba năm trước. Trong lòng Lâm Lang cảm thấy đằng sau chuyện này nhất định ẩn giấu điều gì đó, sau khi về liền phái Thanh Y Tử Y lập tức đi điều tra.

"Tiểu thư, tên mập mạp kia gọi là Lý Viên Cổn, mới được phong là Hoàng thương (1). Lý gia cách đây ít lâu dán ra bố cáo muốn bán tất cả các cửa hàng của Lý gia nằm trên Tạ gia phố. Chỉ là. . . . . . nô tỳ có một chuyện không rõ."

(1): Hoàng thương: thương nhân của triều đình

"Nói ta nghe thử!" Trong lòng Lâm Lang dâng lên một chút lạnh lẽo, Hoàng thương, tên mập mạp kia lại là Hoàng thương, hắn ta chính là thủ hạ của Triệu Tễ. Vậy chủ tử trong miệng của hắn sẽ không phải là. . . . . . Hi vọng không phải như nàng nghĩ!

"Những cửa hàng của Lý gia trên Tạ gia phố trước kia đều là cửa hàng của Tạ gia ở Giang Nam. Nghe nói chính thê của Hoàng thượng lúc trước Tề vương phi Tạ Hoằng Thanh chính là Tạ tiểu thư, đồng thời cũng là người đứng đầu Tạ gia. Ba năm trước, sau khi Tạ tiểu thư bán toàn bộ cửa hàng đi, gả cho Tề vương liền an phận thủ thường ở trong phủ, không còn lộ diện ở bên ngoài nữa. Mà một ngày trước khi Hoàng thượng đăng cơ chợt truyền ra tin tức, nói Tề vương phi bị ngã chết ở Lạc Hoa lâu. . . . . . Vương phi mới hạ táng được mấy ngày, Lý Viên Cổn liền dán bố cáo bắt đầu bán những cửa hàng kia. Chuyện này e rằng không phải đơn giản như vậy."

Lâm Lang nhìn Thanh Y một cái, thấy nàng muốn nói lại thôi, liền hỏi: "Ngươi cảm thấy không đơn giản ở chỗ nào?"

"Nô tỳ cũng không biết nói thế nào, chỉ cảm thấy cái chết của Tạ tiểu thư sợ rằng cũng không phải là cái chết đơn thuần!"

Trong lòng Lâm Lang trào dâng từng trận bi thương, chỉ cảm thấy trải qua nhiều năm như vậy, bản thân mình sống thật thê thảm, nàng lạnh nhạt nói: "Mấy ngày tới ngươi đi theo Lý Viên Cổn, chú ý xem những người nào tiếp xúc với hắn, tùy lúc trở lại bẩm báo!"

"Dạ!"

"Còn nữa, hôm nay bỗng nhiên xuất hiện một người đeo mặt nạ, các ngươi tra ra lai lịch của hắn chưa?" Hắn không một chút do dự đập ra ba vạn lượng bạc mua cửa hàng, đúng là coi tiền như rác, chả hiểu sao lại còn nói nàng là vị hôn thê của hắn. . . . . . Nhưng người này nhìn thế nào cũng không thấy giống một kẻ đầu óc có vấn đề.

Tử Y nghe nàng hỏi, liền nói: "Tiểu thư, người này hình như là tự nhiên xuất hiện, ít nhất ở kinh thành không tra ra được bất kỳ tin tức gì của hắn. Nhưng có thể khẳng định người này không đơn giản, hắn có thể không phải là người."

"Ngươi nói rõ hơn xem."

Tử Y trầm tư nói: "Hắn trả cho Lý Viên Cổn ba vạn lượng bạc nhưng toàn bộ là tiền âm phủ. Sau khi trở về, Lý Viên Cổn mới phát hiện ra, sợ đến nỗi nằm núp ở trong chăn không dám đi ra ngoài. Nếu là người thường, ai sẽ cầm tiền âm phủ đi mua bán chứ? Mà dù có cầm tiền âm phủ đi mua, cũng sẽ rất dễ dàng bị người khác nhận ra."

Lâm Lang trong nội tâm cả kinh: "Vậy hắn là quỷ sao?"

"Cũng không giống, mặc dù trên người hắn có vẻ toát ra hơi lạnh chết chóc, nhưng. . . . . . không giống quỷ. Nô tỳ và Thanh Y căn bản không thể đến gần hắn trong vòng một trượng. Nếu hắn là quỷ, sẽ không có chuyện này."

Lâm Lang trầm ngâm nói: "Tử Y, ngươi đi theo người này, cần phải tra ra lai lịch của hắn."

Tử Y đồng ý nói: "Dạ!"

Ở bên trong chủ tớ ba người đang nói chuyện, ngoài viện chợt truyền đến một trận ồn ào, nghe giống như giọng nói của Diệp Cẩn Huyên: "Diệp Lâm Lang, còn không mau ra tiếp chỉ?"

Theo sau đó là tiếng Thiển Ngữ vội vội vàng vàng la lên: "Tiểu thư, tiểu thư, có thánh chỉ tới, có thánh chỉ tới."

Thanh Y Tử Y liếc mắt nhìn nhau: "Giữa trưa hôm nay Tô phu nhân được khiêng trở về thì lập tức đổ bệnh. Đại tiểu thư nghe hạ nhân nói tới chuyện đã phát sinh tại Bách Thảo viên thì nổi giận đùng đùng đi tìm Diệp thượng thư, sau đó cùng Diệp thượng thư đi vào hoàng cung."

Lâm Lang gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã biết, mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Thiển Ngữ vội vàng chạy tới, đỡ lấy nàng, nói nhỏ: "Đại tiểu thư nói hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn cho ngài, tiểu thư, làm thế nào bây giờ?"

Lâm Lang nhếch miệng cười một tiếng: "Binh đến tướng chặn!"

Người bình thường sợ người ngang ngược, người ngang ngược lại sợ kẻ liều mạng, hôm nay, nàng ngay cả mạng cũng từng mất một lần thì còn sợ cái gì nữa? Lâm Lang dẫn theo Thiển Ngữ từ trong viện đi ra. Vừa ra ngoài đã thấy ngay Diệp Cẩn Huyên một thân y phục bằng gấm màu vàng nhạt thêu kim tuyến, ngay cả cổ áo và ống tay áo cũng được khảm hạt lưu ly sáng long lanh, trên đầu chải búi tóc Lăng Vân thật cao, cắm vài cây trâm Phượng Vĩ bằng vàng lấp lánh.

Diệp Cẩn Huyên nâng thánh chỉ trong tay đứng ở ngoài sân, thấy chủ tớ hai người đi tới, nàng hừ lạnh một tiếng: "Muội muội thật có phúc, lại được Hoàng thượng đích thân tứ hôn! Còn không mau tiếp chỉ?"

Lâm Lang thật sự không nghĩ mình sẽ quỳ xuống, mặc dù là thánh chỉ trang nghiêm tôn quý, nhưng cũng phải xem là người nào hạ chỉ! Nếu là thánh chỉ của Triệu Tễ, trong mắt của nàng cũng chỉ là một đống thối hoắc đó mà thôi (là người văn minh, không thể nói chữ thô tục – lời của tác giả).

Nhưng hiện tại, một là, nàng đang đứng dưới mái hiên của người khác. Hai là, dù nàng có miệt thị khiêu khích hoàng quyền, dù sao cũng nửa chết nửa sống rồi, cùng lắm thì bị chém đầu cũng không có gì đáng ngại, nhưng nàng không thể để Lăng phu nhân cùng Thiển Ngữ bị liên lụy được.........! Mặt khác, nàng còn có việc vẫn chưa xử lý xong, cứ như vậy đã nhanh chóng chết thêm một lần nữa thì quả thật là đáng buồn.

Lâm Lang suy nghĩ một lát: Nàng là đại tiểu thư co được dãn được, vậy trước tiên cứ chịu phục một chút đi!

Diệp Cẩn Huyên hài lòng nhìn Diệp Lâm Lang quỳ xuống, cười lạnh một tiếng, cao giọng đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Nhị tiểu thư Diệp Lâm Lang của Binh bộ Thượng thư Diệp Văn Trung, dung mạo xinh đẹp, đoan trang hiền thục. . . . . . Nay gả cho Vãng sinh Thành chủ. Khâm thử!"

Lâm Lang nhận thánh chỉ, lạnh nhạt nói: "Ngô Hoàng Vạn tuế Vạn tuế Vạn Vạn tuế."

Thánh chỉ này cũng chỉ là ra sức khen ngợi tán dương nàng, sau đó lấy cớ để nàng gả cho Vãng sinh Thành chủ. Thực ra cũng không có gì mới mẻ, chỉ là Vãng sinh Thành chủ này, Lâm Lang đã từng nghe qua.

Nghe bên ngoài đồn đại, hắn uống máu tươi ăn thịt người, mặt xanh nanh vàng; gả cho hắn, chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Cũng phải thôi, thánh chỉ do Diệp Cẩn Huyên đưa tới mà là chuyện tốt thì ngày mai mặt trời cũng không mọc nữa rồi.

Lâm Lang nhìn biển cỏ xanh biếc trong sân viện, suy nghĩ một chút, nàng và Vãng sinh Thành chủ, một người không ra người, một quỷ không ra quỷ, quả thật là tuyệt phối!

Diệp Cẩn Huyên thấy nàng nhận chỉ, tiến lên một bước, thật nhỏ giọng nói: "Muội muội có phải là người hay không tỷ tỷ không biết, nhưng nghe nói Vãng sinh Thành chủ này được xưng là Quỷ kiến sầu, mặt xanh nanh vàng, ăn thịt uống máu người. Tỷ tỷ hi vọng muội muội tự giải quyết cho tốt!"

Diệp Cẩn Huyên nói xong cười ha ha hai tiếng, vỗ tay một cái, nhìn mấy nha hoàn đang nâng khay đứng đằng sau nói: "Ngày mai Vãng sinh Thành chủ sẽ tới kinh thành, buổi tối Hoàng thượng tổ chức yến tiệc tại Hàm Nguyên điện, ngươi cũng được mời tới đó tham gia. Đây là trang sức và y phục chuẩn bị cho ngươi. Đến lúc đó, đừng làm cho Diệp gia mất mặt."

Diệp Cẩn Huyên nói xong, đầu cũng không quay lại liền nhanh chóng rời khỏi Bách Thảo viên. Thật ra thì Diệp Cẩn Huyên cũng muốn diễu võ dương oai một phen, nhưng kể từ tối hôm qua nàng bị hù dọa, hôm nay lại xảy ra chuyện của mẫu thân, nàng đối với Diệp Lâm Lang thực cũng có chút sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện