Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆81, Tặng cờ thưởng

Lời Tạ Kỳ Liên nói lúc đầu hoàn toàn chính xác —— Tần Phong xác thực cảm thấy mình muốn nổi điên, anh giơ tay lên đè lại trái tim, nghĩ mình có phải chết giả không, bằng không sao lại kích động như vậy?

Tim đập bình bịch! Hận không thể bò thẳng vào gương tại chỗ... Khụ.

Lần đầu tiên khi anh nghe Tạ Kỳ Liên nói mình chết vì chiến, đã não bổ ra không ít tiết mục kiểu như văn thần ngay thẳng chết vì khí tiết, vì quỷ sẽ giữ lại dấu vết nhất định lúc còn sống, anh đã sớm quan sát rồi, hai tay của Tạ Kỳ Liên sạch sành sanh, mềm mại xinh đẹp, đừng nói luyện võ, phỏng chừng cả vật nặng cũng chưa từng cầm.

Nhìn nội dung trong Tiền Duyên Kính, Tần Phong đã đoán đúng, đôi tay đó có thể đánh đàn dưới ánh trăng, có thể thoải mái chấp bút vẽ đan thanh, nhưng anh căn bản không ngờ được, đôi tay đánh đàn vẽ tranh của cậu văn nhân này, trong mấy ngày cuối cùng của cuộc đời, dĩ nhiên vẫn luôn cầm ngân thương.

Chỉ là thời gian quá ngắn, không kịp để lại dấu vết trên người cậu.

Nhưng, như một đóa pháo hoa nổ tung, trong tích tắc nở rộ ngắn ngủi đó, xán lạn, nhiệt liệt, chói mắt.

Liệt hỏa vẫn luôn cháy trên tường thành tàn tạ, tướng quân bạch y ngân giáp đứng đó, lẫm liệt, không hề dao động, cờ xí Uyển Châu Tạ thị sau lưng cậu bay phần phật, tâm tư của đại quân công thành bên dưới đã thay đổi.

Đại quân Hạ Lương tuy rằng vẫn hung hăng xung phong, nhưng đáy mắt các binh sĩ đều có chút sợ hãi cẩn thận giấu đi, thậm chí có mấy người trong số họ bắt đầu dao động —— tấn công Trung Nguyên, sẽ chiếm được vô số ruộng tốt ngàn dặm màu mỡ, phụ nữ nơi đó đều như dòng chảy suối trong, mềm mại ngọt ngào... Nhưng đứng trên tường thành Nhạn Hồi Quan cũng là phụ nữ Trung Nguyên, phụ nữ Trung Nguyên cũng có thể cầm ngân thương nhỏ máu, giữa thi sơn huyết hải, chết cũng không lùi?

Bóng người trên tường thành, quả thật chưa bao giờ lùi bước.

Trận chiến thủ thành đánh tới nước này, chiến thuật chỉ huy đã không quan trọng, thủ thành quân căn bản chỉ là liều mạng chống cự.

Tạ gia tiểu công tử xác thực giống như lời mình đã nói, thông minh, học gì cũng rất nhanh, ít nhất cậu học được bắt chước, cậu có lẽ từng hát khúc ở Kim Lăng, không chỉ bắt chước y như thật giọng nói của nữ tướng quân Tạ Nghiêu, cả thói quen dùng binh của nàng cũng học được đại khái, chỉ cần cậu đứng trên tường thành, bộ ngân giáp bắt mắt ấy chính là phòng tuyến cuối cùng trong lòng mọi người.

Đừng nói kẻ địch, cả thân binh Tạ tướng quân cũng đã nhìn không ra.

Người trên tường thành, chính là thủ tướng Tạ Nghiêu của Nhạn Hồi Quan.

"Thủ tướng Tạ Nghiêu của Nhạn Hồi Quan, ở khi đại quân Hạ Lương đột kích, một mình dẫn binh, bước lên cổng thành, trông coi Nhạn Hồi Quan tám ngày, tướng sĩ thủ quan thấy y đứng trên tường thành, liền quyết đánh đến cùng, chết cũng không hối, nhưng chung quy đạn tận lương tuyệt, hừng đông ngày thứ tám lính địch phá quan trèo lên cổng, trong lúc rối loạn, không biết là ai đã giết vị thủ tướng trẻ tuổi này..."

Tần Phong ung dung quay đầu, thấy Lý đạo trưởng bị anh ghim dưới đất đã bò dậy, anh giơ tay lên, mạch đao nghe gọi bay tới, rơi vào lòng bàn tay anh, không ngừng ong ong.

Tần Phong vỗ sống dao: "Đừng quậy, ta cũng muốn chém, nhưng chỉ là phí sức thôi, tên quỷ tu này không biết dùng bàng môn tà đạo gì, có thể dán ý niệm của mình lên người người khác trong thời gian ngắn, không giống như ám, nói chung có chém chết cũng chỉ là một đạo trưởng pháo hôi, không đả thương được bà ta đâu."

"Lý đạo trưởng" kinh ngạc: "Không sai, cậu cũng không phải mù tịt với phép thuật. Nhưng cậu nhìn ra trò xiếc này của tôi, chẳng lẽ không muốn thử phá giải Tiền Duyên Kính à? Cách thời điểm mấu chốt đã gần lắm rồi đấy."

Tần Phong quay đầu lại, bạch y tướng quân trên tường thành còn sáng ngời chói mắt hơn cả ánh trăng tròn phía chân trời.

"Xác thực không còn bao nhiêu thời gian." Tần Phong buồn bực lấy điện thoại ra, lại bắt đầu điên cuồng chụp ảnh.

Động tác không ra bài không theo lẽ thường này, cả quỷ tu cũng bị nghẹn, một hồi lâu sau miễn cưỡng nói: "Ta nhắc nhở cậu, tử vong sẽ khiến cho trọng thương, hay là nói —— tân nhậm Hắc Vô Thường đại nhân đã thấy rõ bản tính lương bạc vô tình của Bạch tướng quân, chuẩn bị góp sức cho cô?"

Tần Phong không nhanh không chậm, móc một điếu thuốc trong túi ra, cắn trong miệng, mơ hồ nói: "A, tôi vừa mới chết, tôi đương nhiên biết tử vong sẽ mang tới cái gì... Nhưng chân thân của bà không dám tới đây, đạo cơ của tiểu pháo hôi này xem như đã bị tôi phế bỏ, ý niệm của bà giáng lâm trên người hắn, trừ miệng pháo ra, chả làm được gì cả."

Quỷ tu hoàn toàn không giận, trái lại còn vui vẻ cười rộ: "Cậu không phải cũng chỉ có thể dùng đầu lưỡi kích thích ta ư? Cậu không phải không muốn làm gì, mà là cậu căn bản không biết phải làm gì, chỉ có thể đứng nhìn lo lắng suông thôi."

Tiền Duyên Kính, lại thêm một thượng cổ tà thuật không biết là gì, Tần Phong dứt khoát gật đầu —— anh quả thật không làm được gì cả.

Lịch sử không thể thay đổi, khói lửa Nhạn Hồi Quan đốt đến ngày thứ tám, ba ngày trước thủ thành là nữ tướng quân Tạ Nghiêu, năm ngày sau thủ thành... cũng là thủ tướng của Nhạn Hồi Quan, tướng quân Tạ Nghiêu.

Cái tên này hệt như bị máu tươi phác hoạ, mỗi một nét bút, đều là thiên hạ muôn dân.

Đại quân của nước Hạ Lương trèo lên tường thành rách nát, lúc này bọn chúng chợt phát hiện, thủ quân trong thành từ lâu đã dựa theo mệnh lệnh trật tự lui về sau, tập hợp tàn quân, tạo thành từng nhóm chặn đánh trong thành, cản phía sau cho dân chúng rút đi.

Vị bạch y tướng quân ấy thật sự là doạ phá gan bọn chúng, thế nên bọn chúng không hề phát hiện, buổi tối cuối cùng này, tường thành gần như đã rút lui hết, chỉ còn lại bạch y tướng quân mà thôi.

Cậu quá có tính tiêu chí, thế nên quân đội nước Hạ Lương cho rằng, cậu còn ở đây, chủ lực thủ quân vẫn còn ở trong thành dựa vào địa thế chống lại, chờ dùng sức lực cuối cùng đó cắn đứt cổ họng bọn chúng.

Thiên quân vạn mã hoan hô gào thét xông lên tường thành, cho là rốt cục đánh cho đối phương không còn sức phản kháng, lại chỉ nhìn thấy một bạch y tướng quân trường thân lập ngọc ở đó, chỉ một người, đã dám chính diện giao phong cùng mấy vạn hùng binh.

Quân đội Hạ Lương chậm rãi tách ra, chỉ huy sứ khôi ngô bước tới, trong tay cầm một thanh đại đao, tạo thành đối lập rõ ràng với bạch y tướng quân đối diện. Mặc dù áo bào trắng đã dính đầy bụi trần và máu tươi, người nọ vẫn phong quang tễ nguyệt, tao nhã như lưu thương khúc thủy.

"Ngân thương của Uyển Châu Tạ thị, quả nhiên uy danh hiển hách." Chỉ huy sứ âm trầm nói, "Bản tướng bị ngươi cản lại tám ngày, nhưng chung quy, vẫn là bản tướng thắng."

"Phải không?" Bạch y tướng quân cười rộ lên, "Mười vạn thành dân của Nhạn Hồi ta vẫn bình an, ruộng tốt ngàn dặm của Trung Nguyên không khô, huống hồ..."

Giữa bão cát, tiếng kèn lệnh hào hùng kéo dài bỗng nhiên vang lên.

Bạch y tướng quân giảo hoạt cười: "Ngươi không đi được rồi, viện binh đã tới, xuống dưới đó mà mơ thấy mình chiếm lĩnh Trung Nguyên đi."

Là cái bẫy!

—— là người này cố ý thả ra tin đồn, nói triều đình Trung Nguyên vội vàng tranh quyền đoạt lợi, viện quân và tiếp tế không tới được, sau đó lừa gạt đại quân Hạ Lương tiêu hao với mình!

Quân đội nước Hạ Lương kinh hãi, chỉ huy sứ nổi giận, vung thanh đao to đùng của mình lên, đón lưỡi dao, Tạ tướng quân nắm chặt ngân thương, ánh mắt lại nhìn về phương xa.

Cậu không cần nghênh chiến, vì cậu không biết gì về thương pháp cả.

Nhưng cậu thắng.

"Uyển Châu Tạ thị, Tạ Nghiêu——" Giữa tiếng gào thét cực kỳ không cam lòng của chỉ huy sứ, một đao giáng xuống, bạch y nhuốm máu, quân địch điên cuồng xông lên, xé nát ánh trăng chói mắt kia.

Quỷ tu cười rộ: "Không còn kịp rồi."

Tần Phong thở dài, để điện thoại xuống, tiếc nuối quay đầu: "Không kịp rồi."

Quỷ tu: "???"

Mặt kính vỡ òa ra một ánh bạc chói mắt, thanh ngân thương đó bỗng nhiên từ trong hồi ức đâm thủng hư không, vọt tới chỗ "Lý đạo trưởng", Tần Phong nhếch mép nở nụ cười, ăn ý cực kỳ, nắm mạch đao hung hãn xông lên, kim quang quét ngang, cản lại đường lui của "Lý đạo trưởng".

Quỷ tu kinh hãi, thần thức lập tức rời đi, nhưng chuyện xảy ra quá đột nhiên, hai Vô Thường động thủ không hề báo trước, ả bị chậm lại chừng không chấm mấy giây, Ấn Vô Thường đòi mạng đã dính vào thần thức của ả.

"Không cần rượt theo." Tạ Kỳ Liên nhanh nhẹn rơi xuống đất, trong mắt chứa đầy sát khí và ý cười, "Chạy đi, cho ngươi chạy trước 39m."

Tần Phong không hề khách khí cười ha hả.

Sau khi Tạ Kỳ Liên rời đi, Tiền Duyên Kính răng rắc răng rắc vỡ thành bụi phấn, bạch y Vô Thường thu hồi ngân thương, lại đụng vào cơ ngực ngạo nhân của cộng tác nhà mình.

"Nè——" Tạ Kỳ Liên bị đè lại phát ra tiếng kháng nghị yếu ớt, lại bị cộng tác vô tình làm lơ.

Tần Phong ôm chặt Tạ Kỳ Liên, vùi đầu vào tóc cậu, nửa ngày sau, mới than thở rằng: "Tiêu đời rồi, tôi bị cộng tác tốt của mình soái đến tàn phế rồi!"

Tạ Kỳ Liên đánh vào lưng anh: "... Anh... buông tôi ra, eo bị anh bẻ gãy rồi..."

Tần Phong nghe lời buông cậu ra, nhưng vẫn như nâng bảo bối gì đấy, hai tay vòng quanh người Tạ Kỳ Liên, nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, nhìn đến độ Bạch Vô Thường đã quen với sóng to gió lớn cũng đỏ lỗ tai.

Lỗ tai đỏ đến mức sắp rỉ máu, còn có xu thế lan xuống dưới, Tạ Kỳ Liên ho nhẹ một cái, nói sang chuyện khác: "Sao anh phát hiện được?"

"Phát hiện cái gì?" Ánh mắt Tần Phong lóe sáng.

"Phát hiện anh không làm gì tôi cũng không sao." Tạ Kỳ Liên cười rộ lên, "Tôi còn lo lắng anh quan tâm sẽ bị loạn, dùng mấy nắm đấm nhỏ của mình vừa khóc vừa nện lung tung vào gương đấy."

Tần Phong lúc này dùng "nắm đấm nhỏ" của mình nện Tạ Kỳ Liên một cái, chậc một tiếng: "Có gì khó chứ."

Tạ Kỳ Liên nghi ngờ liếc nhìn, Tần Phong lắc đầu cười nói: "Tôi xin khai, ban đầu chỉ có 80% nắm chắc thôi, tôi đã chuẩn bị lỡ mà có gì không đúng, sẽ cưỡng chế xông vào trong gương lôi cậu ra, nhưng tên quỷ tu đó vừa lên tiếng, tôi trái lại có 100% tự tin. Tên quỷ tu đó là bạo quân làm loạn ở nhân gian bị cậu giết, tử vong đối với bà ta, là đả kích, là trừng phạt, là trải nghiệm thất bại sợ phải nghĩ lại, nhưng..."

Đối với Tạ Kỳ Liên mà nói, cậu dùng tên Tạ Nghiêu mà chết, chết rồi tuy không bài vị không lăng mộ, lấy trời đất làm mồ, không ai tế điện, nhưng năm ngày cậu làm Tạ Nghiêu, lại giữ được mười vạn thành dân sau lưng, đập tan dã tâm tàn sát Trung Nguyên của Hạ Lương.

Cho nên giây phút cậu chết, trời ban đại công đức.

Ai nói không người tế điện? Băng tuyết trên đỉnh núi Kỳ Liên tan chảy, là Thiên Đạo cúi đầu rơi lệ cho cậu, bão cát che lấp hài cốt, là mặt đất liễm cốt mặc niệm cho cậu, trăm năm về sau, mỗi một tiếng truy điệu Tạ tướng quân, đều là tưởng niệm tận xương trước mộ phần của cậu.

Sinh tử vô thường, nhưng cậu dùng cái chết của một người, đổi lấy mấy trăm ngàn sinh cơ của Trung Nguyên, cầu người được người, cái chết như vậy, đối với Tạ Kỳ Liên mà nói sao có thể là đả kích thương tổn chứ?

—— thế nên Tần Phong yên tâm thưởng thức, mưu mô lớn hao hết trắc trở tên Tiền Duyên Kính này, cuối cùng hoàn toàn trở thành một bộ phim bom tấn VR, chưa đánh đã tan, căn bản không cần anh làm gì cả.

Cũng không đúng, anh điên cuồng chụp ảnh.

Nhạn Hồi Quan cuối cùng tuy đổ nát, nhưng viện quân lại lần nữa đánh đại quân Hạ Lương về quan ngoại, xây dựng lại công sự phòng ngự, thành dân trở về quê hương, không cần làm lưu dân, phó quan Tạ Nghiêu vẫn luôn che chở thi thể nữ tướng quân, có quân bài làm chứng, bách tính Nhạn Hồi Quan xây dựng khu mộ chung cho các anh liệt đã chết trận.

Không ai biết cái tên Tạ Vận, ngân thương và tiểu công tử phong thái yểu điệu đã cùng nhau biến mất giữa loạn quân.

"Tại sao về sau cậu lại đổi tên thành Tạ Nghiêu?" Tần Phong giơ tay lên, quấn cong lọn tóc đen bên tai Tạ Kỳ Liên.

"Dùng cái tên này, tuy rằng chỉ có năm ngày, nhưng năm ngày đó, tôi lại sống đặc sắc hơn hai mươi phong hoa tuyết nguyệt trước kia nhiều." Tạ Kỳ Liên đoạt lại tóc của mình, trừng Tần Phong một cái.

Tần Phong than: "Đổi lại là tôi, chết được một lần như vậy, tôi có thể ở Địa Phủ nổ mấy ngàn năm, mỗi ngày đè đầu Phương Hiểu Niên bắt viết đồng nhân văn khen mình cho coi, vẫn là cộng tác của tôi khiêm tốn điệu thấp."

Tạ Kỳ Liên hít một hơi: "Miễn, đồng nhân văn Phương Hiểu Niên viết anh cũng dám coi à?"

Nhớ tới mớ văn trước đây Phương Hiểu Niên viết, Tần Phong ớn lạnh: "... Cậu ta hẳn sẽ cho cậu một đoạn ở trên chiến trường dựa vào sắc đẹp mê choáng Man Tộc đại vương, làm Man Tộc đại vương dấy binh xuôi Nam thề muốn đoạt mỹ nhân tướng quân về làm vương phi."

Ánh mắt Tạ Kỳ Liên rét lạnh, nụ cười giả tạo, bóp lấy cổ tay Tần Phong: "Nói đi, có phải anh lén lút đăng ký tài khoản tác giả sau lưng tôi phải không?"

...

Thu đạo trưởng trước hết tỉnh dậy, ông ta mở mắt ra liền sợ hết hồn, Tần tiên sinh vốn tưởng rằng là âm sai bình thường, kết quả lại là Hắc Vô Thường... đang thụi dao vào lưng Lý đạo trưởng hôn mê.

Còn nắm tay của dẫn đội họ Mạnh thuộc đội khảo cổ, ấn dấu vân tay vào cán.

Thu đạo trưởng chậm rãi lộ ra nghi hoặc: "?"

Tần tiên sinh rất bình dị gần gũi, giải thích rằng: "Lát nữa phải báo án, đâu thể nói có ma, không thể làm gì khác hơn là nói dẫn đội họ Mạnh muốn độc chiếm tài sản quốc gia, muốn chia phần với mọi người, nhưng chúng ta không đồng ý, bị ông ta bỏ thuốc mê."

Thu đạo trưởng ra vẻ khiếp sợ: "Vậy... vậy Lý đạo trưởng——"

"Lý đạo trưởng tích cực tham giao chia của, kết quả chia không đều, hai người ra tay đánh nhau, lưỡng bại câu thương." Tần Phong trả lời.

Thu đạo trưởng nghẹn nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu đánh giá: "Hiện tại... trừ tà bắt quỷ, còn phải, biết sáng tác văn học..."

Ông ta vội vàng nhìn xem mớ gương trong hầm mộ, gương đã vỡ vụn, Bạch Vô Thường bị kéo vào gương giờ đang bình an tựa vào quan tài mộ chủ, tư thế nhàn tản, như tựa vào chiến hữu tùy ý nghỉ ngơi vậy.

Trong tay cậu còn cầm một cái di động, nhìn... rất giống di động của Tần tiên sinh?

"Ừm... quả thật không có." Tạ Kỳ Liên kiểm tra một lần, không biết là thả lỏng hay tiếc nuối, nét mặt rất phức tạp.

Nhóm người phàm phải một lát nữa mới tỉnh dậy, dư quang khóe mắt của Thu đạo trưởng nhìn thấy một luồng khói xám, lập tức hô to: "Hai vị, thần hồn của Lý đạo trưởng muốn vứt bỏ thân thể để chạy trốn kìa!"

Tần Phong kinh ngạc nhíu mày: "Đi theo Lão Đại quỷ tu, bản thân cũng chuẩn bị tu quỷ à?"

Tạ Kỳ Liên không bất ngờ lắm, giơ tay lên ném một món đồ màu đỏ qua: "Haiz, đi đi đi đi, tôi tạm thời không giữ ông lại ăn cơm Địa Ngục, ông mang cái này về cho chủ nhân của ông."

.

.

.

Địa cung rét lạnh, một màu tăm tối, quỷ hỏa lạnh lẽo thê lương lượn lờ xung quanh, quỷ tu đi qua đi lại trong đó, khí áp trên người rất thấp, ả nghĩ mãi không ra —— lẽ nào Thiên Đạo mở cửa sau cho Bạch Vô Thường, để y trải nghiệm lại tử vong, mà vẫn thoát được cảnh thần hồn trọng thương?

Hay nói Bạch Vô Thường là đặc biệt? Ngày xưa Tiêu Minh Thủy có nói với ả, sinh tử vô thường, chức vị Vô Thường này là Thiên Đạo ban thưởng cho Tạ Kỳ Liên, Địa Phủ vốn dĩ chỉ có mình y, là chính y cảm thấy cần có thêm một người nữa để hợp đủ âm dương, Phong Đô mới có hai Vô Thường Hắc Bạch. Sau khi y chết đóng quân ở ngoài Vô Gian Địa Ngục, thống soái âm binh Địa Phủ, công đức hoàn toàn không phải Vô Thường bình thường có thể so sánh.

Ả nhớ tới Tiêu Minh Thủy bị xé rách trước mặt mình, phẫn nộ như liệt lửa thiêu đốt lý

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện