Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆71, Bạo quân
Tạ Nghiêu.
Tần Phong xưa nay chưa từng chủ động hỏi về câu chuyện phía sau cái tên này, tuy rằng Tạ Kỳ Liên nói, cậu ấy không muốn nói là vì thời đại quá xa xăm rồi không cần phải nói nữa, nhưng Tần Phong vẫn nhớ, ở khi anh hỏi tại sao Giang Thận không làm Cẩm Y Vệ mấy trăm năm rồi mà vẫn giữ thói quen quỳ xuống dập đầu, Tạ Kỳ Liên trả lời anh rằng... vì từng tồn tại là từng tồn tại, chuyện đã xảy ra có thể bị xóa nhòa, nhưng linh hồn vĩnh viễn sẽ lưu lại dấu vết.
Thế nên Tần Phong chưa từng chủ động hỏi quá khứ chi tiết của Tạ Kỳ Liên, hiện tại người phụ nữ có lai lịch không rõ này mở miệng liền chỉ ra thân phận thật của cậu ấy, điều này khiến Tần Phong trong lòng lập tức bùm lên một cơn giận.
—— Bạch Vô Thường đại nhân của tôi tốt như vậy, tôi cũng không nỡ đào móc chuyện khiến cậu ấy đau lòng, bà lại tùy tiện đứng ở ngoài la o ó, con mẹ nó bà muốn gì đây hả???
Thế nên Tần Phong không hề che giấu cảm xúc bạo ngược của mình, đáp: "Cậu ấy đương nhiên sẽ nhận ra bà, pháp y đương nhiên sẽ nhận ra thi thể!"
Kim quang trên mạch đao tăng vụt, Tần Phong vung đao lên, như một mảng sáng màu vàng.
Nữ đạo trưởng trên đài móc một cây phất trần ra, từng sợi tơ kéo dài, bà vung nhẹ, phất trần quấn lấy trụ đèn ở hai bên đài, kéo căng, tạo thành một bức bình phong che trước mặt, nhưng thế tới của đao Tần Phong rất hung hãn, mặc dù là gì chắn trước mặt nó đều sẽ bị chém.
Kim quang bám trên đao, chạm vào phất trần, sợi tơ mỏng manh màu trắng không biết làm từ chất liệu quỷ dị gì, dĩ nhiên đỡ được một đao đó, Tần Phong cười lạnh, hai tay phát lực ép xuống, sợi tơ ngày càng căng chặt, sau đó tiếng phựt phựt không ngừng vang lên, sợi tơ lần lượt bị chém đứt.
Phất trần rất nhanh bị Tần Phong chém trụi lủi, Quý đạo trưởng thờ ơ nở nụ cười, không có động tác, hai nữ đệ tử bên người bà ta đột nhiên xông lên, hai nữ đệ tử đó rõ ràng chỉ là người bình thường, một cái pháp lực thấp kém một cái căn bản không phải người tu hành, lúc này ánh mắt trống rỗng, không khác gì người thường trong đoàn phim cả, cũng không biết Quý đạo trưởng làm gì, hai người họ như người máy đã được cài chỉ lệnh, đang làm khiên thịt cho bà ta.
Tần Phong lanh tay lẹ mắt, miễn cưỡng kiềm lại thế tới của mạch đao, lực đàn hồi giật ngược lại khiến cho lồng ngực anh ngứa ngáy, cổ họng hình như trào lên mùi tanh.
"Đại nhân, ngài tốt nhất nuốt xuống, tinh huyết quỷ thể phun ra sẽ tổn hại âm nguyên, tổn hại nhiều thần hồn dễ bị tán loạn đấy." Quý đạo trưởng nhàn nhã nói.
Chỗ máu mang theo ánh vàng rỉ ra từ khóe miệng, Tần Phong giơ tay lên lau, như hoàn toàn không để ý tới.
"Bà quả thật rất hiểu âm sai." Tần Phong chậm rãi nói, "Bà không phải Quý đạo trưởng ban đầu, đạo tu thời nay vừa lập lại quan hệ cộng tác với Địa Phủ, vậy là bị quỷ ám? Dương khí nặng như vậy, quỷ tầm thường không thể nào ám được."
Quý đạo trưởng đứng tại chỗ, đoan trang, tao nhã, trong mắt chứa đựng ý cười, như là đang thưởng thức màn suy luận của Tần Phong.
Giữa lớp dương khí nồng nặc, Tần Phong hiếm thấy phát hiện hai chân mình đã biến thành bóng mờ, như buổi tối lúc anh vừa chết, chưa tiếp nhận chức quyền của Thiên Đạo, lại bị Câu Hồn Tác của tiểu âm sai ngu ngốc câu phải vậy, suy yếu đến độ ngoại trừ bay ra không làm gì được.
Đây là một thủ đoạn rất lợi hại.
"Suy nghĩ của bà thật kỳ lạ." Tần Phong nở nụ cười, "Bà không vội vã ra tay với tôi, muốn dùng dương khí suy yếu tôi, sau đó bắt sống... Không đúng, bắt con tin, để uy hiếp Bạch Vô Thường à?"
Quý đạo trưởng nhìn anh, Tần Phong bỏ thêm một câu: "Tôi nói con tin chỉ là thuận miệng thôi, hẳn là quỷ tin."
"Hửm? Cả cái này cũng có thể đoán được?" Quý đạo trưởng gật đầu, "Thật là lợi hại, cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, rất khó tưởng tượng mấy trăm mấy ngàn năm sau cậu sẽ trở nên lợi hại thế nào."
Tần Phong chậc một tiếng: "Cả cái này cũng không đoán được, bộ bà cho rằng trước đây tôi là dựa mặt để chấp hành nhiệm vụ à? Tôi còn có thể đoán được, bà là quỷ, không phải người sống, không phải yêu vật, nhưng bà không phải quỷ tầm thường, mà là quỷ tu chính thống, dùng thân quỷ để tu tiên, đúng không?"
"Đoán được thì sao, tôi quang minh chính đại nói cho cậu biết tôi muốn bắt cậu, cậu chạy thoát được à?" Quý đạo trưởng cười rộ lên, bà ta vung tay, người sống dại ra của đoàn phim không biết từ lúc nào đã đứng thành một vòng tròn, vây lấy Tần Phong, quỷ hồn đương nhiên có thể xuyên qua nhục thể, nhưng đó là ở tình huống bình thường, giờ đây dương khí trong khu vực này đậm đến mức âm hồn nửa bước khó đi, Tần Phong cho dù có Thiên Đạo giúp đỡ, nhưng thời gian chết quá ngắn, minh thọ một năm, chút xíu âm khí tích lũy được đó đã nhanh chóng bị sấy khô, hiện tại anh tới gần người sống, dương hỏa trên thân thể người sống sẽ hất anh văng ngược trở lại.
Tần Phong thờ ơ: "Tôi không chạy, quan chỉ huy ở hiện trường không cần chạy."
"Hở?"
Quý đạo trưởng vừa tính nói gì, chợt thấy hai cô gái bên cạnh mình mềm nhũn ngã xuống, bà ta ngạc nhiên nhìn bọn họ, còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra, trên cổ đã thấy mát lạnh.
"Cái gì——" Quý đạo trưởng giơ tay lên, phát hiện cánh tay cực kỳ mềm mại.
"Ghê thật." Tần Phong giơ ngón tay cái, "Lượng thuốc cho hai người họ là bình thường, lượng cho bà là cho voi, bà vẫn có thể đứng được? Quỷ tu tầm thường cũng không có năng lực lớn như thế, tu vi của bà cao là một mặt, mặt khác... Bà đã mượn thứ gì để tu luyện hả?"
Thế giới vô biên, cũng có linh đan diệu dược hoặc pháp khí thần kỳ có thể gia tăng tu vi cho quỷ tu, ngăn cản được dương khí, khiến quỷ tu không còn là thể chất vong hồn mà là tiếp cận với người sống, nhưng... nó quá hiếm, mà trước mắt vừa vặn có một cái.
Trong ống nghe, giọng của Đới Mộng Viện vang lên: "Còn bắn không?"
Tuy rằng cô hỏi thế, nhưng phát đạn gây tê thứ hai đã một lần nữa trúng vào cổ của Quý đạo trưởng, chính xác đến mức Tần Phong phải khen ngợi.
"Này——" Quý đạo trưởng lảo đảo một cái, vẫn không ngã xuống.
"Đừng hòng trốn." Tần Phong ôm hai vai, "Tốc độ súng ra khỏi nòng có thể lên tới 1000m/s, cô ấy còn bắn theo hướng gió, bà chạy không thoát đâu, tôi đã cố ý thử nghiệm rồi, tốc độ bắn này cả Bạch Vô Thường đại nhân nhà tôi muốn thoát cũng phải trầy da tróc vẩy đấy."
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc cực điểm của Quý đạo trưởng, Tần Phong thản nhiên móc một điếu thuốc ra, ngậm, hàm hồ than rằng: "Phải bắt kịp với thời đại nhớ, khoa học kỹ thuật đã sớm tiến bộ rồi..."
"Lão A, có người tập kích tôi."
Trong ống nghe, Đới Mộng Viện bỗng nhiên báo cáo, phát đạn gây tê thứ ba không bắn ra được.
Một tội phạm huênh hoang như vậy đương nhiên là có đội ngũ, Tần Phong không hề bất ngờ.
"Cẩn thận đó Lily, kẻ tập kích cậu hẳn họ Lưu." Tần Phong rất thong dong, hoàn toàn bày ra khí tràng vững như núi Thái của một quan chỉ huy ở hiện trường, khiến Quý đạo trưởng có một giây hoảng hốt —— rốt cuộc ai mới là kẻ bị dương khí giam cầm không thể giãy thoát được, còn bị nhóm người sống vây lấy vậy?
Nửa phút sau Đới Mộng Viện hét lên: "Tiểu Mễ, em phun cái đầu của gã ra cho chị, gã không gội đầu em cũng dám cắn à —— Lão A sao cậu biết gã họ Lưu?"
Lưu thiên sư bị Ngọc Kỳ Lân đột nhiên xuất hiện cắn vào đầu, đang nằm dưới đất giãy dụa, gã ta dùng bùa ẩn thân và bùa bế khí, cầm một con dao găm, tiếp cận Đới Mộng Viện núp ở điểm đánh lén.
Nếu Đới Mộng Viện chỉ là người thường, một đao đó đâm xuống cô tuyệt đối không thể tránh được, nhưng Lưu thiên sư không biết: Cô là Thành Hoàng đầu tiên của thế kỷ mới, hơn nữa còn sống, thế nên không hề sợ luồng dương khí này, thậm chí bởi vì dương khí quá nồng, linh lực của Thành Hoàng còn sống tăng mạnh, Lưu thiên sư tự cho là bí mật, lén lút lẻn vào phòng, trên thực tế đều bị Đới Mộng Viện thấy hết, chờ đến lúc dao lụi qua, cô trực tiếp ra tay quật gã ta xuống đất.
Đới Mộng Viện nắm con dao găm, không hề do dự đâm xuyên qua cánh tay của Lưu thiên sư, đóng đinh gã ta.
"A a a a a a——" Lưu thiên sư phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc, Ngọc Kỳ Lân phát cáu há to miệng, ngậm cái đầu của gã ta vào, Lưu thiên sư ở trong miệng của Kỳ Lân phát ra tiếng khóc ậm ừ không rõ.
"Lưu Đức Quyền... cậu thế mà lại đề phòng gã? Gã vào đoàn phim còn chưa tới nửa ngày, cậu đã đoán được gã muốn làm gì." Hơi thở của Quý đạo trưởng dồn dập, lảo đảo hai cái, nhổ cây kim gây tê Địa Phủ đặc chế trên cổ ra, dán một lá bùa lên, dùng nghị lực kinh người không cho mình ngã xuống.
"Rõ lồ lộ ra mà." Tần Phong thở dài, "Họ Lưu đó chỉ thiếu một bước viết năm chữ tôi chuẩn bị phạm tội lên mặt thôi."
Hơn nữa bọn họ cùng vào đoàn phim, Quý đạo trưởng vội vàng nhảy múa, Lưu thiên sư tới cùng lúc với bà ta, tự nhiên sẽ bị nghĩ là đồng bọn của Quý đạo trưởng, bằng không sao canh đúng giờ quá vậy?
"Vậy cũng tốt." Quý đạo trưởng đứng vững được rồi, chậm rãi lấy một thanh kiếm màu đen ra, "Tôi vốn dĩ cũng không muốn đánh nát thần hồn của cậu, dù sao cậu chẳng liên quan gì tới chuyện này cả, nhưng giờ cậu không có cách nào tốt hơn, nếu cậu còn ẩn giấu át chủ bài thuộc hạ sống nào đó, thì mau chóng dùng đi. Chỉ mong, cậu ta có thể vì vậy mà thương tâm một chút——"
Bà ta nói còn chưa dứt, thanh kiếm màu đen đã từ trong tay bay lên, đâm thẳng về phía Tần Phong.
Thanh kiếm màu đen quái dị đó nóng vô cùng, như là dung nham miệng núi lửa vậy, Tần Phong không còn đường lui, thanh kiếm nóng đó hiển nhiên không phải vật phàm, anh gần như có thể khẳng định, ở trong hoàn cảnh này, nó chạm vào anh một cái, linh hồn của anh sẽ bị nấu chảy!
Quý đạo trưởng sử dụng pháp quyết, tiểu kiếm màu đen cắt qua không khí, phát ra tiếng ong ong sắc bén——
Keng——
Một tiếng va chạm cực kỳ trong trẻo, phía trước hắc kiếm bỗng nhiên nổi lên sương trắng, sương trắng chỉ trong tích tắc đã mở rộng, mũi thương bán trong suốt va chạm với nó, lấy mũi thương làm tâm điểm, một bức tường băng lan ra, ngọn lửa cùng màu cháy hừng hực trên hắc kiếm nổ tung, bị tường băng cản lại, không một chút nhiệt khí nào chạm được vào Tần Phong.
Tần Phong lộ ra nụ cười xán lạn —— bóng người trắng như tuyết thành hình, Tạ Kỳ Liên lơ lửng ở trước mặt anh, âm khí nồng nặc nháy mắt lan tràn, giống như biển gầm, hồn thể của Tần Phong cấp tốc được âm khí chữa trị, ngưng tụ trở lại, mắt thấy mặt băng có vết nứt, Tần Phong không kịp tự hỏi nhiều, mạch đao trong tay đột nhiên tụ hình, anh bay ra như một luồng khói đen, trường đao bổ xuống đầu Quý đạo trưởng.
Bùm —— Quý đạo trưởng giơ phất trần lên, cản lại một đao Tần Phong bổ về phía mình.
Nhưng Tần Phong hoàn toàn không có ý rút lại, anh nhanh chóng xoay người trên không, trường đao trong tay vung ra những cái bóng màu vàng xán lạn, âm thanh binh choang choang binh dày đặc, Quý đạo trưởng rốt cục hét một tiếng, nổ ra một luồng dương khí, Tần Phong ngửa mình lùi về sau, Tạ Kỳ Liên ném sợi xích trắng bạc trong tay ra, quấn lấy eo của anh, dùng sức kéo, Tần Phong mượn lực này nhanh nhẹn trở lại bên cạnh cậu.
Quý đạo trưởng hất tay ném chuôi phất trần bị Tần Phong chém vỡ xuống, khuôn mặt vì phẫn nộ mà có hơi vặn vẹo.
"Tạ —— Nghiêu!"
Đao trong tay Tần Phong vèo một tiếng bay ra ngoài, Quý đạo trưởng vội vã nghiêng mình, một kích không trúng đao liền bay về tay Tần Phong, ong ong kêu, Tần Phong nói: "Cái tên này cũng là bà có thể gọi à?"
"Đã lâu không gặp, hơn 200 năm trước, ta không ngờ còn có thể thấy ngươi xuất hiện ở nhân gian đấy." Tạ Kỳ Liên hiện thân chậm rãi lộ ra nụ cười dịu dàng, mở rộng cùng nét cười này, túc sát rét căm rót đầy vào đáy mắt cậu, cuối cùng hóa thành quỷ lực âm trầm quấn quanh người, màu máu lượn lờ vờn lấy mép áo bào thuần trắng, trong một ngày nắng đẹp, Vô Gian Địa Ngục như đột nhiên xuất hiện ở nhân gian.
200 năm, đây là một con số rất mẫn cảm.
Tần Phong hiểu rõ, cười lạnh một tiếng: "Há, hóa ra bà là bạo quân tiểu quốc dụ dỗ tiền nhậm Hắc Vô Thường phạm vào tội lớn à?"
Một câu thành tiên tri, suy đoán của Tạ Kỳ Liên dĩ nhiên đã thành thật. Sát ý trên người Tần Phong tràn ngập, sương đen bốc lên, dung hợp lại làm một với âm khí của Tạ Kỳ Liên bên cạnh, đen ngòm lạnh giá.
Quý đạo trưởng trên đài kinh ngạc nửa giây, cắn răng.
"Tân nhậm Hắc Vô Thường, cậu bị y đào được ở đâu vậy? Lại nhạy cảm như thế." Quý đạo trưởng vỗ tay một cái, "Cả chuyện này y cũng dám nói với cậu... nhưng cậu phải cẩn thận đấy, đừng để đến cuối cùng cũng bị một thương đánh nát thần hồn, Bạch tướng quân của Địa Phủ, bộ mặt thật của y không đẹp như nụ cười giả tạo trên mặt y đâu."
...