Viên Lạc đuổi tới, tính nhờ Tịch Ly xem bản vẽ, nhưng lục lọi trên người lại phát hiện bản vẽ đã mất, thoáng bực bội, lẽ nào vừa rồi chạy vội quá nên đánh rơi.
Mắt thấy Tịch Ly bỏ đi một mình chẳng đoái hoài đến hắn, Viên Lạc đành gọi thái giám đem đến một bản vẽ khác, rồi hớt hải cầm bản vẽ đuổi theo Tịch Ly, mở ra cho hắn xem, hỏi hắn, “Có thích không?”
Tịch Ly khó hiểu hỏi, “Đây là cái gì?”
“Ta chuẩn bị kiến tạo một trang viên phía sau núi.” Viên Lạc trả lời, “Ta biết ngươi thích an tĩnh, bên trong sẽ có vô số sách và không gian yên lặng.”
Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Hoàng thượng quả là Hoàng thượng, hiện tại thế cục chưa ổn mà đã vội vàng đại hưng thổ mộc sao?”
“Ách, Trẫm không hề có ý đó!” Viên Lạc sốt ruột, “Tịch Ly định cư ngoài cung bất tiện cho chúng ta thương lượng sự vụ, nếu hôm nào muốn tiến cung lưu lại thì trang viên này cũng không tồi!”
“Tịch viên?” Tịch Ly nhìn danh tự, nhịn không được bật cười, “Nghĩa là thế nào?”
“Ta hy vọng Tịch Ly có thể đến ở, nên trích một chữ từ tên ngươi.” Viên Lạc thành khẩn nói, “Nếu Tịch Ly không đến, chỉ mình ta ở cũng ứng với tình cảnh.”
“Ngươi có thể tìm một đám kỹ nữ đến sống chung a.” Tịch Ly cười đáp, “Càng hợp bối cảnh hơn.”
“Là ý gì a?” Viên Lạc không hiểu.
Tịch Ly nhếch miệng, “Tịch viên kia nghe cứ như tên kỹ viện, còn không thích hợp để kỹ nữ cư trú sao.” Nói xong, giũ tay áo bỏ đi.
Viên Lạc đứng phía sau, trán nhăn nhúm, tiến lên hai bước, “Tịch Ly có cảm thấy bản thân quá ngông cuồng không? Trẫm dù gì cũng là Hoàng đế.”
“Viên Liệt thế mà chưa từng ở trước mặt ta thốt ra cái từ Trẫm này.” Tịch Ly đảo mắt ném cho Viên Lạc một nụ cười khiêu khích, “Hắn thì muốn tận lực khiến ta quên đi thân phận Hoàng đế của hắn, còn ngươi lại rất sợ kẻ khác không biết ngươi là Hoàng thượng.”
“Thì đã sao?” Viên Lạc đanh mặt, “Ngươi chịu hồi triều làm quan, nghĩa là ngươi muốn phò tá Trẫm, hà cớ chi phải gây khó dễ muôn bề?”
“Hoàng thượng cứ việc cách chức quan của thần, cho thần hồi hương làm ruộng a.” Tịch Ly thản nhiên đáp, “Thần thành khẩn ngóng trông từng ngày.”
Sắc mặt Viên Lạc càng thêm khó coi, Tịch Ly cũng đâu thể quá khinh thị hắn.
Nhưng con người là vậy, càng không chiếm được, lại càng ham muốn, Tịch Ly như gần như xa, luôn kiên quyết không để mắt tới Viên Lạc, tình cảm của Viên Lạc đối với hắn thì ngày một sâu nặng, so với dĩ vãng còn tăng gấp bội, nhìn kiểu gì cũng thấy hảo, đích thực ngày nhớ đêm mong.
Thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt đã ba tháng.
Tịch Ly vẫn sống qua ngày, toàn tâm phục vụ Viên gia, song vẫn chẳng ngó ngàng gì đến Viên Lạc.
Viên Lạc tiếp tục rầm rộ xây dựng Tịch viên của hắn, Tịch Ly không hề liếc mắt.
Trong khoảng thời gian ấy, Viên Lạc phát động một đại đội nhân mã truy tìm tung tích Viên Liệt, nhưng thám tử lùng sục khắp vùng Nam man, kết cục chẳng tìm thấy tăm hơi Viên Liệt. Vả lại theo tin đồn tại địa phương, Viên Liệt xác thực đã chết trong trận chiến với Tương Vân.
Vậy nên Viên Lạc cũng yên tâm phần nào, nhưng chỉ cần một ngày chưa thấy được thi thể Viên Liệt, hắn vẫn chưa hoàn toàn thanh thản.
Tịch Ly nhờ Tiêu Lạc và Tề Diệc cố cầm thêm nhiều thời gian để hỗ trợ Viên Liệt, còn Viên Liệt lúc bấy giờ đang lánh tại một sơn động yên tĩnh dưỡng bệnh cùng Hạ Vũ.
Hạ Vũ đi tìm dược liệu hết nửa ngày, phân nửa thời gian còn lại trợ giúp Viên Liệt trị thương.
Viên Liệt thì tập trung nghiên cứu sổ sách và địa đồ Tịch Ly lưu lại cho hắn.
“Tiêu Lạc vừa cho người đưa tin tới, Tịch Ly sống rất ổn, khuyên ngươi không cần lo lắng.” Hạ Vũ nói với Viên Liệt.
“Còn bao lâu nữa ta mới có thể quay về tìm Tịch Ly?” Viên Liệt tiếp tục hỏi vấn đề cố hữu thường nhật.
“Ngươi đã khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn chưa thể khẩn trương, phải đợi thêm khoảng tám tháng nữa.” Hạ Vũ cẩn thận đưa chén thuốc qua cho hắn.
Viên Liệt uống một ngụm, nhíu mày, “Uống chẳng thấy đắng gì cả.”
“Độc kia rất lợi hại, các giác quan của ngươi sẽ lần lượt phục hồi, nhưng chắc sẽ có một vài giác quan cả đời vô pháp khôi phục.” Hạ Vũ áy náy bảo hắn.
“Không hề gì…” Viên Liệt chỉ tay vào đầu, “Còn nhớ được Tịch Ly là đủ rồi.”
Hạ Vũ bật cười, “Tịch Ly dễ dụ lắm, nếu ngươi trực tiếp nói những lời này với hắn, hắn sẽ rất vui.”
“Hắn mà dễ dụ?” Viên Liệt cười khanh khách, “Chẳng phải hắn tinh ranh nhất sao?”
“Ngoài mặt thôi.” Hạ Vũ lắc đầu, “Thực chất ai cũng thích nghe hoa ngôn xảo ngữ, tiếc là có mấy người bình thường miệng luôn thủ sẵn lời ngon tiếng ngọt, luôn hào phóng với lưu oanh quá khách[114], nhưng đối với kẻ toàn tâm toàn ý bỗng dưng lại trở nên chi li.”
Viên Liệt thấy Hạ Vũ thương tâm, bèn mở lời khuyên nhủ, “Tiêu Lạc chỉ là trời sinh tính tình phóng túng, ngươi đâu thể buộc hắn lập tức định tâm được, hãy cho hắn thêm chút thời gian đi.”
“Ngươi nghĩ rốt cuộc phải cho hắn thêm bao nhiêu thời gian thì mới đủ đây?” Hạ Vụ trầm giọng nói, như thể đang tự nhủ, “Hẳn là hắn cần rất lâu, rất lâu rất lâu nữa.”
“Đừng bi quan thế, tuy các ngươi còn trẻ, nhưng cũng không cần đợi lâu đến mức đó đâu.” Viên Liệt nhắc Hạ Vũ.
“Sẽ không.” Hạ Vũ cười, bên trong nụ cười xen lẫn chút bất lực, lại mơ hồ mang chút thâm ý…Viên Liệt không minh bạch lắm.
“Bọn ta vẫn còn rất nhiều thời gian.” Hạ Vũ cười, “Đứng yên chờ đợi đảo lại tốt hơn cứ lao đầu tới, chờ một người lạc lối tìm được đường về vẫn hơn miệt mài bám theo khuyên hắn quay đầu lại, được người khác tưởng niệm dễ dàng hơn phải làm kẻ nhớ thương, yêu nhau khi còn trẻ trung tuấn mỹ càng hoàn hảo hơn so với gần gũi lúc về già nhấc chân không nổi.”
Viên Liệt nghe xong lời của Hạ Vũ, hiếu kỳ hỏi, “Hạ Vũ, ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta đang nói.” Hạ Vũ nhìn hắn, “Hảo hảo mà quý trọng Tịch Ly, bất luận trong tương lai phát sinh việc gì, cũng đừng gây khúc mắc, không phải ai cũng như ta, có thể cho bản thân rất nhiều thời gian, cũng chẳng phải mọi thứ tình cảm đều không phai nhạt theo thời gian.”
Viên Liệt nghe xong, quá hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng, “Tuy không rõ vì sao quỹ thời gian của ngươi lại nhiều đến thế, nhưng ta sẽ ghi nhớ.”
“Ân.” Hạ Vũ gật đầu, đứng dậy lui ra ngoài để Viên Liệt yên tĩnh nghỉ ngơi.
Viên Liệt nằm trên giường, lôi cái trống bỏi nhỏ dưới gối đầu ra… Đây là cái trước đây lấy trộm từ Tịch Ly, tên kia đã tốn rất nhiều công sức để làm mặt trống, nên khi phát hiện đánh mất thì giậm chân chửi đổng, náo loạn tới mấy ngày. Nhẹ nhàng lắc lắc trống bỏi, Viên Liệt trầm tĩnh nhắm mắt. Hiện tại hắn cần dành hết thời gian nghỉ ngơi, đặng mau chóng hồi phục.
Vùng Nam quốc vẫn phong bình lãnh tĩnh[115], còn Nhạc Đô lại gió nổi mây vây, các thế lực giằng co tứ phía.
Tịch Ly biết, trước đó nửa năm khi cái chết của Viên Liệt lan truyền, các nước đi Viên Lạc tất gặp trắc trở, nhưng sau nửa năm, tình thế sẽ dần dần cải biến hại chuyển thành lợi.
Mọi người quả rất thức thời, từ trọng thần trong triều, đến quyền quý thị tộc, đa phần tùy thế mà kiến phong sử đà. Ngày hôm nay Viên Liệt đã mất, Viên Lạc mới đích thực là Hoàng đế. Làm một quan viên thông thường, chẳng có lý do gì để chống đối Hoàng đế.
Viên Lạc cũng dần dần bớt lưu ý đến Tịch Ly, Tề Diệc, Tiêu Lạc… Những người này dù đối nghịch với hắn, nhưng không hề có ý định khởi binh tạo phản, bởi bọn họ đều không muốn thiên hạ đại loạn sinh linh đồ thán. Vậy mới nói, tiểu nhân mà đấu quân tử, kẻ thắng vĩnh viễn là tiểu nhân, vì tiểu nhân không ngại hy sinh người khác, có thể xuống tay vô sỉ vô độ.
Viên Lạc bắt đầu hành động, thời điểm không vượt quá tính toán của Ân Tịch Ly.
“Ai.” Tịch Ly vung vẩy trống bỏi thở dài, “Viên Lạc cũng không phải đèn thiếu dầu a, may mà không thông minh bằng lão tử.”
“Ân tướng.”
Lúc này, bên ngoài có một tiểu thái giám vào báo với Tịch Ly, Hoàng hậu mời hắn tiến cung.
Từ lần viếng thăm trước, chứng kiến Tề Linh và Viên Lạc hăng hái bàn chuyện kiến tạo Tịch viên, Tịch Ly chưa hề vào cung nữa. Nghiễm nhiên, Tề Linh phái người đến mời rất nhiều lần, nhưng Tịch Ly luôn cáo bận hoặc viện cớ thân thể bất hảo.
Tịch Ly không tiến cung, Viên Lạc cũng chẳng đến thăm Tề Linh nữa, số lần Tề Linh cho người mời Tịch Ly ngày một tăng, khởi điểm là nửa tháng một lần, sau thành mười ngày, cuối cùng sấn thành ba ngày, rồi thậm chí mỗi ngày đều đến.
Tịch Ly xua thái giám truyền chỉ đi, thầm thở dài__Hắn luôn nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với Tề Linh, dường như không thể thấy rõ. Cái kiểu bồng bột, thậm chí táo bạo của nàng, là chỗ Tịch Ly không ngờ tới, lại còn chẳng ngần ngại dùng thứ thủ đoạn độc ác hại chết Viên Liệt. Nguyên lai huynh đệ thủ túc, huynh muội đồng bào, lại có khoảng cách lớn như vậy. Tính nết của Viên Liệt và Viên Lạc, Tề Diệc và Tề Linh, đều khác nhau một trời một vực. Tịch Ly nhớ rõ trên quẻ bói của hắn biểu thị trong tương lai Tề Linh sẽ có hai hài tử_Cặp huynh đệ này, chẳng biết có khác biệt nhiều đến thế không? Tịch Ly buông chén rượu đứng lên, thong thả rảo quanh một chỗ, nếu là tôn tử của Viên Lạc chắc cũng chẳng tốt lành là bao? Hy vọng bọn chúng giống cữu cữu Tề Diệc và bá phụ Viên Liệt, ngạo mà không ác, tâm tính thiện lương. Cái này chỉ e không phải do trời sinh, sắp tới cần có người bảo ban một chút, giúp bọn chúng đi theo chính đạo.
Tịch Ly bỗng nhiên rất muốn tính thử vận mệnh của hai hài tử chưa xuất thế, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ, nghĩ tới nghĩ lui, trái lại đâm ra hiếu kỳ, chẳng biết hài tử tương lai của hắn sẽ mang số mệnh thế nào đây?
Bức bối, cầm trống bỏi xoay qua xoay lại thật lâu, Tịch Ly vẫn không có can đảm xem quẻ, kết cục từ bỏ.
Ngay từ đầu, Viên Lạc đã dồn hết thời gian để lung lạc triều thần bồi đắp thế lực, nay thành quả ngày một đến gần. Hơn nữa Viên Lạc tâm ngoan thủ lạt tính cách khó dò, lại có chút uy nghi của bậc đế vương, còn Tề Diệc thì tuân theo sự dàn xếp của Tịch Ly, ra sức quản chặt binh quyền, cũng là tử huyệt lớn nhất của Viên Lạc, là điểm bất lực nhất của hắn. Song phương đối đầu gay gắt, không ai nhường ai, duy trì minh tranh ám đấu, bước qua ba tháng.
…
Viên Liệt lại một lần nữa uống xong thuốc Hạ Vũ đưa, “Đắng quá.”
“Ngươi hồi phục rất nhanh.” Hạ Vũ thỏa mãn gật đầu.
“Vẫn còn bao lâu?” Viên Liệt không câu nệ phiền phức hỏi mãi một vấn đề.
“Nhanh nhất là ba tháng.” Hạ Vũ phán, “Không thể nhanh hơn nữa.”
“Tịch Ly sẽ ổn chứ?” Viên Liệt lo lắng.
“Hắn hảo, có thể tự chiếu cố bản thân được.” Hạ Vũ trấn an Viên Liệt, “Tuy nhiên Tô Mẫn nói dạo gần đây Viên Lạc phái người truy tìm ngày một ráo riết.”
Viên Liệt cầm lấy thanh ngân đao quen thuộc của Tương Vân, “Ta đã khá hơn rất nhiều.”
“Ngươi tính lãnh binh sát tới cùng sao?” Hạ Vũ hỏi.
“Ta không muốn giết người một nhà.” Viên Liệt lắc đầu trầm ngâm, “Nhưng ta không thể không làm gì cả.”
“Ngươi là đại ca của Viên Lạc, tuy nhiên ngươi không nhất thiết phải chịu trách nhiệm về hắn.” Hạ Vũ cười cười, “Mỗi cá nhân đều phải trả giá cho những gì mình làm.”
Viên Liệt lắc đầu, “Ta đâu cần dạy hắn làm Hoàng đế, so với ta hắn làm hoàng đế còn thích hợp hơn, nhưng ta phải dạy hắn, lúc nên buông tay thì hãy buông tay. Để sinh tồn trên thế gian này, bất luận ngươi có mạnh đến đâu, đạt được thứ nọ tất phải từ bỏ thứ kia, không thể nào có được tất cả, lại càng không nên chiếm đoạt tình cảm của kẻ khác.”
Hạ Vũ gật đầu, đồng tình với lý lẽ của Viên Liệt.
“Nếu ngươi nhớ Tiêu Lạc, cứ việc đi tìm hắn.” Viên Liệt bảo Hạ Vũ, “Ta tự lo cho bản thân được.”
“Ta đã nhận lời Tịch Ly chiếu cố ngươi đến khi khỏi hẳn.” Hạ Vũ lắc đầu, “Hắn biết ta ở đâu, song hắn không đến thăm ta.”
Viên Liệt nhíu mày, thở dài.
Tịch Ly đốt trụi mảnh giấy trên tay, tâm trạng cũng khá hơn nhiều… Chỉ còn ba tháng a, nguyên bản cần đến một năm, Viên Liệt tiết kiệm được ba tháng, hắn đã rất nỗ lực.
Tâm trạng không tồi quyết định ăn mừng một chút, nên Tịch Ly ra ngoài dùng tiệc rượu, gọi cả vò hảo tửu, hăng hái đánh chén.
Mới ăn được phân nửa, thái giám trong cung lại đến thỉnh hắn, báo tin Tịch viên hầu như đã hoàn thành, Hoàng thượng mời hắn đến xem.
Tịch Ly ngẫm nghĩ một lúc, hiện tại vây cánh của Viên Lạc đang toàn vẹn dần, đủ để tập trung tinh lực truy tìm Viên Liệt. Ba tháng này chính là ba tháng trọng yếu nhất. Hiện nay, duy nhất có thể phân tán sự chú ý của Viên Lạc chỉ có bản thân hắn.
Tịch Ly khe khẽ thở dài, đứng dậy “Đi thôi.” Nói đoạn, vội vàng tiến cung, bỏ thái giám kia lại thay hắn thanh toán.
Trong cung, Viên Lạc thấy Tịch Ly chịu tới, tự khắc vui vẻ không thôi, liền dẫn hắn dạo quanh Tịch viên.
Tịch Ly nhìn qua một vòng, thấy quả không tồi, bèn hỏi Viên Lạc tốn bao nhiêu bạc, Viên Lạc trả lời cặn kẽ.
“Tịch Ly, sau này dọn đến đây ở chứ?” Viên Lạc nhận ra tâm trạng của Tịch Ly khá tốt bèn nhân thép còn nóng mà rèn, “Ta đã chuẩn bị Tàng thư các rồi, bên trong có rất nhiều sách, và còn rất nhiều bất ngờ khác cho ngươi nữa.”
Tịch Ly bật cười, “Hôm nay không xưng Trẫm mà xưng ta?”
“Ân.” Viên Lạc cười gượng, “Làm Hoàng đế kỳ thực cũng chẳng mấy thú vị…”
Tịch Ly nhìn xoáy vào Viên Lạc, mãi đến khi thấy được Viên Lạc chột dạ, Tịch Ly mới cười lạnh một tiếng, xoay mặt đi, “Ngươi nói dối! Ngươi rất thích thứ cảm giác quyền uy, cao cao tại thượng này.”
Viên Lạc cũng kìm không đặng mỉm cười, “Tịch Ly, ta làm Hoàng đế càng thích hợp hơn so với Viên Liệt, tin ta đi.”
Tịch Ly cũng lắc đầu, “Có những lời viễn vông một khi nói quá nhiều, sẽ ngỡ như thật. Có đôi khi tọa lâu ở một vị trí, dù không dành cho bản thân cũng tưởng là thuộc về bản thân.”
“Nghĩa là sao?” Viên Lạc hỏi hắn, “Ngươi cảm thấy Viên Liệt phù hợp hơn ta?”
“Điểm khác biệt duy nhất giữa ngươi và Viên Liệt chính là hắn không muốn làm Hoàng đế, nhưng ngươi muốn!” Tịch Ly nhẹ nhàng vỗ vai Viên Lạc, “Ngươi với hắn làm huynh đệ lâu năm như vậy, hẳn đã biết, hắn làm cái gì cũng tốt hơn ngươi, ngươi mãn kiếp không thể vượt qua hắn.”
…
Ngay cả Viên Lạc cũng bị Tịch Ly chọc tức trong sát na, Tịch Ly đột ngột xoay sang tiếp tục ngắm cảnh, “A, trang viên lớn thế này, ở một mình quả là rất tịch mịch, tìm thêm vài người đến đây đi, ta thích náo nhiệt!”
Viên Lạc hít sâu một hơi, ghìm xuống cơn oán khí đã xộc tới ót, tươi cười, “Ân, ngươi muốn gọi thêm ai đến cũng được.”
“Thật a!” Tịch Ly cười, “Vậy thì tốt quá rồi!”. Nói đoạn, chạy đi tìm thái giám kê danh sách, gọi người đến viện tử ở cùng.
Một lần nữa Tề Linh lại tiếp tục cho người đến mời Tịch Ly.
Thành thân cùng Viên Lạc được nửa năm, suốt nửa năm Tề Linh chỉ gặp được hắn hai lần, trong đó còn có một lần là ngẫu nhiên, Viên Lạc chủ động tới, chỉ có lần Tịch Ly ghé thăm.
Thái giám trở về báo với Tề Linh, rằng Tịch Ly đã tiến cung.
“Tiến cung?” Tề Linh lấy làm lạ, “Tiến cung để làm gì?”
“Nga, nghe đâu là Tịch viên hoàn thành, Hoàng thượng đưa tướng gia đi tham quan đình viện.” Thái giám cẩn cẩn dựt dựt trả lời.
“…Thật sao.” Trầm mặc một hồi lâu, Tề Linh gật đầu, sau đó mỉm cười, “Đúng vậy, đã nửa năm, đương nhiên phải hoàn thành rồi!”
Thái giám túc trực bên cạnh quan sát thần sắc của Tề Linh, hạ giọng hỏi, “Hoàng hậu, nô tài mạo muội nói một câu.”
Tề Linh ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần sắt bén khiến thái giám kia lùi một bước, cúi đầu im bặt.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tề Linh hỏi gằn từng chữ.
“Ách…” Thái giám lại lui xuống một bước, cầu được khoan hồng, “Nô tài không dám.”
“Nói!” Tề Linh trừng mắt hạnh nhíu mày, khuôn mặt đẹp như thiên tiên cũng trở nên hung ác dị thường.
“Nô tài muốn nói, Hoàng hậu chớ nên lo lắng chuyện Ân tướng, cho dù hắn được Hoàng thượng sủng ái đến mức nào, chung quy hắn vẫn là một nam nhân.” Thái giám trông thấy mặt Tề Linh dần dần lộ ra tiếu ý, lá gan cũng trở nên lớn hơn, “Hoàng hậu mới là nữ nhân chân chính, ngài có thể sinh hài tử, Ân Tịch Ly hắn thì không.”
“Ha ha…” Tề Linh ha hả cười phá lên, “Ngươi nghĩ ta ghen?”
“Nô tài không dám.” Thái giám vội vã lắc đầu, thầm trách bản thân lắm miệng, nguyên bản tìm cách làm vui lòng Tề Linh, không ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa.
“Ngươi nói kỳ thực cũng đúng nga.” Tề Linh bỗng nhiên tiến tới, ngoắc ngoắc tay với thái giám, thái giam nhanh nhảu cúi đầu nghe.
“Ta mới đúng là nữ nhân, ta sinh được hài tử a! Viên Lạc và Viên Liệt đều là nam nhân! Nam nhân không thể sinh hài tử, đúng không?” Tề Linh nhoẻn miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vành tai thái giám, “Ngươi quả là lanh lợi a.”
Thái giám nghe xong cũng hoảng hồn run rẩy, bụng nghĩ, lẽ nào không phải là Hoàng hậu đây đố kị Tịch Ly được Hoàng thượng ái mộ sao? Cớ chi lại vơ cả Hoàng thượng lẫn Viên Liệt vào cùng một hội.
“Vậy thì ngươi ba.” Tề Linh thu nụ cười lại, đưa mắt nhìn thái giám nọ “Giúp bản cung làm một chuyện.”
Thái giám gật đầu, “Hoàng hậu cứ việc phân phó.”
Tề Linh ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, thái giám nghe được cái hiểu cái không, gật đầu.
“Chuyện này, ngươi tất phải làm cẩn thận.” Tề Linh đột ngột gia tăng lực tay, xiết lấy lỗ tai của thái giám. Móng tay nàng được trau chuốt đến dị thường sắc nhọn, chỉ khẽ nhấn, lỗ tai tiểu thái giám đã máu chảy ròng.
“Hoàng hậu tha mạng a!” Thái giám hớt hải xin khoan hồng.
“Ngươi mà dám làm bất thành, hoặc tiết lộ nửa điều ra ngoài, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn, nhớ lấy!” Tề Linh đẩy bật thái giám ra.
Thái giám nhanh nhảu đáp ứng rồi lao đi.
Tề Linh nhoẻn miệng, đứng cười trong viện, cười đến mỹ mãn.
Mắt thấy Tịch Ly bỏ đi một mình chẳng đoái hoài đến hắn, Viên Lạc đành gọi thái giám đem đến một bản vẽ khác, rồi hớt hải cầm bản vẽ đuổi theo Tịch Ly, mở ra cho hắn xem, hỏi hắn, “Có thích không?”
Tịch Ly khó hiểu hỏi, “Đây là cái gì?”
“Ta chuẩn bị kiến tạo một trang viên phía sau núi.” Viên Lạc trả lời, “Ta biết ngươi thích an tĩnh, bên trong sẽ có vô số sách và không gian yên lặng.”
Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Hoàng thượng quả là Hoàng thượng, hiện tại thế cục chưa ổn mà đã vội vàng đại hưng thổ mộc sao?”
“Ách, Trẫm không hề có ý đó!” Viên Lạc sốt ruột, “Tịch Ly định cư ngoài cung bất tiện cho chúng ta thương lượng sự vụ, nếu hôm nào muốn tiến cung lưu lại thì trang viên này cũng không tồi!”
“Tịch viên?” Tịch Ly nhìn danh tự, nhịn không được bật cười, “Nghĩa là thế nào?”
“Ta hy vọng Tịch Ly có thể đến ở, nên trích một chữ từ tên ngươi.” Viên Lạc thành khẩn nói, “Nếu Tịch Ly không đến, chỉ mình ta ở cũng ứng với tình cảnh.”
“Ngươi có thể tìm một đám kỹ nữ đến sống chung a.” Tịch Ly cười đáp, “Càng hợp bối cảnh hơn.”
“Là ý gì a?” Viên Lạc không hiểu.
Tịch Ly nhếch miệng, “Tịch viên kia nghe cứ như tên kỹ viện, còn không thích hợp để kỹ nữ cư trú sao.” Nói xong, giũ tay áo bỏ đi.
Viên Lạc đứng phía sau, trán nhăn nhúm, tiến lên hai bước, “Tịch Ly có cảm thấy bản thân quá ngông cuồng không? Trẫm dù gì cũng là Hoàng đế.”
“Viên Liệt thế mà chưa từng ở trước mặt ta thốt ra cái từ Trẫm này.” Tịch Ly đảo mắt ném cho Viên Lạc một nụ cười khiêu khích, “Hắn thì muốn tận lực khiến ta quên đi thân phận Hoàng đế của hắn, còn ngươi lại rất sợ kẻ khác không biết ngươi là Hoàng thượng.”
“Thì đã sao?” Viên Lạc đanh mặt, “Ngươi chịu hồi triều làm quan, nghĩa là ngươi muốn phò tá Trẫm, hà cớ chi phải gây khó dễ muôn bề?”
“Hoàng thượng cứ việc cách chức quan của thần, cho thần hồi hương làm ruộng a.” Tịch Ly thản nhiên đáp, “Thần thành khẩn ngóng trông từng ngày.”
Sắc mặt Viên Lạc càng thêm khó coi, Tịch Ly cũng đâu thể quá khinh thị hắn.
Nhưng con người là vậy, càng không chiếm được, lại càng ham muốn, Tịch Ly như gần như xa, luôn kiên quyết không để mắt tới Viên Lạc, tình cảm của Viên Lạc đối với hắn thì ngày một sâu nặng, so với dĩ vãng còn tăng gấp bội, nhìn kiểu gì cũng thấy hảo, đích thực ngày nhớ đêm mong.
Thời gian trôi cực nhanh, chớp mắt đã ba tháng.
Tịch Ly vẫn sống qua ngày, toàn tâm phục vụ Viên gia, song vẫn chẳng ngó ngàng gì đến Viên Lạc.
Viên Lạc tiếp tục rầm rộ xây dựng Tịch viên của hắn, Tịch Ly không hề liếc mắt.
Trong khoảng thời gian ấy, Viên Lạc phát động một đại đội nhân mã truy tìm tung tích Viên Liệt, nhưng thám tử lùng sục khắp vùng Nam man, kết cục chẳng tìm thấy tăm hơi Viên Liệt. Vả lại theo tin đồn tại địa phương, Viên Liệt xác thực đã chết trong trận chiến với Tương Vân.
Vậy nên Viên Lạc cũng yên tâm phần nào, nhưng chỉ cần một ngày chưa thấy được thi thể Viên Liệt, hắn vẫn chưa hoàn toàn thanh thản.
Tịch Ly nhờ Tiêu Lạc và Tề Diệc cố cầm thêm nhiều thời gian để hỗ trợ Viên Liệt, còn Viên Liệt lúc bấy giờ đang lánh tại một sơn động yên tĩnh dưỡng bệnh cùng Hạ Vũ.
Hạ Vũ đi tìm dược liệu hết nửa ngày, phân nửa thời gian còn lại trợ giúp Viên Liệt trị thương.
Viên Liệt thì tập trung nghiên cứu sổ sách và địa đồ Tịch Ly lưu lại cho hắn.
“Tiêu Lạc vừa cho người đưa tin tới, Tịch Ly sống rất ổn, khuyên ngươi không cần lo lắng.” Hạ Vũ nói với Viên Liệt.
“Còn bao lâu nữa ta mới có thể quay về tìm Tịch Ly?” Viên Liệt tiếp tục hỏi vấn đề cố hữu thường nhật.
“Ngươi đã khôi phục rất nhanh, nhưng vẫn chưa thể khẩn trương, phải đợi thêm khoảng tám tháng nữa.” Hạ Vũ cẩn thận đưa chén thuốc qua cho hắn.
Viên Liệt uống một ngụm, nhíu mày, “Uống chẳng thấy đắng gì cả.”
“Độc kia rất lợi hại, các giác quan của ngươi sẽ lần lượt phục hồi, nhưng chắc sẽ có một vài giác quan cả đời vô pháp khôi phục.” Hạ Vũ áy náy bảo hắn.
“Không hề gì…” Viên Liệt chỉ tay vào đầu, “Còn nhớ được Tịch Ly là đủ rồi.”
Hạ Vũ bật cười, “Tịch Ly dễ dụ lắm, nếu ngươi trực tiếp nói những lời này với hắn, hắn sẽ rất vui.”
“Hắn mà dễ dụ?” Viên Liệt cười khanh khách, “Chẳng phải hắn tinh ranh nhất sao?”
“Ngoài mặt thôi.” Hạ Vũ lắc đầu, “Thực chất ai cũng thích nghe hoa ngôn xảo ngữ, tiếc là có mấy người bình thường miệng luôn thủ sẵn lời ngon tiếng ngọt, luôn hào phóng với lưu oanh quá khách[114], nhưng đối với kẻ toàn tâm toàn ý bỗng dưng lại trở nên chi li.”
Viên Liệt thấy Hạ Vũ thương tâm, bèn mở lời khuyên nhủ, “Tiêu Lạc chỉ là trời sinh tính tình phóng túng, ngươi đâu thể buộc hắn lập tức định tâm được, hãy cho hắn thêm chút thời gian đi.”
“Ngươi nghĩ rốt cuộc phải cho hắn thêm bao nhiêu thời gian thì mới đủ đây?” Hạ Vụ trầm giọng nói, như thể đang tự nhủ, “Hẳn là hắn cần rất lâu, rất lâu rất lâu nữa.”
“Đừng bi quan thế, tuy các ngươi còn trẻ, nhưng cũng không cần đợi lâu đến mức đó đâu.” Viên Liệt nhắc Hạ Vũ.
“Sẽ không.” Hạ Vũ cười, bên trong nụ cười xen lẫn chút bất lực, lại mơ hồ mang chút thâm ý…Viên Liệt không minh bạch lắm.
“Bọn ta vẫn còn rất nhiều thời gian.” Hạ Vũ cười, “Đứng yên chờ đợi đảo lại tốt hơn cứ lao đầu tới, chờ một người lạc lối tìm được đường về vẫn hơn miệt mài bám theo khuyên hắn quay đầu lại, được người khác tưởng niệm dễ dàng hơn phải làm kẻ nhớ thương, yêu nhau khi còn trẻ trung tuấn mỹ càng hoàn hảo hơn so với gần gũi lúc về già nhấc chân không nổi.”
Viên Liệt nghe xong lời của Hạ Vũ, hiếu kỳ hỏi, “Hạ Vũ, ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta đang nói.” Hạ Vũ nhìn hắn, “Hảo hảo mà quý trọng Tịch Ly, bất luận trong tương lai phát sinh việc gì, cũng đừng gây khúc mắc, không phải ai cũng như ta, có thể cho bản thân rất nhiều thời gian, cũng chẳng phải mọi thứ tình cảm đều không phai nhạt theo thời gian.”
Viên Liệt nghe xong, quá hồi lâu mới khẽ thở dài một tiếng, “Tuy không rõ vì sao quỹ thời gian của ngươi lại nhiều đến thế, nhưng ta sẽ ghi nhớ.”
“Ân.” Hạ Vũ gật đầu, đứng dậy lui ra ngoài để Viên Liệt yên tĩnh nghỉ ngơi.
Viên Liệt nằm trên giường, lôi cái trống bỏi nhỏ dưới gối đầu ra… Đây là cái trước đây lấy trộm từ Tịch Ly, tên kia đã tốn rất nhiều công sức để làm mặt trống, nên khi phát hiện đánh mất thì giậm chân chửi đổng, náo loạn tới mấy ngày. Nhẹ nhàng lắc lắc trống bỏi, Viên Liệt trầm tĩnh nhắm mắt. Hiện tại hắn cần dành hết thời gian nghỉ ngơi, đặng mau chóng hồi phục.
Vùng Nam quốc vẫn phong bình lãnh tĩnh[115], còn Nhạc Đô lại gió nổi mây vây, các thế lực giằng co tứ phía.
Tịch Ly biết, trước đó nửa năm khi cái chết của Viên Liệt lan truyền, các nước đi Viên Lạc tất gặp trắc trở, nhưng sau nửa năm, tình thế sẽ dần dần cải biến hại chuyển thành lợi.
Mọi người quả rất thức thời, từ trọng thần trong triều, đến quyền quý thị tộc, đa phần tùy thế mà kiến phong sử đà. Ngày hôm nay Viên Liệt đã mất, Viên Lạc mới đích thực là Hoàng đế. Làm một quan viên thông thường, chẳng có lý do gì để chống đối Hoàng đế.
Viên Lạc cũng dần dần bớt lưu ý đến Tịch Ly, Tề Diệc, Tiêu Lạc… Những người này dù đối nghịch với hắn, nhưng không hề có ý định khởi binh tạo phản, bởi bọn họ đều không muốn thiên hạ đại loạn sinh linh đồ thán. Vậy mới nói, tiểu nhân mà đấu quân tử, kẻ thắng vĩnh viễn là tiểu nhân, vì tiểu nhân không ngại hy sinh người khác, có thể xuống tay vô sỉ vô độ.
Viên Lạc bắt đầu hành động, thời điểm không vượt quá tính toán của Ân Tịch Ly.
“Ai.” Tịch Ly vung vẩy trống bỏi thở dài, “Viên Lạc cũng không phải đèn thiếu dầu a, may mà không thông minh bằng lão tử.”
“Ân tướng.”
Lúc này, bên ngoài có một tiểu thái giám vào báo với Tịch Ly, Hoàng hậu mời hắn tiến cung.
Từ lần viếng thăm trước, chứng kiến Tề Linh và Viên Lạc hăng hái bàn chuyện kiến tạo Tịch viên, Tịch Ly chưa hề vào cung nữa. Nghiễm nhiên, Tề Linh phái người đến mời rất nhiều lần, nhưng Tịch Ly luôn cáo bận hoặc viện cớ thân thể bất hảo.
Tịch Ly không tiến cung, Viên Lạc cũng chẳng đến thăm Tề Linh nữa, số lần Tề Linh cho người mời Tịch Ly ngày một tăng, khởi điểm là nửa tháng một lần, sau thành mười ngày, cuối cùng sấn thành ba ngày, rồi thậm chí mỗi ngày đều đến.
Tịch Ly xua thái giám truyền chỉ đi, thầm thở dài__Hắn luôn nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với Tề Linh, dường như không thể thấy rõ. Cái kiểu bồng bột, thậm chí táo bạo của nàng, là chỗ Tịch Ly không ngờ tới, lại còn chẳng ngần ngại dùng thứ thủ đoạn độc ác hại chết Viên Liệt. Nguyên lai huynh đệ thủ túc, huynh muội đồng bào, lại có khoảng cách lớn như vậy. Tính nết của Viên Liệt và Viên Lạc, Tề Diệc và Tề Linh, đều khác nhau một trời một vực. Tịch Ly nhớ rõ trên quẻ bói của hắn biểu thị trong tương lai Tề Linh sẽ có hai hài tử_Cặp huynh đệ này, chẳng biết có khác biệt nhiều đến thế không? Tịch Ly buông chén rượu đứng lên, thong thả rảo quanh một chỗ, nếu là tôn tử của Viên Lạc chắc cũng chẳng tốt lành là bao? Hy vọng bọn chúng giống cữu cữu Tề Diệc và bá phụ Viên Liệt, ngạo mà không ác, tâm tính thiện lương. Cái này chỉ e không phải do trời sinh, sắp tới cần có người bảo ban một chút, giúp bọn chúng đi theo chính đạo.
