Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆95, Phiên ngoại: Lớp 12 Âm Dương (2)
Dãy lớp đen nhánh, toàn thể học sinh quy củ ngồi trong lớp.
Trước mỗi cánh cửa sổ đều lóe lên ánh sáng xanh lục xa thẳm, lại không biết cụ thể là sáng lên từ đâu, ánh sáng xanh lục u ám này không thể soi sáng, ngược lại sẽ đong đưa bên cạnh hắt ra sắc mặt xanh lè của học sinh, hơi thở phà ra toàn là sương trắng rét buốt, không ai dám nhìn nhau, đều ngồi rất nghiêm chỉnh, liều mạng nhìn chằm chằm sách giáo khoa.
Lẹp xẹp, lẹp xẹp, lẹp xẹp...
Âm thanh bước đi như tiếng giày kéo lê trên đất, từ đầu kia hành lang không nhanh không chậm vang lên, mỗi một bước như là giẫm trong lòng học sinh, mãi đến khi nó dừng lại ở cửa, cửa lớp két một tiếng, chậm rãi bị mở ra.
Trái tim của mọi người nhảy lên cổ.
Một bóng người đi vào, mỗi học sinh cứng đờ ngồi trên ghế, hít thở cũng không dám lớn quá. Trường của bọn họ thuộc chế độ nội trú, học kỳ trước bắt đầu xảy ra chuyện kỳ quái, không ít học sinh đã nói với gia đình muốn chuyển trường hoặc về nhà ở, đương nhiên, phần lớn sẽ bị phụ huynh tinh anh la rầy.
Nửa đêm có ma tới bắt con lên lớp? Con đó, có phải là thầy cô nghiêm khắc quá, chán học rồi đúng không?
Các phụ huynh tinh anh không phải hoàn toàn không tin chuyện ma quỷ, dù sao rất nhiều lão tổng đều biết được một bí mật không thể nói —— Hạ gia của Tập đoàn Cẩn Tú tại sao lại đột nhiên nổi lên? Là vì ông tổng đời trước, hiện tại là Hạ tổng tìm cái chết trong tù, đem con trai mình (về sau lực lượng cảnh sát công bố không phải con ruột) làm đồ cúng nuôi tiểu quỷ!
Nhưng, con nói trong trường có ma túm con lên lớp, cái này... ma nào có tinh thần giảng dạy như thế hả, chấp niệm của nó chẳng lẽ là bình xét giáo viên ưu tú à?
Huống chi, dị tượng nửa đêm không phải học sinh nào cũng tham dự, mỗi tối, học sinh bị đánh thức lên lớp sẽ bị tập trung lại ở hai lớp 12A1 và A2, đại đa số học sinh còn lại sẽ ngủ thẳng tới hừng đông, gọi sao cũng không tỉnh.
Đạo trưởng đền Diệu Liên tới xem qua, nói là dị tượng bao trùm cả trường học, nhưng dương khí dồi dào, bát tự nặng hoặc phúc trạch thâm hậu, sẽ không bị kinh động, vì thế chuyện ma đồn thổi lâu như vậy, kỳ thực rất nhiều học sinh chưa gặp được không tin, nghĩ là bạn học của mình áp lực quá lớn mơ thấy ác mộng.
Các học sinh đang ngồi trong lớp lại khóc cũng không dám khóc, lần trước có người không khống chế được rơi nước mắt xuống làm bẩn sách vở và bài thi, hậu quả rất tệ.
Lẹp xẹp, lẹp xẹp.
Tiếng bước chân đi qua mỗi bàn, phát một bài thi sơ sài thô ráp để trống cho bọn họ, vừa nhận được bài thi, các học sinh đã đoán được đây là muốn rèn khả năng làm văn.
Đề bài rất mờ, các học sinh cố gắng mở to mắt ra đọc đề trong căn phòng học tăm tối, đại khái là nói——
"Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện." (Đạo học làm việc lớn là ở chỗ làm rạng ngời cái đức sáng của mình, thương yêu người dân, đạt tới mức vô cùng hoàn thiện.)
Phần lớn các học sinh đã đọc qua một hai câu, đây là câu mở đầu đầu tiên trong tác phẩm kinh điển ( Đại Học ) của Nho gia, không được hết nguyên cuốn thì câu đầu tiên cũng có nghe qua, giống như đại đa số người có thể đọc được câu nhân chi sơ tính bản thiện trong Tam Tự Kinh vậy.
"Kết hợp với thời đại, phân tích, cái gì gọi là đại học."
Học sinh: "???"
Đại học chính là, nơi sẽ tới sau khi thi tuyển sinh. Có thể đáp vậy không? Mọi người muốn khóc, ai có tâm tình suy nghĩ đề bài quái dị này chớ, giáo viên ra đề không chuyên nghiệp tí nào!
Mọi người ngồi tại chỗ ngu ngơ một hồi, tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp đi tới bục giảng phía trước, dừng lại.
Có học sinh lớn mật liếc nhìn cái chân của bóng đen, mượn giày cao gót phán đoán, hình như là giáo viên chủ nhiệm của lớp A5, một nữ cường nhân một năm bốn mùa thích mang giày cao gót trên 10cm.
Nhưng, giáo viên chủ nhiệm lớp A5 rõ ràng là giáo viên sinh vật mà!
Cô giáo dùng giọng điệu cứng nhắc, âm u đầy tử khí, gắn từng chữ một nói: "Đây là, đề, dễ nhất. Không ai, biết làm à?"
Hơi thở rét lạnh đột nhiên ập vào, cửa sổ bắt đầu kết một tầng băng nhũ.
Mọi người cùng giật mình, quơ tay chụp lấy bút, vùi đầu viết, không ai dám để giấy trắng nữa.
Cô giáo cứng ngắc lần lượt đi qua, thỉnh thoảng thò đầu liếc nhìn mặt giấy, nửa ngày sau, cô đứng sau lưng lớp phó thể dục Cát Thiên Thiêm.
"Nét chữ gà bới, tại sao... trong đó còn có, di văn (văn tự nước ngoài)?"
Cát Thiên Thiêm khóc không ra nước mắt, bàn tay cầm bút run rẩy, há miệng muốn trả lời lại cắn vào đầu lưỡi trước, gập ghềnh đáp rằng: "Tại, tại, thành tích tiếng Anh của em rất tốt, giáo viên ngữ văn của em nói, làm văn nhất định phải trích dẫn, trích dẫn danh ngôn của danh nhân, có thể thêm điểm, nếu gặp được câu không thể phiên dịch rõ, viết nguyên văn tiếng Anh, cũng có thể..."
Cô giáo cứng đờ đứng sau lưng cậu ta, Cát Thiên Thiêm có thể cảm giác được một luồng khí lạnh như băng phà vào gáy mình, không tự chủ được thấy mắc tiểu...
"A a a a a a —— cứu mạng!"
Đột nhiên, mọi người, bao gồm cả giáo viên cứng ngắc đều chỉnh tề như một dừng lại, bởi vì tiếng rống to cực kỳ đột ngột này vang lên.
"Cứu mạng! Người đâu, cứu tôi với —— lấy bài thi toán này đi!!!"
Mặt của toàn thể học sinh vặn vẹo —— phí lời, m* kiếp ai không biết là có ma, nhưng tiên sư nó cậu gào khóc thảm thiết như thế, là sợ mình không kích thích được lũ ma này à?
"Thầy thầy thầy giết em đi! Có bản lĩnh thì thầy giết em đi! Em không giải đề toán, em không giải đề toán!!! Cứu mạng————"
Bùm——
Cửa lớp bị phá tan, một thiếu niên lảo đảo xông ra, mang theo cái đầu loạn cào cào, hoảng sợ rít lên: "Cứu mạng! Anh Giang cứu em với! Em không muốn làm đề toán! A a a a a a!"
Mọi người: "..." Đề toán đáng sợ vậy à?
Phương Hiểu Niên đứng ngoài cửa hét to: "Em học ngữ văn, em tới lớp này học ngữ văn! Em không giải đề toán!"
Nói xong, cậu quay đầu, lần thứ hai cao giọng rít lên: "A a a a a a —— có ma!!!"
Mọi người: "..." Lúc này cuối cùng cũng coi như là rít đúng rồi!
"Đù! Cứu mạng! Có... ma ma ma a!" Phương Hiểu Niên ngẩng lên, đã thấy cô giáo sắc mặt tái nhợt như cương thi.
Cả hốc mắt của cô giáo đều là màu đen, khiến cho mắt cô nhìn rất lớn, viền mắt không ngừng chảy máu, quần áo đã bị nhuộm đỏ từ đầu đến chân, nhìn kỹ lại, sẽ thấy đầu của cô rệu rạo dính trên cổ, thỉnh thoảng có thể thấy xương cột sống bị gãy lộ ra, đáng sợ hơn bạn cùng phòng chỉ là ánh mắt lóe lên ánh sáng màu xanh như đeo lens ban nãy nhiều.
Vì thế dưới tầm mắt mọi của người, Phương Hiểu Niên như một con thỏ hoảng sợ, đột nhiên vọt ra ngoài, không quay đầu lại bỏ chạy, trong miệng còn hô to gọi nhỏ:
"Cứu mạng —— có ma —— có ma bắt tui giải đề toán kìa ——"
Toàn thể "giáo viên" đơ một cái, sau đó lẽo đẽo xông ra ngoài, điên cuồng dí theo không tha.
Chừng 3 phút sau, đề bài in trên bài thi trong tay các học sinh biến mất, trong tay bọn họ chỉ còn lại một tờ giấy bị mình viết lung tung thôi, lớp học tối thui, ánh sáng xanh lục không biết rọi từ đâu ra đã biến mất, học sinh dựa sát bên tường run lập cập đứng lên, nhẹ nhàng ấn công tắc.
Tách —— tiếng dòng điện bật sáng đèn chân không khiến không ít học sinh thần hồn nát thần tính nhảy lên.
Nhưng, đèn sáng rồi!
Các học sinh kinh ngạc ló đầu ra, chợt phát hiện không chỉ là đèn lớp học, đèn hành lang cũng sáng lên, đèn đuốc của khu dạy học này lại lần nữa sáng choang, trên mặt mỗi người loang lổ nước mắt, để lại màu trắng bệch vừa sợ hãi xong, mọi người nhìn nhau, kích động vui sướng sống sót sau tai nạn đồng thời bò lên đuôi mày.
"Hôm nay kết thúc rồi?"
"Mới hơn một giờ, không phải chịu đến hừng đông! Cũng không ai bị ma phạt!"
"Chờ đã, vừa nãy có phải là học sinh chuyển trường Phương Hiểu Niên của lớp A1 không? Cậu ấy —— cậu ấy dẫn ma đi rồi?"
Cát Thiên Thiêm kẹp chân đứng dậy, vội la lên: "Cậu ấy bị ma rượt theo sẽ không sao chứ, tụi mình... có nên đi tìm cậu ấy không?"
Lập tức có người phản bác: "Đủ rồi đó Cát Thiên Thiêm, cậu sắp tè ra quần rồi, còn dám rượt theo ma à?"
"Tớ... tớ đâu có tè!"
Cát Thiên Thiêm vội vàng kẹp chân lại ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch lắc đầu lia lịa.
Không hề có điềm báo trước, ngoài cửa bỗng nhiên nhiều ra một bóng người, mọi người sợ đến hít một hơi, lại thấy bóng người đó chậm rãi bước ra dưới ánh đèn lớp học.
Người tới vẫn mặc sơ mi trắng tao nhã ban ngày, chỉ là ban đêm se lạnh, tay áo bị thả xuống, che lại xương cổ tay xinh đẹp.
Thầy Tạ đột nhiên xuất hiện giống như một luồng gió ấm, học sinh trong lớp không khỏi run lập cập, cảm thấy lỗ chân lông mình phà ra cơn rét lạnh, toàn thân ấm dần lên, đèn chân không vốn có chút ảm đạm trong lớp nhìn cũng ấm áp hơn nhiều.
Thầy Tạ một tay đè cửa, một tay vẫy gọi bọn họ, giọng nói nhu hòa: "Khuya quá rồi, muốn học tập cũng phải để ý sức khỏe, mọi người về ký túc xá đi."
Giọng thầy ôn hòa, ngữ khí bình tĩnh, có một sức mạnh không thể chống lại, các học sinh đứng lên, xếp thành một hàng, ngoan ngoãn đi theo thầy.
Thầy Tạ mặc một màu trắng dẫn bọn họ đi xuyên qua sân trường, đưa bọn họ tới dưới ký túc xá, trong quá trình này không có bất cứ bạn học nào nhớ tới sự sợ hãi đối với chuyện ma cả, quay đầu lại, đã xuyên qua hơn một nửa sân trường đen sì rồi, không xảy ra gì hết.
"Lên lầu đi, trở về phòng mình, có một giấc mơ đẹp." Thầy Tạ giơ tay chỉ cầu thang, nữ sinh phía sau thầy mơ hồ nghe được tiếng lục lạc lanh lảnh.
Trên cổ tay thon thả của thầy Tạ đeo một sợi xích màu trắng, trên xích có một cái lục lạc nhỏ cùng màu, loạng choà loạng choạng, rất dễ nghe. Nữ học sinh lặng lẽ liếc nhìn, mặt đỏ.
"Thầy Tạ ngủ ngon!" Các học sinh phất tay chào tạm biệt thầy.
Thầy Tạ đứng dưới lầu, tươi cười tiễn bọn họ.
Một lát sau, một bóng đen xuất hiện bên cạnh cậu.
Tần Phong ló đầu ra nhìn: "Hồn đã đưa về hết rồi à?"
Tạ Kỳ Liên khẽ gật đầu: "Trong tiếng chuông vào học có thần chú chiêu hồn, hồn phách thiên âm, dương hỏa không vượng hoặc là bát tự nhẹ, rất dễ bị gọi hồn đi."
"Bọn nhỏ mười sáu, mười bảy tuổi, tuổi này dương hỏa nên vượng hơn mới đúng."
"Áp lực học tập lớn nghỉ ngơi không tốt đi." Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Hơn nữa, nơi này tụ âm, dương khí có vượng, ở lâu cũng không được."
Tần Phong gật đầu: "Ừm, địa khí bị người sửa đổi, hơn nữa, bọn nhỏ này cũng không biết, hồn phách của bọn họ bị địa khí quấn lấy, hiện tại đã không thể rời khỏi ngôi trường này rồi."
Nửa ngày sau, âm phong trong sân trường gào thét, Tần Phong mới chậm rãi nhớ ra: "Hể, Hiểu Niên chạy đâu rồi?"
Tạ Kỳ Liên đỡ trán: "Cậu ta có phải... quên mất mình cũng là ma?"
"Mấy con người nộm cao cấp trong vụ Tập đoàn Dĩ Lệ lần trước, rất thích hợp để ám, Hạ Cẩn Niên bắt chước làm một tổ, phối hợp với phép thuật, âm sai đi công tác không cần trùm da giấy đơn sơ hành tẩu dương gian nữa." Sắc mặt Tần Phong đen kịt, "Nhưng tôi không ngờ được lá gan này của Phương Hiểu Niên là hết thuốc chữa rồi."
Trong gió mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gào khóc của âm sai xui xẻo nào đó, đáng tiếc không biết đã chạy đi đâu rồi.
Lười tìm, Tạ Kỳ Liên và Tần Phong đồng thời dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ như máu to đùng ở chân trời. Tạ Kỳ Liên híp mắt một cái: "Rất có ý cảnh."
Tần Phong đáp lời: "Không sai."
"Chiều nay anh đi điều tra ngôi trường, phát hiện dị thường gì không?"
Tần Phong chậc một tiếng: "Ờ, phát hiện được. Cả ngôi trường bao phủ quỷ khí, nhưng phòng làm việc của hiệu trưởng, lại sạch sẽ đến bất ngờ, không có gì cả. Có tính là dị thường không?"
○ ○ ○
Phương Hiểu Niên: A a a! Cứu mạng a! Có ma!!!
Ma: A a a! Cứu mạng! Có âm sai a a!!!