Với những gì đã xảy ra vào chiều hôm qua dưới sân vườn, rõ ràng là May đã hiểu ý tôi. Khoảnh khắc đôi mắt cô ấy gặp lại tôi, cô ấy run lên như thể tôi đã nhìn xuyên thấu tâm can cô ấy.
“Tôi …”
Cô ấy lập tức cúi đầu và xin lỗi.
“Tôi xin lỗi thưa Tiểu Thư. Sự yếu kém trong cách ứng xử và phục vụ của tôi có lẽ đã làm Tiểu Thư phật ý.”
Tôi không quan tâm cô ấy thực sự nghĩ gì, cái tôi quan tâm là cô ấy đã hiểu được vị trí của bản thân đang nằm ở đâu.
Vì tôi là một người đã trải qua nhiều kiếp luân hồi, nên tôi có thể dễ dàng nắm bắt được tính cách của những người xung quanh mình. Tôi biết cô ấy đang sợ cái gì mà nắm thóp nó, cô ấy là một người thông minh khi nắm bắt được tình hình hiện tại.
Có một kẻ thông minh biết nhìn sắc mặt chủ nhân mà ứng xử đúng là một chuyện rất tốt đối với tôi lúc này.
“Tôi sẽ lập tức chuẩn bị nước rửa mặt và khăn cho người ạ!.”
May vội vàng đứng thẳng người dậy. Đống bừa bộn trên sàn nhà đã được dọn sạch ngay lập tức. Sau đó, cô ấy đem đến chậu rửa mặt với nước nóng vừa phải và khăn sạch.
Không giống như lúc đầu, lần này May cư xử ngoan ngoãn. Sau khi rửa mặt xong, tôi mở cửa tủ quần áo ra, tôi định thay đồ. Tôi mở cửa và thấy rằng những chiếc váy đúng như tôi đã nghĩ.
“Chúng cũ hơn rồi! Thay tất cả chúng đi!.”
May, hầu gái riêng của tôi trở nên bối rối khi nghe tôi nói.
Cô ấy có cái nhìn nghi ngờ được viết trên khuôn mặt nhìn tôi:’Người sẽ ném đống quần áo đó giống như chậu rửa mặt lúc nãy sao?’
Kể từ khi mẹ kế đến Inoaden, tôi luôn mặc những chiếc váy che kín cổ tay và cổ. Ngoài ra, các bộ đồ ấy đều là màu tối.
Vẻ đẹp của một quý cô đến từ sự tiết kiệm và sự quý phái giản dị. Đó là những gì mẹ kế đã dạy tôi. Chính bà đã dạy tôi điều đó, và tôi ngoan ngoãn nghe theo như một chú cừu non hiền lành.
Nhưng bà ấy lại mua cho Gabrielle những bộ váy sáng màu và lấp lánh, xa hoa, thật là mâu thuẫn mà. Lúc đó tôi còn nhỏ không nhận ra điều đó, nhưng giờ thì tôi đã hiểu bà ấy đang khinh thường tôi.
Tôi không quan tâm lắm đến quần áo. Cơn ác mộng đêm qua của tôi chỉ gợi lại cho tôi những ký ức tồi tệ trong quá khứ.
Tôi với tay vào phòng thay đồ.
Vụt!
Những chiếc váy trơn màu đen và trắng trong tủ dần biến thành những cánh hoa. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.
Đây là sự hiện thực hóa ý chí của tôi.
Vì sức mạnh của tôi vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn vậy nên tôi cũng chỉ có thể sử dụng chúng trong một giới hạn nào đó nhưng để làm những thứ như này thì thừa sức.
Khung cảnh những bộ quần áo cũ đã phai màu biến thành những cánh hoa sáng màu. Cánh hoa rơi khắp nơi như thể chúng từ trên trời rơi xuống.
Ngay từ đầu tôi đã không có nhiều quần áo nên không mất nhiều thời gian. Căn phòng ngập tràn những cánh hoa.
Những cánh hoa thơm tràn ra bên ngoài ngủ và tràn đến mắt cá chân tôi.
Tất cả những bộ đồ ngoài trời và trong nhà mà tôi có thể mặc ngay bây giờ đã biến mất, nhưng điều đó không quan trọng.
Không giống như những bông hồng nở trong vườn, những bông hồng lần này đã thay đổi hoàn toàn chất vải. Quần áo đã biến mất ngay khi họ chạm vào bông hồng.
“T-Tiểu thư, đây là…”
“Dọn chúng đi!”
Tôi quay lưng lại sau khi ra lệnh ngắn gọn cho cô ấy. May kinh ngạc nhìn những cánh hoa ở trong tủ quần áo và dưới chân tôi.
Tôi giẫm lên những cánh hoa và rời khỏi phòng thay đồ.
* * *
Nghĩ đến đây, tôi liền ngủ thiếp đi sau khi ăn cơm tối hôm qua mà không tắm. Dường như tôi đã trở nên quen với cuộc sống trong tù ở kiếp thứ bảy một cách vô ích.
Tôi yêu cầu May chuẩn bị nước tắm. Cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi khi tôi sẽ xin cô ấy một ít nước như rửa mặt.
Nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy đã giật mình và tránh ánh mắt tôi trong tích tắc. Hành vi của May đã trở nên thận trọng hơn. Có lẽ vì cô ấy đã nhìn thấy tôi biến những chiếc váy thành những cánh hoa lúc nãy.
Sau khi tắm rửa, tôi phải mặc quần áo nhưng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ quần áo kia. Vậy nên tôi lấy một bộ đồ ngủ khác và mặc chúng vào.
May rất kinh hoàng, nhưng cho dù người khác nghĩ gì về tôi, tôi cũng không quan tâm tới nó. Tôi vẫn chưa có cảm giác thèm ăn vì bữa ăn đầy đủ món tối hôm qua, nên tôi đã bỏ bữa sáng.
“Tiểu thư, Chủ nhân cho gọi ngài.”
Hôm nay cha tôi không ra ngoài. Tôi đang ngồi bên cửa sổ, tận hưởng sức nóng của mặt trời. Tôi trả lời người giúp việc mà không quay đầu lại.
“Bảo ông ấy tới đây!”
“Dạ!?”
“Nếu ông ấy có gì muốn nói với tôi thì kêu ông ấy trực tiếp tới đây mà nói.”
Cô hầu gái giật mình mở to mắt. May, người theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi chợt nín thở khi vừa bước vào phòng.
Cô hầu gái nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt thắc mắc, nhưng tôi không lặp lại mình.
Cuối cùng thì cô ấy cũng loạng choạng bước ra khỏi phòng tôi.
* * *
“Nó muốn phản rồi à?”
Sau một lúc, tôi đối diện với vẻ mặt cứng đờ của Cha tôi.
“Bỏ đi. Ta sẽ đến dạy dỗ lại nó! “
“V-vâng, vâng, tôi sẽ báo lại cho Tiểu thư!”
May, người nhận được ánh mắt trừng trừng của Cha, vội vã ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô ấy lao ra ngay sau khi Cha đuổi cô ấy đi, chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ rằng tôi mất trí rồi.
“Ngươi hành xử như vậy là do chuyện xảy ra ở sân vườn hôm qua?”
Vẻ mặt của ông ấy trông lạnh lùng hơn bao giờ hết. Có vẻ như ông ấy đang nghĩ rằng lý do tại sao hành vi của tôi đột ngột thay đổi là do sức mạnh của tôi được đánh thức.
Một con nhỏ vô dụng vốn yếu kém đột nhiên trở nên trơ tráo và kiêu ngạo ngay sau khi có được năng lực nhờ may mắn.
Suy nghĩ của ông ấy được viết rõ ràng trên khuôn mặt.
“Chuyện hôm qua ngươi không hề thức tỉnh sức mạnh nên đừng có mà lan truyền tin đồn vớ vẩn.”
Cha tôi có vẻ thực sự tin vào ý kiến đó.
Tôi không phải Ricardo. Ông ấy không tin tôi là người kế nghiệm, rõ ràng ông ấy nghĩ đó là điều không bình thường. Không biết Ricardo và Gabrielle có nhầm lẫn, hay điều gì đó bất thường đã xảy ra với tôi tạm thời.
Sự thức tỉnh đã xảy ra với tôi trong khu vườn vào chiều hôm qua là sự thật. Dù thế nào cũng không thể phản bác được, gia đình chúng tôi vốn có thể kế thừa sức mạnh này.
Gia đình Inoaden, mà tôi sinh ra là một trong bốn đại gia tộc lịch sử tồn tại từ khi thành lập vương quốc. Bốn gia tộc này được thành lập trong thời kỳ hoàng kim, họ đã phò tá vị vua đầu tiên của Đế Quốc – người mang một nửa dòng máu của Thần tới nơi đây và lên ngôi. Những đại gia tộc này cũng thừa hưởng trong mình dòng máu cổ xưa.
Sức mạnh của họ là bẩm sinh trong huyết thống.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, một số gia tộc đã cạn kiệt đi dòng máu này và hầu như không thể thức tỉnh được nữa.
May mắn thay, Inoaden không phải là một trong những gia đình này.
Tứ đại gia tộc biểu tượng cho bốn mùa.
Trong số đó, chúng tôi – Inoaden, hay còn được gọi là “Gia tộc mùa Xuân” hoặc “Gia tộc của những bông hoa”.
Nhưng bông hoa nở ra chính là dấu hiệu để nhận biết người của gia tộc Inoaden.
Và trong số các loài hoa đó, hoa hồng đỏ nở rộ khi chính tay người kế nhiệm gia tộc sử dụng.
Nếu dòng máu trong họ thừa hưởng càng nhiều, thì họ sẽ càng có nhiều khả năng thức tỉnh sức mạnh hơn, như màu tóc của họ sẽ là màu đỏ đậm như loài hoa hồng đỏ vậy.
Tuy nhiên theo thời gian, sức mạnh của Inoaden chỉ truyền xuống cho một người duy nhất trong gia tộc. Vì vậy, người thức tỉnh được ‘Hoa’ sẽ là “Người kế nhiệm của hoa hồng.”
Ricardo từ bé đã có màu tóc đỏ đậm giống như Cha nên ai cũng nghĩ anh ấy sẽ là người kế nhiệm, ngược lại tôi lại có màu tóc nhạt màu hơn rất nhiều.
Có lẽ đây cũng là một trong những lí do Cha không bao giờ để tâm tới tôi. Tôi để những lời nói của cha tôi lọt vào tai này ra tai kia. Cánh tay tôi đặt trên khung cửa sổ khi tôi dựa vào đó.
Mặt trời lúc này rất nóng và sáng. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng của nó qua cửa sổ đang mở.
Một ngày thoải mái để ngủ!
Cha vẫn không ngừng nói,
“Những gì ngươi vừa làm hôm qua chỉ là ảo giác. Đừng đi đâu luyên thuyên vớ vẩn, ngươi sẽ không bao giờ thức tỉnh sức mạnh đâu.”
Môi tôi hé mở. Tôi bắt đầu cảm thấy uể oải vì nắng nóng.
“Tôi không muốn.”
“Gì?”
“Tại sao tôi phải nghe theo yêu cầu một chiều như vậy?”
“Tôi …”
Cô ấy lập tức cúi đầu và xin lỗi.
“Tôi xin lỗi thưa Tiểu Thư. Sự yếu kém trong cách ứng xử và phục vụ của tôi có lẽ đã làm Tiểu Thư phật ý.”
Tôi không quan tâm cô ấy thực sự nghĩ gì, cái tôi quan tâm là cô ấy đã hiểu được vị trí của bản thân đang nằm ở đâu.
Vì tôi là một người đã trải qua nhiều kiếp luân hồi, nên tôi có thể dễ dàng nắm bắt được tính cách của những người xung quanh mình. Tôi biết cô ấy đang sợ cái gì mà nắm thóp nó, cô ấy là một người thông minh khi nắm bắt được tình hình hiện tại.
Có một kẻ thông minh biết nhìn sắc mặt chủ nhân mà ứng xử đúng là một chuyện rất tốt đối với tôi lúc này.
“Tôi sẽ lập tức chuẩn bị nước rửa mặt và khăn cho người ạ!.”
May vội vàng đứng thẳng người dậy. Đống bừa bộn trên sàn nhà đã được dọn sạch ngay lập tức. Sau đó, cô ấy đem đến chậu rửa mặt với nước nóng vừa phải và khăn sạch.
Không giống như lúc đầu, lần này May cư xử ngoan ngoãn. Sau khi rửa mặt xong, tôi mở cửa tủ quần áo ra, tôi định thay đồ. Tôi mở cửa và thấy rằng những chiếc váy đúng như tôi đã nghĩ.
“Chúng cũ hơn rồi! Thay tất cả chúng đi!.”
May, hầu gái riêng của tôi trở nên bối rối khi nghe tôi nói.
Cô ấy có cái nhìn nghi ngờ được viết trên khuôn mặt nhìn tôi:’Người sẽ ném đống quần áo đó giống như chậu rửa mặt lúc nãy sao?’
Kể từ khi mẹ kế đến Inoaden, tôi luôn mặc những chiếc váy che kín cổ tay và cổ. Ngoài ra, các bộ đồ ấy đều là màu tối.
Vẻ đẹp của một quý cô đến từ sự tiết kiệm và sự quý phái giản dị. Đó là những gì mẹ kế đã dạy tôi. Chính bà đã dạy tôi điều đó, và tôi ngoan ngoãn nghe theo như một chú cừu non hiền lành.
Nhưng bà ấy lại mua cho Gabrielle những bộ váy sáng màu và lấp lánh, xa hoa, thật là mâu thuẫn mà. Lúc đó tôi còn nhỏ không nhận ra điều đó, nhưng giờ thì tôi đã hiểu bà ấy đang khinh thường tôi.
Tôi không quan tâm lắm đến quần áo. Cơn ác mộng đêm qua của tôi chỉ gợi lại cho tôi những ký ức tồi tệ trong quá khứ.
Tôi với tay vào phòng thay đồ.
Vụt!
Những chiếc váy trơn màu đen và trắng trong tủ dần biến thành những cánh hoa. Một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp căn phòng.
Đây là sự hiện thực hóa ý chí của tôi.
Vì sức mạnh của tôi vẫn chưa được đánh thức hoàn toàn vậy nên tôi cũng chỉ có thể sử dụng chúng trong một giới hạn nào đó nhưng để làm những thứ như này thì thừa sức.
Khung cảnh những bộ quần áo cũ đã phai màu biến thành những cánh hoa sáng màu. Cánh hoa rơi khắp nơi như thể chúng từ trên trời rơi xuống.
Ngay từ đầu tôi đã không có nhiều quần áo nên không mất nhiều thời gian. Căn phòng ngập tràn những cánh hoa.
Những cánh hoa thơm tràn ra bên ngoài ngủ và tràn đến mắt cá chân tôi.
Tất cả những bộ đồ ngoài trời và trong nhà mà tôi có thể mặc ngay bây giờ đã biến mất, nhưng điều đó không quan trọng.
Không giống như những bông hồng nở trong vườn, những bông hồng lần này đã thay đổi hoàn toàn chất vải. Quần áo đã biến mất ngay khi họ chạm vào bông hồng.
“T-Tiểu thư, đây là…”
“Dọn chúng đi!”
Tôi quay lưng lại sau khi ra lệnh ngắn gọn cho cô ấy. May kinh ngạc nhìn những cánh hoa ở trong tủ quần áo và dưới chân tôi.
Tôi giẫm lên những cánh hoa và rời khỏi phòng thay đồ.
* * *
Nghĩ đến đây, tôi liền ngủ thiếp đi sau khi ăn cơm tối hôm qua mà không tắm. Dường như tôi đã trở nên quen với cuộc sống trong tù ở kiếp thứ bảy một cách vô ích.
Tôi yêu cầu May chuẩn bị nước tắm. Cô ấy nhìn tôi như thể cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ thay đổi khi tôi sẽ xin cô ấy một ít nước như rửa mặt.
Nhưng ngay khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy đã giật mình và tránh ánh mắt tôi trong tích tắc. Hành vi của May đã trở nên thận trọng hơn. Có lẽ vì cô ấy đã nhìn thấy tôi biến những chiếc váy thành những cánh hoa lúc nãy.
Sau khi tắm rửa, tôi phải mặc quần áo nhưng tôi đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ quần áo kia. Vậy nên tôi lấy một bộ đồ ngủ khác và mặc chúng vào.
May rất kinh hoàng, nhưng cho dù người khác nghĩ gì về tôi, tôi cũng không quan tâm tới nó. Tôi vẫn chưa có cảm giác thèm ăn vì bữa ăn đầy đủ món tối hôm qua, nên tôi đã bỏ bữa sáng.
“Tiểu thư, Chủ nhân cho gọi ngài.”
Hôm nay cha tôi không ra ngoài. Tôi đang ngồi bên cửa sổ, tận hưởng sức nóng của mặt trời. Tôi trả lời người giúp việc mà không quay đầu lại.
“Bảo ông ấy tới đây!”
“Dạ!?”
“Nếu ông ấy có gì muốn nói với tôi thì kêu ông ấy trực tiếp tới đây mà nói.”
Cô hầu gái giật mình mở to mắt. May, người theo dõi cuộc trò chuyện của chúng tôi chợt nín thở khi vừa bước vào phòng.
Cô hầu gái nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt thắc mắc, nhưng tôi không lặp lại mình.
Cuối cùng thì cô ấy cũng loạng choạng bước ra khỏi phòng tôi.
* * *
“Nó muốn phản rồi à?”
Sau một lúc, tôi đối diện với vẻ mặt cứng đờ của Cha tôi.
“Bỏ đi. Ta sẽ đến dạy dỗ lại nó! “
“V-vâng, vâng, tôi sẽ báo lại cho Tiểu thư!”
May, người nhận được ánh mắt trừng trừng của Cha, vội vã ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô ấy lao ra ngay sau khi Cha đuổi cô ấy đi, chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ rằng tôi mất trí rồi.
“Ngươi hành xử như vậy là do chuyện xảy ra ở sân vườn hôm qua?”
Vẻ mặt của ông ấy trông lạnh lùng hơn bao giờ hết. Có vẻ như ông ấy đang nghĩ rằng lý do tại sao hành vi của tôi đột ngột thay đổi là do sức mạnh của tôi được đánh thức.
Một con nhỏ vô dụng vốn yếu kém đột nhiên trở nên trơ tráo và kiêu ngạo ngay sau khi có được năng lực nhờ may mắn.
Suy nghĩ của ông ấy được viết rõ ràng trên khuôn mặt.
“Chuyện hôm qua ngươi không hề thức tỉnh sức mạnh nên đừng có mà lan truyền tin đồn vớ vẩn.”
Cha tôi có vẻ thực sự tin vào ý kiến đó.
Tôi không phải Ricardo. Ông ấy không tin tôi là người kế nghiệm, rõ ràng ông ấy nghĩ đó là điều không bình thường. Không biết Ricardo và Gabrielle có nhầm lẫn, hay điều gì đó bất thường đã xảy ra với tôi tạm thời.
Sự thức tỉnh đã xảy ra với tôi trong khu vườn vào chiều hôm qua là sự thật. Dù thế nào cũng không thể phản bác được, gia đình chúng tôi vốn có thể kế thừa sức mạnh này.
Gia đình Inoaden, mà tôi sinh ra là một trong bốn đại gia tộc lịch sử tồn tại từ khi thành lập vương quốc. Bốn gia tộc này được thành lập trong thời kỳ hoàng kim, họ đã phò tá vị vua đầu tiên của Đế Quốc – người mang một nửa dòng máu của Thần tới nơi đây và lên ngôi. Những đại gia tộc này cũng thừa hưởng trong mình dòng máu cổ xưa.
Sức mạnh của họ là bẩm sinh trong huyết thống.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, một số gia tộc đã cạn kiệt đi dòng máu này và hầu như không thể thức tỉnh được nữa.
May mắn thay, Inoaden không phải là một trong những gia đình này.
Tứ đại gia tộc biểu tượng cho bốn mùa.
Trong số đó, chúng tôi – Inoaden, hay còn được gọi là “Gia tộc mùa Xuân” hoặc “Gia tộc của những bông hoa”.
Nhưng bông hoa nở ra chính là dấu hiệu để nhận biết người của gia tộc Inoaden.
Và trong số các loài hoa đó, hoa hồng đỏ nở rộ khi chính tay người kế nhiệm gia tộc sử dụng.
Nếu dòng máu trong họ thừa hưởng càng nhiều, thì họ sẽ càng có nhiều khả năng thức tỉnh sức mạnh hơn, như màu tóc của họ sẽ là màu đỏ đậm như loài hoa hồng đỏ vậy.
Tuy nhiên theo thời gian, sức mạnh của Inoaden chỉ truyền xuống cho một người duy nhất trong gia tộc. Vì vậy, người thức tỉnh được ‘Hoa’ sẽ là “Người kế nhiệm của hoa hồng.”
Ricardo từ bé đã có màu tóc đỏ đậm giống như Cha nên ai cũng nghĩ anh ấy sẽ là người kế nhiệm, ngược lại tôi lại có màu tóc nhạt màu hơn rất nhiều.
Có lẽ đây cũng là một trong những lí do Cha không bao giờ để tâm tới tôi. Tôi để những lời nói của cha tôi lọt vào tai này ra tai kia. Cánh tay tôi đặt trên khung cửa sổ khi tôi dựa vào đó.
Mặt trời lúc này rất nóng và sáng. Tôi có thể cảm nhận được sức nóng của nó qua cửa sổ đang mở.
Một ngày thoải mái để ngủ!
Cha vẫn không ngừng nói,
“Những gì ngươi vừa làm hôm qua chỉ là ảo giác. Đừng đi đâu luyên thuyên vớ vẩn, ngươi sẽ không bao giờ thức tỉnh sức mạnh đâu.”
Môi tôi hé mở. Tôi bắt đầu cảm thấy uể oải vì nắng nóng.
“Tôi không muốn.”
“Gì?”
“Tại sao tôi phải nghe theo yêu cầu một chiều như vậy?”
Danh sách chương