Tịch Ly bỗng nhiên rất muốn tính thử vận mệnh của hai hài tử chưa xuất thế, nhưng cuối cùng vẫn không động thủ, nghĩ tới nghĩ lui, trái lại đâm ra hiếu kỳ, chẳng biết hài tử tương lai của hắn sẽ mang số mệnh thế nào đây?
Bức bối, cầm trống bỏi xoay qua xoay lại thật lâu, Tịch Ly vẫn không có can đảm xem quẻ, kết cục từ bỏ.
Ngay từ đầu, Viên Lạc đã dồn hết thời gian để lung lạc triều thần bồi đắp thế lực, nay thành quả ngày một đến gần. Hơn nữa Viên Lạc tâm ngoan thủ lạt tính cách khó dò, lại có chút uy nghi của bậc đế vương, còn Tề Diệc thì tuân theo sự dàn xếp của Tịch Ly, ra sức quản chặt binh quyền, cũng là tử huyệt lớn nhất của Viên Lạc, là điểm bất lực nhất của hắn. Song phương đối đầu gay gắt, không ai nhường ai, duy trì minh tranh ám đấu, bước qua ba tháng.
…
Viên Liệt lại một lần nữa uống xong thuốc Hạ Vũ đưa, “Đắng quá.”
“Ngươi hồi phục rất nhanh.” Hạ Vũ thỏa mãn gật đầu.
“Vẫn còn bao lâu?” Viên Liệt không câu nệ phiền phức hỏi mãi một vấn đề.
“Nhanh nhất là ba tháng.” Hạ Vũ phán, “Không thể nhanh hơn nữa.”
“Tịch Ly sẽ ổn chứ?” Viên Liệt lo lắng.
“Hắn hảo, có thể tự chiếu cố bản thân được.” Hạ Vũ trấn an Viên Liệt, “Tuy nhiên Tô Mẫn nói dạo gần đây Viên Lạc phái người truy tìm ngày một ráo riết.”
Viên Liệt cầm lấy thanh ngân đao quen thuộc của Tương Vân, “Ta đã khá hơn rất nhiều.”
“Ngươi tính lãnh binh sát tới cùng sao?” Hạ Vũ hỏi.
“Ta không muốn giết người một nhà.” Viên Liệt lắc đầu trầm ngâm, “Nhưng ta không thể không làm gì cả.”
“Ngươi là đại ca của Viên Lạc, tuy nhiên ngươi không nhất thiết phải chịu trách nhiệm về hắn.” Hạ Vũ cười cười, “Mỗi cá nhân đều phải trả giá cho những gì mình làm.”
Viên Liệt lắc đầu, “Ta đâu cần dạy hắn làm Hoàng đế, so với ta hắn làm hoàng đế còn thích hợp hơn, nhưng ta phải dạy hắn, lúc nên buông tay thì hãy buông tay. Để sinh tồn trên thế gian này, bất luận ngươi có mạnh đến đâu, đạt được thứ nọ tất phải từ bỏ thứ kia, không thể nào có được tất cả, lại càng không nên chiếm đoạt tình cảm của kẻ khác.”
Hạ Vũ gật đầu, đồng tình với lý lẽ của Viên Liệt.
“Nếu ngươi nhớ Tiêu Lạc, cứ việc đi tìm hắn.” Viên Liệt bảo Hạ Vũ, “Ta tự lo cho bản thân được.”
“Ta đã nhận lời Tịch Ly chiếu cố ngươi đến khi khỏi hẳn.” Hạ Vũ lắc đầu, “Hắn biết ta ở đâu, song hắn không đến thăm ta.”
Viên Liệt nhíu mày, thở dài.
Tịch Ly đốt trụi mảnh giấy trên tay, tâm trạng cũng khá hơn nhiều… Chỉ còn ba tháng a, nguyên bản cần đến một năm, Viên Liệt tiết kiệm được ba tháng, hắn đã rất nỗ lực.
Tâm trạng không tồi quyết định ăn mừng một chút, nên Tịch Ly ra ngoài dùng tiệc rượu, gọi cả vò hảo tửu, hăng hái đánh chén.
Mới ăn được phân nửa, thái giám trong cung lại đến thỉnh hắn, báo tin Tịch viên hầu như đã hoàn thành, Hoàng thượng mời hắn đến xem.
Tịch Ly ngẫm nghĩ một lúc, hiện tại vây cánh của Viên Lạc đang toàn vẹn dần, đủ để tập trung tinh lực truy tìm Viên Liệt. Ba tháng này chính là ba tháng trọng yếu nhất. Hiện nay, duy nhất có thể phân tán sự chú ý của Viên Lạc chỉ có bản thân hắn.
Tịch Ly khe khẽ thở dài, đứng dậy “Đi thôi.” Nói đoạn, vội vàng tiến cung, bỏ thái giám kia lại thay hắn thanh toán.
Trong cung, Viên Lạc thấy Tịch Ly chịu tới, tự khắc vui vẻ không thôi, liền dẫn hắn dạo quanh Tịch viên.
Tịch Ly nhìn qua một vòng, thấy quả không tồi, bèn hỏi Viên Lạc tốn bao nhiêu bạc, Viên Lạc trả lời cặn kẽ.
“Tịch Ly, sau này dọn đến đây ở chứ?” Viên Lạc nhận ra tâm trạng của Tịch Ly khá tốt bèn nhân thép còn nóng mà rèn, “Ta đã chuẩn bị Tàng thư các rồi, bên trong có rất nhiều sách, và còn rất nhiều bất ngờ khác cho ngươi nữa.”
Tịch Ly bật cười, “Hôm nay không xưng Trẫm mà xưng ta?”
“Ân.” Viên Lạc cười gượng, “Làm Hoàng đế kỳ thực cũng chẳng mấy thú vị…”
Tịch Ly nhìn xoáy vào Viên Lạc, mãi đến khi thấy được Viên Lạc chột dạ, Tịch Ly mới cười lạnh một tiếng, xoay mặt đi, “Ngươi nói dối! Ngươi rất thích thứ cảm giác quyền uy, cao cao tại thượng này.”
Viên Lạc cũng kìm không đặng mỉm cười, “Tịch Ly, ta làm Hoàng đế càng thích hợp hơn so với Viên Liệt, tin ta đi.”
Tịch Ly cũng lắc đầu, “Có những lời viễn vông một khi nói quá nhiều, sẽ ngỡ như thật. Có đôi khi tọa lâu ở một vị trí, dù không dành cho bản thân cũng tưởng là thuộc về bản thân.”
“Nghĩa là sao?” Viên Lạc hỏi hắn, “Ngươi cảm thấy Viên Liệt phù hợp hơn ta?”
“Điểm khác biệt duy nhất giữa ngươi và Viên Liệt chính là hắn không muốn làm Hoàng đế, nhưng ngươi muốn!” Tịch Ly nhẹ nhàng vỗ vai Viên Lạc, “Ngươi với hắn làm huynh đệ lâu năm như vậy, hẳn đã biết, hắn làm cái gì cũng tốt hơn ngươi, ngươi mãn kiếp không thể vượt qua hắn.”
…
Ngay cả Viên Lạc cũng bị Tịch Ly chọc tức trong sát na, Tịch Ly đột ngột xoay sang tiếp tục ngắm cảnh, “A, trang viên lớn thế này, ở một mình quả là rất tịch mịch, tìm thêm vài người đến đây đi, ta thích náo nhiệt!”
Viên Lạc hít sâu một hơi, ghìm xuống cơn oán khí đã xộc tới ót, tươi cười, “Ân, ngươi muốn gọi thêm ai đến cũng được.”
“Thật a!” Tịch Ly cười, “Vậy thì tốt quá rồi!”. Nói đoạn, chạy đi tìm thái giám kê danh sách, gọi người đến viện tử ở cùng.
Một lần nữa Tề Linh lại tiếp tục cho người đến mời Tịch Ly.
Thành thân cùng Viên Lạc được nửa năm, suốt nửa năm Tề Linh chỉ gặp được hắn hai lần, trong đó còn có một lần là ngẫu nhiên, Viên Lạc chủ động tới, chỉ có lần Tịch Ly ghé thăm.
Thái giám trở về báo với Tề Linh, rằng Tịch Ly đã tiến cung.
“Tiến cung?” Tề Linh lấy làm lạ, “Tiến cung để làm gì?”
“Nga, nghe đâu là Tịch viên hoàn thành, Hoàng thượng đưa tướng gia đi tham quan đình viện.” Thái giám cẩn cẩn dựt dựt trả lời.
“…Thật sao.” Trầm mặc một hồi lâu, Tề Linh gật đầu, sau đó mỉm cười, “Đúng vậy, đã nửa năm, đương nhiên phải hoàn thành rồi!”
Thái giám túc trực bên cạnh quan sát thần sắc của Tề Linh, hạ giọng hỏi, “Hoàng hậu, nô tài mạo muội nói một câu.”
Tề Linh ngẩng đầu nhìn hắn, nhãn thần sắt bén khiến thái giám kia lùi một bước, cúi đầu im bặt.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Tề Linh hỏi gằn từng chữ.
“Ách…” Thái giám lại lui xuống một bước, cầu được khoan hồng, “Nô tài không dám.”
“Nói!” Tề Linh trừng mắt hạnh nhíu mày, khuôn mặt đẹp như thiên tiên cũng trở nên hung ác dị thường.
“Nô tài muốn nói, Hoàng hậu chớ nên lo lắng chuyện Ân tướng, cho dù hắn được Hoàng thượng sủng ái đến mức nào, chung quy hắn vẫn là một nam nhân.” Thái giám trông thấy mặt Tề Linh dần dần lộ ra tiếu ý, lá gan cũng trở nên lớn hơn, “Hoàng hậu mới là nữ nhân chân chính, ngài có thể sinh hài tử, Ân Tịch Ly hắn thì không.”
“Ha ha…” Tề Linh ha hả cười phá lên, “Ngươi nghĩ ta ghen?”
“Nô tài không dám.” Thái giám vội vã lắc đầu, thầm trách bản thân lắm miệng, nguyên bản tìm cách làm vui lòng Tề Linh, không ngờ vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa.
“Ngươi nói kỳ thực cũng đúng nga.” Tề Linh bỗng nhiên tiến tới, ngoắc ngoắc tay với thái giám, thái giam nhanh nhảu cúi đầu nghe.
“Ta mới đúng là nữ nhân, ta sinh được hài tử a! Viên Lạc và Viên Liệt đều là nam nhân! Nam nhân không thể sinh hài tử, đúng không?” Tề Linh nhoẻn miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vành tai thái giám, “Ngươi quả là lanh lợi a.”
Thái giám nghe xong cũng hoảng hồn run rẩy, bụng nghĩ, lẽ nào không phải là Hoàng hậu đây đố kị Tịch Ly được Hoàng thượng ái mộ sao? Cớ chi lại vơ cả Hoàng thượng lẫn Viên Liệt vào cùng một hội.
“Vậy thì ngươi ba.” Tề Linh thu nụ cười lại, đưa mắt nhìn thái giám nọ “Giúp bản cung làm một chuyện.”
Thái giám gật đầu, “Hoàng hậu cứ việc phân phó.”
Tề Linh ghé vào tai hắn thì thầm vài câu, thái giám nghe được cái hiểu cái không, gật đầu.
“Chuyện này, ngươi tất phải làm cẩn thận.” Tề Linh đột ngột gia tăng lực tay, xiết lấy lỗ tai của thái giám. Móng tay nàng được trau chuốt đến dị thường sắc nhọn, chỉ khẽ nhấn, lỗ tai tiểu thái giám đã máu chảy ròng.
“Hoàng hậu tha mạng a!” Thái giám hớt hải xin khoan hồng.
“Ngươi mà dám làm bất thành, hoặc tiết lộ nửa điều ra ngoài, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn, nhớ lấy!” Tề Linh đẩy bật thái giám ra.
Thái giám nhanh nhảu đáp ứng rồi lao đi.
Tề Linh nhoẻn miệng, đứng cười trong viện, cười đến mỹ mãn.
Danh sách chương