Ngày ấy, Tuyên trưởng công tử chẳng có ý định hỏi nội tử trong nhà là có người nào tới cửa thăm hỏi hay không.
Hắn tìm những người kia, đã nói trước với bọn họ là có người hỏi thì nói bọn họ là anh em kết nghĩa, cũng đánh tiếng rằng cắn chết cũng chỉ bảo bọn họ chỉ là quen biết hời hợt.
Hắn với Tiêu Bảo Lạc cũng thế.
Chẳng qua, vị Tiêu đại nhân kia, Tuyên Trọng An thường xuyên nghi ngờ là trong lòng Tiêu đại nhân có suy nghĩ muốn nhảy lên phá nát mặt hắn. Tiêu đại nhân vừa nhìn thấy hắn thì mặt đã đen thui đến mức vắt ra nước, Tuyên Thượng thư chẳng gạt bỏ được suy nghĩ này.
Đêm nay, hắn hồi phủ rất muộn, nhi tử còn chưa ngủ, đang bi bô nói chuyện. Lúc Tuyên Trọng An dùng bữa thì hắn kéo cái nôi đến bên cạnh, xem con bô bô một lát.
Hứa Song Uyển gắp thức ăn cho hắn, thấy trượng phu đang nhìn chằm chằm Vọng Khang không dời mắt, cũng không biết trong lòng hắn đang nổi lên ý xấu gì. Nàng không đổi sắc mặt nhìn hắn, định lấy bất biến ứng vạn biến.
Chờ đến khi dùng bữa xong, thấy hắn vừa đưa tay muốn chạm vào Vọng Khang thì Hứa Song Uyển nhanh tay nhanh mắt kéo tay hắn lại, mỉm cười dịu dàng: “Cần rửa tay.”
Tuyên Trọng An bị nàng kéo tay về phía chậu nước, quay đầu lại nhìn nhi tử: “Ta còn chưa được bóp tay con mà!”
“Rửa tay trước.”
“Tay ta sạch!”
“Rửa trước.”
Tuyên Trọng An không hiểu: “Nhi tử của nàng quan trọng hay phu quân quan trọng?”
“Phu quân.” Sắc mặt Uyển Cơ không đổi.
“Dứt khoát.” Tuyên Trọng An không tin nhưng vẫn thuận theo nàng thò tay vào chậu nước, để nàng rửa tay cho hắn, rồi thò chân vào chậu nước nóng, lần này cả người đều thoải mái. Hắn nói với nàng: “Ăn no quá, nàng xoa bụng giúp ta đi.”
Hứa Song Uyển xoa bụng cho hắn, Vọng Khang ở bên kia cực kỳ cô đơn, oa oa la ta. Nàng cũng chỉ gật đầu với nha hoàn đang đứng cách đó không xa, để nàng ấy qua ôm Vọng Khang.
Tuyên Trọng An nhìn thấy thì trong lòng hoàn toàn thoải mái, sờ tay Hứa Song Uyển, mỉm cười với nàng.
Hứa Song Uyển ra dáng một hiền thê, rụt rè mỉm cười lại với hắn.
Mỗi ngày trưởng công tử về nhà đều muốn mê hoặc người khác, nàng đã tìm ra cách đối phó. Còn Vọng Khang thì lúc phụ thân cậu ở nhà thì nàng không ôm con nhiều, một ngày rất dài, phụ thân cậu chỉ ở nhà một lát, chẳng nhớ được lâu.
Lúc ngủ, Tuyên Trọng An hỏi Hứa Song Uyển chuyện về Hoắc gia, hỏi nàng là có muốn lợi dụng gió xuân ra ngoài không. Dù sao hiện giờ hắn là một trong những quan viên chủ khảo của kỳ thi mùa xuân, trong kinh thành rất khó tìm ra người không giữ mặt mũi cho hắn.
“Không đi.” Hứa Song Uyển nói với hắn: “Chẳng qua, có việc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn nói với chàng.”
“Nói đi.”
Hứa Song Uyển ngẩng đầu nhìn ra ngoài: “Quan Vương gửi cho thiếp mấy bài thơ, sáng mai lúc chàng ra ngoài thì nhớ cầm theo.”
Tuyên Trọng An vừa nghe thấy, bèn xốc chăn xuống giường.
Hứa Song Uyển đỡ người, thấy hắn lại không đi giày liền gọi: “Giày…”
Không ai để ý đến nàng.
Tuyên Trọng An giận đùng đùng bước ra ngoài, một lát sau, liền nghe thấy âm thanh cái bàn bị đẩy mạnh.
Đang tức giận đấy, sao nàng nói sớm thế? Sao không để sớm mai hắn vào triều hẵng nói? Nếu chậm hơn một lát, để hắn mang cơn giận vào triều, tố cáo Quan Vương trên triều vậy thì có cái hay để xem rồi.
Hứa Song Uyển nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy bây giờ nói là ổn thoả nhất.
Nàng xuống giường nhìn Vọng Khang, cậu bị tỉnh giấc bởi tiếng động, đang mở to mắt tò mò nhìn lên trời không chớp mắt…
Hiện giờ, cậu rất thích náo nhiệt, nếu có động tĩnh lớn thì cậu sẽ nhìn về nơi ấy.
“Chờ tiểu thúc con về thì con có người chơi cùng rồi.” Hứa Song Uyển dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con rồi mới đắp kín chăn cho con.
“Oa oa?” Không bế con đi cùng à? Vọng Khang thấy nàng đứng lên bèn trợn mắt rồi la lên.
“Oa!” Thật sự không bế con! Bóng người rời đi, không ôm cậu, Vọng Khang thất vọng cảm thán.
Quan Vương liên tiếp gửi mấy phong thư tình dâm dục cho Hứa Song Uyển. Nếu là lần một lần hai, Hứa Song Uyển cũng có thể vờ như không nhìn thấy, nhưng đây đã là phong thư thứ năm mà nàng nhận được.
Cũng không biết Quan Vương nghĩ như nào.
Chắc là cảm thấy nàng không dám nói với ai.
Xưa nay người trêu ghẹo người khác còn nghênh ngang hơn nạn nhân. Nếu bị người ta biết là bị chòng ghẹo, đa phần sẽ trách phái nữ lẳng lơ mới bị trêu đùa, các bị nhiều người sỉ nhục ác ý hơn.
Mà nạn nhân bị những câu nói này tự ngẫm lại bản thân có phải là quá lẳng lơ, trách mình không đứng đắn.
Hơn hai năm trước, Hứa Song Uyển từng thấy tận mắt chứng kiến nữ nhi của sư gia bên cạnh phụ thân nàng nhảy giếng tự sát. Sau khi phụ thân của tiểu cô nương biết nàng bị người ta trêu ghẹo thì cảm thấy nữ nhi không sạch sẽ, không đáng giá, muốn gả nàng làm thiếp cho một lão đầu hơn năm mươi tuổi.
Tiểu cô nương nghĩ quẩn, chết rồi.
Sau khi nàng ấy chết đi, có nhiều người tỏ ra đáng tiếc. Lúc trước, có rất nhiều người chỉ chỏ chế nhạo nàng, thậm chí rất nhiều người là người gián tiếp đẩy nàng ấy tới cái chết. Đa số là nữ tử, đều là tỷ muội, còn có thân thích; người mà nàng ấy gọi là bá mẫu, tỷ tỷ muội muội.
Thật giống như chỉ có cái chết mới có thể rửa sạch oan khuất trên người, nhận được vài câu đáng tiếc.
Hứa Song Uyển không phải người thích tranh cao thấp với người khác, nhưng không tranh thì không có nghĩa là nàng thích mặc người chém giết.
Đụng tới đầu nàng thì nàng cảm thấy phải ra tay nặng mới được, lúc nàng vẫn có năng lực.
Nàng xỏ giày đi ra ngoài, bèn nhìn thấy hai chân hắn ngồi cuộn tròn trên cái ghế cạnh bàn, còn cái bị đã bị đổ trên mặt đất…
Tuyên Trọng An thấy nàng đi ra thì mím môi, liếc mắt nhìn nàng. Phong thư trong tay hắn cầm bị ném trên mặt đất, một phong thư khác được đổi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đặc biệt là dưới ánh đèn đuốc của buổi tối thì gân xanh cực kỳ nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch đang lộ ra vẻ căng thẳng, nhìn thật đáng sợ.
Hứa Song Uyển đặt giày xuống, đi tới phòng nhỏ của nha hoàn đang ngủ bên cạnh.
Tiểu nha hoàn Tiểu Mộc đã tỉnh giấc, đang núp ở trong chăn khóc.
Hứa Song Uyển đi qua vỗ nàng, càng doạ nàng ấy run rẩy hơn…
“Là ta, Thiếu phu nhân. Ngươi ra ngoài tìm Đại Kiều tỷ tỷ ngủ chung đi.” Hứa Song Uyển mở chăn.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ tự mình làm là được…” Tiểu Mộc run lẩy bẩy, thấy Hứa Song Uyển muốn cầm quần áo đưa cho mình thì nàng ấy vội ló đầu ra nói.
“Được.” Bên này không có ánh sáng, nhưng Hứa Song Uyển cũng cảm giác được sự sợ hãi của nàng ấy: “Ngươi mặc xong thì xỏ giày vào, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Cũng không biết lát nữa có đạp bàn ghế nữa không, Hứa Song Uyển nghĩ thầm không thể để nha hoàn bị doạ tới mức ngã bệnh. Nàng đã chọn mấy nha hoàn gác đêm, đều là tuyển chọn tỉ mỉ mới được trọng dụng. Chỉ là trưởng công tử quá đáng sợ, các nàng ấy bị doạ tỉnh giấc thì cũng chẳng trách được.
Hứa Song Uyển đưa nàng ấy ra ngoài. Trong phòng, Tuyên Trọng An đã xem xong thư, hỏi nàng: “Chừng nào thì bắt đầu đưa?”
Hắn còn không biết, phu nhân của hắn, người đàn bà của hắn, đã rơi tới mức mặc người ta tới cửa tuỳ ý sỉ nhục.
“Giữa tháng trước nhận được phong thư đầu tiên…” Hứa Song Uyển đến gần hắn, kéo một cái ghế ngồi đối diện với hắn, kéo chân hắn lên đùi nàng định đi tất cho hắn: “Qua nửa tháng không đưa, tháng này liên tiếp tới bốn phong thư. Ầy, hôm nay phong thư này tới cửa còn kèm theo thiệp cưới của hắn.”
Chân của hắn quá lạnh, Hứa Song Uyển lấy hai tay xoa xoa: “Hồi trước, thiếp nghĩ là vị tỷ tỷ ở Hứa gia xảy ra chuyện thì khó tránh khỏi thiếp bị người ta coi thường. Lúc nói chuyện phiếm cũng chẳng tránh được bị người ta đàm tiếu vài câu nên không để trong lòng, cũng chẳng muốn để việc này gây phiền hà cho chàng, đỡ khiến chàng bận bịu, trong lòng còn không thoải mái.”
Tuyên Trọng An dựa vào ghế, nhắm mắt lại không nói chuyện, trên mặt cũng không lộ vẻ mặt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hứa Song Uyển ngước mắt liếc nhìn hắn, vẫn tiếp tục ôm bàn chân hắn: “Hôm nay vừa đọc, xem ra vị Quan Vương gia này không định tha cho thiếp một mạng. Thiếp nghĩ, vẫn là nói cho chàng, để chàng ra mặt cho thiếp.”
“Bây giờ biết nói rồi?” Tuyên Trọng An mở mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ây da…” Hứa Song Uyển cười than thở, cầm lấy tất cọ xát rồi đi vào chân cho hắn: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thiếp ấy, có đôi khi khó tránh khỏi ngây thơ, luôn nghĩ trên đời nhiều chuyện, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết.”
“Vậy nàng giải quyết chưa?”
Hắn nói với giọng lạnh lùng khiến Hứa Song Uyển ngước mắt nhìn hắn.
Tuyên Trọng An vẫn rất cứng rắn, không nhúc nhích người, lạnh lùng nhìn nàng: “Lần sau đừng thế nữa.”
“Biết rồi.” Hứa Song Uyển tỏ ra yếu đuối, không cãi lại, gật đầu, vỗ chân hắn hai lần: “Lần sau không thế nữa.”
“Hắn đây cũng không phải lần một lần hai…” Tuyên Trọng An không lên tiếng; một lát sau, hắn nhìn bàn chân được đặt trên đùi nàng, bình tĩnh nói: “Hắn là người háo sắc, chắc là đã tái phạm”
Hắn nhìn nàng: “Việc này nàng đừng quản, ta sẽ xử lý.”
“Ây da.”
Tuyên Trọng An cầm phong thư cuối cùng đặt chung với tấm thiệp cưới màu đỏ, xé làm hai nửa rồi ném xuống đất. Hắn nhìn chỗ giấy, qua một lúc lâu, hắn mới gọi nàng: “Uyển Uyển.”
“Ây da.”
“Gả cho ta, nàng từng hối hận qua không?”
“Không.”
Tuyên Trọng An ngẩng đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng dịu dàng, ngay cả hai mắt cùng thế…
Quanh năm nàng đều có dáng vẻ này, rất yên tĩnh rất điềm đạm, có rất ít khi vui mừng, thế nhưng cũng có rất ít khoảnh khắc không vui. Ngay cả thở dài cũng rất nhẹ, nếu như muốn khóc thì nàng sẽ trốn tránh.
Tuyên Trọng An từng cho rằng nàng rất đen đủi, bất hạnh sinh ở Hứa gia, bất hạnh gả cho hắn.
Nhưng sự điềm đạm trên người nàng đều là thật, yên lòng cũng thế. Làm phu thê đã lâu, hắn mới biết, xưa nay nàng không cảm giác là mình bất hạnh.
Muốn cố gắng nhưng không, muốn trở thành người nhưng không mới là bất hạnh lớn nhất trong suy nghĩ của nàng. Nhưng nàng nói mình không thế, nàng muốn cố gắng, muốn làm, đều đã dốc sức làm; bởi vậy mà lòng nàng rất thản nhiên, không có vui buồn lớn.
“Trước kia thì sao?” Hắn lại hỏi: “Trước kia nàng có nghĩ tới gả cho ai không?”
“Nghĩ tới.”
“Người nào?”
“Gả cho một người biết lễ nghi, thấu hiểu người khác.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Thật à?”
Hứa Song Uyển thấy hắn không tin, không mỉm cười nữa: “Dạng người này đã khó tìm, biết lễ nghĩa, biết liêm sỉ hiểu thiện ác, nhưng nói dễ cũng khó, lại có mấy người có thể làm được?”
Có thể làm được thì đã là thánh nhân.
“Tuy nhiên, về sau đã thay đổi.” Nàng lại nói.
“Ồ?”
“Về sau liền biến thành một người có thể sống sót, người hơi hiểu chút lễ nghĩa là được.” Hứa Song Uyển cúi đầu đụng vào mu bàn chân của hắn, đứng lên nhìn hắn với sự vui vẻ: “Về sau gả cho chàng thì nghĩ như vậy.”
Tuyên Trọng An vừa nhịn vừa nhẫn mới không xị mặt, trợn mắt nhìn nàng: “Nói bậy! Đừng gạt người!”
