Ân Tịch Ly tiếp tục đeo mặt nạ đi dạo chợ, Hạ Vũ nhàm chán theo sau.
“Ai, Tịch Ly.” Hạ Vũ kéo hắn, hỏi, “Ngươi không tính gì sao?”
“Tính cái gì?” Ân Tịch Ly quay đầu nhìn hắn.
“Tính xem có gặp phải sát tinh nữa không?” Hạ Vũ nhắc nhở hắn, “Chợ sách đông người a.”
“Không sợ.” Ân Tịch Ly cười cười khoát tay, nói, “Chỗ chúng ta đi chính là chợ sách, người nọ là võ nhân, sẽ không tới đâu.”
“Làm sao ngươi biết hắn là võ nhân?” Hạ Vũ hỏi, “Ta thấy hắn rất nhã nhặn.”
Ân Tịch Ly cười cười, lắc đầu, “ Thời buổi này, chỉ dựa vào tướng mạo đều không đáng tin cậy, người tướng mạo đàng hoàng nhưng lòng dạ xấu xa, kẻ lôi tha lôi thôi lại hào phóng. Tầm nhìn thiển cận mà lại ra sức tu kiều bổ lộ (sửa sang, chăm chút), giết người phóng hỏa vô số. Trung thần lương tướng thì không thấy đâu, gian thần tiểu nhân nhiều vô số. Cái này gọi là loạn thế ra tà ma, Phật tổ cũng không sao quản hết được.”
Hạ Vũ cười, tháo mặt nạ xuống quăng qua bên cạnh, “Ta đây không mang mặt nạ nữa.”
“Ai!” Ân Tịch Ly cản, nhưng đã muộn, Hạ Vũ nhắm một đứa trong đám tiểu hài nhi đang chơi đùa ném qua, vài tiểu hài nhi chạy tới nhanh chóng giành lấy.
“Ngươi đừng ném a.” Ân Tịch Ly nói, “Chưa nghe qua câu ‘cẩn tắc vô ưu’ sao?”
Hạ Vũ nhún nhún vai, ngắm đám tiểu oa nhi liếc, nói, “Ta đã ném rồi, người muốn thì tự mà đi lấy lại.”
Ân Tịch Ly do dự một chút, xoay mặt nhìn mấy đứa nhỏ, liền gặp tiểu oa nhi đang cầm mặt nạ của Hạ Vũ, giương mắt nhìn hắn… nhìn chằm chằm vào mặt nạ hắn đang đeo.
Ân Tịch Ly nhanh chóng rút lui, xoay người lôi Hạ Vũ đi, “Đấu với tiểu oa nhi không được, không có phần thắng!”
Hai người vừa đi vừa nghe ngóng, cuối cùng đã đến thư thị.
Chợ sách này không được như trong tưởng tượng của Ân Tịch Ly cùng Hạ Vũ, ở đây sách không nhiều lắm, ngược lại người đọc sách thì rất nhiều.
“Di?” Ân Tịch Ly dạo quanh, nhận thấy trong chợ sách có quầy hàng, có đèn lụa màu, có cầu nổi, có đình nghỉ mát, có điều không sạp sách nào số lượng vượt quá trăm bản, sách lại còn giống nhau về nội dung, lịch đại khảo học nổi danh thì không còn lạ gì, mặt khác thêm được chút thi tập của tài tử Nhạc Đô, mà nói đến ở đây là thi tập của Quý Tư.
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Tính sai, tính sai.”
Hạ Vũ cười cười, đi bên cạnh, ngắm màu sắc của đèn ***g treo trên giá.
Ngay lúc đó, Quý Tư dẫn theo Viên Liệt cùng Viên Lạc vào chợ sách.
Viên Liệt vừa vào tới, trông thấy đông đảo văn nhân liền cảm thấy nhức đầu, Viên Lạc đối với kinh, sử, tử, tập so ra thích xem tranh thư pháp hơn, chạy ngay đến quán bán tranh.
Quý Tư một mình thong thả tiến lên phía trước, từng bước từng bước quan sát thư quán, không khỏi thất vọng, sách ở chợ như thế nào mỗi năm lại ít hơn? Ngược lại người mỗi năm một tăng nhiều thêm.
Đi đến bên trong, chợt nghe được vài thư sinh đang giải câu đố ***g đèn, cũng có ngâm thơ tác đối đôi chút, phong cách tầm thường, hữu sắc vô hương.
Quý Tư mất hứng lắc đầu, tính chuẩn bị quay về, chợt nghe bên cạnh có thanh âm truyền đến, “Lão bản, sách ở chợ này chỉ được vài cuốn như vậy sao?”
Quý Tư nghe thanh âm cổ quái, vô thức ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc muốn nhảy dựng lên khi gặp phải một thanh niên thon gầy cao ngất, đang lật qua quyển sách trên tay hỏi chủ tiệm bán sách. Thư sinh này trông dáng người một thân bạch y phong lưu tiêu sái, chỉ là…đang đeo mặt nạ, có chút quái đản.
Cách ăn mặc của thư sinh khiến Quý Tư hứng thú, liền đến đứng cạnh hắn, cũng lật xem vài quyển sách phổ biến của thư quán, nhận thấy nội dung không khác lắm so với sách ở các thư quán khác, có mấy mẫu bài thi của các trạng nguyên trước đây hay Nhạc Đô tứ đại tài tử văn tập, còn lại nhiều nhất là văn tập của chính mình.
Thư quán lão bản nhìn Ân Tịch Ly hỏi, “Vị công tử này, muốn tìm sách của ai?”
Người đeo mặt nạ trước mặt, nghiễm nhiên là Ân Tịch Ly, hắn đã dạo hết cả chợ sách, không thấy quyển nào thuộc dạng hắn muốn, nhân tiện hỏi, “Nhạc Đô là đế đô Nam Cảnh, lẽ ra phải có những thứ hay ho không thấy ở địa phương khác a? Ta chỉ muốn tìm mấy cuốn sách đọc tham khảo thông thường.”
Quý Tư mỉm cười, gật gù, xem ra là người thích xem sách.
“Chẳng hạn như?” Lão bản truy hỏi, “Kinh, sử, tử, tập? Thi từ ca phú? Hay là Diễn Nghĩa Liệt truyện?”
Ân Tịch Ly không được vui, cũng lười nói nhiều với lão bản này, tính ném cuốn sách trên tay lại, bỏ đi. Hắn vốn đang cầm một quyển thi tập của Mạc Tiếu Trúc, thi tập quăng trả lại trên quầy, chợt nghe bên cạnh có người lạnh lùng hỏi, “Vị tiên sinh này, ngươi không thích thơ văn của Mạc Tiếu Trúc sao?”
Ân Tịch Ly quay mặt, liền thấy một nam tử cao gầy đứng cạnh mình, nam tử này mặc một thân áo dài màu thủy lam, khoác thêm bạch sắc sa y, tóc cột tùy tiện, đại khái muốn tạo hình ảnh lãng tử một chút, nhưng dưới mắt Ân Tịch Ly, tóc tai hắn vô cùng bù xù.
Người này cầm một chiếc quạt xếp khung ngà, phe phẩy, phía sau hắn có vài thư sinh áo dài hùa theo, tất cả đều có vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm Ân Tịch Ly.
Quý Tư ở một bên trông thấy, nhận ra nam tử kia là Mạc Tiếu Trúc một trong tứ đại tài tử của Nhạc Đô, thi tập vừa rồi thư sinh đeo mặt nạ cầm chính là tác phẩm của hắn.
Ân Tịch Ly không quen biết nam tử kia, không nhận ra hắn đang nói chuyện với mình, muốn hướng chỗ khác đi xem tiếp, chưa kịp rời bước, đã bị Mạc Tiếu Trúc đưa tay ngăn lại.
Ân Tịch Ly nhìn hắn, Mạc Tiếu Trúc cười, hỏi lại một lần, “Ta hỏi vị huynh đài này, ngươi không thích thi tập của Mạc Tiếu Trúc à?”
Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, ở sau mặt nạ quan sát hắn từ trên xuống, “Tiểu trư này là ai?”
…
Lời vừa từ miệng Ân Tịch Ly ra, xung quanh liền xôn xao, nhiều thư sinh cảm thấy thư sinh quái đản hiếm thấy này chính là cố ý khiêu khích, người đọc sách trong thiên hạ ai mà không biết đến Nhạc Đô tứ đại tài tử a, thi từ văn tập của bọn họ được xuất bản không ít.
Lại nói tiếp, cũng không phải Ân Tịch Ly cố ý tranh cãi, hắn thực sự chưa hề nghe nói về Mạc Tiếu Trúc.
Ân Tịch Ly đọc sách rất rộng, thích sách sử nhất, các loại quan sử, dã sử đã xem không biết bao nhiêu, sắp tiếp theo là phong thổ chí, địa lý hiện tượng thiên văn, dân gian truyền kỳ các loại, bằng không thì y dược, vu cổ, Kinh Phật cái gì cũng xem… Duy chỉ có một thứ hắn không thích chính là thi ca từ phú các loại, cảm thấy chẳng có nội dung gì, lặp đi lặp lại có vài kiểu.
Song, Ân Tịch Ly cũng khôn khéo, nhận ra người ở trước mặt có chút tức giận, người này nếu không nằm trong tứ đại tài tử Nhạc Đô, chắc cũng là người thân của tứ đại tài tử đi, liền gật gật đầu, lên tiếng, nói, “ Ừ ”. Rồi bỏ đi tìm sách khác xem.
Sắc mặt Mạc Tiếu Trúc càng thêm khó coi, thư sinh này hoàn toàn không để mắt đến hắn, nhưng vì vị thế của mình nên không tiện phản ứng. Bên cạnh có người bức xúc thay hắn, cư nhiên ngăn Ân Tịch Ly lại, nói, “Thư sinh, ngươi không nhìn được hàng rồi, thơ văn của tài tử thuộc loại hay trong thiên hạ, sao ngươi lại không đọc?”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn mọi người, hỏi, “Các người đều là thư sinh bản địa?”
“Đúng vậy.” Vài thư sinh vỗ ngực, tựa hồ coi chính mình là điểm vẻ vang của Nhạc Đô.
Ân Tịch Ly nghe đến liền lên tinh thần, “Chỉ cho ta tại Nhạc Đô này chỗ nào có thể mua được sách hay đi?”
…
Mọi nguời sững sờ, Quý Tư ở phía sau mỉm cười lắc đầu, thư sinh này, có chút ý tứ.
“Ai, Thư sinh!” Lúc bấy giờ thư quán lão bản cũng đã hơi mất hứng, hỏi Ân Tịch Ly, “Có phải ý ngươi bảo chợ sách này không tốt?”
Ân Tịch Ly nhìn hắn, không nhanh không chậm lắc đầu.
“Sách ở đây không tốt chỗ nào?” Lão bản tức lên, cầm một quyển Quý Tư văn tập, hỏi, “Đây chính là văn tập của Quý Tư đại nhân.”
Ân Tịch Ly hất mặt lên khinh khỉnh, “Thì sao a?”
Tất cả mọi người hít ngược vào một hơi lãnh khí, trong tư tưởng của các thư sinh thông thường, Quý Tư được xem như thánh sống. Nam Cảnh trước đến nay trọng võ khinh văn, võ tướng đều giữ địa vị cao, còn văn nhân lại bị lạnh nhạt, duy chỉ có Quý Tư, bước vào con đường làm quan liền đi lên như diều gặp gió, đảm nhiệm chức vụ Tể Tướng, cả tứ đại gia tộc đối với hắn phải nể mặt đôi ba phần. Văn nhân trong thiên hạ, chăm học khổ đọc chỉ mong có ngày được như Quý Tư, hôm nay, thái độ của Ân Tịch Ly đối với các sáng tác của Quý Tư là có chút khinh thường, đương nhiên khiến mọi người tức giận.
Hạ Vũ từ xa quan sát, thấy Ân Tịch Ly bị người ta vây quanh, đành lắc đầu, tiểu tử này lại gây chuyện thị phi, vừa tính qua đó, bỗng thấy có người đi lên bên cạnh, hình như thấy náo nhiệt nên tò mò muốn xem. Hạ Vũ nhìn thoáng qua, lập tức quay mặt, đưa lưng về phía người nọ, trong lòng tự nhủ…Ai nha, cái này thật sự là nhân duyên vốn không thể triệt tiêu.
Sau lưng hắn là ai? Đương nhiên là Viên Liệt.
Viên Liệt ở xa trông thấy đông đảo mọi người tụ tập, liền đến xem, muốn bảo hộ Quý Tư, đã thấy Quý Tư quay đầu về phía hắn khoát tay, ý bảo hắn__Không sao.
Viên Liệt đứng chờ một bên, hắn cũng nghe được lời Ân Tịch Ly vừa nói, cảm thấy người này hơi ngạo mạn.
“Ngươi nói thử xem, văn tập của thừa tướng có chỗ nào không tốt?” Vài thư sinh mở miệng hỏi Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly không chút do dự, hỏi lại, “Văn tập này, ngoại trừ do Quý Tư viết, còn có chỗ nào hảo?”
…
Mọi người nghẹn lời, đều nhất thời không phản ứng được, Quý Tư ở một bên, sững sờ hỏi, “Người trẻ tuổi, ý ngươi là sao?”
Quý Tư thân ở địa vị cao, ngày thường không thể đi đi lại lại khắp nơi, bởi vậy Nhạc Đô văn nhân chỉ được nghe tiếng chứ chưa thấy người, hơn nữa dung mạo Quý Tư bình dị không nổi bật, đứng trong đám đông này, trông như thể một phu tử nghèo không hơn không kém.
Ân Tịch Ly nhìn người phu tử này, cảm thấy hắn rất thông thạo, nói không chừng hắn biết nhiều thư thị ở Nhạc Đô, giải thích, “Sách này chủ yếu ghi lại những hiểu biết của Quý Tư, thêm vào một chút luận điệu trị quốc mà hắn nghiệm ra được, người trong thiên hạ, mỗi người một ý, cho dù hắn là Quý Tư, ý nghĩa của hắn đối với ta có quan hệ gì đâu? Tại sao ta phải đi thích những gì người khác nghĩ?”
Ân Tịch Ly dứt lời, tất cả mọi người lại vô thức hít thêm 1 hơi lãnh khí, thư sinh này đang nói năng bậy bạ cái gì đây.
“Ha ha”. Quý Tư thế nhưng lại cười ha hả, “Cách nói này thú vị, nếu ý nghĩ của người khác ngươi không quan tâm đến, vậy cổ nhân thánh hiền nghĩ gì, ngươi cũng không quan tâm luôn sao?”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn hắn, ngửa mặt lên trời lo lắng, đang nghĩ có nên phí miệng lưỡi nói chuyện với lão đầu nhi này không, lại nghe Quý Tư cười cười, nói, “Ta biết rõ chỗ bán sách quý hiếm ở Nhạc Đô.”
Ân Tịch Ly nhìn hắn có chút ngờ vực.
Quý Tư nhìn xuyên qua khe hở mặt nạ thấy đôi mắt hắn có vẻ tinh anh, liền cười nói, “Cổ kim thuyền chí khảo, Đốt sứ luận, Dân tộc nhã chí, Thuyết sách, Bảo kính quái đàm, Thủy văn chí ký, Lạc kinh…Những sách này đều bán tại chỗ đó, vô cùng thú vị.”
“Chính là chỗ ta muốn, ở đâu vậy?” Ân Tịch Ly lập tức thanh tỉnh.
“Ngươi nói trước đi, cổ nhân thánh hiền nghĩ gì, ngươi cũng không thèm để ý sao?” Quý Tư hỏi hắn, “Đã thế ngươi còn đọc sách làm gì?”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn Quý Tư, giải thích, “Cổ nhân thánh hiền nói thì ta để ý, có điều không phải nguyên nhân vì họ là cổ nhân thánh hiền. Phải nói rằng, cả một thế hệ người theo chân bọn họ nghĩ gì, mới là cái ta để ý. Bởi vì dựa vào ý nghĩ của bọn họ, ta có thể nhìn thấy được bối cảnh ở thời đại ấy, phong tục của con người khi đó, đời sống của bách tín. Mấu chốt là ta hiện đang cùng Quý Tư sinh sống tại Nam Cảnh quốc, hắn bảo trời mưa hảo, ta lại bảo trời nắng hảo, vì sao ta phải nghe theo hắn?”
“Càn quấy.” Mạc Tiếu Trúc bất bình nói, “Thừa tướng gia nhìn xa trông rộng, đạo lý trị quốc của hắn đều đem phúc lợi đến cho dân chúng Nam Cảnh.”
Ân Tịch Ly lạnh lùng cười một tiếng, “Thừa tướng gia nhìn xa trông rộng hay không, đạo lý trị quốc có đúng không…dân Nam Cảnh hạnh phúc hay không, cái này không dành cho nguời đương thời chúng ta định đoạt, nên để người đời sau bình phẩm. Giống như hôm nay ngươi có thể sống và đứng được ở chỗ này, đều nhờ cha mẹ ngươi vài thập niên trước sinh ra ngươi. Vừa sinh xong, ai biết được ngươi tốt hay không tốt? Còn phải đợi nhiều năm sau xem đức hạnh của ngươi ra sao mới nói được. Nếu đức hạnh của ngươi hơn người, thế nhân tự khắc bảo cha mẹ ngươi hảo. Còn lại nếu đạo đức của ngươi bại hoại thương thiên hại lí (không có tính người), thế nhân tất nhiên sẽ nói cha mẹ ngươi không tốt, đó là đạo lý.”
Mạc Tiếu Trúc há hốc miệng, hồi lâu chưa nói nên được một lời. Ân Tịch Ly miệng mồn lanh lợi, ăn nói sắc sảo, khiến hắn nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào.
Quý Tư lại nhìn Ân Tịch Ly với cặp mắt khác, Nhạc Đô tứ đại tài tử kia đều không đáng nói tới, lập luận của Ân Tịch Ly có cơ sở vững chắc hơn rất nhiều, không dùng thành bại luận anh hùng, chỉ dựa vào cổ kim xét người tài ba. Hắn dùng lịch sử phân tích đức hạnh của người khác, dùng quan điểm của hậu thế đánh giá sự thành bại tốt xấu của một người, có tầm nhìn xa, trí tuệ thông thái!
Viên Liệt đứng một bên, cũng hiểu được thư sinh này nói rất có đạo lý.
Ân Tịch Ly liếc Quý Tư, “A, lão đầu nhi, dẫn đường cho ta đi.”
Quý Tư ngẩn người…lần đầu tiên hắn bị người ta gọi là lão nhân, xem ra phải chăng thư sinh này tuổi còn rất trẻ? “Hảo”, Quý Tư gật gật đầu, định bụng dắt thư sinh này đến vài cửa hàng sách, nhân tiện cùng hắn hảo hảo luận chuyện.
Hai người vừa tính đi, lại nghe bên tai có người nói, “Thật là một thư sinh ngông cuồng, vị thư sinh này hẳn phải tài trí hơn người, học vấn cao thâm, không bằng…chúng ta tỷ thí một chút được không?”
Ân Tịch Ly cùng Quý Tư quay lại, liền nhìn thấy có ba người đi tới, cách ăn mặc đều ra dáng văn sinh công tử, trên tay cầm quạt lông, tiền hô hậu ủng.
Lúc này chợt nghe đến trong đám đông có người hô, “Nhạc Đô tứ đại tài tử đều đến đông đủ a! Được lắm, phải giáo huấn thư sinh ngông cuồng từ nơi khác đến này một chút!”
Ân Tịch Ly nhướn mày, thật là đau đầu, cảm khái, ngày nào mà văn nhân không còn đấu đá nữa mà trở nên hòa hảo với nhau thì tốt biết mấy.
“Thấy thế nào?” một thư sinh cầm đầu đi tới, quan sát Ân Tịch Ly từ trên xuống dưới, cười hỏi, “Bốn người chúng ta cùng tỷ thí một phen.”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn hắn, nói, “Không rảnh.”
…
Mọi người trầm mặc, Ân Tịch Ly xoay người lôi kéo Quý Tư, nói, “ Lão đầu nhi, nhanh nhanh lên, tiệm sách ngươi nói đến có Cổ kim dị chí thảo sao?”
Quý Tư kinh ngạc, sách này ít bán, trong sách ghi lại các chuyện lạ dân gian cổ đại, hắn cũng là từ nhỏ nghe lão phu tử nói mới biết được, không ngờ thư sinh trẻ tuổi kia lại biết đến quyển sách này.
“Khoan đã.” Tứ đại tài tử bị Ân Tịch Ly phớt lờ mặt mũi cảm thấy không cam lòng, “Ngươi không dám tỷ thí sao?”
Ân Tịch Ly thấy phiền, vội thuyết, “Không rảnh a, ta đang vội đi mua sách.”
“A…”Mạc Tiếu Trúc lạnh lùng cười một tiếng, “ Chỉ e là, phải để bọn ta tâm phục, bằng không thì dập đầu tạ tội văn tập của thừa tướng gia rồi ngươi mới được đi.”
Ân Tịch Ly vốn không phải người dễ trêu chọc, vì hắn sốt ruột đi mua sách nên mới không thèm so đo, vừa nghe lời nói của tứ đại tại tử, hắn đứng khựng lại, nheo nheo hai mắt.
“Tỷ thí với các ngươi có gì lợi cho ta?” Ân Tịch Ly hỏi bốn người.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chợt nghe tài tử cầm đầu kia cười ha hả, “Ta hiểu rồi, ngươi muốn đánh cuộc chứ gì? Rất đơn giản, chúng ta lần lượt tỷ thí với ngươi, nếu ngươi thắng, chúng ta dập đầu bái ngươi, nếu ngươi thua thì ngược lại, thấy thế nào?”
Ân Tịch Ly cười cười, “Dập đầu có gì tốt? Cũng không có gì tiện nghi.”
Toàn thể mọi người sững sờ, Mạc Tiếu Trúc hỏi hắn, “Vậy ngươi muốn phải đánh cuộc như thế nào?”
“Ân..” Ân Tịch Ly sờ lên cằm, nói, “Không bằng như vậy đi, nếu các ngươi thua, phải gọi ta bằng cha, từ nay về sau hễ thấy mặt ta đều phải kêu ta là cha.”
…
“Ngươi…” Tứ đại tài tử liếc nhau một cái, đều giận đến nỗi mặt biến sắc, quyết định, “Hảo, nếu ngươi thua cũng phải làm tương tự!”
Ân Tịch Ly cười, “Ân, được thôi, đánh cuộc như thế nào?”
“Đơn giản.” Tài tử cầm đầu kia nói, “Cầm kỳ thư họa, nguyên một đám chúng ta đánh cuộc với ngươi, mỗi người chúng ta thi đấu cá nhân với ngươi, được không?”
Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Được a.”
Quý Tư cảm thấy bận tâm, hỏi Ân Tịch Ly, “Thư sinh, ngươi một mình đấu với bọn họ sao?”
Ân Tịch Ly cười tủm tỉm nhìn hắn, “Lão nhân gia muốn về phe ta sao?”
Quý Tư nhanh chóng lắc đầu, nói, “Nhỡ ta thua thì sao?”
“Không có việc gì.” Ân Tịch Ly vỗ vỗ vai hắn, “Kêu cha thôi mà.”
Đám đông cười vang, Quý Tư bất đắc dĩ thở dài, thư sinh này sao lại nhất chính nhất kinh (nửa chính trực nửa tầm thường) thế này?
“Chúng ta đến cái đình kia tỷ thí a?” Mạc Tiếu Trúc đưa ngón tay chỉ cái đình ở trước cầu cửu khúc.
Ân Tịch Ly vui vẻ gật đầu, đi theo tứ đại tài tử, Quý Tư thấy có vẻ thú vị, nên cũng đi theo xem.
Viên Liệt nhíu mày, thư sinh này, như thế nào lại khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc…lòng đầy nghi hoặc cũng đi theo.
Hạ Vũ khẽ thở dài lắc đầu, cùng mọi người vây quanh quan sát, chỉ có Ân Tịch Ly mới dám đơn thương độc mã đùa bỡn tứ đại tài tử.
“Ai, Tịch Ly.” Hạ Vũ kéo hắn, hỏi, “Ngươi không tính gì sao?”
“Tính cái gì?” Ân Tịch Ly quay đầu nhìn hắn.
“Tính xem có gặp phải sát tinh nữa không?” Hạ Vũ nhắc nhở hắn, “Chợ sách đông người a.”
“Không sợ.” Ân Tịch Ly cười cười khoát tay, nói, “Chỗ chúng ta đi chính là chợ sách, người nọ là võ nhân, sẽ không tới đâu.”
“Làm sao ngươi biết hắn là võ nhân?” Hạ Vũ hỏi, “Ta thấy hắn rất nhã nhặn.”
Ân Tịch Ly cười cười, lắc đầu, “ Thời buổi này, chỉ dựa vào tướng mạo đều không đáng tin cậy, người tướng mạo đàng hoàng nhưng lòng dạ xấu xa, kẻ lôi tha lôi thôi lại hào phóng. Tầm nhìn thiển cận mà lại ra sức tu kiều bổ lộ (sửa sang, chăm chút), giết người phóng hỏa vô số. Trung thần lương tướng thì không thấy đâu, gian thần tiểu nhân nhiều vô số. Cái này gọi là loạn thế ra tà ma, Phật tổ cũng không sao quản hết được.”
Hạ Vũ cười, tháo mặt nạ xuống quăng qua bên cạnh, “Ta đây không mang mặt nạ nữa.”
“Ai!” Ân Tịch Ly cản, nhưng đã muộn, Hạ Vũ nhắm một đứa trong đám tiểu hài nhi đang chơi đùa ném qua, vài tiểu hài nhi chạy tới nhanh chóng giành lấy.
“Ngươi đừng ném a.” Ân Tịch Ly nói, “Chưa nghe qua câu ‘cẩn tắc vô ưu’ sao?”
Hạ Vũ nhún nhún vai, ngắm đám tiểu oa nhi liếc, nói, “Ta đã ném rồi, người muốn thì tự mà đi lấy lại.”
Ân Tịch Ly do dự một chút, xoay mặt nhìn mấy đứa nhỏ, liền gặp tiểu oa nhi đang cầm mặt nạ của Hạ Vũ, giương mắt nhìn hắn… nhìn chằm chằm vào mặt nạ hắn đang đeo.
Ân Tịch Ly nhanh chóng rút lui, xoay người lôi Hạ Vũ đi, “Đấu với tiểu oa nhi không được, không có phần thắng!”
Hai người vừa đi vừa nghe ngóng, cuối cùng đã đến thư thị.
Chợ sách này không được như trong tưởng tượng của Ân Tịch Ly cùng Hạ Vũ, ở đây sách không nhiều lắm, ngược lại người đọc sách thì rất nhiều.
“Di?” Ân Tịch Ly dạo quanh, nhận thấy trong chợ sách có quầy hàng, có đèn lụa màu, có cầu nổi, có đình nghỉ mát, có điều không sạp sách nào số lượng vượt quá trăm bản, sách lại còn giống nhau về nội dung, lịch đại khảo học nổi danh thì không còn lạ gì, mặt khác thêm được chút thi tập của tài tử Nhạc Đô, mà nói đến ở đây là thi tập của Quý Tư.
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Tính sai, tính sai.”
Hạ Vũ cười cười, đi bên cạnh, ngắm màu sắc của đèn ***g treo trên giá.
Ngay lúc đó, Quý Tư dẫn theo Viên Liệt cùng Viên Lạc vào chợ sách.
Viên Liệt vừa vào tới, trông thấy đông đảo văn nhân liền cảm thấy nhức đầu, Viên Lạc đối với kinh, sử, tử, tập so ra thích xem tranh thư pháp hơn, chạy ngay đến quán bán tranh.
Quý Tư một mình thong thả tiến lên phía trước, từng bước từng bước quan sát thư quán, không khỏi thất vọng, sách ở chợ như thế nào mỗi năm lại ít hơn? Ngược lại người mỗi năm một tăng nhiều thêm.
Đi đến bên trong, chợt nghe được vài thư sinh đang giải câu đố ***g đèn, cũng có ngâm thơ tác đối đôi chút, phong cách tầm thường, hữu sắc vô hương.
Quý Tư mất hứng lắc đầu, tính chuẩn bị quay về, chợt nghe bên cạnh có thanh âm truyền đến, “Lão bản, sách ở chợ này chỉ được vài cuốn như vậy sao?”
Quý Tư nghe thanh âm cổ quái, vô thức ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc muốn nhảy dựng lên khi gặp phải một thanh niên thon gầy cao ngất, đang lật qua quyển sách trên tay hỏi chủ tiệm bán sách. Thư sinh này trông dáng người một thân bạch y phong lưu tiêu sái, chỉ là…đang đeo mặt nạ, có chút quái đản.
Cách ăn mặc của thư sinh khiến Quý Tư hứng thú, liền đến đứng cạnh hắn, cũng lật xem vài quyển sách phổ biến của thư quán, nhận thấy nội dung không khác lắm so với sách ở các thư quán khác, có mấy mẫu bài thi của các trạng nguyên trước đây hay Nhạc Đô tứ đại tài tử văn tập, còn lại nhiều nhất là văn tập của chính mình.
Thư quán lão bản nhìn Ân Tịch Ly hỏi, “Vị công tử này, muốn tìm sách của ai?”
Người đeo mặt nạ trước mặt, nghiễm nhiên là Ân Tịch Ly, hắn đã dạo hết cả chợ sách, không thấy quyển nào thuộc dạng hắn muốn, nhân tiện hỏi, “Nhạc Đô là đế đô Nam Cảnh, lẽ ra phải có những thứ hay ho không thấy ở địa phương khác a? Ta chỉ muốn tìm mấy cuốn sách đọc tham khảo thông thường.”
Quý Tư mỉm cười, gật gù, xem ra là người thích xem sách.
“Chẳng hạn như?” Lão bản truy hỏi, “Kinh, sử, tử, tập? Thi từ ca phú? Hay là Diễn Nghĩa Liệt truyện?”
Ân Tịch Ly không được vui, cũng lười nói nhiều với lão bản này, tính ném cuốn sách trên tay lại, bỏ đi. Hắn vốn đang cầm một quyển thi tập của Mạc Tiếu Trúc, thi tập quăng trả lại trên quầy, chợt nghe bên cạnh có người lạnh lùng hỏi, “Vị tiên sinh này, ngươi không thích thơ văn của Mạc Tiếu Trúc sao?”
Ân Tịch Ly quay mặt, liền thấy một nam tử cao gầy đứng cạnh mình, nam tử này mặc một thân áo dài màu thủy lam, khoác thêm bạch sắc sa y, tóc cột tùy tiện, đại khái muốn tạo hình ảnh lãng tử một chút, nhưng dưới mắt Ân Tịch Ly, tóc tai hắn vô cùng bù xù.
Người này cầm một chiếc quạt xếp khung ngà, phe phẩy, phía sau hắn có vài thư sinh áo dài hùa theo, tất cả đều có vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm Ân Tịch Ly.
Quý Tư ở một bên trông thấy, nhận ra nam tử kia là Mạc Tiếu Trúc một trong tứ đại tài tử của Nhạc Đô, thi tập vừa rồi thư sinh đeo mặt nạ cầm chính là tác phẩm của hắn.
Ân Tịch Ly không quen biết nam tử kia, không nhận ra hắn đang nói chuyện với mình, muốn hướng chỗ khác đi xem tiếp, chưa kịp rời bước, đã bị Mạc Tiếu Trúc đưa tay ngăn lại.
Ân Tịch Ly nhìn hắn, Mạc Tiếu Trúc cười, hỏi lại một lần, “Ta hỏi vị huynh đài này, ngươi không thích thi tập của Mạc Tiếu Trúc à?”
Ân Tịch Ly chớp mắt mấy cái, ở sau mặt nạ quan sát hắn từ trên xuống, “Tiểu trư này là ai?”
…
Lời vừa từ miệng Ân Tịch Ly ra, xung quanh liền xôn xao, nhiều thư sinh cảm thấy thư sinh quái đản hiếm thấy này chính là cố ý khiêu khích, người đọc sách trong thiên hạ ai mà không biết đến Nhạc Đô tứ đại tài tử a, thi từ văn tập của bọn họ được xuất bản không ít.
Lại nói tiếp, cũng không phải Ân Tịch Ly cố ý tranh cãi, hắn thực sự chưa hề nghe nói về Mạc Tiếu Trúc.
Ân Tịch Ly đọc sách rất rộng, thích sách sử nhất, các loại quan sử, dã sử đã xem không biết bao nhiêu, sắp tiếp theo là phong thổ chí, địa lý hiện tượng thiên văn, dân gian truyền kỳ các loại, bằng không thì y dược, vu cổ, Kinh Phật cái gì cũng xem… Duy chỉ có một thứ hắn không thích chính là thi ca từ phú các loại, cảm thấy chẳng có nội dung gì, lặp đi lặp lại có vài kiểu.
Song, Ân Tịch Ly cũng khôn khéo, nhận ra người ở trước mặt có chút tức giận, người này nếu không nằm trong tứ đại tài tử Nhạc Đô, chắc cũng là người thân của tứ đại tài tử đi, liền gật gật đầu, lên tiếng, nói, “ Ừ ”. Rồi bỏ đi tìm sách khác xem.
Sắc mặt Mạc Tiếu Trúc càng thêm khó coi, thư sinh này hoàn toàn không để mắt đến hắn, nhưng vì vị thế của mình nên không tiện phản ứng. Bên cạnh có người bức xúc thay hắn, cư nhiên ngăn Ân Tịch Ly lại, nói, “Thư sinh, ngươi không nhìn được hàng rồi, thơ văn của tài tử thuộc loại hay trong thiên hạ, sao ngươi lại không đọc?”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn mọi người, hỏi, “Các người đều là thư sinh bản địa?”
“Đúng vậy.” Vài thư sinh vỗ ngực, tựa hồ coi chính mình là điểm vẻ vang của Nhạc Đô.
Ân Tịch Ly nghe đến liền lên tinh thần, “Chỉ cho ta tại Nhạc Đô này chỗ nào có thể mua được sách hay đi?”
…
Mọi nguời sững sờ, Quý Tư ở phía sau mỉm cười lắc đầu, thư sinh này, có chút ý tứ.
“Ai, Thư sinh!” Lúc bấy giờ thư quán lão bản cũng đã hơi mất hứng, hỏi Ân Tịch Ly, “Có phải ý ngươi bảo chợ sách này không tốt?”
Ân Tịch Ly nhìn hắn, không nhanh không chậm lắc đầu.
“Sách ở đây không tốt chỗ nào?” Lão bản tức lên, cầm một quyển Quý Tư văn tập, hỏi, “Đây chính là văn tập của Quý Tư đại nhân.”
Ân Tịch Ly hất mặt lên khinh khỉnh, “Thì sao a?”
Tất cả mọi người hít ngược vào một hơi lãnh khí, trong tư tưởng của các thư sinh thông thường, Quý Tư được xem như thánh sống. Nam Cảnh trước đến nay trọng võ khinh văn, võ tướng đều giữ địa vị cao, còn văn nhân lại bị lạnh nhạt, duy chỉ có Quý Tư, bước vào con đường làm quan liền đi lên như diều gặp gió, đảm nhiệm chức vụ Tể Tướng, cả tứ đại gia tộc đối với hắn phải nể mặt đôi ba phần. Văn nhân trong thiên hạ, chăm học khổ đọc chỉ mong có ngày được như Quý Tư, hôm nay, thái độ của Ân Tịch Ly đối với các sáng tác của Quý Tư là có chút khinh thường, đương nhiên khiến mọi người tức giận.
Hạ Vũ từ xa quan sát, thấy Ân Tịch Ly bị người ta vây quanh, đành lắc đầu, tiểu tử này lại gây chuyện thị phi, vừa tính qua đó, bỗng thấy có người đi lên bên cạnh, hình như thấy náo nhiệt nên tò mò muốn xem. Hạ Vũ nhìn thoáng qua, lập tức quay mặt, đưa lưng về phía người nọ, trong lòng tự nhủ…Ai nha, cái này thật sự là nhân duyên vốn không thể triệt tiêu.
Sau lưng hắn là ai? Đương nhiên là Viên Liệt.
Viên Liệt ở xa trông thấy đông đảo mọi người tụ tập, liền đến xem, muốn bảo hộ Quý Tư, đã thấy Quý Tư quay đầu về phía hắn khoát tay, ý bảo hắn__Không sao.
Viên Liệt đứng chờ một bên, hắn cũng nghe được lời Ân Tịch Ly vừa nói, cảm thấy người này hơi ngạo mạn.
“Ngươi nói thử xem, văn tập của thừa tướng có chỗ nào không tốt?” Vài thư sinh mở miệng hỏi Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly không chút do dự, hỏi lại, “Văn tập này, ngoại trừ do Quý Tư viết, còn có chỗ nào hảo?”
…
Mọi người nghẹn lời, đều nhất thời không phản ứng được, Quý Tư ở một bên, sững sờ hỏi, “Người trẻ tuổi, ý ngươi là sao?”
Quý Tư thân ở địa vị cao, ngày thường không thể đi đi lại lại khắp nơi, bởi vậy Nhạc Đô văn nhân chỉ được nghe tiếng chứ chưa thấy người, hơn nữa dung mạo Quý Tư bình dị không nổi bật, đứng trong đám đông này, trông như thể một phu tử nghèo không hơn không kém.
Ân Tịch Ly nhìn người phu tử này, cảm thấy hắn rất thông thạo, nói không chừng hắn biết nhiều thư thị ở Nhạc Đô, giải thích, “Sách này chủ yếu ghi lại những hiểu biết của Quý Tư, thêm vào một chút luận điệu trị quốc mà hắn nghiệm ra được, người trong thiên hạ, mỗi người một ý, cho dù hắn là Quý Tư, ý nghĩa của hắn đối với ta có quan hệ gì đâu? Tại sao ta phải đi thích những gì người khác nghĩ?”
Ân Tịch Ly dứt lời, tất cả mọi người lại vô thức hít thêm 1 hơi lãnh khí, thư sinh này đang nói năng bậy bạ cái gì đây.
“Ha ha”. Quý Tư thế nhưng lại cười ha hả, “Cách nói này thú vị, nếu ý nghĩ của người khác ngươi không quan tâm đến, vậy cổ nhân thánh hiền nghĩ gì, ngươi cũng không quan tâm luôn sao?”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn hắn, ngửa mặt lên trời lo lắng, đang nghĩ có nên phí miệng lưỡi nói chuyện với lão đầu nhi này không, lại nghe Quý Tư cười cười, nói, “Ta biết rõ chỗ bán sách quý hiếm ở Nhạc Đô.”
Ân Tịch Ly nhìn hắn có chút ngờ vực.
Quý Tư nhìn xuyên qua khe hở mặt nạ thấy đôi mắt hắn có vẻ tinh anh, liền cười nói, “Cổ kim thuyền chí khảo, Đốt sứ luận, Dân tộc nhã chí, Thuyết sách, Bảo kính quái đàm, Thủy văn chí ký, Lạc kinh…Những sách này đều bán tại chỗ đó, vô cùng thú vị.”
“Chính là chỗ ta muốn, ở đâu vậy?” Ân Tịch Ly lập tức thanh tỉnh.
“Ngươi nói trước đi, cổ nhân thánh hiền nghĩ gì, ngươi cũng không thèm để ý sao?” Quý Tư hỏi hắn, “Đã thế ngươi còn đọc sách làm gì?”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn Quý Tư, giải thích, “Cổ nhân thánh hiền nói thì ta để ý, có điều không phải nguyên nhân vì họ là cổ nhân thánh hiền. Phải nói rằng, cả một thế hệ người theo chân bọn họ nghĩ gì, mới là cái ta để ý. Bởi vì dựa vào ý nghĩ của bọn họ, ta có thể nhìn thấy được bối cảnh ở thời đại ấy, phong tục của con người khi đó, đời sống của bách tín. Mấu chốt là ta hiện đang cùng Quý Tư sinh sống tại Nam Cảnh quốc, hắn bảo trời mưa hảo, ta lại bảo trời nắng hảo, vì sao ta phải nghe theo hắn?”
“Càn quấy.” Mạc Tiếu Trúc bất bình nói, “Thừa tướng gia nhìn xa trông rộng, đạo lý trị quốc của hắn đều đem phúc lợi đến cho dân chúng Nam Cảnh.”
Ân Tịch Ly lạnh lùng cười một tiếng, “Thừa tướng gia nhìn xa trông rộng hay không, đạo lý trị quốc có đúng không…dân Nam Cảnh hạnh phúc hay không, cái này không dành cho nguời đương thời chúng ta định đoạt, nên để người đời sau bình phẩm. Giống như hôm nay ngươi có thể sống và đứng được ở chỗ này, đều nhờ cha mẹ ngươi vài thập niên trước sinh ra ngươi. Vừa sinh xong, ai biết được ngươi tốt hay không tốt? Còn phải đợi nhiều năm sau xem đức hạnh của ngươi ra sao mới nói được. Nếu đức hạnh của ngươi hơn người, thế nhân tự khắc bảo cha mẹ ngươi hảo. Còn lại nếu đạo đức của ngươi bại hoại thương thiên hại lí (không có tính người), thế nhân tất nhiên sẽ nói cha mẹ ngươi không tốt, đó là đạo lý.”
Mạc Tiếu Trúc há hốc miệng, hồi lâu chưa nói nên được một lời. Ân Tịch Ly miệng mồn lanh lợi, ăn nói sắc sảo, khiến hắn nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào.
Quý Tư lại nhìn Ân Tịch Ly với cặp mắt khác, Nhạc Đô tứ đại tài tử kia đều không đáng nói tới, lập luận của Ân Tịch Ly có cơ sở vững chắc hơn rất nhiều, không dùng thành bại luận anh hùng, chỉ dựa vào cổ kim xét người tài ba. Hắn dùng lịch sử phân tích đức hạnh của người khác, dùng quan điểm của hậu thế đánh giá sự thành bại tốt xấu của một người, có tầm nhìn xa, trí tuệ thông thái!
Viên Liệt đứng một bên, cũng hiểu được thư sinh này nói rất có đạo lý.
Ân Tịch Ly liếc Quý Tư, “A, lão đầu nhi, dẫn đường cho ta đi.”
Quý Tư ngẩn người…lần đầu tiên hắn bị người ta gọi là lão nhân, xem ra phải chăng thư sinh này tuổi còn rất trẻ? “Hảo”, Quý Tư gật gật đầu, định bụng dắt thư sinh này đến vài cửa hàng sách, nhân tiện cùng hắn hảo hảo luận chuyện.
Hai người vừa tính đi, lại nghe bên tai có người nói, “Thật là một thư sinh ngông cuồng, vị thư sinh này hẳn phải tài trí hơn người, học vấn cao thâm, không bằng…chúng ta tỷ thí một chút được không?”
Ân Tịch Ly cùng Quý Tư quay lại, liền nhìn thấy có ba người đi tới, cách ăn mặc đều ra dáng văn sinh công tử, trên tay cầm quạt lông, tiền hô hậu ủng.
Lúc này chợt nghe đến trong đám đông có người hô, “Nhạc Đô tứ đại tài tử đều đến đông đủ a! Được lắm, phải giáo huấn thư sinh ngông cuồng từ nơi khác đến này một chút!”
Ân Tịch Ly nhướn mày, thật là đau đầu, cảm khái, ngày nào mà văn nhân không còn đấu đá nữa mà trở nên hòa hảo với nhau thì tốt biết mấy.
“Thấy thế nào?” một thư sinh cầm đầu đi tới, quan sát Ân Tịch Ly từ trên xuống dưới, cười hỏi, “Bốn người chúng ta cùng tỷ thí một phen.”
Ân Tịch Ly nhìn nhìn hắn, nói, “Không rảnh.”
…
Mọi người trầm mặc, Ân Tịch Ly xoay người lôi kéo Quý Tư, nói, “ Lão đầu nhi, nhanh nhanh lên, tiệm sách ngươi nói đến có Cổ kim dị chí thảo sao?”
Quý Tư kinh ngạc, sách này ít bán, trong sách ghi lại các chuyện lạ dân gian cổ đại, hắn cũng là từ nhỏ nghe lão phu tử nói mới biết được, không ngờ thư sinh trẻ tuổi kia lại biết đến quyển sách này.
“Khoan đã.” Tứ đại tài tử bị Ân Tịch Ly phớt lờ mặt mũi cảm thấy không cam lòng, “Ngươi không dám tỷ thí sao?”
Ân Tịch Ly thấy phiền, vội thuyết, “Không rảnh a, ta đang vội đi mua sách.”
“A…”Mạc Tiếu Trúc lạnh lùng cười một tiếng, “ Chỉ e là, phải để bọn ta tâm phục, bằng không thì dập đầu tạ tội văn tập của thừa tướng gia rồi ngươi mới được đi.”
Ân Tịch Ly vốn không phải người dễ trêu chọc, vì hắn sốt ruột đi mua sách nên mới không thèm so đo, vừa nghe lời nói của tứ đại tại tử, hắn đứng khựng lại, nheo nheo hai mắt.
“Tỷ thí với các ngươi có gì lợi cho ta?” Ân Tịch Ly hỏi bốn người.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, chợt nghe tài tử cầm đầu kia cười ha hả, “Ta hiểu rồi, ngươi muốn đánh cuộc chứ gì? Rất đơn giản, chúng ta lần lượt tỷ thí với ngươi, nếu ngươi thắng, chúng ta dập đầu bái ngươi, nếu ngươi thua thì ngược lại, thấy thế nào?”
Ân Tịch Ly cười cười, “Dập đầu có gì tốt? Cũng không có gì tiện nghi.”
Toàn thể mọi người sững sờ, Mạc Tiếu Trúc hỏi hắn, “Vậy ngươi muốn phải đánh cuộc như thế nào?”
“Ân..” Ân Tịch Ly sờ lên cằm, nói, “Không bằng như vậy đi, nếu các ngươi thua, phải gọi ta bằng cha, từ nay về sau hễ thấy mặt ta đều phải kêu ta là cha.”
…
“Ngươi…” Tứ đại tài tử liếc nhau một cái, đều giận đến nỗi mặt biến sắc, quyết định, “Hảo, nếu ngươi thua cũng phải làm tương tự!”
Ân Tịch Ly cười, “Ân, được thôi, đánh cuộc như thế nào?”
“Đơn giản.” Tài tử cầm đầu kia nói, “Cầm kỳ thư họa, nguyên một đám chúng ta đánh cuộc với ngươi, mỗi người chúng ta thi đấu cá nhân với ngươi, được không?”
Ân Tịch Ly gật gật đầu, “Được a.”
Quý Tư cảm thấy bận tâm, hỏi Ân Tịch Ly, “Thư sinh, ngươi một mình đấu với bọn họ sao?”
Ân Tịch Ly cười tủm tỉm nhìn hắn, “Lão nhân gia muốn về phe ta sao?”
Quý Tư nhanh chóng lắc đầu, nói, “Nhỡ ta thua thì sao?”
“Không có việc gì.” Ân Tịch Ly vỗ vỗ vai hắn, “Kêu cha thôi mà.”
Đám đông cười vang, Quý Tư bất đắc dĩ thở dài, thư sinh này sao lại nhất chính nhất kinh (nửa chính trực nửa tầm thường) thế này?
“Chúng ta đến cái đình kia tỷ thí a?” Mạc Tiếu Trúc đưa ngón tay chỉ cái đình ở trước cầu cửu khúc.
Ân Tịch Ly vui vẻ gật đầu, đi theo tứ đại tài tử, Quý Tư thấy có vẻ thú vị, nên cũng đi theo xem.
Viên Liệt nhíu mày, thư sinh này, như thế nào lại khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc…lòng đầy nghi hoặc cũng đi theo.
Hạ Vũ khẽ thở dài lắc đầu, cùng mọi người vây quanh quan sát, chỉ có Ân Tịch Ly mới dám đơn thương độc mã đùa bỡn tứ đại tài tử.
Danh sách chương