“Giờ bàn chuyện này,” Hứa Tằng thị nặng nề hỏi, “có phải hơi sớm không?”
Phụ thân bà mất sớm, ấu đệ lại nhỏ hơn bà mười tuổi. Năm đó mẫu thân tự biết mình chẳng sống được bao lâu nữa nên dùng một nửa gia sản để gả bà vào Hứa phủ. Vì vậy dù dòng dõi bà thấp hơn nhị phòng, của hồi môn lại phong phú hơn. Hứa phủ là gia tộc lớn, cộng thêm bà hành sự cẩn thận, nên mấy năm qua tài sản riêng của bà không suy giảm mấy. Lúc trưởng nữ xuất giá, vì trượng phu mở miệng đề nghị, bà mới lấy ra phân nửa của hồi môn đưa cho trưởng nữ. Bà vốn định phân trưởng nữ bốn phần, trưởng tử và thứ nữ mỗi người ba phần. Nhưng đã cho Song Đễ năm phần, ba phần của trưởng tử không thay đổi, thành ra cho thứ nữ cũng chỉ còn lại hai phần.
Của cải cho nàng vốn đã ít, mà xem ý tứ trượng phu là còn không muốn đền bù? Trưởng nữ tính giống phụ thân; Song Đễ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, thường hay cáu gắt với mẫu thân là bà. Hứa Tằng thị dĩ nhiên nhờ trưởng nữ mà được nở mày nở mặt trước trượng phu, nhưng Song Uyển lại là tri kỷ trong lòng bà. Để bà ở bên ngoài hãnh diện là nhị nữ nhi, khi bà ốm đau thì người ở bên giường ngày đêm hầu hạ cũng là nữ nhi này. Lần này vì nhi tử mới bất đắc dĩ để nàng xuất giá phủ Quy Đức Hầu, nhưng nội tâm bà rất khó chịu. Giờ nghe giọng điệu của trượng phu, bà vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Bà thì biết cái gì?” Nữ nhân sao nắm rõ sự tình trên triều? Phủ Quy Đức Hầu đã là nỏ mạnh hết đà; lần này Khương Thái sử không để ý tâm tình thánh thượng mà mạnh bạo ra mặt vì phủ Quy Đức Hầu, thánh thượng sao có thể bỏ qua? Khi gả thứ nữ, Hứa Trùng Hành còn định để Hứa Tằng thị khuyên bảo thứ nữ đã xuất giá thì hãy tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, đừng tùy tiện quay về nhà ngoại. Hiện tại thấy Hứa Tằng thị còn có ý bênh vực nàng bèn nhân tiện nói, “Phủ Quy Đức Hầu là nơi có thể dây vào sao? Bà muốn hại Lương Nhi à?”
Hứa Tằng thị sinh hai gái một trai; bà tốt số, mới gả vào Hứa phủ đã cùng trượng phu thân mật sinh được liên tiếp hai gái một trai. Về sau trượng phu liên tục nạp mỹ thiếp, càng mất mặt là vị thiếp được sủng ái nhất tuổi còn rất trẻ, chỉ lớn hơn thứ nữ vài ngày. Trượng phu sớm thay lòng đổi dạ, bà tranh giành nhiều năm không được nên cũng đã mệt mỏi, chỉ một lòng mong chờ mai sau sẽ sống dựa vào nhi tử. Vừa nghe Hứa Trùng Hành nói sẽ hại đến nhi tử, bà cười khổ, “Chỉ khổ Uyển Nhi của chúng ta.”
Hứa Trùng Hành “ừ” một tiếng. Đêm nay ông ta ngủ lại phòng phu nhân, khi đang ở trên giường thì nhắc Hứa Tằng thị đi khuyên bảo thứ nữ.
Nếu không phải có mục đích rõ ràng thì ông ta khó mà ngủ lại trong phòng bà. Được trượng phu vuốt ve an ủi một hồi, Hứa Tằng thị cũng chẳng muốn chọc giận ông ta, liền ôn nhu đáp ứng.
Có điều lúc trưởng nữ xuất giá, Song Uyển đã giúp bà chuẩn bị gia sự. Nữ nhi này của bà từ nhỏ đã tỉ mỉ, ngay cả bà tử quản sự già đời sợ cũng chả cẩn thận bằng nàng. Trí nhớ của nàng càng lợi hại hơn, chỉ cần nhìn qua thì sẽ không quên. Hứa Tằng thị thường mang theo nàng giúp đỡ việc vặt trong phủ; danh sách của hồi môn của trưởng nữ chính là do Song Uyển kiểm kê rồi cho người ta đóng gói lại. Trước đó Hứa Tằng thị còn nói với nữ nhi rằng, đến ngày nàng xuất giá, của hồi môn sẽ chẳng kém tỷ tỷ là bao. Bà vốn đã chuẩn bị thêm của hồi môn cho nữ nhi, chỉ còn chờ trượng phu gật đầu thôi. Nào ngờ nữ nhi lại bị hứa gả cho phủ Quy Đức Hầu. Lão gia tính toán là nếu cho nàng nhiều quá thì bên kia được lợi, về sau khéo không thể mang về; chẳng bằng mất mặt duy trì số lượng của hồi môn đã định, sau này phụ cấp nàng ít bạc là được. Lời này không phải vô lý, nhưng khi Song Uyển xem danh sách của hồi môn, trong lòng lại còn không hiểu rõ sao?
Tỷ tỷ xuất giá thì đầy vinh quang, đến lượt nàng lại chả bằng một nửa tỷ tỷ; nữ nhi sao tránh khỏi thương tâm? Cứ coi như Song Uyển không biết trong tay bà có bao nhiêu của hồi môn, nhưng nàng thông minh như vậy làm sao lại chẳng đoán ra? Mà những năm này bà quản gia, nữ nhi cũng thấy ít nhiều đồ vật bà thu được.
Phủ Quy Đức Hầu đã cho người tới định ngày lành. Thấy chưa đầy nửa tháng là đến ngày xuất giá, hôm ấy Hứa Tằng thị vẫy lui người hầu rồi đưa nữ nhi danh sách của hồi môn. Bà bất an không dám nhìn thẳng vào nữ nhi. Trong lúc cúi đầu uống trà, khóe mắt bà vẫn cẩn thận quan sát nữ nhi đang chăm chú đọc danh sách.
Chất giấy không tồi, cầm cũng nặng tay, nhưng lại khá dày, chữ cũng lớn hơn bình thường. Hứa Song Uyển chỉ đọc bốn tờ là xong.
Nàng nhất thời không ngẩng đầu lên, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc; con mắt đang cụp xuống đau buốt kịch liệt.
Nàng còn tưởng rằng mấy ngày qua hành xử nhu thuận có thể làm người ta thấy đáng thương mà cho thêm nhưng đúng là không có gì hết.
Tuy nhiên, so với các thứ muội được mẫu thân nuôi dưỡng thì vẫn tốt hơn nhiều. Các nàng ấy cùng lắm là được cho một phần mười hay một phần hai mươi thôi.
Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu mất sớm, cữu cữu ruột duy nhất còn phải dựa vào mẫu thân; phụ thân có đến mấy ái thiếp nên cũng lãnh đạm với mẫu thân, mẫu thân liền xem trọng tiền tài lẫn huynh trưởng và vị tỷ tỷ được phụ thân yêu thích. Hứa Song Uyển đều biết. Chỉ là, nàng vốn nghĩ bỏ qua những yếu tố ấy, mẫu thân cũng có mấy phần thật lòng yêu thương nàng. Vì vậy mấy ngày vừa rồi nàng mới tận lực diễn kịch.
Đáng tiếc do tâm tư nàng không đơn thuần nên nhận kết cục xấu.
Hứa Song Uyển cúi đầu, không khỏi tự cười chế giễu.
Tổ mẫu tuy già nhưng vẫn khôn khéo, chẳng thể ra mặt vì nàng. Bà ta cho nàng hai bộ đồ trang sức, nói vài lời thương xót, là đã rất nhân từ với nàng. Lúc đầu nàng còn nghĩ sẽ có thêm đồ từ mẫu thân vì những năm này nàng giúp mẫu thân quản gia, tiết kiệm tiền bạc cho bà, không có công lao cũng có khổ lao.
Trong nhà thì tổ mẫu là người quản gia chính, chủ trì đại cục. Còn mẫu thân cùng các thúc thẩm của bốn phòng mỗi người luân phiên quản một quý, quản tốt thì có thể làm thêm một quý nữa. Những năm trước mẫu thân quản gia rất tốt, hiện giờ một năm thì có đến ba quý là bà quản gia. Mùa đông sắp tới cũng do bà đảm nhiệm nên bà đang nắm giữ tất cả chìa khóa của khố phòng. Chưa nói đến thời gian qua Hứa Song Uyển giúp mẫu thân được bao nhiêu nhưng vẫn là tận lực làm; có bao nhiêu đêm nàng thức trắng tới bình minh để kiểm tra và sửa sang lại sổ sách.
Nàng những tưởng cố gắng làm việc thì có thể được thêm vài phần yêu thương. Nhưng xem ra là không được rồi.
Hứa Tằng thị thấy nữ nhi cúi đầu im lặng thật lâu, trong đầu bà cũng đau nhức. Bà buông chén trà xuống nhìn nàng, “Con à?”
Hứa Song Uyển quay đầu sang chỗ khác. Nàng lấy khăn từ trong tay áo ra để thấm nước mắt rồi mới quay lại cười với bà một tiếng, “Mẫu thân.”
“Sao lại khóc?” Hứa Tằng thị thấy trong mắt nàng đầy tơ hồng, hốc mắt cũng ầng ậc nước, bà liền khóc, “Là mẫu thân có lỗi với con.”
“Người quá lời rồi, sao có thể như vậy?” Hứa Song Uyển miễn cưỡng cười. Nàng biết việc đến nước này, mẫu thân đã viết xong danh sách, thời gian chẳng còn nhiều nên sẽ khó xảy ra bất ngờ, có thương tâm cũng vô ích. “Nếu không còn việc gì thì Song Uyển xin cáo lui, nữ nhi cần về phòng lo liệu vài việc.”
Tâm Hứa Song Uyển như bị kim châm, nàng sợ mình sẽ khóc thành tiếng mất. Nàng tự nhủ bản thân không phải người lòng dạ hẹp hòi, chưa từng gây hấn với tỷ muội trong nhà, càng không so đo với các biểu tỵ muội hay nói lời chọc ngoáy sau lưng nàng. Nhưng sự thiên vị của phụ mẫu luôn đủ sức làm tổn thương nàng. Nàng không phải người thích khóc nhưng nghĩ tới đây nước mắt liền chảy ra, lòng đau đớn đến khó chịu.
Hồi trước bởi vì bị phụ thân chỉ trích nên nàng từng khóc lóc mình không được yêu thương với mẫu thân. Mẫu thân lại nói một cô nương thích khóc trông quá ủ rũ sẽ không ai thích cả, nàng bèn nín ngay. Nhưng vào giây phút này, nàng thật sự nhịn chẳng nổi, chỉ muốn trở về phòng.
“Uyển Nhi…” Thấy nữ nhi cười gượng, Hứa Tằng thị cũng quay đầu lén lau nước mắt rồi mới lấy một cái hầu bao từ trong tay áo ra. “Nương có lỗi với con, con cầm cái này đi.”
Hứa Song Uyển nhìn bà.
“Cầm đi, đây là nương cho con, không ai biết đâu.” Hứa Tằng thị thở dài.
“Đa tạ mẫu thân.” Hứa Song Uyển đứng dậy, hành lễ với bà, hai tay nhận lấy hầu bao.
Hứa Tằng thị thấy nàng không ầm ĩ mà nhanh nhẹn thu hầu bao, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nữ nhi này của bà linh hoạt lại thông minh, đặc biệt nhất là không kiêu ngạo như tỷ tỷ; nàng rất thức thời, biết cúi đầu khi cần. Đứa bé như vậy được xung quanh nhao nhao tán thưởng nhưng trong mắt phụ thân nàng lại thành chẳng có khí khái, để người ta tùy ý nhào nặn. Nhưng ông ta không biết trong một nhà cần người sở hữu tính tình thế này mới hòa thuận, cứ đối chọi gay gắt thì sao yên ổn nổi?
Chỉ có điều, Hứa phủ hiện giờ trong kinh cũng đứng hàng thứ nhất, thứ nhì. Nữ nhi hiền hòa như vậy lại thiếu mấy phần tự phụ, quá khác biệt với nhất cử nhất động đều phong lưu của người Hứa gia. Chả trách phụ thân không yêu thích nàng.
Hứa Tằng thị thấy nữ nhi thu bạc, áy náy vơi đi gần hết. Bà vuốt tay nàng, khi cất tiếng cũng không cảm thấy khó chịu như trước, “Con về sau phải sống thật tốt, đừng để mẫu thân đau lòng, biết chưa?”
“Nữ nhi biết.”
Xong chuyện, Hứa Song Uyển nhanh chân trở về tiểu viện của mình. Vừa vào phòng, chờ nha hoàn rời khỏi, nàng chống tay, hai mắt nhắm nghiền để dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Một hồi sau nàng mới mở hầu bao ra, thấy trong đó có tổng cộng sáu tấm ngân phiếu năm trăm lượng. Nàng vừa khóc vừa cười, “Hóa ra vẫn còn đáng giá.”
Hóa ra nàng vẫn còn đáng giá ba nghìn lượng.
Ba nghìn lượng thì ba nghìn lượng.
Còn hơn chẳng đáng một xu.
Oo———oOo———oΟ
Tới trước hôm xuất giá hai ngày, người đến viện của Hứa Song Uyển ít hẳn đi.
Đoạn thời gian này, toàn Hứa phủ đều biết tương lai của nhị cô nương. Những hạ nhân đắc lực trong phủ đều bớt cung kính mà thêm coi nhẹ khi đối đãi nhị cô nương; bọn chúng làm việc cũng không cần mẫn như trước.
Hứa Song Uyển là đích nữ Hứa phủ, nội viện của nàng ban đầu có hai bà tử cùng tám nha hoàn hầu hạ. Tới lúc muốn chọn nha hoàn hồi môn thì mấy nha hoàn bà tử tận tụy trước giờ không biết đã bị người trong nhà lấy đi lúc nào, chỉ còn đại nha hoàn Thải Hà cũng ba tiểu nha hoàn nhan sắc trung bình lại nhát như chuột. Ai xinh đẹp đều đi hết, trong đó có một thị tì thanh tú nhất được mẫu thân nàng tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị đại ca nàng lấy mất để nạp vào phòng.
Người đi rồi, viện tử cũng vắng vẻ. Nàng sắp xuất giá nên tiểu viện thành ra quạnh quẽ. Khi Hứa Song Đễ trở về nhà mẹ đẻ để tiễn muội muội xuất giá, thấy cửa viện của muội muội lặng như tờ liền để nha hoàn tiến lên đẩy cửa bước vào. Nàng ta bước chân vào Long Thúy Viện của muội muội thì gặp cảnh tượng bốn bề không có tiếng động hệt như người trong viện đã chết hết.
Đôi mắt đẹp kinh ngạc mở to.
Phụ thân bà mất sớm, ấu đệ lại nhỏ hơn bà mười tuổi. Năm đó mẫu thân tự biết mình chẳng sống được bao lâu nữa nên dùng một nửa gia sản để gả bà vào Hứa phủ. Vì vậy dù dòng dõi bà thấp hơn nhị phòng, của hồi môn lại phong phú hơn. Hứa phủ là gia tộc lớn, cộng thêm bà hành sự cẩn thận, nên mấy năm qua tài sản riêng của bà không suy giảm mấy. Lúc trưởng nữ xuất giá, vì trượng phu mở miệng đề nghị, bà mới lấy ra phân nửa của hồi môn đưa cho trưởng nữ. Bà vốn định phân trưởng nữ bốn phần, trưởng tử và thứ nữ mỗi người ba phần. Nhưng đã cho Song Đễ năm phần, ba phần của trưởng tử không thay đổi, thành ra cho thứ nữ cũng chỉ còn lại hai phần.
Của cải cho nàng vốn đã ít, mà xem ý tứ trượng phu là còn không muốn đền bù? Trưởng nữ tính giống phụ thân; Song Đễ ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, thường hay cáu gắt với mẫu thân là bà. Hứa Tằng thị dĩ nhiên nhờ trưởng nữ mà được nở mày nở mặt trước trượng phu, nhưng Song Uyển lại là tri kỷ trong lòng bà. Để bà ở bên ngoài hãnh diện là nhị nữ nhi, khi bà ốm đau thì người ở bên giường ngày đêm hầu hạ cũng là nữ nhi này. Lần này vì nhi tử mới bất đắc dĩ để nàng xuất giá phủ Quy Đức Hầu, nhưng nội tâm bà rất khó chịu. Giờ nghe giọng điệu của trượng phu, bà vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
“Bà thì biết cái gì?” Nữ nhân sao nắm rõ sự tình trên triều? Phủ Quy Đức Hầu đã là nỏ mạnh hết đà; lần này Khương Thái sử không để ý tâm tình thánh thượng mà mạnh bạo ra mặt vì phủ Quy Đức Hầu, thánh thượng sao có thể bỏ qua? Khi gả thứ nữ, Hứa Trùng Hành còn định để Hứa Tằng thị khuyên bảo thứ nữ đã xuất giá thì hãy tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, đừng tùy tiện quay về nhà ngoại. Hiện tại thấy Hứa Tằng thị còn có ý bênh vực nàng bèn nhân tiện nói, “Phủ Quy Đức Hầu là nơi có thể dây vào sao? Bà muốn hại Lương Nhi à?”
Hứa Tằng thị sinh hai gái một trai; bà tốt số, mới gả vào Hứa phủ đã cùng trượng phu thân mật sinh được liên tiếp hai gái một trai. Về sau trượng phu liên tục nạp mỹ thiếp, càng mất mặt là vị thiếp được sủng ái nhất tuổi còn rất trẻ, chỉ lớn hơn thứ nữ vài ngày. Trượng phu sớm thay lòng đổi dạ, bà tranh giành nhiều năm không được nên cũng đã mệt mỏi, chỉ một lòng mong chờ mai sau sẽ sống dựa vào nhi tử. Vừa nghe Hứa Trùng Hành nói sẽ hại đến nhi tử, bà cười khổ, “Chỉ khổ Uyển Nhi của chúng ta.”
Hứa Trùng Hành “ừ” một tiếng. Đêm nay ông ta ngủ lại phòng phu nhân, khi đang ở trên giường thì nhắc Hứa Tằng thị đi khuyên bảo thứ nữ.
Nếu không phải có mục đích rõ ràng thì ông ta khó mà ngủ lại trong phòng bà. Được trượng phu vuốt ve an ủi một hồi, Hứa Tằng thị cũng chẳng muốn chọc giận ông ta, liền ôn nhu đáp ứng.
Có điều lúc trưởng nữ xuất giá, Song Uyển đã giúp bà chuẩn bị gia sự. Nữ nhi này của bà từ nhỏ đã tỉ mỉ, ngay cả bà tử quản sự già đời sợ cũng chả cẩn thận bằng nàng. Trí nhớ của nàng càng lợi hại hơn, chỉ cần nhìn qua thì sẽ không quên. Hứa Tằng thị thường mang theo nàng giúp đỡ việc vặt trong phủ; danh sách của hồi môn của trưởng nữ chính là do Song Uyển kiểm kê rồi cho người ta đóng gói lại. Trước đó Hứa Tằng thị còn nói với nữ nhi rằng, đến ngày nàng xuất giá, của hồi môn sẽ chẳng kém tỷ tỷ là bao. Bà vốn đã chuẩn bị thêm của hồi môn cho nữ nhi, chỉ còn chờ trượng phu gật đầu thôi. Nào ngờ nữ nhi lại bị hứa gả cho phủ Quy Đức Hầu. Lão gia tính toán là nếu cho nàng nhiều quá thì bên kia được lợi, về sau khéo không thể mang về; chẳng bằng mất mặt duy trì số lượng của hồi môn đã định, sau này phụ cấp nàng ít bạc là được. Lời này không phải vô lý, nhưng khi Song Uyển xem danh sách của hồi môn, trong lòng lại còn không hiểu rõ sao?
Tỷ tỷ xuất giá thì đầy vinh quang, đến lượt nàng lại chả bằng một nửa tỷ tỷ; nữ nhi sao tránh khỏi thương tâm? Cứ coi như Song Uyển không biết trong tay bà có bao nhiêu của hồi môn, nhưng nàng thông minh như vậy làm sao lại chẳng đoán ra? Mà những năm này bà quản gia, nữ nhi cũng thấy ít nhiều đồ vật bà thu được.
Phủ Quy Đức Hầu đã cho người tới định ngày lành. Thấy chưa đầy nửa tháng là đến ngày xuất giá, hôm ấy Hứa Tằng thị vẫy lui người hầu rồi đưa nữ nhi danh sách của hồi môn. Bà bất an không dám nhìn thẳng vào nữ nhi. Trong lúc cúi đầu uống trà, khóe mắt bà vẫn cẩn thận quan sát nữ nhi đang chăm chú đọc danh sách.
Chất giấy không tồi, cầm cũng nặng tay, nhưng lại khá dày, chữ cũng lớn hơn bình thường. Hứa Song Uyển chỉ đọc bốn tờ là xong.
Nàng nhất thời không ngẩng đầu lên, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc; con mắt đang cụp xuống đau buốt kịch liệt.
Nàng còn tưởng rằng mấy ngày qua hành xử nhu thuận có thể làm người ta thấy đáng thương mà cho thêm nhưng đúng là không có gì hết.
Tuy nhiên, so với các thứ muội được mẫu thân nuôi dưỡng thì vẫn tốt hơn nhiều. Các nàng ấy cùng lắm là được cho một phần mười hay một phần hai mươi thôi.
Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu mất sớm, cữu cữu ruột duy nhất còn phải dựa vào mẫu thân; phụ thân có đến mấy ái thiếp nên cũng lãnh đạm với mẫu thân, mẫu thân liền xem trọng tiền tài lẫn huynh trưởng và vị tỷ tỷ được phụ thân yêu thích. Hứa Song Uyển đều biết. Chỉ là, nàng vốn nghĩ bỏ qua những yếu tố ấy, mẫu thân cũng có mấy phần thật lòng yêu thương nàng. Vì vậy mấy ngày vừa rồi nàng mới tận lực diễn kịch.
Đáng tiếc do tâm tư nàng không đơn thuần nên nhận kết cục xấu.
Hứa Song Uyển cúi đầu, không khỏi tự cười chế giễu.
Tổ mẫu tuy già nhưng vẫn khôn khéo, chẳng thể ra mặt vì nàng. Bà ta cho nàng hai bộ đồ trang sức, nói vài lời thương xót, là đã rất nhân từ với nàng. Lúc đầu nàng còn nghĩ sẽ có thêm đồ từ mẫu thân vì những năm này nàng giúp mẫu thân quản gia, tiết kiệm tiền bạc cho bà, không có công lao cũng có khổ lao.
Trong nhà thì tổ mẫu là người quản gia chính, chủ trì đại cục. Còn mẫu thân cùng các thúc thẩm của bốn phòng mỗi người luân phiên quản một quý, quản tốt thì có thể làm thêm một quý nữa. Những năm trước mẫu thân quản gia rất tốt, hiện giờ một năm thì có đến ba quý là bà quản gia. Mùa đông sắp tới cũng do bà đảm nhiệm nên bà đang nắm giữ tất cả chìa khóa của khố phòng. Chưa nói đến thời gian qua Hứa Song Uyển giúp mẫu thân được bao nhiêu nhưng vẫn là tận lực làm; có bao nhiêu đêm nàng thức trắng tới bình minh để kiểm tra và sửa sang lại sổ sách.
Nàng những tưởng cố gắng làm việc thì có thể được thêm vài phần yêu thương. Nhưng xem ra là không được rồi.
Hứa Tằng thị thấy nữ nhi cúi đầu im lặng thật lâu, trong đầu bà cũng đau nhức. Bà buông chén trà xuống nhìn nàng, “Con à?”
Hứa Song Uyển quay đầu sang chỗ khác. Nàng lấy khăn từ trong tay áo ra để thấm nước mắt rồi mới quay lại cười với bà một tiếng, “Mẫu thân.”
“Sao lại khóc?” Hứa Tằng thị thấy trong mắt nàng đầy tơ hồng, hốc mắt cũng ầng ậc nước, bà liền khóc, “Là mẫu thân có lỗi với con.”
“Người quá lời rồi, sao có thể như vậy?” Hứa Song Uyển miễn cưỡng cười. Nàng biết việc đến nước này, mẫu thân đã viết xong danh sách, thời gian chẳng còn nhiều nên sẽ khó xảy ra bất ngờ, có thương tâm cũng vô ích. “Nếu không còn việc gì thì Song Uyển xin cáo lui, nữ nhi cần về phòng lo liệu vài việc.”
Tâm Hứa Song Uyển như bị kim châm, nàng sợ mình sẽ khóc thành tiếng mất. Nàng tự nhủ bản thân không phải người lòng dạ hẹp hòi, chưa từng gây hấn với tỷ muội trong nhà, càng không so đo với các biểu tỵ muội hay nói lời chọc ngoáy sau lưng nàng. Nhưng sự thiên vị của phụ mẫu luôn đủ sức làm tổn thương nàng. Nàng không phải người thích khóc nhưng nghĩ tới đây nước mắt liền chảy ra, lòng đau đớn đến khó chịu.
Hồi trước bởi vì bị phụ thân chỉ trích nên nàng từng khóc lóc mình không được yêu thương với mẫu thân. Mẫu thân lại nói một cô nương thích khóc trông quá ủ rũ sẽ không ai thích cả, nàng bèn nín ngay. Nhưng vào giây phút này, nàng thật sự nhịn chẳng nổi, chỉ muốn trở về phòng.
“Uyển Nhi…” Thấy nữ nhi cười gượng, Hứa Tằng thị cũng quay đầu lén lau nước mắt rồi mới lấy một cái hầu bao từ trong tay áo ra. “Nương có lỗi với con, con cầm cái này đi.”
Hứa Song Uyển nhìn bà.
“Cầm đi, đây là nương cho con, không ai biết đâu.” Hứa Tằng thị thở dài.
“Đa tạ mẫu thân.” Hứa Song Uyển đứng dậy, hành lễ với bà, hai tay nhận lấy hầu bao.
Hứa Tằng thị thấy nàng không ầm ĩ mà nhanh nhẹn thu hầu bao, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Nữ nhi này của bà linh hoạt lại thông minh, đặc biệt nhất là không kiêu ngạo như tỷ tỷ; nàng rất thức thời, biết cúi đầu khi cần. Đứa bé như vậy được xung quanh nhao nhao tán thưởng nhưng trong mắt phụ thân nàng lại thành chẳng có khí khái, để người ta tùy ý nhào nặn. Nhưng ông ta không biết trong một nhà cần người sở hữu tính tình thế này mới hòa thuận, cứ đối chọi gay gắt thì sao yên ổn nổi?
Chỉ có điều, Hứa phủ hiện giờ trong kinh cũng đứng hàng thứ nhất, thứ nhì. Nữ nhi hiền hòa như vậy lại thiếu mấy phần tự phụ, quá khác biệt với nhất cử nhất động đều phong lưu của người Hứa gia. Chả trách phụ thân không yêu thích nàng.
Hứa Tằng thị thấy nữ nhi thu bạc, áy náy vơi đi gần hết. Bà vuốt tay nàng, khi cất tiếng cũng không cảm thấy khó chịu như trước, “Con về sau phải sống thật tốt, đừng để mẫu thân đau lòng, biết chưa?”
“Nữ nhi biết.”
Xong chuyện, Hứa Song Uyển nhanh chân trở về tiểu viện của mình. Vừa vào phòng, chờ nha hoàn rời khỏi, nàng chống tay, hai mắt nhắm nghiền để dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Một hồi sau nàng mới mở hầu bao ra, thấy trong đó có tổng cộng sáu tấm ngân phiếu năm trăm lượng. Nàng vừa khóc vừa cười, “Hóa ra vẫn còn đáng giá.”
Hóa ra nàng vẫn còn đáng giá ba nghìn lượng.
Ba nghìn lượng thì ba nghìn lượng.
Còn hơn chẳng đáng một xu.
Oo———oOo———oΟ
Tới trước hôm xuất giá hai ngày, người đến viện của Hứa Song Uyển ít hẳn đi.
Đoạn thời gian này, toàn Hứa phủ đều biết tương lai của nhị cô nương. Những hạ nhân đắc lực trong phủ đều bớt cung kính mà thêm coi nhẹ khi đối đãi nhị cô nương; bọn chúng làm việc cũng không cần mẫn như trước.
Hứa Song Uyển là đích nữ Hứa phủ, nội viện của nàng ban đầu có hai bà tử cùng tám nha hoàn hầu hạ. Tới lúc muốn chọn nha hoàn hồi môn thì mấy nha hoàn bà tử tận tụy trước giờ không biết đã bị người trong nhà lấy đi lúc nào, chỉ còn đại nha hoàn Thải Hà cũng ba tiểu nha hoàn nhan sắc trung bình lại nhát như chuột. Ai xinh đẹp đều đi hết, trong đó có một thị tì thanh tú nhất được mẫu thân nàng tỉ mỉ bồi dưỡng đã bị đại ca nàng lấy mất để nạp vào phòng.
Người đi rồi, viện tử cũng vắng vẻ. Nàng sắp xuất giá nên tiểu viện thành ra quạnh quẽ. Khi Hứa Song Đễ trở về nhà mẹ đẻ để tiễn muội muội xuất giá, thấy cửa viện của muội muội lặng như tờ liền để nha hoàn tiến lên đẩy cửa bước vào. Nàng ta bước chân vào Long Thúy Viện của muội muội thì gặp cảnh tượng bốn bề không có tiếng động hệt như người trong viện đã chết hết.
Đôi mắt đẹp kinh ngạc mở to.
Danh sách chương