Hứa Song Uyển đứng dậy, kéo tay hắn, cười nói: “Về ngủ thôi.”
Tuyên Trọng An cười lạnh, đầu tiên không nhúc nhích, lúc sau mới đứng lên, lôi kéo nàng về phòng.
Chỉ là đêm ấy, hắn không ngủ.
**
Sau khi Hứa Song Uyển giao chuyện về Quan Vương cho trưởng công tử nhà nàng thì tạm thời không hỏi.
Mấy ngày sau, nàng nghe nói Quan Vương không thể sinh hoạt phu thê được nữa thì cảm thấy buồn cười.
Nhưng nhà mẹ đẻ Quan Vương phi đã chết vẫn gả nữ nhi cho hắn.
Sau khi Hứa Song Uyển biết được cũng chỉ cười.
Nàng không phải nữ tử đầu tiên hy sinh vì gia tộc, mà cô nương gả cho Quan Vương cũng không phải người cuối cùng.
Phế Thái tử phi nói rất nhiều câu chí lý, đáng tiếc, nàng ấy không thật lòng nghĩ vậy. Hứa Song Uyển hiểu rõ, bản thân phế Thái tử phi xem thường nữ tử như thế, xem các nàng là đồ vật.
Kỳ thi mùa xuân đã bắt đầu, Hứa Song Uyển cũng nhận được nhiều thiếp mời tới làm khách từ các nhà khác. Nàng chọn tới chọn lui, bèn chọn tới Cung gia.
Sau khi Cung phu nhân biết nàng tới thì cười không ngậm được miệng, nói với Cung tiểu muội: “Con nhìn này, còn nhớ ta đấy.”
Cung tiểu muội thấy nương vui mừng nhướng mày, vội vàng nói: “Ngày Uyển tỷ tỷ đến thì nhà chúng ta thêm mấy món ăn nhỉ?”
“Mấy món sao đủ.” Cung phu nhân liếc nhìn nữ nhi: “Ta đưa danh sách, đợi lát nữa con với Nhị tẩu dẫn người đi mua về.”
“Người đúng là hào phóng!” Cung tiểu muội khen nương nàng ấy.
Cung phu nhân lại liếc nhìn nữ nhi rồi mới nói tiếp: “Nàng biết tình huống hiện giờ của nhà chúng ta chưa?”
“Biết rồi, người cứ yên tâm.”
“Ta đâu có không yên tâm?”
Cung phu nhân tuy nói vậy, nhưng chờ ngày ấy Hứa Song Uyển chỉ dẫn theo mấy tôi tớ, mang theo ít lễ nhỏ đến, mãi sau bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà sợ nhiều người thì nhà không chứa đủ, cũng ngại lễ nhiều thì lát nữa không trả lễ đủ.
Tuy Cung gia nghèo nhưng cũng chẳng phải nhà mặt dày, sao có thể bỏ qua thể diện? Sau khi Hứa Song Uyển đến, thấy Cung gia Nhị tẩu cũng xuống bếp, bèn gọi Thải Hà qua hỗ trợ.
Hiện tại, Cung gia hơi khó khăn, đặc biệt sau khi về kinh đặt mua nhiều thứ thì nói là nghèo rớt mùng tơi cũng chẳng quá. Vẫn là vị Lại bộ Thượng thư thấy nhà ông sống không tốt mà ứng trước cho nhà hắn bổng lộc nửa năm, bằng không thì Cung Thị Lang đại nhân lúc vào triều làm việc cũng chẳng có kiệu mà ngồi.
Người hầu của Cung gia còn khá nhiều, đều là người làm lâu năm không chịu rời đi; còn có bảy, tám người không chịu được vài đồng tiền của Cung gia thì đã rời đi.
Trước kia Cung gia có hai tên hộ vệ, chỉ lo Cung đại nhân đuổi bọn hắn đi. Hai người đại hán cao lớn thô kệch quấn dây lưng quần, mỗi ngày chỉ ăn hai cái bánh bao không nhân. Sau khi Cung đại nhân phát hiện việc này bèn xấu hổ, Cung phu nhân dựa vào việc ấy mà mắng trượng phu nửa tháng, mà ông cũng chẳng dám trách phu nhân lắm mồm.
Chẳng qua, những người này không đi thì có người nâng kiệu cho Cung đại nhân. Nếu còn phải đi thuê hay mua thì e là phải tốn bạc hơn.
Hứa Song Uyển vừa đến thì gặp đa số người cũ trong Cung gia. Nàng còn nhận ra, quay đầu nói với Cung phu nhân: “Giống ba năm trước đến nhà ngài, chẳng có gì thay đổi, người vẫn là người cũ, tình vẫn không đổi.”
Cung phu nhân nghe vậy bèn cười to, lôi kéo tay nàng không buông, hai mắt cười đến híp lại: “Tiểu Uyển Nhi, cháu không biết đâu, biết được con muốn tới thì ta ngóng trông rất lâu, mong cháu đến nói vài câu tri kỷ với ta. Cháu không biết tiểu muội giống phụ thân nó như nào đâu, cứ nói ta hẹp hòi, ta vừa nhìn thấy nó thì mắt đã đau rồi.”
Hắn tìm những người kia, đã nói trước với bọn họ là có người hỏi thì nói bọn họ là anh em kết nghĩa, cũng đánh tiếng rằng cắn chết cũng chỉ bảo bọn họ chỉ là quen biết hời hợt.
Hắn với Tiêu Bảo Lạc cũng thế.
Chẳng qua, vị Tiêu đại nhân kia, Tuyên Trọng An thường xuyên nghi ngờ là trong lòng Tiêu đại nhân có suy nghĩ muốn nhảy lên phá nát mặt hắn. Tiêu đại nhân vừa nhìn thấy hắn thì mặt đã đen thui đến mức vắt ra nước, Tuyên Thượng thư chẳng gạt bỏ được suy nghĩ này.
Đêm nay, hắn hồi phủ rất muộn, nhi tử còn chưa ngủ, đang bi bô nói chuyện. Lúc Tuyên Trọng An dùng bữa thì hắn kéo cái nôi đến bên cạnh, xem con bô bô một lát.
Hứa Song Uyển gắp thức ăn cho hắn, thấy trượng phu đang nhìn chằm chằm Vọng Khang không dời mắt, cũng không biết trong lòng hắn đang nổi lên ý xấu gì. Nàng không đổi sắc mặt nhìn hắn, định lấy bất biến ứng vạn biến.
Chờ đến khi dùng bữa xong, thấy hắn vừa đưa tay muốn chạm vào Vọng Khang thì Hứa Song Uyển nhanh tay nhanh mắt kéo tay hắn lại, mỉm cười dịu dàng: “Cần rửa tay.”
Tuyên Trọng An bị nàng kéo tay về phía chậu nước, quay đầu lại nhìn nhi tử: “Ta còn chưa được bóp tay con mà!”
“Rửa tay trước.”
“Tay ta sạch!”
“Rửa trước.”
Tuyên Trọng An không hiểu: “Nhi tử của nàng quan trọng hay phu quân quan trọng?”
“Phu quân.” Sắc mặt Uyển Cơ không đổi.
“Dứt khoát.” Tuyên Trọng An không tin nhưng vẫn thuận theo nàng thò tay vào chậu nước, để nàng rửa tay cho hắn, rồi thò chân vào chậu nước nóng, lần này cả người đều thoải mái. Hắn nói với nàng: “Ăn no quá, nàng xoa bụng giúp ta đi.”
Hứa Song Uyển xoa bụng cho hắn, Vọng Khang ở bên kia cực kỳ cô đơn, oa oa la ta. Nàng cũng chỉ gật đầu với nha hoàn đang đứng cách đó không xa, để nàng ấy qua ôm Vọng Khang.
Tuyên Trọng An nhìn thấy thì trong lòng hoàn toàn thoải mái, sờ tay Hứa Song Uyển, mỉm cười với nàng.
Hứa Song Uyển ra dáng một hiền thê, rụt rè mỉm cười lại với hắn.
Mỗi ngày trưởng công tử về nhà đều muốn mê hoặc người khác, nàng đã tìm ra cách đối phó. Còn Vọng Khang thì lúc phụ thân cậu ở nhà thì nàng không ôm con nhiều, một ngày rất dài, phụ thân cậu chỉ ở nhà một lát, chẳng nhớ được lâu.
Lúc ngủ, Tuyên Trọng An hỏi Hứa Song Uyển chuyện về Hoắc gia, hỏi nàng là có muốn lợi dụng gió xuân ra ngoài không. Dù sao hiện giờ hắn là một trong những quan viên chủ khảo của kỳ thi mùa xuân, trong kinh thành rất khó tìm ra người không giữ mặt mũi cho hắn.
“Không đi.” Hứa Song Uyển nói với hắn: “Chẳng qua, có việc nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn nói với chàng.”
“Nói đi.”
Hứa Song Uyển ngẩng đầu nhìn ra ngoài: “Quan Vương gửi cho thiếp mấy bài thơ, sáng mai lúc chàng ra ngoài thì nhớ cầm theo.”
Tuyên Trọng An vừa nghe thấy, bèn xốc chăn xuống giường.
Hứa Song Uyển đỡ người, thấy hắn lại không đi giày liền gọi: “Giày…”
Không ai để ý đến nàng.
Tuyên Trọng An giận đùng đùng bước ra ngoài, một lát sau, liền nghe thấy âm thanh cái bàn bị đẩy mạnh.
Đang tức giận đấy, sao nàng nói sớm thế? Sao không để sớm mai hắn vào triều hẵng nói? Nếu chậm hơn một lát, để hắn mang cơn giận vào triều, tố cáo Quan Vương trên triều vậy thì có cái hay để xem rồi.
Hứa Song Uyển nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy bây giờ nói là ổn thoả nhất.
Nàng xuống giường nhìn Vọng Khang, cậu bị tỉnh giấc bởi tiếng động, đang mở to mắt tò mò nhìn lên trời không chớp mắt…
Hiện giờ, cậu rất thích náo nhiệt, nếu có động tĩnh lớn thì cậu sẽ nhìn về nơi ấy.
“Chờ tiểu thúc con về thì con có người chơi cùng rồi.” Hứa Song Uyển dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con rồi mới đắp kín chăn cho con.
“Oa oa?” Không bế con đi cùng à? Vọng Khang thấy nàng đứng lên bèn trợn mắt rồi la lên.
“Oa!” Thật sự không bế con! Bóng người rời đi, không ôm cậu, Vọng Khang thất vọng cảm thán.
Quan Vương liên tiếp gửi mấy phong thư tình dâm dục cho Hứa Song Uyển. Nếu là lần một lần hai, Hứa Song Uyển cũng có thể vờ như không nhìn thấy, nhưng đây đã là phong thư thứ năm mà nàng nhận được.
Cũng không biết Quan Vương nghĩ như nào.
Chắc là cảm thấy nàng không dám nói với ai.
Xưa nay người trêu ghẹo người khác còn nghênh ngang hơn nạn nhân. Nếu bị người ta biết là bị chòng ghẹo, đa phần sẽ trách phái nữ lẳng lơ mới bị trêu đùa, các bị nhiều người sỉ nhục ác ý hơn.
Mà nạn nhân bị những câu nói này tự ngẫm lại bản thân có phải là quá lẳng lơ, trách mình không đứng đắn.
Hơn hai năm trước, Hứa Song Uyển từng thấy tận mắt chứng kiến nữ nhi của sư gia bên cạnh phụ thân nàng nhảy giếng tự sát. Sau khi phụ thân của tiểu cô nương biết nàng bị người ta trêu ghẹo thì cảm thấy nữ nhi không sạch sẽ, không đáng giá, muốn gả nàng làm thiếp cho một lão đầu hơn năm mươi tuổi.
Tiểu cô nương nghĩ quẩn, chết rồi.
Sau khi nàng ấy chết đi, có nhiều người tỏ ra đáng tiếc. Lúc trước, có rất nhiều người chỉ chỏ chế nhạo nàng, thậm chí rất nhiều người là người gián tiếp đẩy nàng ấy tới cái chết. Đa số là nữ tử, đều là tỷ muội, còn có thân thích; người mà nàng ấy gọi là bá mẫu, tỷ tỷ muội muội.
Thật giống như chỉ có cái chết mới có thể rửa sạch oan khuất trên người, nhận được vài câu đáng tiếc.
Hứa Song Uyển không phải người thích tranh cao thấp với người khác, nhưng không tranh thì không có nghĩa là nàng thích mặc người chém giết.
Đụng tới đầu nàng thì nàng cảm thấy phải ra tay nặng mới được, lúc nàng vẫn có năng lực.
Nàng xỏ giày đi ra ngoài, bèn nhìn thấy hai chân hắn ngồi cuộn tròn trên cái ghế cạnh bàn, còn cái bị đã bị đổ trên mặt đất…
Tuyên Trọng An thấy nàng đi ra thì mím môi, liếc mắt nhìn nàng. Phong thư trong tay hắn cầm bị ném trên mặt đất, một phong thư khác được đổi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, đặc biệt là dưới ánh đèn đuốc của buổi tối thì gân xanh cực kỳ nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch đang lộ ra vẻ căng thẳng, nhìn thật đáng sợ.
Hứa Song Uyển đặt giày xuống, đi tới phòng nhỏ của nha hoàn đang ngủ bên cạnh.
Tiểu nha hoàn Tiểu Mộc đã tỉnh giấc, đang núp ở trong chăn khóc.
Hứa Song Uyển đi qua vỗ nàng, càng doạ nàng ấy run rẩy hơn…
“Là ta, Thiếu phu nhân. Ngươi ra ngoài tìm Đại Kiều tỷ tỷ ngủ chung đi.” Hứa Song Uyển mở chăn.
“Thiếu phu nhân, nô tỳ tự mình làm là được…” Tiểu Mộc run lẩy bẩy, thấy Hứa Song Uyển muốn cầm quần áo đưa cho mình thì nàng ấy vội ló đầu ra nói.
“Được.” Bên này không có ánh sáng, nhưng Hứa Song Uyển cũng cảm giác được sự sợ hãi của nàng ấy: “Ngươi mặc xong thì xỏ giày vào, ta đưa ngươi ra ngoài.”
Cũng không biết lát nữa có đạp bàn ghế nữa không, Hứa Song Uyển nghĩ thầm không thể để nha hoàn bị doạ tới mức ngã bệnh. Nàng đã chọn mấy nha hoàn gác đêm, đều là tuyển chọn tỉ mỉ mới được trọng dụng. Chỉ là trưởng công tử quá đáng sợ, các nàng ấy bị doạ tỉnh giấc thì cũng chẳng trách được.
Hứa Song Uyển đưa nàng ấy ra ngoài. Trong phòng, Tuyên Trọng An đã xem xong thư, hỏi nàng: “Chừng nào thì bắt đầu đưa?”
Hắn còn không biết, phu nhân của hắn, người đàn bà của hắn, đã rơi tới mức mặc người ta tới cửa tuỳ ý sỉ nhục.
“Giữa tháng trước nhận được phong thư đầu tiên…” Hứa Song Uyển đến gần hắn, kéo một cái ghế ngồi đối diện với hắn, kéo chân hắn lên đùi nàng định đi tất cho hắn: “Qua nửa tháng không đưa, tháng này liên tiếp tới bốn phong thư. Ầy, hôm nay phong thư này tới cửa còn kèm theo thiệp cưới của hắn.”
Chân của hắn quá lạnh, Hứa Song Uyển lấy hai tay xoa xoa: “Hồi trước, thiếp nghĩ là vị tỷ tỷ ở Hứa gia xảy ra chuyện thì khó tránh khỏi thiếp bị người ta coi thường. Lúc nói chuyện phiếm cũng chẳng tránh được bị người ta đàm tiếu vài câu nên không để trong lòng, cũng chẳng muốn để việc này gây phiền hà cho chàng, đỡ khiến chàng bận bịu, trong lòng còn không thoải mái.”
Tuyên Trọng An dựa vào ghế, nhắm mắt lại không nói chuyện, trên mặt cũng không lộ vẻ mặt, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Hứa Song Uyển ngước mắt liếc nhìn hắn, vẫn tiếp tục ôm bàn chân hắn: “Hôm nay vừa đọc, xem ra vị Quan Vương gia này không định tha cho thiếp một mạng. Thiếp nghĩ, vẫn là nói cho chàng, để chàng ra mặt cho thiếp.”
“Bây giờ biết nói rồi?” Tuyên Trọng An mở mắt ra, lạnh lùng nhìn nàng.
“Ây da…” Hứa Song Uyển cười than thở, cầm lấy tất cọ xát rồi đi vào chân cho hắn: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Thiếp ấy, có đôi khi khó tránh khỏi ngây thơ, luôn nghĩ trên đời nhiều chuyện, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có thể tự mình giải quyết thì tự mình giải quyết.”
“Vậy nàng giải quyết chưa?”
Hắn nói với giọng lạnh lùng khiến Hứa Song Uyển ngước mắt nhìn hắn.
Tuyên Trọng An vẫn rất cứng rắn, không nhúc nhích người, lạnh lùng nhìn nàng: “Lần sau đừng thế nữa.”
“Biết rồi.” Hứa Song Uyển tỏ ra yếu đuối, không cãi lại, gật đầu, vỗ chân hắn hai lần: “Lần sau không thế nữa.”
“Hắn đây cũng không phải lần một lần hai…” Tuyên Trọng An không lên tiếng; một lát sau, hắn nhìn bàn chân được đặt trên đùi nàng, bình tĩnh nói: “Hắn là người háo sắc, chắc là đã tái phạm”
Hắn nhìn nàng: “Việc này nàng đừng quản, ta sẽ xử lý.”
“Ây da.”
Tuyên Trọng An cầm phong thư cuối cùng đặt chung với tấm thiệp cưới màu đỏ, xé làm hai nửa rồi ném xuống đất. Hắn nhìn chỗ giấy, qua một lúc lâu, hắn mới gọi nàng: “Uyển Uyển.”
“Ây da.”
“Gả cho ta, nàng từng hối hận qua không?”
“Không.”
Tuyên Trọng An ngẩng đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng dịu dàng, ngay cả hai mắt cùng thế…
Quanh năm nàng đều có dáng vẻ này, rất yên tĩnh rất điềm đạm, có rất ít khi vui mừng, thế nhưng cũng có rất ít khoảnh khắc không vui. Ngay cả thở dài cũng rất nhẹ, nếu như muốn khóc thì nàng sẽ trốn tránh.
Tuyên Trọng An từng cho rằng nàng rất đen đủi, bất hạnh sinh ở Hứa gia, bất hạnh gả cho hắn.
Nhưng sự điềm đạm trên người nàng đều là thật, yên lòng cũng thế. Làm phu thê đã lâu, hắn mới biết, xưa nay nàng không cảm giác là mình bất hạnh.
Muốn cố gắng nhưng không, muốn trở thành người nhưng không mới là bất hạnh lớn nhất trong suy nghĩ của nàng. Nhưng nàng nói mình không thế, nàng muốn cố gắng, muốn làm, đều đã dốc sức làm; bởi vậy mà lòng nàng rất thản nhiên, không có vui buồn lớn.
“Trước kia thì sao?” Hắn lại hỏi: “Trước kia nàng có nghĩ tới gả cho ai không?”
“Nghĩ tới.”
“Người nào?”
“Gả cho một người biết lễ nghi, thấu hiểu người khác.”
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
“Thật à?”
Hứa Song Uyển thấy hắn không tin, không mỉm cười nữa: “Dạng người này đã khó tìm, biết lễ nghĩa, biết liêm sỉ hiểu thiện ác, nhưng nói dễ cũng khó, lại có mấy người có thể làm được?”
Có thể làm được thì đã là thánh nhân.
“Tuy nhiên, về sau đã thay đổi.” Nàng lại nói.
“Ồ?”
“Về sau liền biến thành một người có thể sống sót, người hơi hiểu chút lễ nghĩa là được.” Hứa Song Uyển cúi đầu đụng vào mu bàn chân của hắn, đứng lên nhìn hắn với sự vui vẻ: “Về sau gả cho chàng thì nghĩ như vậy.”
Tuyên Trọng An vừa nhịn vừa nhẫn mới không xị mặt, trợn mắt nhìn nàng: “Nói bậy! Đừng gạt người!”
Hứa Song Uyển đứng dậy, kéo tay hắn, cười nói: “Về ngủ thôi.”
Tuyên Trọng An cười lạnh, đầu tiên không nhúc nhích, lúc sau mới đứng lên, lôi kéo nàng về phòng.
Chỉ là đêm ấy, hắn không ngủ.
**
Sau khi Hứa Song Uyển giao chuyện về Quan Vương cho trưởng công tử nhà nàng thì tạm thời không hỏi.
Mấy ngày sau, nàng nghe nói Quan Vương không thể sinh hoạt phu thê được nữa thì cảm thấy buồn cười.
Nhưng nhà mẹ đẻ Quan Vương phi đã chết vẫn gả nữ nhi cho hắn.
Sau khi Hứa Song Uyển biết được cũng chỉ cười.
Nàng không phải nữ tử đầu tiên hy sinh vì gia tộc, mà cô nương gả cho Quan Vương cũng không phải người cuối cùng.
Phế Thái tử phi nói rất nhiều câu chí lý, đáng tiếc, nàng ấy không thật lòng nghĩ vậy. Hứa Song Uyển hiểu rõ, bản thân phế Thái tử phi xem thường nữ tử như thế, xem các nàng là đồ vật.
Kỳ thi mùa xuân đã bắt đầu, Hứa Song Uyển cũng nhận được nhiều thiếp mời tới làm khách từ các nhà khác. Nàng chọn tới chọn lui, bèn chọn tới Cung gia.
Sau khi Cung phu nhân biết nàng tới thì cười không ngậm được miệng, nói với Cung tiểu muội: “Con nhìn này, còn nhớ ta đấy.”
Cung tiểu muội thấy nương vui mừng nhướng mày, vội vàng nói: “Ngày Uyển tỷ tỷ đến thì nhà chúng ta thêm mấy món ăn nhỉ?”
“Mấy món sao đủ.” Cung phu nhân liếc nhìn nữ nhi: “Ta đưa danh sách, đợi lát nữa con với Nhị tẩu dẫn người đi mua về.”
“Người đúng là hào phóng!” Cung tiểu muội khen nương nàng ấy.
Cung phu nhân lại liếc nhìn nữ nhi rồi mới nói tiếp: “Nàng biết tình huống hiện giờ của nhà chúng ta chưa?”
“Biết rồi, người cứ yên tâm.”
“Ta đâu có không yên tâm?”
Cung phu nhân tuy nói vậy, nhưng chờ ngày ấy Hứa Song Uyển chỉ dẫn theo mấy tôi tớ, mang theo ít lễ nhỏ đến, mãi sau bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà sợ nhiều người thì nhà không chứa đủ, cũng ngại lễ nhiều thì lát nữa không trả lễ đủ.
Tuy Cung gia nghèo nhưng cũng chẳng phải nhà mặt dày, sao có thể bỏ qua thể diện? Sau khi Hứa Song Uyển đến, thấy Cung gia Nhị tẩu cũng xuống bếp, bèn gọi Thải Hà qua hỗ trợ.
Hiện tại, Cung gia hơi khó khăn, đặc biệt sau khi về kinh đặt mua nhiều thứ thì nói là nghèo rớt mùng tơi cũng chẳng quá. Vẫn là vị Lại bộ Thượng thư thấy nhà ông sống không tốt mà ứng trước cho nhà hắn bổng lộc nửa năm, bằng không thì Cung Thị Lang đại nhân lúc vào triều làm việc cũng chẳng có kiệu mà ngồi.
Người hầu của Cung gia còn khá nhiều, đều là người làm lâu năm không chịu rời đi; còn có bảy, tám người không chịu được vài đồng tiền của Cung gia thì đã rời đi.
Trước kia Cung gia có hai tên hộ vệ, chỉ lo Cung đại nhân đuổi bọn hắn đi. Hai người đại hán cao lớn thô kệch quấn dây lưng quần, mỗi ngày chỉ ăn hai cái bánh bao không nhân. Sau khi Cung đại nhân phát hiện việc này bèn xấu hổ, Cung phu nhân dựa vào việc ấy mà mắng trượng phu nửa tháng, mà ông cũng chẳng dám trách phu nhân lắm mồm.
Chẳng qua, những người này không đi thì có người nâng kiệu cho Cung đại nhân. Nếu còn phải đi thuê hay mua thì e là phải tốn bạc hơn.
Hứa Song Uyển vừa đến thì gặp đa số người cũ trong Cung gia. Nàng còn nhận ra, quay đầu nói với Cung phu nhân: “Giống ba năm trước đến nhà ngài, chẳng có gì thay đổi, người vẫn là người cũ, tình vẫn không đổi.”
Cung phu nhân nghe vậy bèn cười to, lôi kéo tay nàng không buông, hai mắt cười đến híp lại: “Tiểu Uyển Nhi, cháu không biết đâu, biết được con muốn tới thì ta ngóng trông rất lâu, mong cháu đến nói vài câu tri kỷ với ta. Cháu không biết tiểu muội giống phụ thân nó như nào đâu, cứ nói ta hẹp hòi, ta vừa nhìn thấy nó thì mắt đã đau rồi.”
Danh sách chương