Phòng họp lớn.
Điều hòa thổi vù vù, luồng gió mạnh đến nỗi làm cả chậu cây lan chi treo ở góc tường cũng phải lắc lư.
Cây lan chi trông có vẻ chẳng vội chẳng vàng, nó vươn mình uốn éo, điệu đà yểu điệu, tựa như Triệu Phi Yến tìm được việc ở ‘Thiên Thượng Nhân Gian’, lại giống Phan Kim Liên đời mới vừa trúng mánh đậm sau một phiên livestream... Hướng gió thay đổi, cành lá lan chi ít bị thổi hơn, dáng vẻ cũng trở nên cứng cáp, mạnh mẽ, khác nào Phan An mặt hoa da phấn lượn lờ ngoài phố, lại như Vương Hy Chi say rượu rồi cao hứng... hét mic.
Lưu Cảnh Huy nhận lấy bản báo cáo từ tay Dư Ôn Thư, vừa mở ra đã thấy chi chít toàn những con số và biểu đồ.
Lưu Cảnh Huy lật thẳng đến trang cuối cùng, đập vào mắt là một đoạn: Tổng hợp lại mà nói, có lý do để nghi ngờ Mỏ đồng Hạnh Tử Cốc, cách phía tây thành phố Trường Dương 25km, là địa điểm giấu xác.
Khoảnh khắc ấy, Lưu Cảnh Huy bỗng cảm thấy mình như một cao thủ võ lâm bị tẩu hỏa nhập ma, hai bên thái dương giật đùng đùng đau nhói.
Hầm mỏ Hạnh Tử Cốc nằm trong phạm vi rà soát mà Lưu Cảnh Huy đã vạch ra, ông ta có ấn tượng khá sâu sắc về nó.
Thực tế, trong cuộc họp hôm nay, Lưu Cảnh Huy đã định sắp xếp người đến mỏ đồng Hạnh Tử Cốc. Ông ta tự tin rằng, chỉ cần một vòng rà soát nữa, mình có thể thu hẹp phạm vi từ 25 xuống dưới 10 địa điểm, sau đó, nhiều nhất là đến vòng thứ ba, sẽ khoanh vùng còn ba, tối đa là năm địa điểm. Đến lúc đó, sử dụng thêm chó nghiệp vụ hoặc các biện pháp kỹ thuật khác, khả năng rất cao sẽ tìm ra nơi Đàm Dũng chôn xác.
Đây là một quá trình phá án kiểu "công phá bằng trí tuệ", một ví dụ điển hình của việc dùng tư duy sắc bén để giải quyết vụ án.
Thế nhưng…
Lưu Cảnh Huy nhìn chằm chằm vào tập báo cáo dày cộp trên tay.
Những con số lạnh lùng, những biểu đồ khô khốc ấy, chẳng khác nào mấy tờ phao thi, khiến người ta bực bội.
Từ bao giờ, những thám tử thanh lịch hào hoa đã biến mất đâu hết, thay vào đó toàn là mấy tay khù khờ chỉ biết cắm đầu vào số liệu thế này!
“Cậu nói rõ cái ‘tổng hợp lại mà nói’ của cậu xem nào.” Lưu Cảnh Huy huơ huơ tập báo cáo, không khỏi phải ngước nhìn Giang Viễn một cái.
Giang Viễn không để tâm đến thái độ của Lưu Cảnh Huy, hắn đã bận rộn bao ngày nay, cũng vừa mới nhận được báo cáo, giọng đầy phấn chấn: “Tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện chiếc xe của nghi phạm Đàm Dũng, và thu được kết luận như sau…”
“Xe của nghi phạm là chiếc Pajero đó chứ gì, không phải đã kiểm tra rồi sao? Kiểm tra lần hai dễ bị nhiễm bẩn từ lần một lắm đấy.” Lưu Cảnh Huy ngắt lời Giang Viễn.
