Ngày thứ hai Chử Tương sốt đã hoàn toàn khỏi hẳn, y mở mắt ra, cảm thấy còn có chút hôn hôn trầm trầm. Ánh nắng mát dịu xuyên qua cửa sổ, đêm qua có một cơn mưa lớn, sáng sớm nhiệt độ rất thấp, cũng may cái cổ không còn đau nữa, y rúc trong chăn không muốn đứng dậy —— may mà ở cổ đại không cần dậy sớm huấn luyện, cũng không có tuần tra hàng ngày.

Tối hôm qua thật giống như... một giấc mộng dài rất dài, trong mộng có tinh không của y, đồng bạn của y, còn cả cái bộ khống chế trong AI thường xuyên cùng y tranh cãi kia... Còn có cái gì nữa nhỉ? Không nhớ rõ, Chử Tương xoa xoa thái dương có chút căng đau, quyết định không thèm nghĩ nữa.

Chỉ là y hơi động, cửa liền truyền đến âm thanh, Chử Hà Tinh dáo dác liếc mắt nhìn, sau đó nha một tiếng, một lát sau nhanh chóng bưng tới một chậu nước.

"Ca ca, ta pha nước rửa mặt tốt rồi nè!"

"Tiểu Tinh..." Chử Tương mở miệng, âm thanh có chút khàn "Ngươi sao đã lớn như vậy?"

Chử Hà Tinh nói: "Ai nha, mau tới rửa mặt, sau đó ta làm bữa sáng cho ca ca, ta nấu cháo rất ngon đấy. Vị Lam quốc chủ kia vừa mới uống một bát đấy, nếu không phải tối hôm qua hắn mớm thuốc cho ca ca, ta còn lâu mới cho hắn uống!"

"Chờ đã..." Chử Tương lần thứ hai đỡ trán, Lam Giác mớm thuốc cho y? Lam Giác là một quốc chủ ở cổ đại, độ hảo cảm lại dễ dàng xoát lên như vậy sao? Là bug đi! A, kỳ thực cũng coi như hợp lý, dù sao Lam Giác lớn lên ở hoang dã mà, cũng chẳng phải phủ đệ quý tộc lễ giáo nghiêm ngặt, sợ là khi còn bé hắn vẫn cùng đám khất cái* nhỏ ôm nhau lăn qua lăn lại ý chứ.

*ăn mày

Chỉ là, Chử Tương đau đầu mà nghĩ, mình không sốt đến mê sảng đi? Nếu như miệng đầy thuật ngữ chiến đấu thế kỷ 28, có thể bị xem là bệnh tâm thần hay không, hoặc là càng có thể bị xem là quỷ nhập vào người, sau đó lấy dây thừng trói thả trôi sông xem có thể hiện lên cái gì hay không.

Quay đầu nhìn quần áo trên người Chử Hà Tinh, Chử Tương cả kinh nói: "Ngươi cả đêm không ngủ hả!"

Chử Hà Tinh lắc đầu: "Ta ở ngoài cửa ngủ vài giấc rồi."

"Ngươi sao có thể ngủ ở ngoài!"

Chử Hà Tinh nháy mắt mấy cái, vẻ đương nhiên nói: "Ca ca ngươi ngã bệnh nha, ta đương nhiên cần phải chăm sóc ngươi!"

"Ngươi..."

Chử Tương lắc đầu, không nhịn được nặn nặn mặt của bé: "Không cho như vậy, tuổi ta gấp mấy lần ngươi, đâu cần một đứa trẻ như ngươi chăm sóc ta."

Hai đời gộp lại, Chử Tương tự giễu mình là "Nam nhân già", nhưng mà một chút cũng không sai, không kể đến tuổi thọ con người thế kỷ 28 đã kéo dài, thì y cũng bay lượn trong tinh không hai mươi mấy năm.

"Ca ca, ngươi cái gì cũng không cho ta làm, vậy không phải là đem ta nuôi thành con heo nhỏ rồi!" Chử Hà Tinh bĩu môi, "Coi như ngươi không cần ta động phòng, vậy ta có thể chăm sóc sinh hoạt thường ngày của ngươi!"

"Không được." Chử Tương nghiêm túc cực kỳ, tuy rằng vấn đề thay đổi tư tưởng của bé gái phong kiến cần từng bước từng bước mà đến, nhưng bảo y trước cứ chấp nhận coi đứa nhỏ như người hầu là tuyệt đối không thể, "Nếu như ngươi muốn làm gì đó, không bằng ta dạy chữ đọc sách, học toán học thiên văn."

"A?" Chử Hà Tinh nghi ngờ nói, "Nhưng là bé gái không nên học thứ này, tương lai sẽ không có người lấy."

"Nói bậy." Chử Tương chọt trán của bé, lời này ai dám nhận: dám ngay ở trước mặt đội trưởng đội đặc chủng Thiệu Vân nói vậy, tuyệt đối sẽ được trải nghiệm khoái cảm bị băm thành tám mảnh, Chử Tương nhớ tới nhóm chiến hữu của mình, không nhịn được lộ ra nụ cười ấm áp, khiến Chử Hà Tinh nhìn đến sững sờ.

Suy nghĩ một chút, Chử Tương tương đối dịu dàng mà nói: "Tiểu Tinh, không ai có thể lựa chọn xuất thân, nhưng chúng ta có thể lựa chọn sau này ta sẽ thế nào, mà không phải rập khuôn yêu cầu của người khác. Ở chỗ ta, người người đều có cơ hội bình an vui sướng lớn lên, mỗi người cũng có thể trong quá trình trưởng thành lựa chọn mình muốn thành kiểu người gì. Ngươi có thể lựa chọn hoa viên*, cũng có thể lựa chọn tinh không**, bé gái cũng có thể lên chiến trường. Ta biết, hiện tại ở nơi này của chúng ta, rất nhiều người nói với ngươi, ngươi không thể làm cái này, ngươi không thể làm cái kia... Nhưng đó là không đúng, ta không hy vọng thế giới này vĩnh viễn như vậy, thế giới này tất nhiên sẽ không như vậy mãi mãi."

*hoa viên: vườn hoa, ở đây chỉ làm việc ở mặt đất

**tinh không: làm việc trong không gian, aka trên trời

Nhìn biểu tình tỉnh tỉnh mê mê của bé gái, y cố ý nói dối nói: "Nếu không thì ta tới nơi này để làm cái gì?"

Chử Hà Tinh sững sờ, lần đầu nghe được lời nói kinh thế hãi tục vậy, bất quá thiếu nữ lập tức có tự mình lý giải: "Thật sao, ca ca ngươi nói thật chứ? Ân... Đúng nha, ngươi hạ phàm một lần, nếu là không thay đổi được chút gì, làm sao tiếp tục làm tinh quân nữa! Mà phải rồi, trên trời ngoài tinh quân còn có nữ tinh quân nữa đúng không!"

... Thời phong kiến mê tín này vẫn có thể lợi dụng một chút, Chử Tương nghĩ, đội trưởng Thiệu Vân sẽ không để ý cái con nhóc tiểu quỷ bị bệnh trung nhị này.

Cho nên Chử Tương gật đầu: "Dĩ nhiên."

"Oa!" Chử Hà Tinh trở nên hưng phấn.

"Cho nên ngươi có tin ca ca hay không?" Y cười hỏi.

"Ta tin!" Chử Hà Tinh nhảy lên, "Ca ca nói đúng, nếu ta đọc được sách biết được chữ, ta cũng có thể giúp ca ca bớt bận rộn, có đúng hay không? Sau đó, chúng ta còn có thể dạy càng nhiều trẻ em đọc sách biết chữ, làm được thơ rồi thì không còn là đồ chơi cho các quý tộc, có đúng hay không?"

Lúc này, một thanh âm khác ngoài cửa nói: "Đọc sách biết chữ phải học, cưỡi ngựa bắn tên ngươi càng cần học, nếu bản thân ngươi muốn, ta cũng có thể an bài người dạy ngươi."

Lam Giác nhanh chân đi vào cửa, Chử Hà Tinh cả kinh trực tiếp nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt cực kỳ. Bé bây giờ đã biết đây là quân chủ mà ca ca đi theo, địa vị tôn quý, cần phải muốn quỳ xuống mới đúng. Nhưng bé đối với quý tộc vẫn giữ chút tâm tình nhỏ tổng, bĩu môi đứng yên, ai biết Lam Giác dĩ nhiên dùng lực xoa xoa tóc của bé, tiểu cô nương huyên náo trong nháy mắt đỏ mặt.

Chử Tương vội vàng đứng dậy, Lam Giác xoay tay lại liền đem y ấn về.

Hình ảnh người kia hai má đỏ ửng ánh mắt mông lung chợt lóe lên, vì thế hắn hơi có chút lãnh ngạnh mà nói: "Ngươi nằm xuống, đừng để chưa kịp cùng ta hành sự, đã đi đời nhà ma."

... Quân thượng, ngươi có thể nói vài lời may mắn được không? Chử Tương liên tục cười khổ: "Vâng, tạ ơn quân thượng quan tâm." Y tiểu tâm dực dực* nhìn Lam Giác một chút, không phát diện điều gì khác thường từ trên mặt hắn.

*cẩn thận dè dặt

Chỉ là, cái động tác nhỏ này cũng không tránh được đôi mắt Lam Giác, người sốt hồ đồ hẳn là không nhớ rõ tối hôm qua mình rốt cuộc làm gì, chỉ là không yên lòng mà thôi... Nhìn lại lần nữa thì Chử Tương đã khôi phục bộ dáng công tử đoan trang tao nhã, tâm lý khó giải thích được mà nhớ tới ngữ điệu uyển chuyển khi người kia mò gọi một tiếng "Mỹ nhân", quả thực... Tùy tiện như một tên đăng đồ tử*, vậy mà lại khiến người ta cơ hồ không cách nào từ chối y.

*mấy kẻ hay trêu ghẹo trai gái nhà lành

Chử Hà Tinh lúc này nói: "Ta sẽ giám sát ca ca uống thuốc đúng giờ!"

Lam Giác nở nụ cười, lúc cười lên bên trái khóe miệng hắn có một cái lúm đồng tiền nhỏ, dĩ nhiên có vẻ hơi đáng yêu, không phù hợp thân phận uy nghiêm của chủ một quốc gia, cho nên cái nhìn của Chử Hà Tinh đối với hắn trong nháy mắt liền thay đổi.

Hắn nói với cô bé "Ngươi bây giờ quá gầy, luyện võ một chút có thể tăng cường thể chất."

Có lẽ là thái độ Lam Giác quá mức hòa nhã, Chử Hà Tinh không tới hai câu đã không còn xíu khúc mắc nào với thân phận quý tộc của hắn nữa, mà là ánh mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Vậy ca ca ta cũng có thể luyện?"

Lam Giác liếc Chử Tương một cái: "Quá già rồi."

Hơn nữa, lúc uống say y tay nhuyễn chân nhuyễn toàn thân nhuyễn, các bộ phận của hắn đây lúc uống nhiều vẫn có thể va sụp tường, đến lượt người này, cũng chỉ có thể ôm chăn...

Chử Tương: "... Quân thượng nói phải... Bất quá, quân thượng hình như cũng không ngại con gái tập võ?"

Lam Giác nói: "Làm sao không được, mười năm trước, năm ta mười bốn ấy, phụ vương ta trước hy vọng khi lâm chung có thể nhìn thấy người nối nghiệp, ta liền chọn một người thân cận làm Vương phi, nàng đã từng là tiên phong quan* của ta, cùng ta vào sinh ra tử, nguyện ý thay ta chịu nguy hiểm."

*quan dẫn đầu, dùng từ tướng quân có thay được không nhỉ?

Có lẽ bởi vì hoàn cảnh lớn lên, Chử Tương khẳng định cái thời đại này trăm phần trăm sẽ không có thêm một tên Lam Giác thứ hai không hề có quan niệm về thân phận quốc chủ như vậy, phu nhân cư nhiên có thể gọi tới hỗ trợ, cũng là quá khác người ——

Chử Tương trong nháy mắt đầy hứng thú, y nghĩ, Tây Đường quốc chủ Lam Giác đã có một mối hôn sự. Đồng thời, mọi người đều biết, bởi vì Vương phi của hắn là một quả phụ mang theo con riêng, hơn hắn những mười hai tuổi, đứa bé kia chỉ kém Lam Giác có 10 tuổi.

Tại cái thế đạo bây giờ, cưới một quả phụ, hơn nữa nghe nói quả phụ kia xuất thân thấp hèn, ở nhà làm nô bộc huấn luyện chiến mã cho quân đội. Chọn một Vương phi như thế, cái thứ* Lam Giác này cũng ngang với "Không hiểu lễ nhạc văn hóa", cái mũ "Man di" cũng là chặt chẽ vững vàng. Bất quá, chuyện kia đã xảy ra từ rất lâu trước kia, Lam gia còn đang lưu vong mà, coi như muốn cưới vợ là con gái quý tộc, cũng không làm được.

*từ "thứ này" là nguyên văn từ tác giả nhé

"Ta thật tiếc cho Vương phi quá cố." Chử Tương nói, "Đó là một vị nữ trung hào kiệt, monh ngài nén bi thương."

Lam Giác gật gật đầu, đang muốn nói gì đó, Dương Phong ngoài cửa bỗng nhiên xin gặp.

"Quốc chủ, trong nhà gửi tin tức."

Lam Giác nhíu mày lại, nhận lá thư.

"Là tin của thiếu chủ."

Mở phong thư ra, biểu tình Lam Giác nhất thời lạnh lẽo như sương.

Sắc mặt Dương Phong thay đổi, thần sắc sợ hãi thấy quỷ.

—— trên lá thư đó có một cái bàn tay máu.

Đó là do tay của thiếu niên ấn lên, nhìn chữ viết, tuy rằng không tính là quá đẹp mắt, nhưng chẳng hề viết ngoáy, cho nên Chử Tương cho là, cái này bàn tay máu chỉ là biểu thị khẩn cấp, mà không phải thời điểm viết thư tính mạng thật sự bị uy hiếp, chỉ có điều, Lam Giác tựa hồ không bình tĩnh như vậy.

Hắn đọc nhanh như gió, thật nhanh xem xong bức thư.

"Rất tốt." Lam Giác cười lạnh, "Vương thúc cùng Tả tướng quân liên hợp, đem Lam Niệm giam cầm ở trong cung, nỗ lực khi ta trở về chặn giết ta?"

Dương Phong kinh ngạc thốt lên: "Thiếu chủ chẳng phải là nguy hiểm!"

Lam Giác nói: "Không đâu, cái nhóm lão già khốn kiếp này chưa bao giờ thật sự coi Tiểu Niệm hậu nhân của ta, cũng sẽ không cố ý nguy hại tính mạng của nó."

"Quân thượng." Chử Tương bỗng nhiên nói, "Quân thượng từng nói, trong nước thiên tai, hơn nữa thứ cho ta nói thẳng, Tây Đường hoàn cảnh địa lý không quá tốt, quốc khố cũng không đủ, có thể nói, cái chức vị quốc chủ được phong này, vừa bị đủ loại chuyện phiền phức quấy nhiễu, lại còn chẳng ung dung tự tại bằng phú thương kinh thành."

Dương Phong cả giận nói: "Ngươi sao dám —— "

Lam Giác giơ tay lên ngăn hắn lại, gật đầu: "Ngươi nói đúng."

"Quân thượng lúc trước khi đi xa, chẳng lẽ không hề phát hiện, không hề chuẩn bị?"

"Như lời ngươi nói, Tây Đường kỳ thực căn bản không có tiền tài quyền lực gì, cho nên ta quả thực không hề nghĩ tới Vương thúc sẽ có tâm đoạt quyền, cũng không chuẩn bị gì thêm."

"Vậy quân thượng cảm thấy, hắn tại sao bỗng nhiên có tâm đoạt quyền?"

Lam Giác nhíu mày, nhìn Chử Tương.

Vì vậy Chử Tương nói: "Đông Đường quốc chủ bây giờ đã già, không có đến lần Xuân Yến này, có thể trở thành chủ nhân cả Đường quốc, là nguyện vọng từ trước tới nay của hắn, bây giờ, không phải là thời cơ cực tốt?"

Lam Giác: "Ngươi cho rằng Đông Đường đồng ý cho bọn họ chỗ tốt?"

Chử Tương: "Tây Đường cằn cỗi, nắm ở trong tay, làm một quốc chủ khổ cực, kém xa lấy một số tiền lớn rồi ung dung tự tại."

"Cho nên ngươi cho là, đông Đường đồng ý cấp cho Vương thúc một số tiền lớn, hỗ trợ cho hắn?"

"Cũng có thể là lợi dụng." Chử Tương nói, "Nếu Tây Đường bản thân cũng không chân thực hay sắc bén, vậy liền không có khả năng chỉ một Tể Tướng, một Vương thúc chủ biết hưởng phúc lại trù tính chuyện này."

Ngoại trừ có chấp niệm đặc thù, hoặc là... Như Lam Giác vậy, một quân chủ lo nước thương dân, không tham lam phú quý bòn rút Tây Đường.

Dương Phong nói: "Quốc chủ, chúng ta có lập tức trở về cứu viện thiếu chủ hay không?"

"..." Chử Tương không nhịn được muốn mắng người, nhưng may mà, nhịn được, y nỗ lực làm ra tư thái không nhanh không chậm, nói, "Ngươi có bao nhiêu người? Ngươi chỉ nhớ thiếu chủ nguy hiểm, nhưng nguy cơ lần này nhằm vào không phải là thiếu chủ. Thiếu chủ nhà ngươi trăm phương ngàn kế tự viết một bức thư, nhắc nhở ngươi trên đường có lẽ có mai phục, ngươi lại chuẩn bị trực tiếp đưa đầu tới chịu chết?"

Chử Tương ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt, quan văn! Quan văn không thể đàng hoàng làm hậu cần à!

"Tây Đường quốc có bao nhiêu binh mã có thể dùng, ngài là rõ ràng." Y nói.

"Nhưng nếu ta không ở đó, Vương thúc không thể điều động quân đội."

"Không cần quân đội." Chử Tương trả lời, "Ngài mang theo bao nhiêu người?"

Lam Giác bình tĩnh trả lời: "Bề ngoài chỉ dẫn theo Dương Phong lo trái lo phải, âm thầm đi theo có mười người."

"Coi như thân thủ ngài cao siêu, trong tình huống bị mai phục một trăm binh lính bình thường cũng đủ để đối phó ngài đi?" Chử Tương nói, "Cho nên ngài hiện tại tuyệt đối không thể trở về Tây Đường, ngài ở ngoài sáng, chúng ta không biết mai phục cụ thể ở đâu, thậm chí không biết cụ thể là cách thức gì, huống hồ, ngài làm sao biết, bọn họ sẽ không thể hành động ngay tại đô thành này."

Lam Giác nói: "Vậy, theo ngươi chúng ta nên giải quyết thế nào?"

"Chúng ta giải quyết từ đầu nguồn. Quân thượng, Đường quốc phân chia đã quá lâu, đã đến thời điểm hợp nhất lại."

Tác giả có lời muốn nói:

Lam Giác: Ta đã rung động rồi!

Chử Tương: Lúc nào? Ta đã làm gì???

Chử Hà Tinh: Đã đến lúc em gái khởi động debuff huynh khống*!!!

*Nghĩa là: không còn quá cuồng anh trai nữa, hoặc là viẹc cuồng anh trai không còn là buff nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện