Hắn đi rồi. Khi trời sáng, hắn chân thấp chân cao rời đi trước mắt cô.
Đầu tiên hắn đi về phía tây, sau đó vòng lại một vòng lớn, đến tận khi trời tối mới quay về rừng rậm, khóc lóc lên núi, trở lại hang động tăm tối.
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên hắn nói dối cô.
Nhưng nếu như cô phải ở lại đây, vậy hắn cũng muốn ở lại.
Dù phải ở lại hang động âm u này, cho dù phải tiếp tục rửa chân, lau chùi, rửa thùng phân cho Ô Liệp, cho dù bị đám yêu quái phỉ nhổ đánh đập, hắn cũng chấp nhận.
Hắn đã thề sẽ bảo vệ cô, hắn tuyệt đối không để đám Ô Liệp phát hiện sự tồn tại của cô.
Đêm hôm đó là trăng tròn.
Đám yêu ma tụ tập ở cửa Thương Khung, chờ ăn thịt nữ pháp sư.
Hắn nghe thấy bọn chúng đang cười, nghe thấy bọn chúng đang hoan hô, nghe thấy bọn chúng hò hét cuồng loạn như uống mê dược.
Hắn không quan tâm, không quan tâm. Hắn co rúc ở góc âm u, khóc. Hắn ngu ngốc mới cho rằng mình sẽ không bị những pháp sư kia phát hiện, mới sẽ cho rằng bằng hắn là có thể bảo vệ cô, mới sẽ cho rằng hắn có thể ở bên cô, mang cô cao chạy xa bay.
Cô là con người.
Hắn không phải.
Không ai có thể chấp nhận cho cô ở bên hắn.
Hắn không đủ mạnh, không đủ dũng cảm, không đủ để bảo vệ cô không bị thương tổn.
Hắn quá yếu ớt…
Mỗi một ngày qua đi, hắn giống như cái xác không hồn. Cho dù bị đánh, hắn cũng không thấy đau, cho dù bị sỉ nhục, hắn cũng không thấy buồn.
Trong mùa đông dài dằng dặc như kéo dài vĩnh hằng, chỉ khi lên mặt đất lấy đồ cúng hắn mới cảm thấy phấn chấn một chút bởi vì hắn có thể trốn trong hang lén nhìn trộm cô.
Tử Kinh nói không sai, có mấy pháp sư đi cùng cô.
Bọn họ coi cô như phạm nhân. Trong tuyết, cô cũng trắng như những bông tuyết đó vậy. Hắn không thấy nụ cười của cô nữa, cũng không thấy cô hát. Có đôi khi hắn sẽ mơ thấy cô nằm trên thảm cỏ xanh mượt như nhung.
Hắn lén lút ra khỏi hang, muốn chạm vào cô nhưng móng vuốt sắc bén lại làm khuôn mặt mịn màng của cô bị thương.
Hắn tỉnh lại, điên cuồng mài móng vuốt, cố gắng làm cho nó ngắn đi một chút, nhưng nó luôn nhanh chóng mọc lại y như cũ.
Trước kia hắn muốn mình trở thành yêu, trở thành ma, nhưng bây giờ chỉ muốn trở thành người.
Nếu như hắn là người, hắn có thể ở bên cô.
Nhưng hắn không phải.
Không phải.
Trong bóng tối, hắn rơi lệ.
Có lẽ dù thế nào hắn vẫn cứ chỉ là rác rưởi, rác rưởi vô dụng.
Có lẽ hắn vẫn chỉ là…
Nó.
Cửa Thương Khung. Cô gái không còn ra hình người yên lặng nằm trên bàn đá. Mặc dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn bị phái tới đưa thức ăn cho cô ta. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, hắn biết đây cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Hắn mới đặt đồ ăn xuống, cô ta đã vội vàng cầm một cây củ cải lên gặm.
Mấy ngày nay cô ta chợt nghe theo những lời khuyên từ mấy tháng trước của hắn, phải ăn mới có thể cầm cự được, ít nhất là không phải chịu đau về thể xác.
Nhưng cô ta quá yếu, mới cắn một miếng đã không cầm nổi củ cải nữa.
Củ cải màu trắng rơi xuống đất, lăn xuống bậc thang.
Hắn giúp cô ta nhặt lên. Cô ta nhìn chằm chằm hắn, hai má hõm sâu, trên mặt còn có vết thương xấu xí chưa phục hồi mờ mờ.
“Sao ngươi có thể chịu được tất cả những chuyện này cơ chứ?”
Cô ta thẫn thờ hỏi, giọng nói văng vẳng trong hang động.
Từ mấy tháng trước, cô ta đã không còn khóc lóc cầu xin nữa.
Từ mấy tháng trước, cô ta đã không còn cố nói chuyện với hắn nữa. Cho tới bây giờ.
“Sao ngươi có thể quen được với những chuyện này cơ chứ?”
Vì nguyên nhân nào đó, cô ta chưa bao giờ nói ra Tử Kinh. Có lẽ là vì chứng minh cô ta vẫn là người. Cô ta vốn không thật sự muốn biết đáp án từ hắn. Cầm lại củ cải từ tay hắn, cô ta run rẩy tiếp tục ăn. Hắn xoay người rời đi, lại nghe thấy cô ta nói.
“Tại sao ngươi có thể tự do đi lại.”
Hắn quay người, ngẩng đầu nhìn cô ta.
Đã qua quá lâu, hắn trở nên không còn giá trị lợi dụng. Hắn không phải cô ta, đối với đám yêu quái, hắn đã trở thành đồ ăn thừa từ rất rất lâu trước kia rồi.
Nhưng hắn không cho rằng cô ta sẽ muốn nghe điều này. Cô ta nhất định sẽ muốn biết phải chờ bao lâu, mà hắn lại không biết phải trả lời thế nào, bởi vì chính hắn cũng không còn nhớ nổi khi ấy mất bao lâu mình mới có thể rời khỏi cửa Thương Khung này.
Hắn phải chờ rất lâu. Người mang dòng máu của thần tộc như cô ta chắc chắn còn phải chờ lâu hơn hắn.
Có lẽ là vì đồng tình, cũng có lẽ là bởi vì cô ta không bán đứng bạn bè, nhìn cô gái có cùng hoàn cảnh như mình, hắn khàn khàn nói:
“Ta đã quên tất cả. Cô tốt nhất cũng nên làm thế.”
Cô ta nhìn chằm chằm hắn, oán hận nói: “Ta không thể quên được, cũng không muốn quên.”
Kỳ lạ là hắn thật ra có thể hiểu tâm trạng của cô ta. Dù sao hắn cũng từng trải qua thời kì giống như vậy.
Hắn không khuyên bảo nữa, chỉ xoay người rời đi.
Nhìn yêu quái hờ hững kia, cô nổi giận, đột nhân đưa tay túm lấy chân hắn.
Đã nhiều tháng rồi cô ta không cố chạm vào hắn, hắn cho rằng cô ta đã sớm bỏ cuộc, hoàn toàn không ngờ cô ta sẽ làm như vậy, không kịp đề phòng bị cô ta bắt được.
Trong khoảnh khắc, chui vào đầu cô lại là ngàn vạn hình ảnh.
Giống như bước vào bùn nhão, bị nuốt trọn.
Sấm mùa xuân, mưa mùa hè, gió mùa thu, tuyết mùa đông.
Cờ chiến tung bay theo gió,vương tọa đẽo từ ngọc thạch.
Máu tươi, phản bội, ngày đêm nối tiếp…
Hắn sợ hãi dùng sức rút chân về nhưng đã muộn, cô ta đã nhìn thấy quá nhiều.
Mặt cô trắng bệch, ngã sấp xuống đất, thở dốc từng hơi. Cảm giác kinh khủng kia như ngàn vạn côn trùng rắn rết bò khắp trong cơ thể cô, mỗi một tấc da thịt cô.
Cô muốn nôn, nôn cảm giác kinh khủng kia ra nhưng không nôn ra được gì.
Sau đó giống như mạng nhện, bắt đầu đan lại.
“Ngươi không phải yêu quái?” Cô ta ngẩng đầu lên, kinh sợ nhìn hắn, khẳng định: “Ngươi không phải yêu quái.”
Vì nguyên nhân nào đó, hắn cảm thấy hoảng sợ.
Không, hắn không muốn nghe! Hắn không muốn nhớ lại quá khứ! Hắn quay đầu muốn đi lại nghe thấy cô ta hô to: “Ngươi là người!”
Hắn kinh ngạc, cứng đờ tại chỗ, quay người lại, bật thốt lên: “Cô nói gì?”
Cô ta nhìn hắn chằm chằm, nhưng ngay sau đó lại đánh nát hy vọng của hắn, “Không, ngươi không phải người.”
“Cô có ý gì?” Rốt cuộc cô nhìn thấy gì? Hắn muốn biết, lại sợ hãi biết.
Trực giác muốn hắn mau mau rời đi, nhưng cô ta nói hắn là người! Cô ta nói thế. Hắn nghe được.
Hắn muốn mình là người!
Trong bóng tối, Dạ Ảnh run rẩy, khát vọng lại sợ hãi nhìn chằm chằm cô ta, “Cô rốt cuộc đang nói cái gì? Cô nhìn thấy gì? Tại sao nói ta là người?”
Cô ta lảo đảo bò dậy, xích trên tay chân phát ra tiếng vang nặng nề.
Đôi mắt trên khuôn mặt tái nhợt có chút bối rối, cô ta thì thào nói: “Ngươi không phải người, đã không còn là người nữa rồi. Ngươi vốn là người, nhưng ngươi vì quyền lực mà vứt bỏ…”
Đang nói, trong mắt cô ta lóe lên bối rối rồi lại sực tỉnh, kinh ngạc lại khiếp sợ.
Nhìn hắn, cô ta như nhận ra điều gì đó, đột nhiên cười rộ lên.
“Trời ạ! Ngươi giống tên khốn Cung Tề đó, đều muốn có được sức mạnh, đều cùng cho rằng mình có thể giao dịch với đám ác ma này. Nhưng ngươi không thành công, ngươi bị bạn bè phản bội!”
Mấy câu ngắn ngủi lại mang đến quá nhiều ký ức.
Hắn sai rồi, đáng lẽ hắn nên chạy trốn. Hắn không muốn nghe, nhưng cô ta lại tiếp tục nói, cười đến chảy nước mắt. “Ngươi là tên ngu tự cho là thông minh! Ngươi cho rằng ngươi có thể có được tất cả, cuối cùng lại bị bán đứng!”
Hắn xoay người chạy như bay ra ngoài, nhưng giọng cô ta cứ bám theo hắn.
“Ngươi muốn mưu phản, muốn có được sức mạnh, nhưng trái lại lại trở thành nguồn gốc sức mạnh cho đám yêu quái. Ngươi muốn trở thành yêu quái, nhưng không thể vượt qua giới hạn cuối cùng, ngươi không dám ăn thịt người, cũng chưa từng uống máu người! Ngươi không dám, ngươi là đồ nhát gan!”
Hắn chạy ra khỏi cửa Thương Khung, cô ta lại không chịu buông tha hắn, khàn cả giọng hô to.
“Ngươi không phải người! Cũng không phải yêu! Ngươi không lên cũng chẳng xuống, kẹt ở giữa! Ha ha ha ha!”
Cô ta cười điên cuồng.
Tiếng cười trào phúng vang vọng trong hang động, như ác quỷ đuổi theo hắn, không chịu ngừng.
Hắn vẫn luôn nghe được tiếng cười của cô ta.
Dù hắn chạy đến đâu, trốn đi đâu, cũng không thể thoát khỏi tiếng cười nhạo, mỉa mai của cô ta.
‘Ngươi không phải người! Cũng không phải yêu! Ngươi không lên cũng chẳng xuống, kẹt ở giữa…’
Chuyện cũ như đê vỡ nhấn chìm hắn. Đó là máu cùng thịt chồng chất xây lên, hắn đang ra sức giãy giụa trong vũng bùn máu thịt kia, cố gắng lại quên đi nhưng không tài nào quên được…
Cuộc sống…
Hắn từng có cuộc sống của con người.
Cuộc sống rực rỡ chói mắt, vô cùng hoa mỹ.
Hắn cưỡi ngựa xông pha sa trường, tiếu ngạo hồng trần; Hắn từng đứng trên cao vời vợi, độc bá một phương.
Nhưng quá khứ hào hùng đó đều giống như cát trong tay, không nắm giữ được.
Hắn từng có tất cả, rồi lại biến mất nhanh chóng.
Hắn rúc vào góc tối, nhắm mắt, bịt tai, giống như làm như vậy có thể ngăn cản những ký ức kia, đuổi chúng nó ra khỏi đầu.
“Con mẹ nó đồ rác rưởi! Ngươi làm cái quái gì thế hả?”
Đột nhiên tiếng rít gào khó chịu của Ô Liệp truyền đến. Hắn bị đạp một phát, khiến hắn bay ra khỏi góc tối hắn tự cho là an toàn.
Chờ đón hắn chính là một thùng phân hôi thối, đổ đầy lên người hắn.
Hắn tức giận muốn đứng lên phản kháng, nhưng cái chân khổng lồ kia trong chớp mắt đã giẫm trên đầu hắn.
Bởi vì đau đớn, hắn đau khổ cầm lấy cái chân đang giẫm lên hắn, cố gắng vặn ngã đối phương, nhưng yêu quái chết tiệt kia lại bất động như núi, thậm chí không nhận ra sự phản kháng của hắn. Móng vuốt của hắn vốn không thể nào làm thương tổn Ô Liệp dù chỉ một chút.
“Thùng phân sắp đầy, còn không mau đi rửa sạch. Dám trốn ở đây lười biếng hả?”
Nước mắt khuất nhục trào ra, hắn có thể nghe được tiếng sọ não phát ra tiếng rắc rắc, tên khốn này muốn giẫm nát đầu hắn.
Ô Liệp tức giận quát: “Đi lấy một cái thùng mới lại đây, rửa sạch cái thùng này! Nếu còn có lần sau, ta sẽ bắt ngươi nuốt cả cái thùng luôn!”
Ô Liệp nói xong, dùng chân dính phân và nước tiểu chùi lên người hắn, xong xuôi mới xoay người rời đi.
Hắn rất hận mình vô dụng, rất hận tất cả những gì đã đẩy hắn đến mức này.
Hắn muốn xông tới giết lũ khốn nô dịch hắn, sỉ nhục hắn. Nhưng hắn đã từng thử, rất lâu trước đây hắn đã từng thử, nhưng chỉ đổi lấy càng nhiều trận đòn và vết thương.
Sự thật hắn là rác rưởi vô dụng. Hắn dùng hết toàn lực cũng không đánh lại một ngón tay của Ô Liệp.
Lúc này, hắn rất muốn chạy trốn.
Chỉ cần chạy trốn hắn sẽ không phải chịu ức hiếp, không bị đánh, không bị sỉ nhục nữa.
Hắn có thể chạy trốn, chạy rất xa, xa đến mức không ai có thể tìm ra hắn.
Sau đó, hắn nghĩ tới Tử Kinh.
Tử Kinh.
Nếu như hắn không ở đây, không chịu trách nhiệm đi lấy đồ cúng thì sẽ đổi thành Ô Liệp. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Tử Kinh bị Ô Liệp kéo vào trong hang, hắn đã sợ muốn nôn ra.
“Còn nhùng nhằng cái gì? Nhanh một chút! Con mẹ nó ngươi thối giống như phân! Rửa xong cút xa một chút!” Tiếng chửi rủa ù ù vang vọng trong hang.
Hắn che giấu phẫn uất cùng hận thù trong mắt, vội vàng đứng dậy, mang theo thùng phân rời đi.
Không sao, không sao!
Hắn tự nhủ với mình hết lần này tới lần khác.
Chỉ cần là vì cô, cái gì hắn cũng có thể chịu được, cái gì hắn cũng làm.
Không sao.