“Tôi chủ yếu thu thập vật chứng vi lượng, ở những vị trí cơ bản là không hoặc khó bị nhiễm bẩn.” Giang Viễn đáp.
Lưu Cảnh Huy cười khẩy: “Bộ phận nào mà ‘trinh trắng’ thế kia?”
Trong phòng họp có gần trăm người, lúc này ai nấy đều nghển cổ lắng nghe, vài người bất giác cũng bật cười theo.
Giang Viễn không cười, bình tĩnh nhìn xuống xoáy tóc trên quả đầu bóng lộn của Lưu Cảnh Huy, nói: “Vật chứng đầu tiên được lấy từ lớp sơn thứ ba ở vè trước bên trái của xe nghi phạm. Tôi đoán là do xe đã cán phải đá dăm ven đường, đá văng lên làm trầy vè xe, khiến một lượng nhỏ bột đá găm vào lớp sơn tại đó. Lúc xử lý sau này, nghi phạm đã sơn một lớp mới lên trên, vô tình lại bảo vệ được vật chứng này.”
Lưu Cảnh Huy nghe mà ngớ người, hỏi: “Lớp sơn thứ ba?”
“Đúng vậy, tôi phát hiện chiếc Pajero này của nghi phạm Đàm Dũng có rất nhiều chỗ sơn vá cục bộ, vì vậy, tôi quyết định tách các lớp sơn ở những vị trí có sơn vá ra. Bao gồm lớp sơn bề mặt, lớp giữa, lớp sơn lót, bột trét… Có những xe được vá tới mấy lớp sơn, nó vá bao nhiêu lớp, chúng ta lấy bấy nhiêu lớp. Sau đó, dùng kính hiển vi, tìm vật chứng vi lượng trên từng lớp sơn một.”
Lưu Cảnh Huy nghe mà thấy đau cả đầu, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong óc là: Kiểu này thì chẳng thanh lịch chút nào.
Lúc này, một vị lãnh đạo ngồi cạnh, có chút hiểu biết về khám nghiệm hiện trường, hỏi: “Nhất thiết phải dùng kính hiển vi à? Khối lượng công việc lớn quá, dùng băng dính dán một lượt không được sao?”
“Băng dính thông thường không được, vì chúng ta tìm vật chứng vi lượng, rất nhiều loại chỉ tính bằng miligam, nên keo của băng dính sẽ gây nhiễm bẩn, đến cuối cùng, vật chứng tìm được rất có thể cũng không dùng được.”
“Chuyện này…” Vị lãnh đạo ngồi cạnh nghe mà thấy tê cả da đầu.
Giang Viễn thấy không còn ai hỏi gì nữa, liền nói tiếp: “Trang thứ ba là phần mô tả chi tiết của vật chứng này. Hàm lượng của nó phù hợp với ghi chép về thành phần quặng của mỏ đồng Hạnh Tử Cốc. Vật chứng vi lượng được phân tích tại phòng thí nghiệm vật chứng vi lượng của Sở Công an tỉnh, bằng máy phân tích huỳnh quang mới mua, yêu cầu lượng mẫu thử rất thấp…”
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Viễn thu thập vật chứng vi lượng sau khi nhận được kỹ năng từ hệ thống, vì vậy, mọi quy trình hắn đều làm vô cùng tỉ mỉ.
Lưu Cảnh Huy nghe những thuật ngữ Giang Viễn nói ra, dù có chút mất kiên nhẫn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đáp án hắn đưa ra cực kỳ hấp dẫn.
Suy nghĩ vài giây, Lưu Cảnh Huy đưa tay ra hiệu, nói: “Vậy, cậu phỏng đoán là, khi Đàm Dũng lái xe qua mỏ đồng Hạnh Tử Cốc, bánh xe cán phải đá dăm ven đường, mảnh đá văng lên, thực chất là quặng đá, trúng vào vè trước xe của hắn ta, rồi tình cờ găm vào lớp sơn, hơn nữa, lúc Đàm Dũng sửa xe, lại tình cờ không xử lý kỹ càng, mà chỉ sơn qua loa một lớp cho xong chuyện?”
