Yến tiệc trăm ngày của Hoàng thái tôn diễn ra vào buổi trưa, trên đường có thánh thượng ban thưởng thánh chỉ, còn có phi tử đến chúc mừng; bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Hứa Song Uyển theo sau lưng mấy vị phu nhân cũng nhìn thấy Kỷ phi – người được đương kim thánh thượng sủng ái nhất và tiểu Lý phi – tân sủng mới của hoàng đế.
Hai vị phi tử một trước một sau tiến đến, khoảng cách cũng cách nhau rất xa, rất giống tư thế hai vị vương chạm mặt.
Một lát sau, tiểu Lý phi rời đi trước, Kỷ phi cũng bỏ xuống khuôn mặt tươi cười; không bao lâu cũng rời đi.
Hai người này mang theo một đám cung nhân đến. Người vừa rời đi thì Tụ Phương Viên cũng trống vắng, Hoắc gia vừa nãy có mấy thân thích xúm lại nịnh nọt thì lúc này trên mặt treo nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Người nhà họ Hoắc đương nhiên là hy vọng Kỷ phi không sống tốt. Năm đó cái chết của hoàng hậu có liên quan tới nữ nhân này, nhưng nàng ta làm thánh thượng vui vẻ thì chẳng ai có cách. Thái tử biết tỏng nhưng cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Chỉ là người nhà họ Hoắc cũng biết bọn họ chỉ có thể vọng tưởng. Thứ bậc của Kỷ phi quá cao, trong thâm cung này đã từng hại chết bao nhiêu phi tử được sủng ái; còn nàng ta vẫn có thể thỉnh thoảng nhận được thánh ân, kéo dài hơn hai mươi năm.
Nếu như nàng ta cứ nhẫn nhịn thì vị trí hoàng hậu có khả năng rơi vào tay nàng ta.
Buổi chiều tan tiệc, mọi người đều đã rời đi hết. Vương phu nhân muốn theo thân thích Hoắc gia đến gặp Thái tử phi nên bà chạy về phía Hứa Song Uyển: “Mùa đông đến rồi, chỉ là rừng mai nhà ta vẫn mở, có dịp mời Tuyên Thiếu phu nhân đến thưởng thức, chẳng biết đến lúc đó Tuyên Thiếu phu nhân có thời gian hay không?”
“Nên đến, cảm tạ thịnh tình của Vương phu nhân.”
“Lúc đó ta sẽ gửi cho ngươi thiếp mời.” Người nhà họ Hoắc đã tụm năm tụm ba tập hợp muốn rời đi, Vương phu nhân cũng không tiện nhiều lời, bà gật đầu với Hứa Song Uyển rồi vội vàng cất bước.
“Thiếu phu nhân.” Lúc xuống bậc thang, Ngu nương tử đi ở phía trước đỡ Thiếu phu nhân.
Hứa Song Uyển nghe được phía sau có tiếng bước chân thì nàng vội dạt qua một bên, nhường người phía sau đi trước.
Đằng sau là một phu nhân trước đó không đi cùng Hoắc gia, nàng ấy cười gật đầu với nàng rồi chạy về phía trước.
Hứa Song Uyển để người đằng sau đi hết, đợi phía sau hết người thì nàng mới xoay người bước xuống.
“Ngài cẩn thận một chút.” Ngu nương tử đi bên cạnh Thiếu phu nhân, vừa nói vừa đỡ nàng.
Nàng ấy cùng Khương nương tử là người do Khương lão phu nhân đưa đến bên cạnh nữ nhi ruột làm quản sự nương tử, bởi vì tay chân nhanh nhẹn và tin được nên được trưởng công tử phái đến bên người Thiếu phu nhân. Trưởng công tử phân phó các nàng về sau nghe lệnh Thiếu phu nhân làm việc. Trưởng công tử đã ra lệnh thì các nàng phải nghe theo, nhưng được đưa đến bên cạnh Thiếu phu nhân thì Ngu nương tử vẫn luôn trung thành với trưởng công tử. Trước kia nàng còn tưởng là đây là trưởng công tử phái các nàng giám thị Thiếu phu nhân, hiện tại xem ra, chưa chắc là như thế.
Các nàng e sợ mình đã đoán sai.
Hôm nay Thiếu phu nhân hành xử, không phải việc một tiểu cô nương có thể làm được, càng không phải việc mà phu nhân các nàng có thể làm được. Phu nhân các nàng dù đến, nếu như gặp phải người như Hoắc gia cô nương thì bà cũng bị chọc tức đến mức khóc lóc, chẳng làm được gì.
Phu nhân của các nàng không biết kìm nén giận dữ.
Mấy vị Hoắc gia phu nhân này, trước kia thấy phu nhân thì sắc mặt cũng lạnh nhạt, chẳng mấy khi bắt chuyện với bà. Phu nhân thích yên tĩnh nên dù không ai tán gẫu với bà thì bà cũng cảm thấy bình thường; nhưng mấy người phu nhân ra ngoài để giao tiếp kết bạn. Phu nhân chẳng hợp với bọn họ, lần sau không còn ai mời; lâu dần quanh năm suốt tháng cũng chẳng có nhà nào đưa thiếp mời cho phủ Quy Đức Hầu.
Phủ Quy Đức Hầu bị khắp nơi lạnh nhạt, đương nhiên cũng có nguyên nhân từ phía Hầu gia đắc tội thánh thượng. Nhưng qua nhiều năm, cũng chẳng có phu nhân nào thích giao tiếp với một người yêu thích an tĩnh tránh xa lục đục cả.
Thường ngày không có chuyện thì chẳng tìm tới Hầu phủ. Bọn họ cứ khép cửa kín sống qua ngày, mấy lời chế giễu cũng chẳng nghe được, nhưng chuyện tốt cũng không đến phiên bọn họ. Nếu như không phải còn có Khương gia hay lui tới thì Hầu phủ bọn họ quanh năm suốt tháng cũng chẳng ra cửa được vài lần. Lúc có chuyện thì cũng chẳng tìm được người làm, người không đem bọn họ để vào mắt càng ngày càng nhiều. Chuyện cười về nhà bọn họ càng lúc càng dùng ngôn từ nham hiểm, mà bọn họ cũng hết cách. Hầu phủ so với mấy nhà sa cơ lỡ vận cũng chẳng khác là bao.
Lão phu nhân đi rồi, phu nhân không còn lão phu nhân bảo vệ nên bà cũng hiểu ra đôi chuyện. Đáng tiếc dù hiện tại bà nghĩ cũng vô dụng, dù bà bằng lòng ra mặt thì cũng không ai kết bạn với bà. Bà đưa một, hai tấm thiệp mời qua đều là bị trả về, đều nói không rảnh, thái độ xem thường phủ Quy Đức Hầu bọn họ vô cùng rõ ràng.
Hôm nay Ngu nương tử theo Thiếu phu nhân tới, nàng ấy cẩn thận từng li từng tí một quan sát Thiếu phu nhân tán gẫu nhàn nhạt với mấy vị phu nhân. Nàng đáp lại chẳng phải lạnh nhạt nhưng cũng chẳng thân thiện đến mức nịnh bợ người ta. Thiếu phu nhân không tự hạ thấp thân phận, cũng chẳng nhún nhường đến mức khiến người ta cảm thấy nàng khó thân cận, không hiểu lễ nghi. Thái độ vô cùng đúng mực.
Vừa nãy Thiếu phu nhân nhường đường, có mấy nhà đi ngang qua các nàng, thái độ thân thiện còn nở nụ cười về phía bọn họ.
Đây là tin tốt, tim Ngu nương tử đập thình thịch, cảm giác cho nàng ấy biết lần này phủ Quy Đức Hầu không còn như trước…
Không chỉ có Ngu nương tử nghĩ vậy mà Khương nương tử đi cùng nàng ấy cũng có suy nghĩ tương tự. Từ trước đến nay khuôn mặt Khương nương tử đều là trắng trẻo nhưng lúc này hai bên gò má đã ửng hồng vì mấy nụ cười đầy thiện chí kia.
Những người này trước kia chẳng bao giờ để ý nhiều đến đám người hầu bọn họ.
Hiện nay mấy phu nhân ấy nở nụ cười về phía chủ tử khiến bọn người hầu theo sau ai nấy cũng cười làm lành, nở nụ cười tươi như hoa về đám nương tử các nàng. Khương nương tử vốn rụt rè nhưng cũng cười đáp lễ với các nàng ấy.
Chỉ là lâu ngày không cười khiến nụ cười trên khuôn mặt của Khương nương tử có chút cứng ngắc.
Khương nương tử nghĩ lúc trở về nhất định phải lôi kéo Ngu tỷ tỷ đứng trước gương luyện tập cách cười mới tốt.
Các nàng theo phu nhân đã lâu, tháng ngày trôi qua đều bình đạm như nước, cũng chưa từng nở nụ cười.
Lần này bọn người hầu ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Hứa Song Uyển cũng chẳng xem các nàng, hiện tại nàng còn ở trong cung, đi tới đi lui cũng không biết ai là quý nhân nên nàng thầm nghĩ cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Không lâu sau các nàng đi ra cửa Tụ Phương Viên, chưa đợi các nàng phái người đi tìm thì A Mạc đã đứng ở cửa chờ, hắn báo trưởng công tử đang đứng ở cửa lớn bên kia đợi các nàng trở về.
Hứa Song Uyển gật gù, cất bước theo hắn.
Nàng chưa lên tiếng, nhưng Ngu nương tử bước nhanh hai bước đi tới bên người A Mạc, hỏi: “Bên phía trưởng công tử như nào?”
“Rất tốt.” A Mạc liếc nhìn nàng ấy.
Ngày thường Ngu nương tử cũng chẳng phải người nói nhiều mà? Hôm nay sao lại nhớ tới hỏi chuyện của trưởng công tử? A Mạc còn chưa biết chuyện bên Tụ Phương Viên. Yến tiệc ở Đông Cung và ở chỗ Thái tử phi là hai yến tiệc riêng biệt, khoảng cách cũng cách xa. Chuyện xảy ra ở yến tiệc ngoại trừ có người báo cho Thái tử, Thái tử phi cũng sẽ không để cho người nhiều chuyện đến yến tiệc bên Thái tử nói huyên thuyên.
Chờ bọn họ đi tới cửa lớn – nơi Tuyên Trọng An đang đợi, hắn nghe bên Thái tử nên đã biết được vài chuyện. Bởi thế, xưa nay Tuyên trưởng công tử không đặt câu hỏi bao giờ, hôm nay lại phá lệ nhiều chuyện hỏi biểu hiện của Thiếu phu nhân nhà hắn bên phía Đông cung như nào, nghe được Thiếu phu nhân chẳng nói gì, nhẫn nhịn trong ngày Hoàng thái tôn trăm ngày thì hắn cười nhạt.
Hắn vừa lên xe ngựa đã lập tức hỏi thê tử: “Đúng là nhịn?”
“Hả? Thiếu phu nhân nghe không hiểu.
“Ta nghe nói Hoắc gia có người, ừ, tên gì nhỉ?”
Hứa Song Uyển hiểu: “Hoắc Oánh.”
“Lại trù ẻo ta chết?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
“Nàng nhịn?”
Hứa Song Uyển lắc đầu. Nàng thấy hắn lôi bình thuốc ra uống, còn lấy từ thành xe ngựa ra hộp hoa mai ướp nhét vào miệng nàng, nàng há miệng ra đón lấy. Nàng vừa ngậm viên hoa mai vừa nhìn hắn, thấy hắn không ho thì lập tức sờ tay hắn, đem hơi ấm từ bàn tay vẫn luôn để trong tay áo đến để sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo này. Nàng dùng đầu lưỡi nếm được vị chua ngọt của cây mai rồi mới nói: “Cũng chẳng phải, Minh Thiện phu nhân nói ngày sau sẽ cho ta câu trả lời thoả đáng.”
Nàng vừa dứt lời, chẳng chờ hắn đáp bèn nói với chính mình: “Không cho cũng chẳng sao, tương lai ta sẽ cho.”
“Hả?”
“Để bản thân thiếp tự cho.”
“Dựa vào đâu?” Tuyên Trọng An tựa đầu vào vai thê tử nhỏ người hơn hắn, dùng đầu mũi lạnh buốt chạm vào cổ ấm áp của nàng.
“Khiến cho chẳng ai thèm lấy nàng ta, có xem là một cách?” Hứa Song Uyển nói với hắn, cũng là tự nói với mình: “Có điều, người như nàng ta, nếu có người trong nhà âm thầm giúp đỡ thì lời người ngoài đàm tiếu cũng chẳng có tác dụng lớn. Nhưng thiếp luôn cảm thấy, người như nàng ta sẽ có một ngày tự nâng đá đập vào chân mình.”
Hứa Song Uyển cũng biết hiện tại mình chẳng có biện pháp gì, nhưng nàng kiên cường cho rằng người như Hoắc Oánh sẽ chẳng có ngày tốt đẹp. Dù nàng ta không ngã trong tay phủ Quy Đức Hầu bọn họ thì sớm muộn cũng chịu thiệt trước sự vững chắc của phủ Quy Đức Hầu.
“Ừ.” Tuyên Trọng An cúi đầu nên không thoải mái, hắn ngẩng đầu ôm nàng vào ngực, đem lò sưởi này đặt sưởi ấm toàn thân: “Không cần ngày đó.”
Eo Hứa Song Uyển bị hắn ôm chặt, chỉ có thể ngẩng đầu khó khăn nhìn về phía hắn.
“Nàng ta đã tự lấy đá đập chân.” Tuyên Trọng An đụng vào trán nàng, thấy nàng nhăn mũi, tránh đầu mang vẻ mặt ghét bỏ thì hắn lập tức cắn vào dái tai nàng.
Hứa Song Uyển dễ xấu hổ, mấy ngày nay bị trưởng công tử thường xuyên táy máy tay chân trên người nàng làm nàng hơi choáng, đến mức nàng bị cắn vào dái tay cũng chẳng lên tiếng, sợ tránh né sẽ khiến mũi cũng bị cắn. Nàng nhìn thẳng để tĩnh tâm một lát rồi mới nói: “Đã xử lý nàng ta rồi à?”
“Sắp rồi, sau này nàng sẽ biết.”
“Ta nghe nói thánh thượng còn rất yêu thích nàng ta.”
“Nghe ai nói?”
“Mấy vị phu nhân trên yến tiệc.”
“Nói cho nàng hay là nàng nghe trộm.”
Hứa Song Uyển không lên tiếng.
Đương nhiên là nàng nghe trộm.
Nàng chẳng có quan hệ tốt với mấy phu nhân đến nhường ấy, dù nàng biết phu nhân của Vương đại ca thì các nàng ấy cũng chẳng thể nói với nàng những lời này.
“Lỗ tai nhạy bén đấy, lỗ tai nào nghe được?” Trưởng công tử bắt đầu tìm lỗ tai.
Hắn thấy hai lỗ tai nàng đều đỏ bèn cắn cả hai bên một cái, rồi mới cắn lên môi nhỏ của nàng, thấy nàng giãy dụa hắn mới buông tha.
“Được rồi, được rồi, đừng động đậy…” Tuyên Trọng An thấy cả mắt nàng đều đỏ mới ngừng động tác, bàn tay vẫn nắm tay nàng không buông: “Nàng xem, nàng nhúc nhích đến mức tay ta ấm lên rồi.”
Hứa Song Uyển tức điên nhưng nàng chẳng phải người hay cáu, dù tức giận cũng chỉ lườm hắn một cái.
Dáng người nàng nho nhỏ, môi hồng răng trắng cực kỳ hấp dẫn người ta suy nghĩ miên man. Nhưng Tuyên Trọng An bắt nạt nàng thì hắn e nàng sẽ khóc mất, hắn chẳng nỡ bèn lôi kéo ôm nàng vào lòng, để đầu tựa vào vai nàng, thoải mái đến mức hắn khẽ thở dài mà không nói lời nào.
Hứa Song Uyển thấy hắn yên tĩnh mà không làm ra hành động gì khác; lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả người lẫn dáng vẻ trưởng công tử đều lạnh nhạt. Trước đây nàng cho rằng hắn là người như thế, cao quý nhưng không dễ thân cận; thế nhưng gả được vài ngày mới biết hoàn toàn không phải.
Hắn trêu ghẹo người khác còn càn rỡ hơn cả đăng đồ tử, khiến nàng luôn bó tay hết cách, luống cuống đến mức chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu, đợi hắn bình thường lại.
**
Từ Đông cung về chưa được hai ngày, trưởng công tử đi nhậm chức.
Hứa Song Uyển ở trong phủ cũng bận bịu đến mức hai mắt đều mờ, ngày nào cũng bận việc tiền bạc lẫn vải vóc may mặc. Cũng may mấy năm nay phủ Quy Đức Hầu cũng không có sản nghiệp, ngoại trừ có một ít hàng tồn kho số lượng vẫn nhiều thì cũng chẳng có thôn trang hay ruộng đồng, càng không có sổ sách cần tính toán.
Tính toán còn ít bạc tồn kho. Nếu là ở nhà bình thường thì đã là tài sản lớn, nhưng ở nhà quyền quý thì chẳng đáng bao nhiêu. Phủ Quy Đức Hầu ngoại trừ mấy rương bảo vật lão tổ tông để lại thì cũng chẳng còn gì đáng giá.
Mất mặt đến mức ngay cả toàn phủ gộp lại, tính cả số bạc trên tay bà bà thì cũng chẳng đến mười vạn lượng.
Mười vạn lượng này mang ra ngoài lo việc thì cũng chẳng thấm vào đâu. Hứa Song Uyển nhớ tới có một nhà nhờ cậy quan hệ của gia tộc, nhờ phụ thân nàng
đánh giá thành tích của một vị quan ở châu nhỏ đã là hơn hai mươi hai vạn. Một châu nghèo đã là giá trị này, còn chẳng chưa nói đến chức quan lớn hơn một chút, hiếu kính đã là số tiền này.
Mười vạn lượng này nếu chỉ tính là tiền riêng của bà bà thì còn đáng giá.
Nhưng là cả Hầu phủ thì hiển nhiên chẳng đủ. Trừ phi cả nhà đóng cửa tự sinh hoạt riêng, không ai lui tới, không tặng quà, không đáp lễ mà nói; miễn cưỡng có thể nuôi sống cả nhà một, hai chục năm.
Trưởng công tử kết hôn với nàng đã bỏ ra hơn ba vạn hai, còn chưa bao gồm bạc tu sửa Thấm Viên—— Thấm Viên là mấy năm trước Hầu phủ xây dựng ở sau hoa viên, chỉ là giữa đường tạm dừng, mãi đến hai tháng trước lại mới gấp rút hoàn thành, nhìn sổ sách là tốn hơn ba vạn hai, hẳn là số bạc cuối cùng.
Hiện tại cả phủ đáng giá nhất chính là cái cột đá trong nhà, còn bạc trong tay thì chẳng tổ chức được mấy lần yến tiệc.
Chuyện của nam nhân thì chưa biết chính xác. Như đại ca nàng vừa có gia thế vừa có cửa, muốn công việc béo bở thì mấy chi phải bỏ từ hai mươi đến hơn ba mươi vạn. Nếu trưởng công tử muốn dùng bạc thì trong phủ vốn không chi nổi.
Công công hiện đang là một giám sát nhỏ trong hầm mỏ ở ngoại ô. Bổng lộc mỗi tháng chỉ có hai mươi lượng, nhưng theo lời bà bà bên kia thì công công mỗi tháng đều lấy từ phòng kế toán hai trăm lượng.
Nghĩ cũng phải. Dù ông chỉ là một giám sát nhỏ nhưng cũng là Hầu gia. Nếu ra ngoài mời khách ăn cơm thì cũng phải tiêu tốn một khoản.
Của hồi môn của nàng dù có tăng thêm hai phần thì cũng chẳng nhiều. Hai phần thêm vào kia chẳng đáng bao nhiêu; lúc nàng đi kiểm kê rương thì mấy đồ vật kia trên danh mục khá là đẹp mắt nhưng thực chất đều là mấy đồ cũ bị bỏ trong kho mà trước kia người khác tặng Hứa gia, đều là đồ vụn vặt không dùng được. Trước mặt nàng có mười xếp vải gấm rực rỡ đủ màu, tính tổng là năm mươi xếp, năm tấm được xếp vào mười rương vào đủ mười hòm đồ cưới.
Trước kia mẫu thân nói là không trông cậy vào được nhà chồng. Hiện tại dù Hứa Song Uyển có tâm cũng chẳng giúp được gì.
Của hồi môn của nàng chẳng đáng giá bao nhiêu, có thể xuất thành bạc thì quá ít.
Nếu sau này nàng có nữ nhi còn phải tính toán thêm.
Hứa Song Uyển cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện nhà mẹ đẻ. Bận bịu chưa được hai ngày, Hứa phủ bên kia lại đưa thiếp mời tới, nói đại lão gia muốn mời cô gia qua trò chuyện.
Nàng về nhà mẹ đẻ sau vài ngày, Hứa gia đã đưa thiếp mời tới, chỉ là lúc đó bọn họ còn phải đi đáp lễ mấy nhà nên cự tuyệt.
Đây là lần thứ hai Hứa phủ đưa thiếp mời.
Hứa Song Uyển nhận được thiếp mời cũng không hỏi trưởng công tử, mấy ngày nay hắn vừa về đã ngã đầu vào gối ngủ thiếp đi.
Hai ngày nay nửa đêm hắn còn sốt nhẹ, dù mệt mỏi nhưng chẳng sâu giấc. Thi thoảng hắn còn nắm lấy tay nàng hỏi là giờ gì, chờ vừa đến giờ Dần; mặc kệ cơn sốt đã hạ hay chưa, hắn đều mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Mỗi lần Hứa Song Uyển tiễn hắn ra ngoài, sờ thấy tay hắn lạnh buốt cũng chẳng nói nên lời. Mà hắn cũng chỉ nở nụ cười đầy mệt mỏi với nàng, ngay cả trêu đùa cũng lược bỏ.
Tuân Lâm nhìn huynh trưởng vất vả thì càng ngoan ngoãn hơn.
Nàng tự tay hồi âm nói rõ trưởng công tử mới nhậm chức nên quá bận việc, trong thư viết rõ mong phụ thân thông cảm, cũng đã nói về sau nếu rảnh rỗi thì nàng sẽ cùng cô gia về phủ nói tạ lỗi với phụ thân và trưởng bối. Nàng viết xong rồi kiểm tra lại, thấy lời nói cung thuận không chút bất kính thì nàng dán lại, sai người hầu đưa qua.
Trong Hứa phủ, Hứa Trùng Hành đọc thư xong thì không kìm được cơn giận, lão thuận tay tát cho Hứa Tằng thị một cái rồi hét lên mắng bà: “Ngươi nhìn nữ nhi ngươi dạy kìa, quả nhiên là không tâm không phổi, hạng người vô tình vô nghĩa, ngay cả phụ mẫu cũng không nhận, không bằng súc sinh!”
Hứa Tằng thị bị bạt tai của lão đánh cho sửng sốt, bà vừa lấy lại tinh thần, không nói hai lời lập tức thét chói tai vọt lên Hứa Trùng Hành: “Hứa Trùng Hành, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!”
**
Chuyện của Hứa phủ, Hứa Song Uyển chưa đến hai ngày đã biết. Tỷ tỷ đưa thư cho nàng, nói bởi vì chuyện của nàng mà phụ mẫu gây ầm ĩ.
Trong thư nàng ta khuyên muội muội, nếu trong nhà không quá bận thì nên để ý cảm xúc của phụ mẫu một chút, ngoan ngoãn nghe lời bọn họ mới tốt. Dù không làm phụ mẫu vui mừng nhưng cũng phải để hai người hoà thuận mới tốt.
Hứa Song Uyển không đáp lại phong thư này.
Qua hai ngày, Hứa Song Đễ chưa lấy được hồi âm, cũng là trong nhà cười một tiếng. Nàng ta cũng không tin, đợi muội muội đến cầu xin nàng ta.
Có điều, nàng ta lại trở về Hứa gia một chuyến, châm ngòi thổi gió với phụ thân. Nàng ta nói vài câu, nàng ta sớm đã nhìn ra muội muội bạc tình bạc nghĩa, khiến Hứa Trùng Hành càng tức giận không nguôi.
Hứa Tằng thị bên kia đã sớm mất danh phận quản gia, bà tựa như không để ý nói với đại nữ nhi “Muội muội chỉ là tạm thời ma quỷ ám ảnh” rồi nói: “Muội muội của con không phải người ngốc, con như nào thì nó cũng để trong lòng không nói, chứ không phải nhìn không hiểu, con trêu nó thì được thứ gì tốt? Con cho rằng con trêu đùa nó để nó vây quanh, nhưng hiện tại như nào? Hiện tại là con trông ngóng nó, cạo một lớp da trên người nó; còn nó không để ý tới con thì con có biện pháp gì?”
“Con trông ngóng nó?” Hứa Song Đễ nghe xong lập tức nổi giận, nàng ta tức giận nhìn mẫu thân bất công: “Người nói trò cười gì! Khang lang nhà con được lòng thánh thượng, sớm muộn cũng thăng tiến, trượng phu ốm yếu của nó há có thể so sánh? Con cạo một lớp da trên người nó? Đúng là trò cười cho thiên hạ, trên người nó có gì bằng con? Sao nó sánh bằng con?”
“Con không nghe thì thôi.” Hứa Tằng thị từ từ nhắm hai mắt, thở dài.
Mấy ngày nay trong nhà đấu đá khiến bà mệt mỏi. Hiện tại bà chỉ mong không trêu con, cũng chẳng xen vào chuyện bao đồng.
Hai cha con này muốn làm loạn thì cứ làm đi.
Mấy ngày nay chẳng còn người bên cạnh bà nói “Mẫu thân đừng khóc”, dù bà khóc tỉnh nhưng cũng chẳng ai giúp bà lau nước mắt nên bà cũng mệt mỏi.
Hứa Song Uyển theo sau lưng mấy vị phu nhân cũng nhìn thấy Kỷ phi – người được đương kim thánh thượng sủng ái nhất và tiểu Lý phi – tân sủng mới của hoàng đế.
Hai vị phi tử một trước một sau tiến đến, khoảng cách cũng cách nhau rất xa, rất giống tư thế hai vị vương chạm mặt.
Một lát sau, tiểu Lý phi rời đi trước, Kỷ phi cũng bỏ xuống khuôn mặt tươi cười; không bao lâu cũng rời đi.
Hai người này mang theo một đám cung nhân đến. Người vừa rời đi thì Tụ Phương Viên cũng trống vắng, Hoắc gia vừa nãy có mấy thân thích xúm lại nịnh nọt thì lúc này trên mặt treo nụ cười trên nỗi đau của người khác.
Người nhà họ Hoắc đương nhiên là hy vọng Kỷ phi không sống tốt. Năm đó cái chết của hoàng hậu có liên quan tới nữ nhân này, nhưng nàng ta làm thánh thượng vui vẻ thì chẳng ai có cách. Thái tử biết tỏng nhưng cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ.
Chỉ là người nhà họ Hoắc cũng biết bọn họ chỉ có thể vọng tưởng. Thứ bậc của Kỷ phi quá cao, trong thâm cung này đã từng hại chết bao nhiêu phi tử được sủng ái; còn nàng ta vẫn có thể thỉnh thoảng nhận được thánh ân, kéo dài hơn hai mươi năm.
Nếu như nàng ta cứ nhẫn nhịn thì vị trí hoàng hậu có khả năng rơi vào tay nàng ta.
Buổi chiều tan tiệc, mọi người đều đã rời đi hết. Vương phu nhân muốn theo thân thích Hoắc gia đến gặp Thái tử phi nên bà chạy về phía Hứa Song Uyển: “Mùa đông đến rồi, chỉ là rừng mai nhà ta vẫn mở, có dịp mời Tuyên Thiếu phu nhân đến thưởng thức, chẳng biết đến lúc đó Tuyên Thiếu phu nhân có thời gian hay không?”
“Nên đến, cảm tạ thịnh tình của Vương phu nhân.”
“Lúc đó ta sẽ gửi cho ngươi thiếp mời.” Người nhà họ Hoắc đã tụm năm tụm ba tập hợp muốn rời đi, Vương phu nhân cũng không tiện nhiều lời, bà gật đầu với Hứa Song Uyển rồi vội vàng cất bước.
“Thiếu phu nhân.” Lúc xuống bậc thang, Ngu nương tử đi ở phía trước đỡ Thiếu phu nhân.
Hứa Song Uyển nghe được phía sau có tiếng bước chân thì nàng vội dạt qua một bên, nhường người phía sau đi trước.
Đằng sau là một phu nhân trước đó không đi cùng Hoắc gia, nàng ấy cười gật đầu với nàng rồi chạy về phía trước.
Hứa Song Uyển để người đằng sau đi hết, đợi phía sau hết người thì nàng mới xoay người bước xuống.
“Ngài cẩn thận một chút.” Ngu nương tử đi bên cạnh Thiếu phu nhân, vừa nói vừa đỡ nàng.
Nàng ấy cùng Khương nương tử là người do Khương lão phu nhân đưa đến bên cạnh nữ nhi ruột làm quản sự nương tử, bởi vì tay chân nhanh nhẹn và tin được nên được trưởng công tử phái đến bên người Thiếu phu nhân. Trưởng công tử phân phó các nàng về sau nghe lệnh Thiếu phu nhân làm việc. Trưởng công tử đã ra lệnh thì các nàng phải nghe theo, nhưng được đưa đến bên cạnh Thiếu phu nhân thì Ngu nương tử vẫn luôn trung thành với trưởng công tử. Trước kia nàng còn tưởng là đây là trưởng công tử phái các nàng giám thị Thiếu phu nhân, hiện tại xem ra, chưa chắc là như thế.
Các nàng e sợ mình đã đoán sai.
Hôm nay Thiếu phu nhân hành xử, không phải việc một tiểu cô nương có thể làm được, càng không phải việc mà phu nhân các nàng có thể làm được. Phu nhân các nàng dù đến, nếu như gặp phải người như Hoắc gia cô nương thì bà cũng bị chọc tức đến mức khóc lóc, chẳng làm được gì.
Phu nhân của các nàng không biết kìm nén giận dữ.
Mấy vị Hoắc gia phu nhân này, trước kia thấy phu nhân thì sắc mặt cũng lạnh nhạt, chẳng mấy khi bắt chuyện với bà. Phu nhân thích yên tĩnh nên dù không ai tán gẫu với bà thì bà cũng cảm thấy bình thường; nhưng mấy người phu nhân ra ngoài để giao tiếp kết bạn. Phu nhân chẳng hợp với bọn họ, lần sau không còn ai mời; lâu dần quanh năm suốt tháng cũng chẳng có nhà nào đưa thiếp mời cho phủ Quy Đức Hầu.
Phủ Quy Đức Hầu bị khắp nơi lạnh nhạt, đương nhiên cũng có nguyên nhân từ phía Hầu gia đắc tội thánh thượng. Nhưng qua nhiều năm, cũng chẳng có phu nhân nào thích giao tiếp với một người yêu thích an tĩnh tránh xa lục đục cả.
Thường ngày không có chuyện thì chẳng tìm tới Hầu phủ. Bọn họ cứ khép cửa kín sống qua ngày, mấy lời chế giễu cũng chẳng nghe được, nhưng chuyện tốt cũng không đến phiên bọn họ. Nếu như không phải còn có Khương gia hay lui tới thì Hầu phủ bọn họ quanh năm suốt tháng cũng chẳng ra cửa được vài lần. Lúc có chuyện thì cũng chẳng tìm được người làm, người không đem bọn họ để vào mắt càng ngày càng nhiều. Chuyện cười về nhà bọn họ càng lúc càng dùng ngôn từ nham hiểm, mà bọn họ cũng hết cách. Hầu phủ so với mấy nhà sa cơ lỡ vận cũng chẳng khác là bao.
Lão phu nhân đi rồi, phu nhân không còn lão phu nhân bảo vệ nên bà cũng hiểu ra đôi chuyện. Đáng tiếc dù hiện tại bà nghĩ cũng vô dụng, dù bà bằng lòng ra mặt thì cũng không ai kết bạn với bà. Bà đưa một, hai tấm thiệp mời qua đều là bị trả về, đều nói không rảnh, thái độ xem thường phủ Quy Đức Hầu bọn họ vô cùng rõ ràng.
Hôm nay Ngu nương tử theo Thiếu phu nhân tới, nàng ấy cẩn thận từng li từng tí một quan sát Thiếu phu nhân tán gẫu nhàn nhạt với mấy vị phu nhân. Nàng đáp lại chẳng phải lạnh nhạt nhưng cũng chẳng thân thiện đến mức nịnh bợ người ta. Thiếu phu nhân không tự hạ thấp thân phận, cũng chẳng nhún nhường đến mức khiến người ta cảm thấy nàng khó thân cận, không hiểu lễ nghi. Thái độ vô cùng đúng mực.
Vừa nãy Thiếu phu nhân nhường đường, có mấy nhà đi ngang qua các nàng, thái độ thân thiện còn nở nụ cười về phía bọn họ.
Đây là tin tốt, tim Ngu nương tử đập thình thịch, cảm giác cho nàng ấy biết lần này phủ Quy Đức Hầu không còn như trước…
Không chỉ có Ngu nương tử nghĩ vậy mà Khương nương tử đi cùng nàng ấy cũng có suy nghĩ tương tự. Từ trước đến nay khuôn mặt Khương nương tử đều là trắng trẻo nhưng lúc này hai bên gò má đã ửng hồng vì mấy nụ cười đầy thiện chí kia.
Những người này trước kia chẳng bao giờ để ý nhiều đến đám người hầu bọn họ.
Hiện nay mấy phu nhân ấy nở nụ cười về phía chủ tử khiến bọn người hầu theo sau ai nấy cũng cười làm lành, nở nụ cười tươi như hoa về đám nương tử các nàng. Khương nương tử vốn rụt rè nhưng cũng cười đáp lễ với các nàng ấy.
Chỉ là lâu ngày không cười khiến nụ cười trên khuôn mặt của Khương nương tử có chút cứng ngắc.
Khương nương tử nghĩ lúc trở về nhất định phải lôi kéo Ngu tỷ tỷ đứng trước gương luyện tập cách cười mới tốt.
Các nàng theo phu nhân đã lâu, tháng ngày trôi qua đều bình đạm như nước, cũng chưa từng nở nụ cười.
Lần này bọn người hầu ai nấy đều có suy nghĩ riêng. Hứa Song Uyển cũng chẳng xem các nàng, hiện tại nàng còn ở trong cung, đi tới đi lui cũng không biết ai là quý nhân nên nàng thầm nghĩ cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Không lâu sau các nàng đi ra cửa Tụ Phương Viên, chưa đợi các nàng phái người đi tìm thì A Mạc đã đứng ở cửa chờ, hắn báo trưởng công tử đang đứng ở cửa lớn bên kia đợi các nàng trở về.
Hứa Song Uyển gật gù, cất bước theo hắn.
Nàng chưa lên tiếng, nhưng Ngu nương tử bước nhanh hai bước đi tới bên người A Mạc, hỏi: “Bên phía trưởng công tử như nào?”
“Rất tốt.” A Mạc liếc nhìn nàng ấy.
Ngày thường Ngu nương tử cũng chẳng phải người nói nhiều mà? Hôm nay sao lại nhớ tới hỏi chuyện của trưởng công tử? A Mạc còn chưa biết chuyện bên Tụ Phương Viên. Yến tiệc ở Đông Cung và ở chỗ Thái tử phi là hai yến tiệc riêng biệt, khoảng cách cũng cách xa. Chuyện xảy ra ở yến tiệc ngoại trừ có người báo cho Thái tử, Thái tử phi cũng sẽ không để cho người nhiều chuyện đến yến tiệc bên Thái tử nói huyên thuyên.
Chờ bọn họ đi tới cửa lớn – nơi Tuyên Trọng An đang đợi, hắn nghe bên Thái tử nên đã biết được vài chuyện. Bởi thế, xưa nay Tuyên trưởng công tử không đặt câu hỏi bao giờ, hôm nay lại phá lệ nhiều chuyện hỏi biểu hiện của Thiếu phu nhân nhà hắn bên phía Đông cung như nào, nghe được Thiếu phu nhân chẳng nói gì, nhẫn nhịn trong ngày Hoàng thái tôn trăm ngày thì hắn cười nhạt.
Hắn vừa lên xe ngựa đã lập tức hỏi thê tử: “Đúng là nhịn?”
“Hả? Thiếu phu nhân nghe không hiểu.
“Ta nghe nói Hoắc gia có người, ừ, tên gì nhỉ?”
Hứa Song Uyển hiểu: “Hoắc Oánh.”
“Lại trù ẻo ta chết?”
Hứa Song Uyển gật đầu.
“Nàng nhịn?”
Hứa Song Uyển lắc đầu. Nàng thấy hắn lôi bình thuốc ra uống, còn lấy từ thành xe ngựa ra hộp hoa mai ướp nhét vào miệng nàng, nàng há miệng ra đón lấy. Nàng vừa ngậm viên hoa mai vừa nhìn hắn, thấy hắn không ho thì lập tức sờ tay hắn, đem hơi ấm từ bàn tay vẫn luôn để trong tay áo đến để sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo này. Nàng dùng đầu lưỡi nếm được vị chua ngọt của cây mai rồi mới nói: “Cũng chẳng phải, Minh Thiện phu nhân nói ngày sau sẽ cho ta câu trả lời thoả đáng.”
Nàng vừa dứt lời, chẳng chờ hắn đáp bèn nói với chính mình: “Không cho cũng chẳng sao, tương lai ta sẽ cho.”
“Hả?”
“Để bản thân thiếp tự cho.”
“Dựa vào đâu?” Tuyên Trọng An tựa đầu vào vai thê tử nhỏ người hơn hắn, dùng đầu mũi lạnh buốt chạm vào cổ ấm áp của nàng.
“Khiến cho chẳng ai thèm lấy nàng ta, có xem là một cách?” Hứa Song Uyển nói với hắn, cũng là tự nói với mình: “Có điều, người như nàng ta, nếu có người trong nhà âm thầm giúp đỡ thì lời người ngoài đàm tiếu cũng chẳng có tác dụng lớn. Nhưng thiếp luôn cảm thấy, người như nàng ta sẽ có một ngày tự nâng đá đập vào chân mình.”
Hứa Song Uyển cũng biết hiện tại mình chẳng có biện pháp gì, nhưng nàng kiên cường cho rằng người như Hoắc Oánh sẽ chẳng có ngày tốt đẹp. Dù nàng ta không ngã trong tay phủ Quy Đức Hầu bọn họ thì sớm muộn cũng chịu thiệt trước sự vững chắc của phủ Quy Đức Hầu.
“Ừ.” Tuyên Trọng An cúi đầu nên không thoải mái, hắn ngẩng đầu ôm nàng vào ngực, đem lò sưởi này đặt sưởi ấm toàn thân: “Không cần ngày đó.”
Eo Hứa Song Uyển bị hắn ôm chặt, chỉ có thể ngẩng đầu khó khăn nhìn về phía hắn.
“Nàng ta đã tự lấy đá đập chân.” Tuyên Trọng An đụng vào trán nàng, thấy nàng nhăn mũi, tránh đầu mang vẻ mặt ghét bỏ thì hắn lập tức cắn vào dái tai nàng.
Hứa Song Uyển dễ xấu hổ, mấy ngày nay bị trưởng công tử thường xuyên táy máy tay chân trên người nàng làm nàng hơi choáng, đến mức nàng bị cắn vào dái tay cũng chẳng lên tiếng, sợ tránh né sẽ khiến mũi cũng bị cắn. Nàng nhìn thẳng để tĩnh tâm một lát rồi mới nói: “Đã xử lý nàng ta rồi à?”
“Sắp rồi, sau này nàng sẽ biết.”
“Ta nghe nói thánh thượng còn rất yêu thích nàng ta.”
“Nghe ai nói?”
“Mấy vị phu nhân trên yến tiệc.”
“Nói cho nàng hay là nàng nghe trộm.”
Hứa Song Uyển không lên tiếng.
Đương nhiên là nàng nghe trộm.
Nàng chẳng có quan hệ tốt với mấy phu nhân đến nhường ấy, dù nàng biết phu nhân của Vương đại ca thì các nàng ấy cũng chẳng thể nói với nàng những lời này.
“Lỗ tai nhạy bén đấy, lỗ tai nào nghe được?” Trưởng công tử bắt đầu tìm lỗ tai.
Hắn thấy hai lỗ tai nàng đều đỏ bèn cắn cả hai bên một cái, rồi mới cắn lên môi nhỏ của nàng, thấy nàng giãy dụa hắn mới buông tha.
“Được rồi, được rồi, đừng động đậy…” Tuyên Trọng An thấy cả mắt nàng đều đỏ mới ngừng động tác, bàn tay vẫn nắm tay nàng không buông: “Nàng xem, nàng nhúc nhích đến mức tay ta ấm lên rồi.”
Hứa Song Uyển tức điên nhưng nàng chẳng phải người hay cáu, dù tức giận cũng chỉ lườm hắn một cái.
Dáng người nàng nho nhỏ, môi hồng răng trắng cực kỳ hấp dẫn người ta suy nghĩ miên man. Nhưng Tuyên Trọng An bắt nạt nàng thì hắn e nàng sẽ khóc mất, hắn chẳng nỡ bèn lôi kéo ôm nàng vào lòng, để đầu tựa vào vai nàng, thoải mái đến mức hắn khẽ thở dài mà không nói lời nào.
Hứa Song Uyển thấy hắn yên tĩnh mà không làm ra hành động gì khác; lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả người lẫn dáng vẻ trưởng công tử đều lạnh nhạt. Trước đây nàng cho rằng hắn là người như thế, cao quý nhưng không dễ thân cận; thế nhưng gả được vài ngày mới biết hoàn toàn không phải.
Hắn trêu ghẹo người khác còn càn rỡ hơn cả đăng đồ tử, khiến nàng luôn bó tay hết cách, luống cuống đến mức chỉ biết làm con rùa đen rụt đầu, đợi hắn bình thường lại.
**
Từ Đông cung về chưa được hai ngày, trưởng công tử đi nhậm chức.
Hứa Song Uyển ở trong phủ cũng bận bịu đến mức hai mắt đều mờ, ngày nào cũng bận việc tiền bạc lẫn vải vóc may mặc. Cũng may mấy năm nay phủ Quy Đức Hầu cũng không có sản nghiệp, ngoại trừ có một ít hàng tồn kho số lượng vẫn nhiều thì cũng chẳng có thôn trang hay ruộng đồng, càng không có sổ sách cần tính toán.
Tính toán còn ít bạc tồn kho. Nếu là ở nhà bình thường thì đã là tài sản lớn, nhưng ở nhà quyền quý thì chẳng đáng bao nhiêu. Phủ Quy Đức Hầu ngoại trừ mấy rương bảo vật lão tổ tông để lại thì cũng chẳng còn gì đáng giá.
Mất mặt đến mức ngay cả toàn phủ gộp lại, tính cả số bạc trên tay bà bà thì cũng chẳng đến mười vạn lượng.
Mười vạn lượng này mang ra ngoài lo việc thì cũng chẳng thấm vào đâu. Hứa Song Uyển nhớ tới có một nhà nhờ cậy quan hệ của gia tộc, nhờ phụ thân nàng
đánh giá thành tích của một vị quan ở châu nhỏ đã là hơn hai mươi hai vạn. Một châu nghèo đã là giá trị này, còn chẳng chưa nói đến chức quan lớn hơn một chút, hiếu kính đã là số tiền này.
Mười vạn lượng này nếu chỉ tính là tiền riêng của bà bà thì còn đáng giá.
Nhưng là cả Hầu phủ thì hiển nhiên chẳng đủ. Trừ phi cả nhà đóng cửa tự sinh hoạt riêng, không ai lui tới, không tặng quà, không đáp lễ mà nói; miễn cưỡng có thể nuôi sống cả nhà một, hai chục năm.
Trưởng công tử kết hôn với nàng đã bỏ ra hơn ba vạn hai, còn chưa bao gồm bạc tu sửa Thấm Viên—— Thấm Viên là mấy năm trước Hầu phủ xây dựng ở sau hoa viên, chỉ là giữa đường tạm dừng, mãi đến hai tháng trước lại mới gấp rút hoàn thành, nhìn sổ sách là tốn hơn ba vạn hai, hẳn là số bạc cuối cùng.
Hiện tại cả phủ đáng giá nhất chính là cái cột đá trong nhà, còn bạc trong tay thì chẳng tổ chức được mấy lần yến tiệc.
Chuyện của nam nhân thì chưa biết chính xác. Như đại ca nàng vừa có gia thế vừa có cửa, muốn công việc béo bở thì mấy chi phải bỏ từ hai mươi đến hơn ba mươi vạn. Nếu trưởng công tử muốn dùng bạc thì trong phủ vốn không chi nổi.
Công công hiện đang là một giám sát nhỏ trong hầm mỏ ở ngoại ô. Bổng lộc mỗi tháng chỉ có hai mươi lượng, nhưng theo lời bà bà bên kia thì công công mỗi tháng đều lấy từ phòng kế toán hai trăm lượng.
Nghĩ cũng phải. Dù ông chỉ là một giám sát nhỏ nhưng cũng là Hầu gia. Nếu ra ngoài mời khách ăn cơm thì cũng phải tiêu tốn một khoản.
Của hồi môn của nàng dù có tăng thêm hai phần thì cũng chẳng nhiều. Hai phần thêm vào kia chẳng đáng bao nhiêu; lúc nàng đi kiểm kê rương thì mấy đồ vật kia trên danh mục khá là đẹp mắt nhưng thực chất đều là mấy đồ cũ bị bỏ trong kho mà trước kia người khác tặng Hứa gia, đều là đồ vụn vặt không dùng được. Trước mặt nàng có mười xếp vải gấm rực rỡ đủ màu, tính tổng là năm mươi xếp, năm tấm được xếp vào mười rương vào đủ mười hòm đồ cưới.
Trước kia mẫu thân nói là không trông cậy vào được nhà chồng. Hiện tại dù Hứa Song Uyển có tâm cũng chẳng giúp được gì.
Của hồi môn của nàng chẳng đáng giá bao nhiêu, có thể xuất thành bạc thì quá ít.
Nếu sau này nàng có nữ nhi còn phải tính toán thêm.
Hứa Song Uyển cũng không suy nghĩ nhiều đến chuyện nhà mẹ đẻ. Bận bịu chưa được hai ngày, Hứa phủ bên kia lại đưa thiếp mời tới, nói đại lão gia muốn mời cô gia qua trò chuyện.
Nàng về nhà mẹ đẻ sau vài ngày, Hứa gia đã đưa thiếp mời tới, chỉ là lúc đó bọn họ còn phải đi đáp lễ mấy nhà nên cự tuyệt.
Đây là lần thứ hai Hứa phủ đưa thiếp mời.
Hứa Song Uyển nhận được thiếp mời cũng không hỏi trưởng công tử, mấy ngày nay hắn vừa về đã ngã đầu vào gối ngủ thiếp đi.
Hai ngày nay nửa đêm hắn còn sốt nhẹ, dù mệt mỏi nhưng chẳng sâu giấc. Thi thoảng hắn còn nắm lấy tay nàng hỏi là giờ gì, chờ vừa đến giờ Dần; mặc kệ cơn sốt đã hạ hay chưa, hắn đều mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Mỗi lần Hứa Song Uyển tiễn hắn ra ngoài, sờ thấy tay hắn lạnh buốt cũng chẳng nói nên lời. Mà hắn cũng chỉ nở nụ cười đầy mệt mỏi với nàng, ngay cả trêu đùa cũng lược bỏ.
Tuân Lâm nhìn huynh trưởng vất vả thì càng ngoan ngoãn hơn.
Nàng tự tay hồi âm nói rõ trưởng công tử mới nhậm chức nên quá bận việc, trong thư viết rõ mong phụ thân thông cảm, cũng đã nói về sau nếu rảnh rỗi thì nàng sẽ cùng cô gia về phủ nói tạ lỗi với phụ thân và trưởng bối. Nàng viết xong rồi kiểm tra lại, thấy lời nói cung thuận không chút bất kính thì nàng dán lại, sai người hầu đưa qua.
Trong Hứa phủ, Hứa Trùng Hành đọc thư xong thì không kìm được cơn giận, lão thuận tay tát cho Hứa Tằng thị một cái rồi hét lên mắng bà: “Ngươi nhìn nữ nhi ngươi dạy kìa, quả nhiên là không tâm không phổi, hạng người vô tình vô nghĩa, ngay cả phụ mẫu cũng không nhận, không bằng súc sinh!”
Hứa Tằng thị bị bạt tai của lão đánh cho sửng sốt, bà vừa lấy lại tinh thần, không nói hai lời lập tức thét chói tai vọt lên Hứa Trùng Hành: “Hứa Trùng Hành, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi!”
**
Chuyện của Hứa phủ, Hứa Song Uyển chưa đến hai ngày đã biết. Tỷ tỷ đưa thư cho nàng, nói bởi vì chuyện của nàng mà phụ mẫu gây ầm ĩ.
Trong thư nàng ta khuyên muội muội, nếu trong nhà không quá bận thì nên để ý cảm xúc của phụ mẫu một chút, ngoan ngoãn nghe lời bọn họ mới tốt. Dù không làm phụ mẫu vui mừng nhưng cũng phải để hai người hoà thuận mới tốt.
Hứa Song Uyển không đáp lại phong thư này.
Qua hai ngày, Hứa Song Đễ chưa lấy được hồi âm, cũng là trong nhà cười một tiếng. Nàng ta cũng không tin, đợi muội muội đến cầu xin nàng ta.
Có điều, nàng ta lại trở về Hứa gia một chuyến, châm ngòi thổi gió với phụ thân. Nàng ta nói vài câu, nàng ta sớm đã nhìn ra muội muội bạc tình bạc nghĩa, khiến Hứa Trùng Hành càng tức giận không nguôi.
Hứa Tằng thị bên kia đã sớm mất danh phận quản gia, bà tựa như không để ý nói với đại nữ nhi “Muội muội chỉ là tạm thời ma quỷ ám ảnh” rồi nói: “Muội muội của con không phải người ngốc, con như nào thì nó cũng để trong lòng không nói, chứ không phải nhìn không hiểu, con trêu nó thì được thứ gì tốt? Con cho rằng con trêu đùa nó để nó vây quanh, nhưng hiện tại như nào? Hiện tại là con trông ngóng nó, cạo một lớp da trên người nó; còn nó không để ý tới con thì con có biện pháp gì?”
“Con trông ngóng nó?” Hứa Song Đễ nghe xong lập tức nổi giận, nàng ta tức giận nhìn mẫu thân bất công: “Người nói trò cười gì! Khang lang nhà con được lòng thánh thượng, sớm muộn cũng thăng tiến, trượng phu ốm yếu của nó há có thể so sánh? Con cạo một lớp da trên người nó? Đúng là trò cười cho thiên hạ, trên người nó có gì bằng con? Sao nó sánh bằng con?”
“Con không nghe thì thôi.” Hứa Tằng thị từ từ nhắm hai mắt, thở dài.
Mấy ngày nay trong nhà đấu đá khiến bà mệt mỏi. Hiện tại bà chỉ mong không trêu con, cũng chẳng xen vào chuyện bao đồng.
Hai cha con này muốn làm loạn thì cứ làm đi.
Mấy ngày nay chẳng còn người bên cạnh bà nói “Mẫu thân đừng khóc”, dù bà khóc tỉnh nhưng cũng chẳng ai giúp bà lau nước mắt nên bà cũng mệt mỏi.
Danh sách chương