Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆62, Vị khách bất ngờ
Tạ Kỳ Liên cũng ngưng trọng nói: "Ừm... Cả đời này của Tiểu Hạ đã đủ nhấp nhô rồi, nhưng tôi cảm thấy, cậu ta nếu có bối cảnh hải ngoại, phỏng chừng sẽ không quá để ý giới tính của đối tượng? Về phần vấn đề hơn năm mươi tuổi, hơn năm mươi tuổi đối với người tu tiên mà nói, còn nhỏ."
Thấy Hạ Cẩn Niên và Lục Lân đã dùng tốc độ thần tốc xáp lại gần nhau, chuyện trò vui vẻ, Tần Phong chần chờ gật đầu: "Vậy... thuận theo tự nhiên à?"
Hạ Cẩn Niên đương nhiên không biết lo lắng của hai người lãnh đạo, cậu ta lo lắng là —— quần áo trên người Lục Lân toàn là máu, nghe hai cô gái bên cạnh nói, là vì bảo vệ bọn họ mà bị thương. Hạ Cẩn Niên làm một con quỷ mới chết chưa được một tuổi, vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn ấy, nên thấy xót lắm.
Mà Lục Lân nhìn người trẻ tuổi tuấn lãng lễ độ trước mặt, biết cậu ta là âm sai Địa Phủ, có chút tiếc hận Trời đố anh tài, đối phương còn trẻ đã mất sớm, lại cảm thấy cậu ta chỉ mất một thời gian ngắn đã làm quen được với môi trường làm việc của Địa Phủ, quả là tài ba, thế nên ánh mắt nhìn cậu ta tràn đầy từ ái.
Đặc biệt là nghe nói đối phương còn từng điều hành một xí nghiệp lớn xếp những hạng đầu trên bảng quốc tế, Lục Lân quả thực kinh ngạc đến thốt lên: "Thật đúng là thần kỳ mà!"
Thấy vị đạo trưởng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần này chăm chú lại ôn hòa ngửa đầu nhìn mình, còn cực kỳ chân thành ca ngợi... Hạ Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy —— kỳ thực chết rồi cũng tốt!
Trong lúc Lục Lân và Hạ Cẩn Niên nói chuyện, Tạ Kỳ Liên cúi đầu trầm tư một lát, dùng giọng rất khẽ nói với Tần Phong rằng: "May mà Tiểu Hạ biết kiếm tiền."
"Sao vậy?" Tần Phong hiếu kỳ.
"Lục Lân, có tướng vô vọng tai ách." Tạ Kỳ Liên nói, "Chỉ cần ông ta còn sống, tất sẽ bần cùng, khốn đốn, nhấp nhô."
Trong lúc cậu nói Lục Lân hình như bị câu nào đó của Hạ Cẩn Niên chọc cho không nhịn được cười, điểm này đối với một vị đạo trưởng phụng phịu suốt trên đường đi mà nói là có chút hiếm thấy.
Tần Phong kinh ngạc: "Bị làm sao thế?"
"Tôi cũng không biết nữa, ở lúc ông ta sắp chết tôi có thể nhìn thấy ghi chép trên Sinh Tử Bộ, lại không nhìn ra được căn nguyên." Tạ Kỳ Liên khẽ lắc đầu.
"Cũng là chuyện tốt." Tần Phong sờ cằm, "Chỉ cần Tiểu Hạ tổng triển khai thế công tiền tài, tôi phỏng chừng Lục đạo trưởng hoàn toàn không cự tuyệt được. Hi vọng cậu nhóc chính trực này đừng có vờ ngờ ngẩn vào những lúc như vậy, nên xài tiền thì cứ xài tiền, đừng kiên trì tình cảm thanh cao mịt mờ gì đó." Dù sao, Lục Lân là một người nghèo từng dựa vào bần cùng đả động được Vô Thường.
Anh vừa nói xong, đã thấy Hạ Cẩn Niên móc một xấp thẻ ngân hàng ra.
Tần Phong than: "Bé ngoan, có tiền đồ, không hổ là nhân tài của phủ ta."
Sau khi quỷ vực biến mất điện thoại của anh kết nối lại được với tín hiệu nhân gian, nãy giờ cứ rung rung không dứt, anh cúi đầu nhìn, cảm khái một tiếng: "Đới Mộng Viện thích ứng được với chức vị nhanh thế? Cô ấy nói trong khu trực thuộc của mình có người cầu cứu —— vừa gửi báo cáo chi tiết cho tôi."
.
.
.
Lưu lượng tiểu sinh Mưu Tư Dương gần đây vừa quay xong một bộ phim, đã mệt rã rời.
Lúc này cậu mới nhận rõ được, "làm minh tinh" hoàn toàn khác với tưởng tượng, hot, đang hot, không chỉ đại biểu cho tiền tài, càng nhiều hơn nữa là áp lực —— mọi cử động của cậu đều bị phanh ra trước ống kính, thậm chí cậu thích chơi game cũng không được, vì nhân thiết công ty an bài cho cậu là "văn nghệ mỹ thanh niên thích đọc sách", "cán bộ kỳ cựu trẻ tuổi", "bát tự không hợp với sản phẩm điện tử".
Bất cứ lúc nào cậu cũng phải nhét mấy cuốn sách thanh xuân đầy những vết thương cả tựa đề mình cũng đọc không hiểu trong ba-lô, móc ra cúi đầu giả bộ đọc ở những lúc như chờ máy bay ở phi trường, chờ cơm ở nhà hàng, trợ lý của cậu sẽ chụp mấy chục mấy trăm bức ảnh, chọn ra một bức đẹp nhất đã chỉnh sửa xong, up lên mạng, đính kèm dòng chữ "Tiện tay chụp, đi xa chờ máy bay có hơi mệt, đọc sách một tí để thả lỏng".
Mưu Tư Dương cảm thấy rất mệt.
"Hết cách rồi, trẻ tuổi, ưa nhìn, up một bức ảnh sẽ được fans ủng hộ, lẽ nào cậu có thể làm diễn viên gạo cội à? Cậu cũng đâu có kỹ năng diễn xuất đó." Người đại diện chị Khương nói thẳng, "Ngẫm lại số tiền cậu kiếm được đi!"
Gần đây công ty an bài cậu và lưu lượng tiểu hoa Bạch Liên Hoa xào scandal, fan only của hai bên xé nhau rất khiếp, các "nhụy hoa" của Bạch Liên Hoa mắng cậu không có tài hoa, dựa vào boss phú bà bao dưỡng xuất đạo, "lông dê" của cậu thì chửi Bạch Liên Hoa là "bạch liên hoa", cái gì cũng không biết chỉ biết hức hức ôm đùi.
Mưu Tư Dương buồn bực lắm, cậu nhắn tin cho Bạch Liên Hoa: "Sao mà phiền quá vậy, mọi người thoải mái bộ không tốt hơn sao?"
Gần đây Bạch Liên Hoa có một job quay phim tài liệu thần quái, nghe đâu phải tới mộ cổ, nên không kịp trả lời.
Mưu Tư Dương nhắn tiếp: "Tôi cảm thấy, bọn họ chỉ là thích cái mặt này của tôi, đổi lại người khác dán da mặt của tôi lên đi tham dự hoạt động, fans căn bản cũng không nhìn ra!"
Do thức đêm khá khuya, Mưu Tư Dương chỉ lo oán giận phát tiết cảm xúc, xì nửa ngày mới phát hiện mình gửi nhầm người, tài khoản này không biết cậu add thêm lúc nào, avatar giống hệt với avatar của Bạch Liên Hoa, cậu out ra nhìn lại mới phát hiện Bạch Liên Hoa đã đổi một avatar mới.
Hơn nữa weibo của Bạch Liên Hoa bắt đầu up ảnh ngoài lề ——— một ngôi làng u ám khủng bố, nhà cửa nhìn giống như quan tài, Bạch Liên Hoa bày ra tư thế chu mỏ selfie, fans ai ai cũng hét lên đáng yêu.
"Xin lỗi, tôi gửi nhầm." Mưu Tư Dương vội vàng gửi một câu cho tài khoản xa lạ này.
"Không sao." Tài khoản đó trả lời, "Có lúc tôi cũng hi vọng có người có thể giúp tôi xử lý mấy chuyện rườm rà đó."
Mưu Tư Dương gãi đầu, vẫn không nhớ được người này là ai, tài khoản tư nhân của cậu không tùy tiện add bậy, chỉ có bằng hữu và cùng nghề thôi, chắc chắn không thể là người xa lạ được, có lẽ... là bạn tiểu học nhiều năm không liên hệ nào mà ngày xưa đã add đi?
Cậu không kịp nghĩ thêm, vì đã tới giờ ngủ rồi, còn không đi ngủ ngày mai sẽ không dậy nổi để tham gia họp báo đấy.
...
Mưu Tư Dương ngủ một giấc tới trưa mười hai giờ, mới sực tỉnh, cậu cầm điện thoại lên xem, có chút mơ hồ —— giờ này, họp báo sớm đã bắt đầu... Không, họp báo đã nên kết thúc rồi, sao không ai gọi cậu cả vậy!
Cậu bật người ngồi dậy, mở weibo trên di động ra, nơm nớp lo sợ nhìn —— khu bình luận —— dĩ nhiên không có bất cứ dòng đăng nào liên quan tới chuyện cậu vô cớ vắng mặt hết?
Mưu Tư Dương không thể tin được nhìn weibo của mình, cậu thấy weibo vừa up hai bài đăng mới nhất —— họp báo của phim mới viên mãn thành công...
Ngón tay cậu run rẩy trượt màn hình, từng bức ảnh đăng trên weibo, có cậu nhận phỏng vấn của MC, có cậu và fans chụp chung, còn có một bức dĩ nhiên là một fan nhảy tót lên gắn một cái kẹp tóc hình tai thỏ lên đầu cậu, cậu lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn cực có cảm giác moe đáng yêu, bình luận toàn là tiếng la a a a tôi đi chết đây.
Đây là... ai?
Mưu Tư Dương dụi mắt, khó mà tin được.
.
.
.
Tần Phong lái xe, chạy thẳng về Hạ Thành.
Thời gian rời nhà lần này của anh không ngắn, nếu nán lại lâu hơn, thi thể anh cẩn thận bảo tồn sợ là sẽ bị mục nát. Tuy rằng pháp lực của Tần Phong đang dần mạnh lên, không còn cần dựa vào thi thể để hiện hình, nhưng nhìn thấy "mình" thối rữa, hoặc nhiều hoặc ít vẫn sẽ thấy khó chịu.
Anh mặc thi thể vào, ngồi dậy từ trên giường, hoạt động các khớp xương đã cứng như bị rỉ sắt, phát hiện Tạ Kỳ Liên nhìn mình chằm chằm, liền hào phóng kéo vạt áo ra, cảm khái: "Xem, cơ ngực của tôi vẫn rất có hoạt tính nè."
Tạ Kỳ Liên dựa vào tường, không biết móc đâu ra một chai formalin: "Có cần mát-xa bảo dưỡng thêm không?"
Tần Phong vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, đã rất co dãn rồi, bảo dưỡng thêm nữa sẽ búng bay ngón tay của cậu đó!"
Ngay đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên, Đới Mộng Viện gọi tới.
Tần Phong sững sờ: "Tới cửa? Cậu giữ cậu ta lại à, tôi tới ngay."
"Sao vậy?" Tạ Kỳ Liên hỏi.
Tần Phong châm chước cách dùng từ: "Liên quan tới lời cầu cứu trước đó tôi đã nói với cậu ấy. Cậu đã xem bộ phim ngắn kinh dị kinh điển này chưa, có một đứa bé nằm trên giường hét lên, mẹ nó chạy vào hỏi con bị sao vậy, đứa bé đó nói dưới gầm giường có cái gì đó, người mẹ cẩn thận thò đầu xuống nhìn, lại phát hiện dưới gầm giường có một đứa bé mặt mày giống hệt với đứa bé nằm trên giường, nó nói với bà —— mẹ ơi, trên giường có cái gì đó đang đóng giả làm con."
Tạ Kỳ Liên trầm ngâm: "Tình huống như vậy, hẳn là quỷ thế thân, nhưng muốn xử lý vẫn có chút khó khăn —— anh làm sao biết được tới cầu cứu rốt cuộc là chính chủ, hay là quỷ thế thân chứ? Cho nên, có cần tôi..."
Tần Phong bất đắc dĩ nguýt cậu một cái, cắt ngang: "Không được! Tôi sẽ không ngồi đây chờ xem báo cáo làng ma tổ Giang Thận xử lý đâu, không phải đã chia rõ việc của quan văn do cậu quản rồi à! Tôi đi gặp khách hàng đây."
Tạ Kỳ Liên xòe tay: "Được, bị anh nhìn ra rồi."
Người cầu cứu hiện đang ở Công ty bảo an Hạnh Phúc Bình An —— điểm này khiến Tần Phong khá bất ngờ, anh vốn tưởng rằng là tín chúng của Thành Hoàng cầu cứu Đới Mộng Viện, kết quả đâu biết, lại là tới công ty bảo an cầu cứu chứ? Công ty bảo an đâu phải đạo quan Hạnh Phúc Bình An!
Sau khi anh ra ngoài, Tạ Kỳ Liên chậm rãi ngồi lên sô pha, lấy cuốn album trên giá sách xuống xem.
Tần Phong trong album từ nhỏ đến lớn, tuổi nào cũng có, từ một em bé khoẻ mạnh kháu khỉnh, đến hùng hài tử bảy, tám tuổi, xấp xỉ lên mười còn có một bức ảnh bị ép mặc váy hồng, trên trán có điểm đỏ dùng son môi điểm lên, rồi đến mười mấy tuổi mặc đồng phục học sinh, là một mầm đậu mới vươn người còn chưa trưởng thành.
Tạ Kỳ Liên cười khẽ, chậm rãi lật xem, cậu dán một phép thuật lên máy hút bụi, khăn lau để chúng tự quét dọn làm vệ sinh.
Cửa nhà đột nhiên mở ra, Tạ Kỳ Liên kinh ngạc đứng lên, tất cả phép thuật biến mất trong tích tắc. Chỉ thấy cửa chống trộm bật mở, một người phụ nữ trung niên xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào, để đồ đạc xuống đất xong, mới ngẩng lên, bà liếc mắt một cái đã thấy phòng khách thoải mái ấm áp và Tạ Kỳ Liên ôm album, rõ ràng kinh ngạc một tí, vội vàng xoay người đi ra nhìn biển số nhà.
"512, mình đâu có đi nhầm." Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, "Đây là... nhà Tần Phong đúng không?"
Tạ Kỳ Liên nhận ra được gì, ôn hòa gật đầu. Cậu đã sống hơn một nghìn năm, đột nhiên ở trước mặt một người trẻ tuổi chưa tới năm mươi cảm nhận được sự căng thẳng mà cậu cho rằng mình sẽ không cảm nhận được nữa.
Nhưng cậu vẫn ôn hòa lễ độ mà nói: "Dạ, nơi này là nhà Tần Phong, bác là?"
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại, nói: "Bác là mẹ nó, cháu đâu, cháu là người nào của Tần Phong?"
Mẹ của Tần Phong —— vị nữ trung hào kiệt từng lái máy bay chiến đấu, viết câu đối Tết là "Đãn sử long thành phi tướng tại".
"Cháu tên Tạ Kỳ Liên, là..." Tạ Kỳ Liên nghẹn lời, chần chờ nửa ngày, người phụ nữ lôi lệ phong hành đó không chờ cậu trả lời xong, đã bình tĩnh nói rằng:
"Cháu không phải là viên chức hoặc là thuộc hạ của nó đúng không? Căn nhà này là cháu quét dọn à?"
"Là cháu quét dọn." Tạ Kỳ Liên nở nụ cười.
"Bác đã nói mà, Tần Phong bao thuở biết cách bày biện nhà cửa chứ, nó không có bày bừa tùm lum, nhưng nó cũng không biết cách sắp xếp, trải bao tải ra cũng có thể nằm ngủ."
Bà Tần cũng không khách sáo với Tạ Kỳ Liên, lập tức đưa đồ đạc trên tay cho cậu, đồng thời nhờ cậu tìm giùm một đôi dép lê.
"Bác đã lâu chưa tới đây, không biết thằng nhóc Tần Phong đó để đồ đạc ở đâu cả." Bà Tần xụ mặt lắc đầu, thấy Tạ Kỳ Liên rành rọt tìm ra dép lê, liền lộ vẻ thoả mãn, "Căn nhà này được tân trang lại, phỏng chừng cũng là cháu thiết kế đi?"
Tạ Kỳ Liên cười cười: "Không phải cháu, là Tần Phong thiết kế ạ."
Bà Tần không tin: "Cháu đừng có gạt bác, Tần Phong cho cháu chỗ tốt gì mà cháu giúp nó nói dối như vậy?"
"Là anh ấy thật mà." Tạ Kỳ Liên không nhịn được cười, "Anh ấy... Anh ấy rất hiểu hưởng thụ, chỉ là trước đây bận quá thôi."
Anh biết cách an bài thoả đáng tất cả nhiệm vụ lớn nhỏ, cho dù là nhiệm vụ ngăn chặn fans cho các tiểu minh tinh, anh cũng sẽ chấp hành hoàn mỹ, nhưng trái lại không hề có chút theo đuổi gì trong cuộc sống, một căn nhà sơn tường trắng chỉ kê một cái giường cũng có thể nằm ngủ thoải mái.
Chính là biết tính con trai mình, bà Tần mới ra vẻ không tin, cầm lấy đống thức ăn nhanh mình mua, bà mở tủ lạnh ra, phát hiện trong đó đã nhét đầy các loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới, chỉ có điều nhìn thời hạn sử dụng là mua từ bảy ngày trước.
Bà lập tức kinh ngạc: "Tiểu Tạ à, cháu còn biết nấu cơm à?"
"Sao bác biết?" Tạ Kỳ Liên nháy mắt mấy cái.
"Nói nhảm, Tần Phong vào bếp, là có thể nổ banh cái bếp đấy."
Tạ Kỳ Liên ôm bụng cười, nhưng vẫn giải thích: "Không đâu ạ, kỳ thực anh ấy nấu ngon lắm, thường ngày là do bận công việc, nên mới không nấu thôi."
Ai biết, bà Tần kinh ngạc hơn, bà nói: "Hóa ra cháu biết cả chuyện Tần Phong biết nấu cơm? Cháu——"
Bà dừng lại một chút, nét mặt nghiêm túc đóng cửa tủ lạnh lại: "Bác về hưu rồi thích đi du lịch, cũng khá lâu rồi không tới thăm Tần Phong, ai biết chỉ lơ là một cái, bên cạnh nó đã có thêm một..." Bà hình như là đang châm chước cách dùng từ, nhìn Tạ Kỳ Liên, nửa ngày không nói gì.
...