Giang Viễn im lặng một lát.
Phòng họp với hơn trăm người bỗng trở nên yên lặng lạ thường.
Lúc này, Giang Viễn mới sắp xếp lại ngôn từ, nói: “Xe của Đàm Dũng đã cũ, hơn nữa hắn ta thường xuyên chạy công trình, cho nên, hắn ta sửa xe đều tìm đến những xưởng quen, nhiều chỗ xử lý rất qua loa.”
Tiếp đó, Giang Viễn trả lời câu hỏi thứ hai: “Ven đường ở mỏ đồng Hạnh Tử Cốc đâu đâu cũng là đá dăm, đều là do xe chở quặng trước đây để lại. Những viên lớn chắc đã được dọn sạch, nhưng quặng đá vụn còn lại vẫn rất nhiều, đến hiện trường là có thể thấy ngay.”
Rồi đến câu hỏi thứ ba, Giang Viễn chậm rãi nói: “Mỏ đồng Hạnh Tử Cốc là điểm cuối, không thông đi đâu khác. Cho nên, Đàm Dũng đến mỏ đồng Hạnh Tử Cốc, thì đó hẳn là điểm đến của hắn ta.”
So với tập báo cáo dày cộp, những suy luận đơn giản của Giang Viễn ngược lại khiến Lưu Cảnh Huy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Lưu Cảnh Huy “Ừm” một tiếng, hỏi: “Vậy tại sao cậu lại cho rằng Hạnh Tử Cốc chính là nơi chôn xác?”
“Các hạt quặng ở vật chứng số 3 được lấy từ cửa sau bên phải, nguồn gốc tương tự vật chứng số 1. Sợi thực vật ở vật chứng số 4 trùng khớp với thực vật ở Hạnh Tử Cốc. Đây đều có thể coi là bằng chứng gián tiếp, cho thấy Đàm Dũng đã nhiều lần đến Hạnh Tử Cốc. Ngoài ra, mấy vật chứng này đều xuất hiện từ ba năm trước. Các hạt vi lượng khác tìm thấy trên xe, hoặc là từ bên ngoài thành phố Trường Dương, hoặc là từ công trường làm việc của Đàm Dũng, khả năng là nơi chôn xác tương đối thấp.” Giang Viễn nói chậm lại.
Khi hắn nói được một nửa, Lưu Cảnh Huy thực ra đã công nhận.
Địa điểm chôn xác nhất định phải là nơi hung thủ qua lại nhiều lần, đây là điểm mấu chốt mà ông ta đã xác định từ lâu. Cộng thêm việc mỏ đồng Hạnh Tử Cốc vốn dĩ đã nằm trong phạm vi phán đoán của ông, thật khó nói trong những câu hỏi vừa rồi của ông, có bao nhiêu phần là muốn làm khó Giang Viễn.
Tuy nhiên, phá án vẫn là quan trọng nhất, Lưu Cảnh Huy không thể không cúi đầu đọc báo cáo của Giang Viễn, đến mức tốn không ít thời gian.
Mãi cho đến khi trong phòng họp bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, Lưu Cảnh Huy mới ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, mục tiêu cuộc họp hôm nay sẽ thay đổi một chút, tập trung chủ lực vào mỏ đồng Hạnh Tử Cốc. Sếp Cao, anh sắp xếp một chút nhé?”
Thanh tra Cao cấp bậc Ba Cao Cường đi cùng, mấy ngày nay đều không hé răng nửa lời, tỏ ra kín đáo. Tuy nhiên, được Lưu Cảnh Huy mời, ông cũng không chút ngần ngại, ho khan hai tiếng rồi đứng thẳng dậy nói: “Vậy chúng ta chia làm mấy tổ trước đã…”
Điều hòa thổi vù vù, luồng gió mạnh đến nỗi làm cả chậu cây lan chi treo ở góc tường cũng phải lắc lư.
Cây lan chi trông có vẻ chẳng vội chẳng vàng, nó vươn mình uốn éo, điệu đà yểu điệu, tựa như Triệu Phi Yến tìm được việc ở ‘Thiên Thượng Nhân Gian’, lại giống Phan Kim Liên đời mới vừa trúng mánh đậm sau một phiên livestream... Hướng gió thay đổi, cành lá lan chi ít bị thổi hơn, dáng vẻ cũng trở nên cứng cáp, mạnh mẽ, khác nào Phan An mặt hoa da phấn lượn lờ ngoài phố, lại như Vương Hy Chi say rượu rồi cao hứng... hét mic.
Lưu Cảnh Huy nhận lấy bản báo cáo từ tay Dư Ôn Thư, vừa mở ra đã thấy chi chít toàn những con số và biểu đồ.
Lưu Cảnh Huy lật thẳng đến trang cuối cùng, đập vào mắt là một đoạn: Tổng hợp lại mà nói, có lý do để nghi ngờ Mỏ đồng Hạnh Tử Cốc, cách phía tây thành phố Trường Dương 25km, là địa điểm giấu xác.
Khoảnh khắc ấy, Lưu Cảnh Huy bỗng cảm thấy mình như một cao thủ võ lâm bị tẩu hỏa nhập ma, hai bên thái dương giật đùng đùng đau nhói.
Hầm mỏ Hạnh Tử Cốc nằm trong phạm vi rà soát mà Lưu Cảnh Huy đã vạch ra, ông ta có ấn tượng khá sâu sắc về nó.
Thực tế, trong cuộc họp hôm nay, Lưu Cảnh Huy đã định sắp xếp người đến mỏ đồng Hạnh Tử Cốc. Ông ta tự tin rằng, chỉ cần một vòng rà soát nữa, mình có thể thu hẹp phạm vi từ 25 xuống dưới 10 địa điểm, sau đó, nhiều nhất là đến vòng thứ ba, sẽ khoanh vùng còn ba, tối đa là năm địa điểm. Đến lúc đó, sử dụng thêm chó nghiệp vụ hoặc các biện pháp kỹ thuật khác, khả năng rất cao sẽ tìm ra nơi Đàm Dũng chôn xác.
Đây là một quá trình phá án kiểu "công phá bằng trí tuệ", một ví dụ điển hình của việc dùng tư duy sắc bén để giải quyết vụ án.
Thế nhưng…
Lưu Cảnh Huy nhìn chằm chằm vào tập báo cáo dày cộp trên tay.
Những con số lạnh lùng, những biểu đồ khô khốc ấy, chẳng khác nào mấy tờ phao thi, khiến người ta bực bội.
Từ bao giờ, những thám tử thanh lịch hào hoa đã biến mất đâu hết, thay vào đó toàn là mấy tay khù khờ chỉ biết cắm đầu vào số liệu thế này!
“Cậu nói rõ cái ‘tổng hợp lại mà nói’ của cậu xem nào.” Lưu Cảnh Huy huơ huơ tập báo cáo, không khỏi phải ngước nhìn Giang Viễn một cái.
Giang Viễn không để tâm đến thái độ của Lưu Cảnh Huy, hắn đã bận rộn bao ngày nay, cũng vừa mới nhận được báo cáo, giọng đầy phấn chấn: “Tôi đã tiến hành kiểm tra toàn diện chiếc xe của nghi phạm Đàm Dũng, và thu được kết luận như sau…”
“Xe của nghi phạm là chiếc Pajero đó chứ gì, không phải đã kiểm tra rồi sao? Kiểm tra lần hai dễ bị nhiễm bẩn từ lần một lắm đấy.” Lưu Cảnh Huy ngắt lời Giang Viễn.
“Tôi chủ yếu thu thập vật chứng vi lượng, ở những vị trí cơ bản là không hoặc khó bị nhiễm bẩn.” Giang Viễn đáp.
Lưu Cảnh Huy cười khẩy: “Bộ phận nào mà ‘trinh trắng’ thế kia?”
Trong phòng họp có gần trăm người, lúc này ai nấy đều nghển cổ lắng nghe, vài người bất giác cũng bật cười theo.
Giang Viễn không cười, bình tĩnh nhìn xuống xoáy tóc trên quả đầu bóng lộn của Lưu Cảnh Huy, nói: “Vật chứng đầu tiên được lấy từ lớp sơn thứ ba ở vè trước bên trái của xe nghi phạm. Tôi đoán là do xe đã cán phải đá dăm ven đường, đá văng lên làm trầy vè xe, khiến một lượng nhỏ bột đá găm vào lớp sơn tại đó. Lúc xử lý sau này, nghi phạm đã sơn một lớp mới lên trên, vô tình lại bảo vệ được vật chứng này.”
Lưu Cảnh Huy nghe mà ngớ người, hỏi: “Lớp sơn thứ ba?”
“Đúng vậy, tôi phát hiện chiếc Pajero này của nghi phạm Đàm Dũng có rất nhiều chỗ sơn vá cục bộ, vì vậy, tôi quyết định tách các lớp sơn ở những vị trí có sơn vá ra. Bao gồm lớp sơn bề mặt, lớp giữa, lớp sơn lót, bột trét… Có những xe được vá tới mấy lớp sơn, nó vá bao nhiêu lớp, chúng ta lấy bấy nhiêu lớp. Sau đó, dùng kính hiển vi, tìm vật chứng vi lượng trên từng lớp sơn một.”
Lưu Cảnh Huy nghe mà thấy đau cả đầu, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong óc là: Kiểu này thì chẳng thanh lịch chút nào.
Lúc này, một vị lãnh đạo ngồi cạnh, có chút hiểu biết về khám nghiệm hiện trường, hỏi: “Nhất thiết phải dùng kính hiển vi à? Khối lượng công việc lớn quá, dùng băng dính dán một lượt không được sao?”
“Băng dính thông thường không được, vì chúng ta tìm vật chứng vi lượng, rất nhiều loại chỉ tính bằng miligam, nên keo của băng dính sẽ gây nhiễm bẩn, đến cuối cùng, vật chứng tìm được rất có thể cũng không dùng được.”
“Chuyện này…” Vị lãnh đạo ngồi cạnh nghe mà thấy tê cả da đầu.
Giang Viễn thấy không còn ai hỏi gì nữa, liền nói tiếp: “Trang thứ ba là phần mô tả chi tiết của vật chứng này. Hàm lượng của nó phù hợp với ghi chép về thành phần quặng của mỏ đồng Hạnh Tử Cốc. Vật chứng vi lượng được phân tích tại phòng thí nghiệm vật chứng vi lượng của Sở Công an tỉnh, bằng máy phân tích huỳnh quang mới mua, yêu cầu lượng mẫu thử rất thấp…”
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Viễn thu thập vật chứng vi lượng sau khi nhận được kỹ năng từ hệ thống, vì vậy, mọi quy trình hắn đều làm vô cùng tỉ mỉ.
Lưu Cảnh Huy nghe những thuật ngữ Giang Viễn nói ra, dù có chút mất kiên nhẫn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, đáp án hắn đưa ra cực kỳ hấp dẫn.
Suy nghĩ vài giây, Lưu Cảnh Huy đưa tay ra hiệu, nói: “Vậy, cậu phỏng đoán là, khi Đàm Dũng lái xe qua mỏ đồng Hạnh Tử Cốc, bánh xe cán phải đá dăm ven đường, mảnh đá văng lên, thực chất là quặng đá, trúng vào vè trước xe của hắn ta, rồi tình cờ găm vào lớp sơn, hơn nữa, lúc Đàm Dũng sửa xe, lại tình cờ không xử lý kỹ càng, mà chỉ sơn qua loa một lớp cho xong chuyện?”
Giang Viễn im lặng một lát.
Phòng họp với hơn trăm người bỗng trở nên yên lặng lạ thường.
Lúc này, Giang Viễn mới sắp xếp lại ngôn từ, nói: “Xe của Đàm Dũng đã cũ, hơn nữa hắn ta thường xuyên chạy công trình, cho nên, hắn ta sửa xe đều tìm đến những xưởng quen, nhiều chỗ xử lý rất qua loa.”
Tiếp đó, Giang Viễn trả lời câu hỏi thứ hai: “Ven đường ở mỏ đồng Hạnh Tử Cốc đâu đâu cũng là đá dăm, đều là do xe chở quặng trước đây để lại. Những viên lớn chắc đã được dọn sạch, nhưng quặng đá vụn còn lại vẫn rất nhiều, đến hiện trường là có thể thấy ngay.”
Rồi đến câu hỏi thứ ba, Giang Viễn chậm rãi nói: “Mỏ đồng Hạnh Tử Cốc là điểm cuối, không thông đi đâu khác. Cho nên, Đàm Dũng đến mỏ đồng Hạnh Tử Cốc, thì đó hẳn là điểm đến của hắn ta.”
So với tập báo cáo dày cộp, những suy luận đơn giản của Giang Viễn ngược lại khiến Lưu Cảnh Huy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Lưu Cảnh Huy “Ừm” một tiếng, hỏi: “Vậy tại sao cậu lại cho rằng Hạnh Tử Cốc chính là nơi chôn xác?”
“Các hạt quặng ở vật chứng số 3 được lấy từ cửa sau bên phải, nguồn gốc tương tự vật chứng số 1. Sợi thực vật ở vật chứng số 4 trùng khớp với thực vật ở Hạnh Tử Cốc. Đây đều có thể coi là bằng chứng gián tiếp, cho thấy Đàm Dũng đã nhiều lần đến Hạnh Tử Cốc. Ngoài ra, mấy vật chứng này đều xuất hiện từ ba năm trước. Các hạt vi lượng khác tìm thấy trên xe, hoặc là từ bên ngoài thành phố Trường Dương, hoặc là từ công trường làm việc của Đàm Dũng, khả năng là nơi chôn xác tương đối thấp.” Giang Viễn nói chậm lại.
Khi hắn nói được một nửa, Lưu Cảnh Huy thực ra đã công nhận.
Địa điểm chôn xác nhất định phải là nơi hung thủ qua lại nhiều lần, đây là điểm mấu chốt mà ông ta đã xác định từ lâu. Cộng thêm việc mỏ đồng Hạnh Tử Cốc vốn dĩ đã nằm trong phạm vi phán đoán của ông, thật khó nói trong những câu hỏi vừa rồi của ông, có bao nhiêu phần là muốn làm khó Giang Viễn.
Tuy nhiên, phá án vẫn là quan trọng nhất, Lưu Cảnh Huy không thể không cúi đầu đọc báo cáo của Giang Viễn, đến mức tốn không ít thời gian.
Mãi cho đến khi trong phòng họp bắt đầu có tiếng xì xào bàn tán, Lưu Cảnh Huy mới ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, mục tiêu cuộc họp hôm nay sẽ thay đổi một chút, tập trung chủ lực vào mỏ đồng Hạnh Tử Cốc. Sếp Cao, anh sắp xếp một chút nhé?”
Thanh tra Cao cấp bậc Ba Cao Cường đi cùng, mấy ngày nay đều không hé răng nửa lời, tỏ ra kín đáo. Tuy nhiên, được Lưu Cảnh Huy mời, ông cũng không chút ngần ngại, ho khan hai tiếng rồi đứng thẳng dậy nói: “Vậy chúng ta chia làm mấy tổ trước đã…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương