Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆76, Đặt tên

Tần Phong khẽ cau mày: "Tôi có chút nghi hoặc, quỷ tu đó rốt cuộc có tình cảm với Tiêu Vô Thường không? Bà ta tuy luôn miệng nói không liên quan gì tới tôi, nhưng ánh mắt bà ta nhìn tôi không giống như là trích tôi ra ngoài vậy, tôi thậm chí cảm thấy bà ta phỏng chừng còn hận tôi đã chiếm vị trí của Hắc Vô Thường đấy."

Nhưng nếu nói có, lúc trước xem tiền nhậm Hắc Vô Thường là công cụ lợi dụng cũng đâu nương tay; nếu nói không có, vậy cũng không đến mức tìm Tạ Kỳ Liên báo thù, quỷ tu đó ngủ đông lâu như vậy, nếu không phải muốn bắt Tần Phong chiếm lấy vị trí Hắc Vô Thường rồi dùng anh để hãm hại Tạ Kỳ Liên, lẽ ra hắn có thể núp trong bóng tối tích lũy lực lượng đối phó với Địa Phủ, trực tiếp hất lên một đợt sóng lớn hơn.

"Quỷ cũng không biết." Ngữ khí của Tạ Kỳ Liên vẫn rét lạnh, "Kiếp ả làm hoàng đế, thật sự là cả quỷ cũng lừa gạt."

"Lòng người a." Tần Phong cố ý khoa trương thở dài, nhưng lại xuất phát từ nội tâm cảm thán một câu, "Khó dò hơn cả quỷ thần nhiều."

Dự án đào ra mộ cổ của Tập đoàn Dĩ Lệ triệt để xem như không có chuyển cơ, khu hầm mộ đó xác thực giống như phán đoán của Tạ Kỳ Liên, có giá trị học thuật rất lớn, thế nên quyết định cuối cùng là trực tiếp bảo vệ địa chỉ ban đầu, không khai quật và di dời hết. Nhưng tiếng vang của bộ phim tài liệu thần quái rất tốt, hấp dẫn không ít sự chú ý, thế nên Tập đoàn Dĩ Lệ dứt khoát gõ nhịp, mở rộng IP này ra, tổ chức nhóm thứ hai, mời một số diễn viên và ca sĩ càng nổi tiếng hơn, tới hiện trường khai quật mộ cổ khác.

Lão tổng Đặng Thu Nga của Tập đoàn cũng không biết có phải là bát tự có vấn đề không, tổ quay phim thứ hai của bà ta, cũng gặp được mộ cổ có vấn đề.

Tần Phong vốn đã lười quản chuyện về sau của người phụ nữ này, không thèm lưu số điện thoại, nhưng mấy lão đạo trưởng không biết chuyện lúc đó lại trao đổi cách liên lạc với Đặng tổng tài.

Hiện tại nhân gian đã là thời đại Nhân trị, sớm không còn những tháng ngày một xẻng đâm xuống có thể đào ra một chuỗi thiên tài địa bảo như quá khứ nữa, pháp bảo đặc biệt có được một trong các chức năng của Sinh Tử Bộ như Tiền Duyên Kính, đều là đại năng ngày xưa luyện ra, thường dùng để truy tìm tái thế của đệ tử tông môn hoặc tung tích đạo lữ, sau khi Bạch Vô Thường Địa Phủ hạ lệnh phong tỏa chức năng tuần tra kiếp trước của Sinh Tử Bộ, đã không còn ai luyện chế. Thế nên món đồ mẫn cảm như vậy một khi xuất thế, cuối cùng vẫn phải để Địa Phủ đứng ra, vì thế các đạo trưởng đưa tin tức tới trước mặt Tần Phong.

Đặng Thu Nga gửi tới tình huống cụ thể, xác thực mà nói có vấn đề không phải mộ cổ, nó phải xem là một di chỉ, chỉ có điều hầm mộ trong đó có giá trị nhất, kiến trúc bên ngoài đã bị thời gian phong hoá hủy hoại hầu như không còn, di vật văn hóa chôn dưới đất lại được bảo tồn hoàn hảo, nên các nhà khảo cổ học mới phí công phí sức liều mạng bảo vệ mộ cổ.

Tạ Kỳ Liên ra lệnh: "Bảo Giang Thận, Đới Mộng Viện và Triệu Thanh Ngôn tiếp tục chú ý động tĩnh các nơi, chúng ta tới khu di chỉ."

Tần Phong suy nghĩ: "Lỡ đâu quỷ tu không có dựa theo suy đoán của chúng ta đi tìm pháp khí này, mà là nhân cơ hội làm loạn ở nơi khác thì sao?"

Tạ Kỳ Liên lắc đầu: "Anh và tôi hiện tại không thể tách ra, Hắc Bạch Vô Thường cùng nhau hành động, mới là lúc âm dương viên mãn thực lực mạnh nhất, quỷ tu đó có rất nhiều thủ đoạn, nếu đụng phải tôi thì còn tốt, một mình anh đấu với hắn, anh sẽ ăn thiệt của tuổi trẻ."

—— lần thứ hai cảm nhận được thổn thức trâu non gặm cỏ già.

"Đã bao năm rồi tôi không cảm nhận được cảm giác lính mới bị tiền bối bảo kê." Tần Phong nở nụ cười, "Cũng tốt, nếu quỷ tu phiền toái nhất không tới, vậy cậu và tôi cùng ra tay, mặc kệ gặp được gì cũng sẽ không trì hoãn lâu lắm."

Cảm xúc của Tạ Kỳ Liên vẫn không tốt, Tần Phong xem trong mắt, nhưng cũng biết mình không có cách hòa tan được.

Chuyện lớn đến tới tấp, Tần Phong cuối cùng gọi điện cho Tề Văn, nói với cậu ta trong thời gian ngắn mình đại khái không có thời gian trở về làm cố vấn, Tề Văn nghe ngược lại rất vui vẻ.

"Ờ ừm... anh Tần à, gần đây anh... còn ngồi WC nhiều lần nữa không?" Tề Văn cẩn thận hỏi.

Tần Phong: "..."

"E hèm, chỗ tôi có mấy liều thuốc đông y nổi tiế-..."

Tần Phong: "Thận của tôi không bị thương! Cậu có phải muốn tăng cường huấn luyện không?"

"Không có không có!" Tề Văn vội vã trả lời, nhanh chóng lại cung kính cúp điện thoại.

Tần Phong sầm mặt quay đầu lại, phát hiện cảm xúc của cộng tác nhà mình đã vì thế mà tốt hơn rồi, đang tựa vào tường cười hì hì nhìn anh.

Cảm xúc của Tần Phong tuy rằng từ ngày nắng biến thành ngày nhiều mây, nhưng trên mặt vẫn không lộ ra, trái lại càng đen hơn, giận nói: "Cậu cười cái gì, tính ra tôi đâu có ngồi WC mấy lần đâu, là bọn họ lo nhiều nghĩ bậy, sợ thương tích để lại chấn thương tâm lý gì đó cho tôi thôi."

Tuy là thế, nhưng Tạ Kỳ Liên vẫn cố ý uyển chuyển nói: "Nhưng mỗi lần anh ngồi ít nhất nửa giờ, thế nên bọn họ hẳn là cảm thấy anh bị hư th-..."

Tần Phong cười lạnh một tiếng: "Vết thương của tôi đã lành hay chưa, cậu nên rõ nhất."

Tạ Kỳ Liên a một tiếng, nhanh chóng bóc qua chủ đề này.

Rất nhanh, trong lúc bọn họ nói chuyện, Phương Hiểu Niên đã tổng hợp lại tình báo nhận được trong group, gửi cho Tạ Kỳ Liên và Tần Phong. Di tích này cách Hạ Thành khá xa, tuyến đường của hai giới âm dương chưa liên thông được tới đó, thế nên hai Vô Thường chọn phương pháp đi lại kinh tế và thực tế nhất —— máy bay.

Vé máy bay là thủ phủ Tiểu Hạ tổng của Phong Đô mua, cũng không biết cậu ta kiếm được tiền của nhân gian bằng cách nào nữa.

Máy bay lướt qua tầng mây, chờ độ cao hạ thấp rồi, Tần Phong từ chỗ cửa sổ thấy được một vùng hoang mạc và sa mạc, cùng những tiểu ốc đảo rải rác khắp nơi.

"Phong cảnh rất độc đáo." Tần Phong nói, lại phát hiện Tạ Kỳ Liên bên cạnh đang nhìn ra xa, như là thất thần, không có nghe thấy lời anh.

Phía nam đằng xa có cái bóng của sơn mạch, nhấp nhô kéo dài, Tần Phong thừa dịp máy bay sà xuống, wifi trên phi cơ còn xài được, định vị tọa độ.

"Núi Kỳ Liên." Trái tim Tần Phong khẽ nhảy lên một cái.

Lúc này Tạ Kỳ Liên nghe được, cậu gật đầu: "Ừm, núi Kỳ Liên."

"Cậu..." Tần Phong nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Tạ Kỳ Liên cười tựa vào ghế ngồi, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Muốn hỏi cái gì, anh có thể đoán thử xem."

Tần Phong híp mắt nhìn cậu một lát, xác nhận lần này Tạ Kỳ Liên không có bất cứ dấu vết biểu diễn gì, cậu thật sự nhẹ như mây gió, thất thần vừa nãy có lẽ là ký ức bình thường đột nhiên lóe lên thôi, mà không phải là chìm trong xúc cảm nào, thế nên anh suy đoán rất lớn mật:

"Cậu chết ở đây à?"

"Holmes Phong." Tạ Kỳ Liên nghiêng đầu, cụng nhẹ thái dương của mình vào đầu Tần Phong.

Tần Phong không phản đối: "Rất dễ đoán, một chuyện cũ có thể khiến cho Vô Thường ngàn tuổi nhớ mãi, chào đời người thường không thể nhớ được, vậy chỉ còn có tử vong."

Anh suy nghĩ một lát, thấy Tạ Kỳ Liên tuy rằng nhớ lại rất nhiều, nhưng khóe miệng mang theo ý cười, liền hỏi tiếp: "Tên của cậu là chết rồi mới đổi à?"

"Ừm." Tạ Kỳ Liên nói, "Giữ lại dòng họ, thêm vào địa điểm tử vong. Tiền nhậm Tiêu Vô Thường... cậu ta chết trong một lần lĩnh chỉ cứu trợ thiên tai, cạnh một con sông nhỏ tên là Minh Thủy, thế nên trong danh sách từng đăng ký ở Địa Phủ, là Tiêu Minh Thủy."

Tần Phong nghe vậy khựng lại, có một dự cảm xấu, lát sau mới nghẹn ra hỏi: "Tôi quên hỏi, tên đăng ký của tôi là gì?"

"Đăng ký là Tần Phong." Tạ Kỳ Liên trầm mặc một lát trả lời, "Anh không chết ở địa giới Hạ Thành, nếu gọi là Tần Hạ Thành thì còn đỡ, nhưng anh rất xui xẻo, lúc đó anh rượt tới... ờm, khu trực thuộc của huyện Thần Mã."

Mặt Tần Phong đã không còn cảm xúc: "... tôi thật sự là rất cảm ơn cậu, cộng tác tốt của tôi."

Tạ Kỳ Liên có chút chột dạ: "Lúc đó tôi không phải ra ngoài làm việc à, làm đăng ký là phán quan Triệu Thanh Ngôn, Triệu Thanh Ngôn là quỷ mới của thế kỷ mới, không biết tập tục ngày xưa này."

"... Tương lai một trăm năm toàn bộ phim truyền hình, phim tài liệu Triệu phán quan muốn xem, tôi mua cho cô ta." Tần Phong rất vui vẻ, nếu dựa theo tập tục cũ, tên của anh sẽ là... Tần Thần Mã?

Đó là cái éo giề vậy, là tên người à?

Bên ngoài núi Kỳ Liên, vào thời cổ đại là một vị trí địa lý đặc thù, nơi này nhiều đời là quan ải quân sự, liên thông với quốc thổ của cổ quốc Tây Vực, Tây Bắc Man Tộc và vân vân, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra ở đây nhiều không đếm xuể, di tích chiến trường cổ cũng nhiều vô số kể, hơn nữa thời cổ không có thiết bị định vị gì, hiện tại bảo Tạ Kỳ Liên đi tìm xem mình rốt cuộc chết ở đâu, cậu cũng không tìm được.

Thế nên Tần Phong thuê xe, trên đường lái tới địa điểm, đột phát suy đoán: "Di tích đó có thể nào là liên quan tới cậu không?"

"Hẳn là không thể." Tạ Kỳ Liên chần chờ một chút, "Tôi không có mộ."

Bàn tay nắm vô-lăng của Tần Phong run bật lên, may là bọn họ đã lái tới đoạn đường hoang mạc, xung quanh không xe cũng không người, anh vẽ rồng cũng không có vấn đề gì.

Thấy thế, Tạ Kỳ Liên nhéo một cái đau điếng vào hông anh: "Tôi đã sớm nhắc nhở rồi, anh đừng phản ứng quá đà, đã bao nhiêu năm rồi, anh còn trưng cái mặt thút thít như tan nát cõi lòng đó ra, tôi có lý do hoài nghi anh cố ý giả vờ giả vịt chọc tôi đau lòng, để ăn bớt tôi."

Tần Phong bất đắc dĩ trừng cậu: "Ai đau lòng ai hả... Tôi chỉ là..."

Anh có thể tiêu sái thiêu hủy thi thể của mình, giành trước khi nó bị dương khí biến chất, nhân lúc mình còn đẹp trai, ra tay thẳng thắn quyết đoán, sau đó đùa một câu không ô nhiễm, tuyệt vời, nhưng anh cảm thấy mình tiêu chuẩn kép, vì anh vừa nghĩ tới hài cốt của Tạ Kỳ Liên nằm ở nơi nào đó trên vùng đất cát vàng này, không ai liễm cốt mặc niệm, trong lòng liền không nhịn được đau nhói một cái.

"Ừm, tôi biết." Tạ Kỳ Liên cười khẽ, "Tư tưởng mồ yên mả đẹp ngày xưa xác thực đặt nặng hơn hiện tại, nhưng thật sự không sao mà, anh quên lúc còn sống tôi là một danh sĩ kệch cỡm mỗi ngày giả đò thanh cao à? Trời đất làm quan tài, suối chảy làm quách, đối với tôi lúc đó mà nói lãng mạn lắm đây. Thế nên, thu hồi cái mặt khóc lóc giả bộ đáng thương của anh đi, tôi không an ủi anh đâu."

"Chậc." Tần Phong than thở, "Cảnh giới tư tưởng này của cậu đi trước mấy ngàn năm rồi đó, cộng tác của tôi lợi hại."

"Biến đi, lo mà lái xe, bớt dán kính lọc lên người tôi." Tạ Kỳ Liên tuy rằng nói vậy, nhưng đôi mắt lại cười cong lên, rất giống vầng trăng lưỡi liềm ở đường chân trời phía xa.

—— có một người sẽ đau lòng, sẽ vì chuyện cũ ở ngàn năm trước khó chịu đến mức lái xe vẽ rồng, Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên ngước mắt nhìn lên trời——

... Đây là phần thưởng Thiên Đạo phát cho cậu à?

Ngoài dã ngoại tín hiệu không tốt, nhưng tín hiệu của Địa Phủ không bị ảnh hưởng, Tần Phong cầm định vị đạo trưởng trong đoàn phim gửi cho, từ đường cái rẽ xuống, lái theo định vị, tiến về phía khu vực đã xuất hiện một ít dấu vết hoạt động của nhân loại đằng trước——

"Khu đất hoang cũng không được ném chai nước lung tung." Tần Phong phê bình một câu, vỗ tay cái độp, một đốm quỷ hỏa đốt lấy cái chai đó.

Lái thêm một đoạn, tín hiệu điện thoại đã tốt hơn, tổ quay phim của Dĩ Lệ chuẩn bị rất chu toàn, lại giàu có, còn mang theo một bộ tăng tín hiệu tới đây, Tần Phong lái xe ở khu đất hoang cũng nghiêm chỉnh tuân thủ quy định không xem điện thoại, thế nên Tạ Kỳ Liên mở Weibo lên lướt một hồi——

"Vẫn là đạo diễn Yến dẫn dắt, vị đạo diễn này cũng thật lợi hại, còn đang up tuyên truyền." Tạ Kỳ Liên dở khóc dở cười.

Tâm tình của đạo diễn này cũng thật vững vàng, mười phút trước ông ta vừa up một dòng đăng trên Weibo, nội dung là: "Điểm danh Hùng Quan tái ngoại."

Tạ Kỳ Liên mở hình đính kèm ra, lông mày không tự chủ được nhướn lên, đạo diễn Yến up một cửu cung đồ, năm bức hình đằng trước là một quan ải hùng vĩ cổ đại, tường thành cao to nặng trịch, chòi gác mái cong hướng lên, thậm chí có thể thấy rõ ngọn đèn đốt ở đầu tường, bốn bức hình sau đó là vách nát tường xiêu, vùi trong cát đất và thảm thực vật hoang vu, nhưng dùng góc độ của flycam, sẽ phát hiện vách nát tường xiêu này thật ra là cùng một kiến trúc với quan ải.

Bình luận Weibo không rõ chân tướng còn đang khen: "Đù, lần này đạo diễn Yến kéo được đầu tư lớn kìa, đặc hiệu trâu bò!"

"Tôi thật muốn mời đạo diễn Yến về làm công nhân cho Địa Phủ, trạng thái tâm lý tốt quá sức tưởng tượng." Tạ Kỳ Liên không nhịn được cười, "Trong phạm vi phóng xạ của Tiền Duyên Kính, thời gian hồi tưởng, vách nát tường xiêu thỉnh thoảng sẽ lộ ra dáng vẻ ban đầu ở ngàn năm trước, nhưng, người bình thường nhìn thấy chẳng lẽ không nên tưởng là Quỷ Thành, run lẩy bẩy hoặc xoay người bỏ chạy à?"

"Cho nên cái này không phải Quỷ Thành?" Tần Phong thò đầu qua, liếc nhìn màn hình điện thoại một cái liền nhanh chóng rụt về.

"Không phải." Tạ Kỳ Liên nói, "Nhưng uy lực của Tiền Duyên Kính này rốt cuộc lớn cỡ nào, chúng ta phải lấy được mới có thể nhìn ra, có lẽ chỉ là một cái bóng như ảo ảnh, cũng có thể, là chân thực."

"À há, bọng ruột hay đầy nhân, phải xem uy lực của gương." Tần Phong gật đầu.

"Thường thì luyện chế loại pháp khí này, đều là cỡ như gương đồng, uy lực thường thường, gương càng lớn uy lực sẽ càng mạnh. Thế nên quan ải này hơn phân nửa là cái bóng, muốn hồi tưởng một toà thành lớn như vậy thành thực thể, tấm gương này——" Tạ Kỳ Liên giơ tay lên ướm, "Phỏng chừng gương toàn thân cũng không đủ, phải là loại cực lớn."

"Hiểu." Tần Phong gật đầu, giẫm chân ga, "Đi thôi, tôi không tin hắn có thể làm ra một cái gương to đùng như trong phòng tập nhảy?"

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện