Đến khách sạn, dạ dày Đồ Minh bắt đầu khó chịu, anh uống thuốc rồi nằm lên giường. Bình thường anh không yếu ớt thế này, cũng tại trưa ăn món giang hồ vừa dầu mỡ vừa cay, tối lại ăn lẩu cay với uống rượu, dạ dày có chút không chịu nổi. Đau dạ dày đọc sách không vào nên anh đành bật tivi xem tạm, chờ thuốc có tác dụng.

Chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa thì thấy Lư Mễ đứng bên ngoài. Cô vẫn mặc bộ đồ lúc lên núi, tay xách một hộp đồ ăn, tóc ướt mồ hôi dán lên mặt.

“Khách sạn không có cháo nấu sẵn nên tôi qua quán bên cạnh mua một bát. Đau dạ dày ăn ít cháo trắng dưa muối lót dạ sẽ đỡ.” Cô đưa cháo cho anh. Lúc này cô không còn là người nói muốn ngủ với sếp mới ở trong thang máy nữa, mà chỉ là một cô gái nhiệt tình, tốt bụng, thích giúp đỡ người khác.

Anh có chút cảm động khó nói rõ được. Anh biết Lư Mễ không phải kiểu người đi mua cháo cho anh vì anh là cấp trên, cô đi mua cháo chỉ vì anh từng giúp đỡ cô, cũng có thể cô thích làm chuyện này. Nghĩ như thế sẽ khiến tình cảm trong bát cháo này thoạt nhìn có vẻ cực kỳ đơn thuần.

Anh nhận cháo, vẫn còn ấm: “Cảm ơn cô.”

“Hì hì, không cần khách sáo, người nhà cả! Ngài ăn đi nhé, có gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay!”

“Được, phiền cô quá. Đi ngủ sớm đi, ngày mai phải làm việc cả ngày đấy.”

“Được!”

Đồ Minh ăn một bát cháo nóng thì thấy đỡ hơn. Diêu Lộ An gửi tin nhắn đến trước khi anh đi ngủ: [Chiều mai tôi đến nơi, hai ngày qua đã ăn được món giang hồ ngon nào chưa?]

[Bảo Lumi dẫn anh đi, có một quán rất ngon.] Chắc chắn quán ăn của Lư Mễ sẽ hợp khẩu vị Diêu Lộ An, anh ta không kén chọn cơ sở vật chất nhưng lại có yêu cầu cao với mùi vị.

[Cậu không đi à?]

[Tôi phải tiếp khách, đau dạ dày.]

[Sao lại đau?]

[Ăn hai bữa cay liên tiếp, uống rượu nữa.] Đồ Minh đáp.

[Vậy thì cậu nghỉ ngơi cho tốt, ăn cháo đi, ăn thanh đạm thôi.] Diêu Lộ An dặn dò.

Trong cuộc chiến cuối cùng, Lăng Mỹ thông báo xu hướng thị trường do Đồ Minh làm PM, khác với phong cách trước giờ của Lăng Mỹ, báo cáo xu hướng thị trường năm nay rất “đoan chính”, bám sát vào chính sách và đời sống, như lời Luke thì là: Báo cáo xu hướng đậm chất đời thường.

Trước đó mọi người chưa hiểu rõ năng lực và tài hoa của Đồ Minh, hôm ấy Đồ Minh đứng trên bục, thần thái không sắc sảo, không mạnh mẽ mà có phần phong độ của người trí thức, còn có vẻ chính trực lẫm liệt, như một anh cán bộ trẻ tuổi được mời từ bên cơ quan nhà nước đến.

Nói chung là có phần đặc biệt.

Thượng Chi Đào vừa hỗ trợ Lư Mễ vừa nói: “Đây là vị sếp đánh nhau giúp chị ấy hả? Đây là vị sếp ngày nào cũng mắng chị ấy hả?”

“Là ảnh, là ảnh! Na Tra á!” Lư Mễ hát đáp lời Thượng Chi Đào, hai người đùa nhau cười ầm lên xong, Lư Mễ hỏi Thượng Chi Đào: “Em đã nghĩ xong vụ Tây Bắc chưa?”

“Em vẫn đang nghĩ.”

“Nếu em đi thì chị định xin theo hỗ trợ phòng triển lãm ở Tây Bắc với bọn em.” Lư Mễ đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, công việc ở phòng triển lãm rất phức tạp, cô muốn đi giúp Thượng Chi Đào, để quản lý dự án sắp nhậm chức là cô có thêm nhiều thời gian xử lý chuyện khác.

“Không phải trước kia chị bảo Tây Bắc là vùng đất nghèo khổ sao?”

“Chẳng phải học trò của chị cũng đi đó sao? Một tháng chị đi một, hai lần, tới đó với em.”

“Chị sợ em cô đơn lẻ loi chứ gì? Em hiểu mà.”

Thượng Chi Đào nhìn Lư Mễ với ánh mắt biết ơn: “Chị muốn ăn gì, tối nay em mời.”

“Tối nay chị phải tiếp đón người đàn ông cá tính họ Diêu rồi, đi cùng nhé!”

“Có tiện không?”

“Có gì mà không tiện, qua quán cơm giang hồ hai chúng ta ăn từng ăn đấy. Will gục rồi, cơ thể đang “treo máy”. Chúng ta gọi Lucy đi cùng luôn, vừa khéo ăn được thêm mấy món.”

“Vậy cũng được.”

Đồ Minh gục thật.

Anh uống thuốc trị tiêu chảy để cố lên sân khấu diễn thuyết, xuống dưới ngồi ở ghế khách mời, dạ dày đau quặn. Nhân viên phục vụ đi tới trước mặt anh, đổi cho anh cốc nước nóng, còn đặt lên bàn ăn thứ gì đó được gói gọn bằng giấy trắng. Anh mở ra xem thì thấy bên trong có mấy viên thuốc.

Chỉ có Lư Mễ biết anh bị ốm.

Anh ngẩng đầu, đảo mắt tìm một vòng, thấy cô đứng ở rìa sân khấu cười với anh, chỉ vào điện thoại của mình ra hiệu anh xem điện thoại.

“Thuốc trị đau dạ dày và thuốc giảm đau. Ngài mau uống đi.”

“Cảm ơn cô.”

Cứ thế anh gắng gượng đến được quán ăn giang hồ hôm trước. Lúc này Diệu Lộ An và Lucy đã đến rồi. Diệu Lộ An thấy sắc mặt anh không tốt còn cười nhạo anh: “Coi cơ thể khi đến tuổi kìa, không ổn rồi đúng không?” Cười nhạo thế thôi chứ anh ta vẫn gọi một bát cháo cho anh.

Lúc Lư Mễ và Thượng Chi Đào chạy tới thì những người khác đã đang đợi món lên, nói chuyện phiếm câu được câu không rồi. Diêu Lộ An khua tay chào hai người họ từ xa, nhiệt tình hơn Luke nhiều.

“Thế nào? Đúng gu em chưa? Nếu chị là em thì chị tấn công luôn rồi.” Lư Mễ nhe răng rì rầm trong miệng, xác nhận suy nghĩ của Thượng Chi Đào.

“Đẹp trai thật nhưng không phải gu của em.”

“Vậy thôi, chị biết rồi. Thích ai thì thích, hôm nay chị không lo nghĩ cho đời sống tình dục của em nữa.”

“Cô quan tâm tới đời sống tình dục của người khác thế cơ à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng hai người, họ quay đầu lại thì thấy bản mặt Luke.

Lư Mễ le lưỡi với Thượng Chi Đào, làm như không nghe thấy câu đó của Luke, hỏi ngược lại anh ấy: “Sao ngài lại ở đây? Trùng hợp thế nhỉ?”

“Phải báo cáo với cô à?” Luke bật lại cô, đi thẳng tới bên cạnh bàn, bắt tay với Diêu Lộ An.

Lư Mễ đá Thượng Chi Đào, nói nhỏ: “Coi cái nết ngang ngược của anh ta kìa!”

“Trình độ tiếp đãi của Lăng Mỹ vẫn ổn chứ?” Luke chỉ quán ăn xập xệ: “Lumi chọn đó.”

“Có thể thấy được dự toán không nhiều lắm, nhưng tôi thích.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ngon hơn nước sông Hằng đúng không?” Đồ Minh chọc anh ta.

“Lăng Mỹ đào tạo kỹ năng giao tiếp thống nhất cho các quản lý đấy à?”

Mọi người bật cười.

Trong bữa ăn, mọi người ăn thức ăn còn Đồ Minh húp cháo, quá là thê thảm. Lư Mễ thấy anh đáng thương, chạy qua quán bên mua bát mì thanh đạm rồi đặt xuống trước mặt anh, dù sao cũng ngon hơn ăn cháo.

“Nịnh nọt được đấy.” Luke châm chọc: “Giờ đang bật chế độ chỉ nghe lời sếp rồi à?”

Lư Mễ không tranh cãi với anh ấy, quay sang hỏi Diêu Lộ An: “Thầy Diêu này, ngài có bạn bè họ hàng nào là thanh niên độc thân tốt tính không? Flora vẫn độc thân đấy.”

Chỉ một bữa cơm mà đấu đá ngấm ngầm công khai tung tóe, Đồ Minh đau dạ dày, không thể tập trung nghe bọn họ chí chóe với nhau được, chỉ cảm thấy mình như rơi vào vùng sương mù. Vất vả mãi mới ăn xong bữa cơm, họ nhanh chóng quay về khách sạn.

Cuối cùng Lư Mễ cũng được thảnh thơi hơn. Buổi đào tạo vào ngày hôm sau đã được chuẩn bị đâu vào đấy rồi, rốt cuộc cô cũng có thời gian kéo Thượng Chi Đào đi chơi. Ban đầu cô là người chỉ dẫn Thượng Chi Đào, sau đó làm bạn bè. Mấy năm qua hai người đã cùng nhau đi qua vô số nơi, cô đã chứng kiến sự trưởng thành từng chút một của cô ấy.

Trước khi đi, cô mời Diêu Lộ An một câu cho phải phép: “Thầy Diêu có muốn ngồi phà cùng bọn tôi không?”

Diêu Lộ An không khách sáo chút nào, đồng ý luôn.

“Nhiều năm rồi không ngồi phà, đi cùng nhé.” Đột nhiên Luke nói một câu.

“Tôi có chút việc nên không đi đâu.” Lucy ăn một bữa cơm mà bị kiểu nói chuyện đốp chát nhau của Lư Mễ và Luke dọa cho sợ quá, không muốn tham gia nữa, kiếm cớ quay về khách sạn.

Mấy người ngồi phà với nhau, ngắm cảnh đêm của thành phố núi. Lư Mễ hỏi Diêu Lộ An: “Nói thật nhé thầy Diêu, ngài có độc thân không? Hoặc là bên cạnh ngài có thanh niên độc thân nào giống như ngài không? Ngoài Flora, tôi còn một người chị...”

Diêu Lộ An cười nói: “Được.”

Lư Mễ và Diêu Lộ An hợp nhau, cô vẫn luôn trò chuyện với anh ta. Nói rồi mới thấy hai người thật sự có thể chơi chung, thế là hẹn nhau về Bắc Kinh sẽ đi chơi, ví dụ như chạy mô tô.

Lư Mễ gặp người chung sở thích thì rất vui, cô cho Diêu Lộ An xem con xe yêu thích của mình: “Ngài xem này, đây là xe của tôi, chúng ta có thể chạy xe cùng nhau!”

Diêu Lộ An nhìn ảnh, thấy cô gái này tiêu tiền không lung tung chút nào: “Chủ xe Ducati tôn quý, tôi rất vinh hạnh khi cô đồng ý chạy xe cùng tôi.”

Lư Mễ cười hì hì: “Có chút tiền ấy mà.”

Đi công tác với Lư Mễ một chuyến mà ấn tượng của Đồ Minh đối với Lư Mễ đã thay đổi. Cô làm việc đáng tin, chỉ có cái miệng nói giỏi quá. Có lúc Đồ Minh nghe thấy Lư Mễ nói hết câu này đến câu khác y như bật súng máy, anh cảm thấy huyệt thái dương âm ỉ giật giật. Trên chuyến bay về, Luke hỏi anh Lư Mễ thể hiện thế nào, anh đáp: “Cô ấy là một nhân viên giỏi nhưng miệng không có công tắc đóng.”

“Cậu bắt cô ấy im miệng.” Luke đùa.

“Không lịch sự.”

“Thế thì phải nghe thôi.”

Đồ Minh cười khổ nói: “Ừ.”

Lư Mễ không biết sếp mình đã gắn cho mình cái mác lắm lời, mà dù biết cô cũng chẳng để ý, lắm lời thì lắm lời thôi!

Cô vừa mới đáp máy bay thì nhận được điện thoại của người thuê nhà, bảo rằng đường ống nước bị tắc, gọi cô đến xem thử.

Lư Mễ mang vali về nhà rồi lái xe đi.

Chạy xe trong ngõ hẻm rất tốn sức, cô đỗ xe ở bãi đỗ xe bên ngoài rồi đi bộ vào.

Trời nhá nhem tối, trẻ con chạy tới chạy lui, có đứa nhóc quen biết cô lên tiếng chào: “Cháu chào dì Lư.”

“Gọi chị!”

Lư Mễ đi vào cổng như một cơn gió. Thấy ống nước bị tắc thật, cô gọi người đến sửa, sau đó tìm cái ghế gỗ nhỏ ngồi ở sân chờ.

Đứa trẻ của gia đình thuê nhà này rất nhỏ, là một bé gái chưa được hai tuổi, khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ chót, chạy xung quanh Lư Mễ.

Lư Mễ sợ cô bé ngã, ngồi trên ghế gỗ mà xoay mông trông theo cô bé: “Ôi bà cô nhỏ ơi, em đừng chạy nữa! Bố mẹ em đâu!”

“Bố mẹ nó đi bệnh viện vẫn chưa về.”

“Ai bị ốm thế ạ?”

“Bố nó.” Cụ già không nói nhiều, Lư Mễ cũng không hỏi thêm. Cô chờ sửa đường ống nước xong, trả tiền rồi đi ra khỏi căn nhà, thấy các ông các bà ngồi ở ngõ nói chuyện cô bèn ngồi xổm xuống hỏi: “Cái anh nhà này bị bệnh gì thế ạ?”

“Bảo là thận có vấn đề, tuần nào cũng phải tới bệnh viện chạy thận.”

“À, cháu cảm ơn ông bà.”

Lư Mễ khá là buồn, nhà này đã nợ tiền thuê nhà nửa tháng rồi, hôm đó bà nội còn bảo cô đến giục. Cô từng gọi giục một lần, bây giờ biết chuyện mới cảm thấy mình không phải người.

“Trong nhà có chuyện khó khăn mà không nói cho tôi biết, không cần trả tiền thuê nhà nữa đâu, yên tâm chữa bệnh cho sớm khỏe lại nhé.” Lư mễ nhắn tin cho gia đình đó.

Lư Mễ không ngờ mình lại tình cờ gặp được Đồ Minh vào ngày gia đình tụ họp, cả vợ cũ của anh nữa.

Hôm đó ánh nắng rực rỡ, người nhà họ Lư gọi nhau tụ tập như mọi lần. Họ chọn một nhà hàng sạch sẽ, ghép bàn ở một góc đại sảnh, hơn mười người ngồi với nhau, định đánh chén một bữa ra trò.

Nhà hàng này có không ít món Lư Mễ thích.

Cô nhớ lúc bé, lúc nhận lương bố hay dẫn cô đi ăn tiệm, mỗi tháng một lần, một nhà ba người sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn. Món họ hay ăn nhất chính là thịt cừu nướng, thăn bò xào trứng và bánh vừng nhân đậu đỏ của quán này.

Lư Mễ mang tâm trạng phơi phới đứng dậy quan tâm tới các bậc bề trên: “Để cháu, để cháu, bà cứ ngồi yên!”

Lư Tình ngồi bên cạnh cười cô: “Tám mươi phần trăm là lại có ý tưởng ranh mãnh gì rồi đây!”

“Chăm lo cho mọi người là vinh hạnh của em, em có ý tưởng ranh mãnh gì được chứ. Bà thấy đúng không bà nội!” Cô vui vẻ ngồi về chỗ, chuẩn bị nói với mọi người về chuyện miễn tiền thuê nhà cho gia đình kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc giương mắt lên, cô nhìn thấy một người đàn ông đi tới. Người ấy bước đi thong dong, toát ra sự vững vàng chín chắn, không phải Will thì là ai! Đi sau anh là một người phụ nữ, cô ta đoan trang phóng khoáng, gương mặt xinh đẹp, hai người ngồi đối diện nhau ở trước cửa sổ.

Đó chẳng phải là người đã cứu mạng cô, anh em tốt của cô sao!

Đi hẹn hò bị cô bắt gặp!

Lư Mễ không ngờ lại đụng mặt nhau trong hoàn cảnh này. Cô bỗng chột dạ vô cớ, rụt cổ xuống, không sôi nổi như vừa nãy nữa, chỉ mong ăn bữa cơm này cho thật nhanh rồi bỏ của chạy lấy người.

Người nhà họ Lư ăn uống sôi động vui vẻ, thức ăn vừa được mang lên, bọn họ bắt đầu bùi ngùi nhớ về cay đắng vất vả trước kia, ngẫm lại trái ngọt hạnh phúc hiện giờ. Bà nội là người dẫn đầu, bà ăn một miếng bột chiên, bột chiên chấm với giấm, bỏ vào miệng, thơm nức mũi! Mắt bà nội đỏ ửng lên: “Trước kia làm gì có cuộc sống tốt đẹp thế này! Mì trộn nước tương không thôi cũng xong một bữa. Khi đó như vậy thấy ngon lắm rồi!” Bà nói xong thì vươn tay chỉ Lư Mễ rồi chỉ sang Lư Tình: “Mì trộn nước tương cũng rất tốt, con gái, cháu gái nhà họ Lư chúng ta trổ mã xinh đẹp thế này cơ mà! Hai cô gái đứng đó thôi cũng làm người ta thích!”

Lư Tình đá Lư Mễ ở dưới bàn bảo cô tiếp chuyện. Hai người đã bàn nhau từ trước rồi, trong trường hợp kiểu này, hai người sẽ luân phiên nhau phụ họa, không thể để sân khấu của bà cụ bị sượng trân được, hôm nay đến lượt Lư Mễ.

Nhưng Lư Mễ không dám nói chuyện. Bà nội bị lãng tai, cô phải nói thật to mà nói to sẽ bị Đồ Minh nghe thấy. Bị Đồ Minh nghe thấy thì anh sẽ biết Lư Mễ ngồi ở đây dỏng tai nghe chuyện riêng tư của anh, sự cân bằng khó khăn lắm mới tìm được của hai người sẽ bị phá vỡ ngay lập tức, sau đó anh sẽ lại làm khó dễ cô, thế thì sống sao nổi? Cô bèn nhỏ giọng nói với Lư Tình: “Hai trăm tệ, chị lên đi!”

“Bọn cháu có vẻ ngoài ưa nhìn không phải nhờ ơn mì trộn nước tương mà là do ông bà, cô chú, dì dượng, bố mẹ nuôi dạy tốt.” Lư Tình mở điện thoại nhận tiền, dùng mũi chân đá cẳng chân Lư Mễ, ý là chị làm rồi đó. Lư Mễ đá lại cô ấy một phát, cảm ơn chị.

Thấy Đồ Minh liếc mặt về phía bên này, cô thụt đầu xuống thấp thêm tí nữa.

Đồ Minh và Hình Vân nói chuyện, nghe thấy bàn lớn bên trong bùi ngùi chuyện xưa chuyện nay, trò chuyện vừa buồn cười vừa sôi nổi. Anh đảo mắt qua thì thấy Lư Mễ chột dạ rụt đầu rụt cổ. Hóa ra Lư Mễ như thế là vì cả nhà cô đều như thế. Đột nhiên Đồ Minh lóe lên suy nghĩ đó.

Từ trước đến nay nhà Đồ Minh đều rất yên tĩnh. Dù có học sinh đến nhà, họ nói chuyện với bố mẹ anh cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, rất ít khi đi liên hoan ở bên ngoài, lúc tụ tập cũng toàn nói về thiên văn, địa lý, triết học, chính trị. Đâu giống người nhà họ Lư, vừa ăn vừa cảm ơn mọi thứ. Đồ Minh nghe được đại khái, trước kia nhà họ Lư sống ở ngõ hẻm, cuộc sống vất vả cực nhọc, đột nhiên có một ngày, cái bánh ngon rơi từ trên trời xuống, một trong số đó là chuyện phá dỡ di dời. Khi đó những hộ gia đình di dời được đền bù không nhiều tiền cho lắm, người nhà họ Lư lại gan dạ, dù sao cũng nghèo thế rồi, họ không động vào số tiền ấy mà tới Môn Đầu Câu và Phong Đài mua nhà mặt đất. Lần này thì hay rồi, lại trúng một đợt di dời nữa.

Nhà bọn họ dựa vào đầu cơ tích trữ mà thay đổi cuộc sống.

Đồ Minh nghe một cụ già đã bạc nửa đầu nói tự giễu như thế. Người ấy nói chuyện giống hệt Lư Mễ, không kiêng dè gì cả, cũng không sợ người khác gắn cho họ cái mác nhà giàu mới nổi.

Đồ Minh hiểu Lư Mễ được một chút rồi, nếu bây giờ ai đó nói cô là nhà giàu mới nổi, có lẽ cô sẽ không cảm thấy người đó coi thường cô, ngược lại còn hất cằm lên: “Chứ còn gì nữa! Có tiền đấy!”

“Anh nhìn gì thế?” Hình Vân nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì.” Đồ Minh thôi không nhìn nữa, ăn một miếng tượng trưng rồi bỏ đũa xuống: “Vậy ý của em là gì?”

“Ý em là em muốn bán căn nhà kia. Khu nhà đó cũ lắm rồi, an ninh không tốt. Bị trộm một lần, em hơi sợ.”

“Cho em rồi thì nó là của em, em muốn làm gì thì làm.”

“Bán xong em sẽ gửi tiền trả anh.” Hình Vân cũng đặt đũa xuống, nhìn Đồ Minh:”Em không cần.”

Đồ Minh không biết cô ta cứ giày vò như thế làm gì. Cần, không cần, mãi không có điểm kết thúc. Sự kiên nhẫn của anh sắp bị người này giày vò đến cạn kiệt. Không, đã hết luôn rồi. Có phải tất cả những người ly hôn đều phải trải qua những việc này không? Cứ phải dây dưa mấy năm, dùng dao cùn cứa thịt, không thể kết thúc dứt khoát.

Lời nói tổn thương người khác đang được kìm nén trong cổ họng. Cuối cùng anh chỉ nhếch miệng, không nói gì.

Người nhà họ Lư thanh toán rồi đi ra ngoài, Lư Mễ trốn sau một người, ra khỏi cửa thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó xung phong đảm nhận việc theo bà nội đi thị sát ngõ hẻm. Đồ Minh quay đầu nhìn bóng lưng cô, quét mã tính tiền, nói với Hình Vân: “Bây giờ căn nhà đó là của em, không cần nói với anh em muốn giữ hay bán. Lần sau muốn gặp mặt thì dẫn theo bạn trai em, hoặc tốt nhất là không gặp nhau nữa.”

Anh mặc áo măng tô rồi đi ra ngoài.

Gió nổi lên thổi bay vạt áo anh, nhìn từ xa trông anh như sắp xuất gia, còn có đôi phần cốt cách thần tiên.

Lư Mễ sợ vị thần tiên kia bay đến chỗ mình, nói với bà nội: “Bà Nội ơi, chúng ta đi mau lên. Hôm nay ra muộn quá, chẳng may chúng ta thị sát không kịp thì sao!” Cô đỡ bà nội muốn đi nhưng bị ai đó túm cổ áo.

“Ai thế! Dám cả gan túm cổ áo của bà đây!” Cô chửi một câu rồi quay đầu lại. Sau khi đối mặt trực tiếp với đôi mắt lạnh lùng của Đồ Minh, bỗng chốc khí thế của cô tụt mất một nửa: “Chẳng phải Will đây ư? Sao trùng hợp thế!”

Bà nội rụt cái chân đang bước ra lại, nhìn hai người có vẻ kỳ lạ này.

Đồ Minh gật đầu với bà nội, đanh mặt hỏi Lư Mễ: “Cô trốn gì chứ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện