Đã từng là một mẫu hạm mà bây giờ chỉ còn dư lại một cây đao, thế nhưng vốn tưởng rằng đối phương đã bị nổ tung ở tinh không, bây giờ gặp lại, bất kể là hạm trưởng hay là mẫu hạm, đều thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng —— không, lệ nóng doanh tròng chỉ có Chử Tương thôi, Tạ Tri Vi không có viền mắt.
"Công trình module được lắp ráp cực kỳ tinh vi, áp suất đầy đủ, khiến tui có thể bảo tồn 80% tư liệu, và 60% tốc độ giải toán của bản thể, bình thường ứng đối hẳn là không vấn đề gì."
Chử Tương thì lại nói: "Vậy là quá đủ rồi, dù là cậu* chỉ có 1% tốc độ giải toán của bản thể, cũng có thể chèn ép tất cả ở thế giới này."
*xưng là "mày" hay "ông" hay "cậu"?
Tạ Tri Vi giải thích: "Sau khi mẫu hạm tự bạo, năng lượng và hố đen nổ tung khiến cho lực hút bạo phát, xuất hiện hiện tượng thời không hỗn loạn, trải qua một khoảng thời gian mà tui không thể dùng tiêu chuẩn thuật toán của ba chiều thời không để tính, nhân cách chính của tui và ý thức kia dời đến bội đao của ông, đao lành lặn cứng rắn, xuyên qua thời không, chạy tới một thế giới tui không biết, lại sau đó, tui bị một tên, mà tui đoán rằng, hẳn là kiếm sư nổi danh nhặt được, hắn không có cách nào mở được sinh vật có hệ thần kinh đơn bào chỉ chấp thuận ông này, cho nên dùng một mảnh gỗ kỳ quái gói tui lại, khiến tui mất nguồn năng lượng, rơi vào trạng thái ngủ đông, trong lúc đó tui không có khái niệm thời gian, mãi đến tận khi, ông rốt cuộc đã tới."
Tạ Tri Vi bình tĩnh mà hồi báo, Chử Tương nhẹ nhàng xoa xoa thân đao Ngân hoàng hậu, vẫn như cũ có thể tưởng tượng ra hình tượng Tạ Tri Vi một cách rõ ràng, cứ việc, thế giới này không cần những hình chiếu kỹ thuật chiến đấu 3D, nhưng Tạ Tri Vi chẳng thay đổi chút nào.
Giọng nói AI vốn nên vững vàng chậm rãi, nhưng giờ khắc này vậy mà lại lộ ra run rẩy khẽ khàng, nó nói: "May là, ông rốt cuộc đã tới."
Tay Chử Tương đặt trên chuôi đao Tạ Tri Vi chậm rãi nắm chặt, trả lời: "Tôi thề với động lực hạt nhân của cậu, hạm còn, người còn."
Bọn họ là chiến hữu thân mật không có khoảng cách, là vẫn cổ chi giao*, sinh mệnh bọn họ gắn kết lẫn nhau trong mọi chiều không gian, giống như những vật chất tối tăm có ở khắp nơi trong vũ trụ, mặc y lấy mắt thường không thể nhận ra, nhưng lực hấp dẫn vĩnh viễn gắn kết vận mệnh của họ, dẫn dắt quỹ đạo của họ, trở thành những ánh sao vĩnh viễn không tắt.
*Vẫn cổ hình như là quay đầu, mình không hiểu lắm thành ngữ này, chắc chỉ quan hệ thân thiết gì gì đó
Một cái hộp nhỏ "cùm cụp" một tiếng bắn ra từ chuôi đao, Tạ Tri Vi nói: "Hạm trưởng, nghiên cứu mới nhất mà Bộ kỹ thuật phát minh ra đã cấy vào nơ-ron thần kinh của nguyên người máy Nano, tuy rằng vẫn đang thí nghiệm, nhưng chỉ có thể dùng tạm thôi. Tui đã kết nối nó với với sóng tín hiệu của tui rồi, hạm trưởng ông tiêm ống thuốc thử này vào trong cơ thể, chúng ta liền có thể khôi phục kênh truyền tin đặc biệt."
"Vậy thật sự là quá tốt, nhưng đáng tiếc tôi không có cách nào xin tăng lương cho Bộ Kỹ thuật được cả." Chử Tương cười rộ lên.
Ở cái thế giới này, nói chuyện với một cây đao thoạt nhìn thực sự quá quỷ dị, hơn nữa, nếu lấy thanh đao biết nói này ra, có lẽ sẽ dọa người của thế giới này phát điên luôn.
Người máy Nano của Bộ Kỹ thuật dùng dòng điện sinh vật làm nguồn năng lượng,miễn là cơ thể còn sống, chúng nó có thể làm việc ổn định, và cấy vào nơ-ron thần kinh của cơ thể gốc mà không dễ dàng thất lạc.
Khi kênh được kích hoạt, trong đầu Chử Tương vang lên âm thanh kích hoạt quen thuộc, mà một giây sau, Tạ Tri Vi kinh ngạc thốt lên át cả tiếng nhắc nhở sau khi kích hoạt thành công:"Quét hình xong rồi... Trời ạ hạm trưởng, tố chất thân thể này của ông là cái món đồ quỷ quái gì vậy?"
"..."
"Hạm trưởng, bây giờ ông ngay cả lính văn nghệ cũng đánh không lại nhỉ!!!" AI rơi vào ghét bỏ xưa nay chưa từng có.
Chử Tương khá là lúng túng, nói: "Tôi rất đã sớm rời khỏi đội đặc chiến, không muốn suốt ngày treo vũ lực ở bên mép nha!"
"Nhưng mà hạm trưởng, ông bây giờ sợ là vặn nắp chai nước khoáng cũng cần người giúp đó!"
"... Có thể đừng đâm chỗ đau của tôi hay không, cảm ơn." Hơn nữa, thế giới này không có nước khoáng đóng chai! Tạ Tri Vi không bỏ qua: "Hạm trưởng, bộ dáng này của ông căn bản không có cách nào làm công!"
(=)))), chuẩn quá chuẩn)
Chử Tương xì một tiếng: "Đã là gay rồi không nằm xuống hưởng thụ thì quá là thiệt thòi... Không đúng, Tạ Tri Vi, cậu có muốn tôi dọn dẹp hết đống sách hoàng văn mà cậu giấu hay không?"
Không còn cách nào, thân thể này của Chử Tương đã ngoài hai mươi, căn cơ đã sớm là bộ dáng này, không có cách nào sửa đổi, mà những năm này, trong giới quý tộc Thiên Diễn thành ưa chuộng kiểu quý công tử văn nhược như thế, người đọc sách nếu mọc ra hai bắp tay to như cái đầu, là liền bị xa lánh. Trái đất thời Trung cổ Châu Âu cũng đã từng ưa chuộng kiểu thẩm mỹ quá quỷ dị —— quý tộc cố ý tạo cảm giác như bị bệnh lao phổi, bởi vì họ cho là ho ra máu lại thêm sắc mặt tái nhợt là một kiểu biểu tượng cho giới quý tộc. Chử Tương hiện tại rất vui mừng, may là nơi này không có tấp tục cố ý giả bị bệnh để thể hiện thân phận thế kia, nếu không, quả là phát khóc luôn.
"Được rồi Tri Vi, lại đây, lưu danh sách này cái coi."
Rốt cục không cần tự mình cõng đồ nữa rồi!
Tạ Tri Vi bất đắc dĩ lưu trữ tín hiệu văn bản trong hệ thần kinh thị giác của Chử Tương, trong thời gian thiết lập kết nối, Tạ Tri Vi đã chọn lọc toàn bộ tri thức của Chử Tương về cái thế giới này rồi đọc một lượt, mà Chử Tương tin tưởng Tạ Tri Vi, quá trình này vô cùng nhanh gọn, hạm trưởng và trung tâm điều khiển mẫu hạm của y đã từng có vô số lần kết nối thần kinh, ý thức của bọn họ có thể đạt đến độ đồng bộ hoàn mỹ.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Tạ Tri Vi là: "Vậy ra, đây mới là quê hương ban đầu của hạm trưởng?"
"Ừ hứ." Chử Tương nói.
"Hạm trưởng, ông có tính toán gì không?"
Cái vấn đề này...
"Tri Vi, tôi là hạm trưởng Long Tước, chức trách của Long Tước, cậu không nhớ rõ?" Chử Tương vỗ vỗ bao đao, sau đó nói, "Đúng rồi, một lát nữa sẽ có người, cậu quét hình hắn một chút, sau đó nhớ cho hắn một vài quyền hạn sử dụng."
...
Chử Tương không ôn chuyện với Tạ Tri Vi bao lâu, Lam Giác đã trở về.
Dương Phong vội vàng dò hỏi: "Quốc chủ, ngài có được tin tưởng không?"
"Tin tưởng?" Lam Giác nhíu mày.
Chử Tương từ phòng trong đi ra, nói rằng: "Chỉ sợ, không có ai thật sự đặt quân thượng trong mắt."
Lam Giác vươn ngón tay chỉ hắn một cái, ý là ngươi đã đoán đúng.
"Cơ mà, không ai đặt ta vào trong mắt là chuyện tốt, dù sao khi chúng ta không tới sẽ không khiến người khác chú ý. Hoàng đế đồng ý cho nước ta tiền và lương thực cứu tế, thế nhưng..." Lam Giác cười lạnh một tiếng, nếu như có thể thuận lợi đem những lương thực và tiền kia vận chuyển đến được Tây Đường... Chạy hết con đường này, không biết sẽ bị cắt xen nhiều cỡ nào.Y dừng bước, tính toán một chốc: "Đi qua thương đạo phía Nam phải cho bè phái của Đại Hồng Lư lợi ích, cái lão béo kia không có khả năng để ta đem toàn bộ đồ vật của mình đi, Chử tiên sinh, ngươi đàm phán với thích khách thế nào rồi?"
Chỉ thấy Chử Tương bỗng nhiên trịnh trọng hành lễ với hắn, lúc này, hắn để ý thấy trong tay Chử Tương có một vật gì đó dài nhỏ.
Một thanh... Đao? Một thanh đao yêu dị, hắn không nhìn ra được đao kia làm bằng vật liệu gì, bao dao là màu đen, thế nhưng có đồ đằng màu bạc —— trên khắc hình một loài chim nào đó giang cánh bay lên, một cái bản đồ tinh tú kỳ quái, một cái như là... như là vòng hoa nguyệt quế.
Đó là tượng trưng cho thần dực* Long Tước, bức tranh vẽ chín ngôi sao tượng trưng cho hạm đội Bắc Đẩu Cửu tinh của khu tinh tế Hoa Hạ, cành ô-liu tượng trưng cho liên minh của loài người.
*chim thần, nhưng để thuần việt nghe hơi tục:v
"Quân thượng, Chử Tương không phụ nhờ vả." Hai tay y dâng lên cây đao này, quay qua Lam Giác quỳ hai gối xuống đất, "Thích khách Bạch Mặc, cùng với mười tám thủ hạ thiếp khách, ba mươi sáu người gác đêm, bảy tên gián điệp, cùng với gia quyến thêm năm mươi tám người, nguyện đi theo quân thượng, dâng lên Long Tước, nguyện dâng quân thượng lưỡi đao không gì không thể chém được này."
Long Tước!
"Đây là... Long Tước?"
"Quân vương chi nhận, không phải đế hoàng không thể dùng." Chử Tương trả lời.
Lam Giác khẽ cười một tiếng, đưa tay đặt trên chuôi đao, trong nháy mắt da dẻ hắn tiếp xúc với đao đó, toàn bộ thân đao rung động nháy mắt, Lam Giác hơi kinh ngạc, trong tiếng kinh hô của Dương Phong, trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao lạnh lẽo.
Đao rất rất nhẹ, Lam Giác cảm thấy thứ trong tay trọng lượng nhẹ đến không giống một binh khí, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát ý dày đặc mà nghiêm cẩn trên cây đao này, đó là lễ vật tắm máu mà ra, rút ra món vũ khí từng liếm máu, hoàn toàn khác với những món trang sức hoa lệ của đám quý tộc kia, chém qua máu thịt chỉ là thối luyện, chạm đến cái chết chính là công huân, một món vũ khí oai hùng nhất, là khi nó ngang dọc sa trường.
Dương Phong không nhịn được tò mò đưa tay ra, nỗ lực sờ chuôi đao một cái, nhưng mà ——
Đùng đùng!
Một vệt sáng màu xanh lam, Dương Phong oa một tiếng mà kêu thảm, bị văng ra, cả Lam Giác cũng kinh ngạc một chút.
Chỉ có khóe môi Chử Tương khẽ nhếch, thần sắc bất biến, tựa như đang nói ra những lời ôn nhu tâm tình nhấy, y nói:
"Dùng Long Tước phụng bồi quân thượng, chỉ cần quân thượng còn nhớ lời thề ngày đó, Long Tước liền do ngài quyết định, lập đế nghiệp cũng tốt, thành vạn xương khô cũng được, Long Tước chỉ tôn ngài làm quân, nguyện Chân long chính vị, che chở vạn dân, chư thiên tinh hà, vĩnh viễn Trường An."
Lam Giác một tay kéo cổ tay Chử Tương, lực mạnh đến cơ hồ bóp nát xương cổ tay của y.
Hắn nói: "Ta lập lời thể với Long Tước."
Hắn nói, bỗng nhiên nắm chặt lưỡi dao, một vệt máu đỏ tươi từ lòng bàn tay lướt xuống, khiến Chử Tương cả kinh nhảy lên.
"Được được được ta tin ta tin rồi!" Chử Tương nói, một tay tóm lấy tay hắn, "Cầm máu mau!"
Y nhìn vết thương Lam Giác, còn Lam Giác kinh ngạc nhìn y, ánh mắt chậm rãi trở nên rừng rực.
...
Thiên Diễn thành đã vào mùa mưa, từ lúc sắc trời dần tối trở đi, sẽ mưa dầm liên miên không dứt, mãi đến tận khi vào đêm, mưa to rào rà, gõ vào trên khung cửa sổ, tạo nên những âm thanh dày đặc mà rung động.
Ngay bên rìa phố lớn Dạ Bộc, có một cái quảng trường nhỏ, thường ngày các hoa khôi sẽ ở chỗ này biểu diễn ca vũ, nhận hoa tươi bình phẩm từ các quý tộc, đêm mưa, phần lớn khách đều lựa chọn ngủ lại Ôn Nhu thôn, mà không đội mưa về nhà, thiết vệ tra xét cũng vì mưa quá lớn mà trì trệ, cho nên, mãi đến tận khi mưa ngớt dần, điều dị thường mới bị phát hiện.
"A a a a a a a a ———————— "
Một tiếng rít gào đủ để kinh động toàn bộ Thiên Diễn thành vang lên.
Một lát sau, Bạch Tĩnh An mang theo thiết vệ chạy tới phố lớn Dạ Bộc, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Ở trên cái quảng trường kia, máu đã bị nước mưa giội rửa đến không còn một chút, thi thể bị dòng nước xối đến trắng bệch. Những thi thể này xộc xệch, gãy vỡ đến khủng bố, da thịt xương cột phân thây, trở thằng những khối thịt trắng khiến mấy quý tộc đi ngang qua xoay người lại không ngừng nôn mửa.
Có người ở trên quảng trường này, dùng thi thể hài cốt ghép lại thành tám chữ:
"Thiên hạ không đạo, giờ lấy thân tuẫn "
(Câu này có ý nghĩa khá quan trọng, nhưng rất tiếc mị không hiểu:)))
"Công trình module được lắp ráp cực kỳ tinh vi, áp suất đầy đủ, khiến tui có thể bảo tồn 80% tư liệu, và 60% tốc độ giải toán của bản thể, bình thường ứng đối hẳn là không vấn đề gì."
Chử Tương thì lại nói: "Vậy là quá đủ rồi, dù là cậu* chỉ có 1% tốc độ giải toán của bản thể, cũng có thể chèn ép tất cả ở thế giới này."
*xưng là "mày" hay "ông" hay "cậu"?
Tạ Tri Vi giải thích: "Sau khi mẫu hạm tự bạo, năng lượng và hố đen nổ tung khiến cho lực hút bạo phát, xuất hiện hiện tượng thời không hỗn loạn, trải qua một khoảng thời gian mà tui không thể dùng tiêu chuẩn thuật toán của ba chiều thời không để tính, nhân cách chính của tui và ý thức kia dời đến bội đao của ông, đao lành lặn cứng rắn, xuyên qua thời không, chạy tới một thế giới tui không biết, lại sau đó, tui bị một tên, mà tui đoán rằng, hẳn là kiếm sư nổi danh nhặt được, hắn không có cách nào mở được sinh vật có hệ thần kinh đơn bào chỉ chấp thuận ông này, cho nên dùng một mảnh gỗ kỳ quái gói tui lại, khiến tui mất nguồn năng lượng, rơi vào trạng thái ngủ đông, trong lúc đó tui không có khái niệm thời gian, mãi đến tận khi, ông rốt cuộc đã tới."
Tạ Tri Vi bình tĩnh mà hồi báo, Chử Tương nhẹ nhàng xoa xoa thân đao Ngân hoàng hậu, vẫn như cũ có thể tưởng tượng ra hình tượng Tạ Tri Vi một cách rõ ràng, cứ việc, thế giới này không cần những hình chiếu kỹ thuật chiến đấu 3D, nhưng Tạ Tri Vi chẳng thay đổi chút nào.
Giọng nói AI vốn nên vững vàng chậm rãi, nhưng giờ khắc này vậy mà lại lộ ra run rẩy khẽ khàng, nó nói: "May là, ông rốt cuộc đã tới."
Tay Chử Tương đặt trên chuôi đao Tạ Tri Vi chậm rãi nắm chặt, trả lời: "Tôi thề với động lực hạt nhân của cậu, hạm còn, người còn."
Bọn họ là chiến hữu thân mật không có khoảng cách, là vẫn cổ chi giao*, sinh mệnh bọn họ gắn kết lẫn nhau trong mọi chiều không gian, giống như những vật chất tối tăm có ở khắp nơi trong vũ trụ, mặc y lấy mắt thường không thể nhận ra, nhưng lực hấp dẫn vĩnh viễn gắn kết vận mệnh của họ, dẫn dắt quỹ đạo của họ, trở thành những ánh sao vĩnh viễn không tắt.
*Vẫn cổ hình như là quay đầu, mình không hiểu lắm thành ngữ này, chắc chỉ quan hệ thân thiết gì gì đó
Một cái hộp nhỏ "cùm cụp" một tiếng bắn ra từ chuôi đao, Tạ Tri Vi nói: "Hạm trưởng, nghiên cứu mới nhất mà Bộ kỹ thuật phát minh ra đã cấy vào nơ-ron thần kinh của nguyên người máy Nano, tuy rằng vẫn đang thí nghiệm, nhưng chỉ có thể dùng tạm thôi. Tui đã kết nối nó với với sóng tín hiệu của tui rồi, hạm trưởng ông tiêm ống thuốc thử này vào trong cơ thể, chúng ta liền có thể khôi phục kênh truyền tin đặc biệt."
"Vậy thật sự là quá tốt, nhưng đáng tiếc tôi không có cách nào xin tăng lương cho Bộ Kỹ thuật được cả." Chử Tương cười rộ lên.
Ở cái thế giới này, nói chuyện với một cây đao thoạt nhìn thực sự quá quỷ dị, hơn nữa, nếu lấy thanh đao biết nói này ra, có lẽ sẽ dọa người của thế giới này phát điên luôn.
Người máy Nano của Bộ Kỹ thuật dùng dòng điện sinh vật làm nguồn năng lượng,miễn là cơ thể còn sống, chúng nó có thể làm việc ổn định, và cấy vào nơ-ron thần kinh của cơ thể gốc mà không dễ dàng thất lạc.
Khi kênh được kích hoạt, trong đầu Chử Tương vang lên âm thanh kích hoạt quen thuộc, mà một giây sau, Tạ Tri Vi kinh ngạc thốt lên át cả tiếng nhắc nhở sau khi kích hoạt thành công:"Quét hình xong rồi... Trời ạ hạm trưởng, tố chất thân thể này của ông là cái món đồ quỷ quái gì vậy?"
"..."
"Hạm trưởng, bây giờ ông ngay cả lính văn nghệ cũng đánh không lại nhỉ!!!" AI rơi vào ghét bỏ xưa nay chưa từng có.
Chử Tương khá là lúng túng, nói: "Tôi rất đã sớm rời khỏi đội đặc chiến, không muốn suốt ngày treo vũ lực ở bên mép nha!"
"Nhưng mà hạm trưởng, ông bây giờ sợ là vặn nắp chai nước khoáng cũng cần người giúp đó!"
"... Có thể đừng đâm chỗ đau của tôi hay không, cảm ơn." Hơn nữa, thế giới này không có nước khoáng đóng chai! Tạ Tri Vi không bỏ qua: "Hạm trưởng, bộ dáng này của ông căn bản không có cách nào làm công!"
(=)))), chuẩn quá chuẩn)
Chử Tương xì một tiếng: "Đã là gay rồi không nằm xuống hưởng thụ thì quá là thiệt thòi... Không đúng, Tạ Tri Vi, cậu có muốn tôi dọn dẹp hết đống sách hoàng văn mà cậu giấu hay không?"
Không còn cách nào, thân thể này của Chử Tương đã ngoài hai mươi, căn cơ đã sớm là bộ dáng này, không có cách nào sửa đổi, mà những năm này, trong giới quý tộc Thiên Diễn thành ưa chuộng kiểu quý công tử văn nhược như thế, người đọc sách nếu mọc ra hai bắp tay to như cái đầu, là liền bị xa lánh. Trái đất thời Trung cổ Châu Âu cũng đã từng ưa chuộng kiểu thẩm mỹ quá quỷ dị —— quý tộc cố ý tạo cảm giác như bị bệnh lao phổi, bởi vì họ cho là ho ra máu lại thêm sắc mặt tái nhợt là một kiểu biểu tượng cho giới quý tộc. Chử Tương hiện tại rất vui mừng, may là nơi này không có tấp tục cố ý giả bị bệnh để thể hiện thân phận thế kia, nếu không, quả là phát khóc luôn.
"Được rồi Tri Vi, lại đây, lưu danh sách này cái coi."
Rốt cục không cần tự mình cõng đồ nữa rồi!
Tạ Tri Vi bất đắc dĩ lưu trữ tín hiệu văn bản trong hệ thần kinh thị giác của Chử Tương, trong thời gian thiết lập kết nối, Tạ Tri Vi đã chọn lọc toàn bộ tri thức của Chử Tương về cái thế giới này rồi đọc một lượt, mà Chử Tương tin tưởng Tạ Tri Vi, quá trình này vô cùng nhanh gọn, hạm trưởng và trung tâm điều khiển mẫu hạm của y đã từng có vô số lần kết nối thần kinh, ý thức của bọn họ có thể đạt đến độ đồng bộ hoàn mỹ.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Tạ Tri Vi là: "Vậy ra, đây mới là quê hương ban đầu của hạm trưởng?"
"Ừ hứ." Chử Tương nói.
"Hạm trưởng, ông có tính toán gì không?"
Cái vấn đề này...
"Tri Vi, tôi là hạm trưởng Long Tước, chức trách của Long Tước, cậu không nhớ rõ?" Chử Tương vỗ vỗ bao đao, sau đó nói, "Đúng rồi, một lát nữa sẽ có người, cậu quét hình hắn một chút, sau đó nhớ cho hắn một vài quyền hạn sử dụng."
...
Chử Tương không ôn chuyện với Tạ Tri Vi bao lâu, Lam Giác đã trở về.
Dương Phong vội vàng dò hỏi: "Quốc chủ, ngài có được tin tưởng không?"
"Tin tưởng?" Lam Giác nhíu mày.
Chử Tương từ phòng trong đi ra, nói rằng: "Chỉ sợ, không có ai thật sự đặt quân thượng trong mắt."
Lam Giác vươn ngón tay chỉ hắn một cái, ý là ngươi đã đoán đúng.
"Cơ mà, không ai đặt ta vào trong mắt là chuyện tốt, dù sao khi chúng ta không tới sẽ không khiến người khác chú ý. Hoàng đế đồng ý cho nước ta tiền và lương thực cứu tế, thế nhưng..." Lam Giác cười lạnh một tiếng, nếu như có thể thuận lợi đem những lương thực và tiền kia vận chuyển đến được Tây Đường... Chạy hết con đường này, không biết sẽ bị cắt xen nhiều cỡ nào.Y dừng bước, tính toán một chốc: "Đi qua thương đạo phía Nam phải cho bè phái của Đại Hồng Lư lợi ích, cái lão béo kia không có khả năng để ta đem toàn bộ đồ vật của mình đi, Chử tiên sinh, ngươi đàm phán với thích khách thế nào rồi?"
Chỉ thấy Chử Tương bỗng nhiên trịnh trọng hành lễ với hắn, lúc này, hắn để ý thấy trong tay Chử Tương có một vật gì đó dài nhỏ.
Một thanh... Đao? Một thanh đao yêu dị, hắn không nhìn ra được đao kia làm bằng vật liệu gì, bao dao là màu đen, thế nhưng có đồ đằng màu bạc —— trên khắc hình một loài chim nào đó giang cánh bay lên, một cái bản đồ tinh tú kỳ quái, một cái như là... như là vòng hoa nguyệt quế.
Đó là tượng trưng cho thần dực* Long Tước, bức tranh vẽ chín ngôi sao tượng trưng cho hạm đội Bắc Đẩu Cửu tinh của khu tinh tế Hoa Hạ, cành ô-liu tượng trưng cho liên minh của loài người.
*chim thần, nhưng để thuần việt nghe hơi tục:v
"Quân thượng, Chử Tương không phụ nhờ vả." Hai tay y dâng lên cây đao này, quay qua Lam Giác quỳ hai gối xuống đất, "Thích khách Bạch Mặc, cùng với mười tám thủ hạ thiếp khách, ba mươi sáu người gác đêm, bảy tên gián điệp, cùng với gia quyến thêm năm mươi tám người, nguyện đi theo quân thượng, dâng lên Long Tước, nguyện dâng quân thượng lưỡi đao không gì không thể chém được này."
Long Tước!
"Đây là... Long Tước?"
"Quân vương chi nhận, không phải đế hoàng không thể dùng." Chử Tương trả lời.
Lam Giác khẽ cười một tiếng, đưa tay đặt trên chuôi đao, trong nháy mắt da dẻ hắn tiếp xúc với đao đó, toàn bộ thân đao rung động nháy mắt, Lam Giác hơi kinh ngạc, trong tiếng kinh hô của Dương Phong, trường đao ra khỏi vỏ, ánh đao lạnh lẽo.
Đao rất rất nhẹ, Lam Giác cảm thấy thứ trong tay trọng lượng nhẹ đến không giống một binh khí, nhưng hắn có thể cảm nhận được sát ý dày đặc mà nghiêm cẩn trên cây đao này, đó là lễ vật tắm máu mà ra, rút ra món vũ khí từng liếm máu, hoàn toàn khác với những món trang sức hoa lệ của đám quý tộc kia, chém qua máu thịt chỉ là thối luyện, chạm đến cái chết chính là công huân, một món vũ khí oai hùng nhất, là khi nó ngang dọc sa trường.
Dương Phong không nhịn được tò mò đưa tay ra, nỗ lực sờ chuôi đao một cái, nhưng mà ——
Đùng đùng!
Một vệt sáng màu xanh lam, Dương Phong oa một tiếng mà kêu thảm, bị văng ra, cả Lam Giác cũng kinh ngạc một chút.
Chỉ có khóe môi Chử Tương khẽ nhếch, thần sắc bất biến, tựa như đang nói ra những lời ôn nhu tâm tình nhấy, y nói:
"Dùng Long Tước phụng bồi quân thượng, chỉ cần quân thượng còn nhớ lời thề ngày đó, Long Tước liền do ngài quyết định, lập đế nghiệp cũng tốt, thành vạn xương khô cũng được, Long Tước chỉ tôn ngài làm quân, nguyện Chân long chính vị, che chở vạn dân, chư thiên tinh hà, vĩnh viễn Trường An."
Lam Giác một tay kéo cổ tay Chử Tương, lực mạnh đến cơ hồ bóp nát xương cổ tay của y.
Hắn nói: "Ta lập lời thể với Long Tước."
Hắn nói, bỗng nhiên nắm chặt lưỡi dao, một vệt máu đỏ tươi từ lòng bàn tay lướt xuống, khiến Chử Tương cả kinh nhảy lên.
"Được được được ta tin ta tin rồi!" Chử Tương nói, một tay tóm lấy tay hắn, "Cầm máu mau!"
Y nhìn vết thương Lam Giác, còn Lam Giác kinh ngạc nhìn y, ánh mắt chậm rãi trở nên rừng rực.
...
Thiên Diễn thành đã vào mùa mưa, từ lúc sắc trời dần tối trở đi, sẽ mưa dầm liên miên không dứt, mãi đến tận khi vào đêm, mưa to rào rà, gõ vào trên khung cửa sổ, tạo nên những âm thanh dày đặc mà rung động.
Ngay bên rìa phố lớn Dạ Bộc, có một cái quảng trường nhỏ, thường ngày các hoa khôi sẽ ở chỗ này biểu diễn ca vũ, nhận hoa tươi bình phẩm từ các quý tộc, đêm mưa, phần lớn khách đều lựa chọn ngủ lại Ôn Nhu thôn, mà không đội mưa về nhà, thiết vệ tra xét cũng vì mưa quá lớn mà trì trệ, cho nên, mãi đến tận khi mưa ngớt dần, điều dị thường mới bị phát hiện.
"A a a a a a a a ———————— "
Một tiếng rít gào đủ để kinh động toàn bộ Thiên Diễn thành vang lên.
Một lát sau, Bạch Tĩnh An mang theo thiết vệ chạy tới phố lớn Dạ Bộc, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Ở trên cái quảng trường kia, máu đã bị nước mưa giội rửa đến không còn một chút, thi thể bị dòng nước xối đến trắng bệch. Những thi thể này xộc xệch, gãy vỡ đến khủng bố, da thịt xương cột phân thây, trở thằng những khối thịt trắng khiến mấy quý tộc đi ngang qua xoay người lại không ngừng nôn mửa.
Có người ở trên quảng trường này, dùng thi thể hài cốt ghép lại thành tám chữ:
"Thiên hạ không đạo, giờ lấy thân tuẫn "
(Câu này có ý nghĩa khá quan trọng, nhưng rất tiếc mị không hiểu:)))
Danh sách chương