Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆40, Nhân cách khác nhau

([ABO] Xuyên thành nam thê bị nguyên soái tinh tế vứt bỏ)

Tên của tiểu thuyết này không hiện sơn không lộ thủy giữa cái danh sách đầy những áng văn thoải mái tô sảng của Tấn Giang, chỉ khi mở ra phần văn án mới sẽ phát hiện manh mối——

Vai chính: Tần Phong (Lão A)

Tần Phong: "???" Cậu rốt cuộc là sợ tôi không biết được nguyên hình là tôi cỡ nào, mà cả danh hiệu cũng phải nhét vào trong dấu móc thế?

Thường Bằng Viễn rụt đầu lại: "Đừng hiểu lầm, tên của ngài... là nguyên soái tinh tế!"

Tạ Kỳ Liên: "Ai là nam thê bị vứt bỏ?"

Tần Phong: "Không thể nào, tôi đâu có mất trí."

Thường Bằng Viễn khóc: "Là giỡn thôi, giỡn thôi mà! Viết tiểu thuyết đều là hư cấu cả, giả đó! Ai sẽ coi tiểu thuyết là thật chứ, tiểu thuyết của tôi còn viết Liên Bang vũ trụ đệ nhất alpha nguyên soái Tần Phong kìa, ngài ngẩng đầu lên nhìn giùm tôi cái làm gì có Liên Bang vũ trụ nào —— chỉ là trùng tên thôi! Làm ơn tha cho kẻ không biết đặt tên này đi!"

Chân chính Tần Phong mặt tỉnh rụi rê xuống khu bình luận, lời nhắn của độc giả trên cơ bản đều là:

"Ha ha ha nổ quá xá rồi không thực tế gì cả, nổ đã ghê~"

"A là A thật, nhưng cốt truyện máu chó quá, tôi chờ xem anh ta truy thê hỏa táng!"

"Lại bắt omega xứng đôi tăng cường huấn luyện, công này có độc, hắn yêu không phải thụ, là tăng cường huấn luyện phải không!"

Hù Thường Bằng Viễn nửa ngày, Tần Phong xoay người lại, nghiêm túc thảo luận với Tạ Kỳ Liên: "Cậu nghĩ ra gì à? Sao lại đột nhiên muốn xem tiểu thuyết ngớ ngẩn Bằng Viễn viết thế?"

Tạ Kỳ Liên cúi đầu không đáp, tùy tay mở một chương ra, đọc thầm:

"... Hôm nay Bộ tư lệnh không có nhiệm vụ gì, còn chưa tới năm giờ Tần Phong đã chạy thử xong cơ giáp, sớm về phủ Nguyên soái, vừa vào cửa hắn thấy hơi đói, nhưng tiểu omega ở nhà không biết đang lay hoay gì trong bếp, mùi hương ngửi được không giống mùi đồ ăn, vì thế Tần Phong nổi giận đùng đùng đạp cửa xông vào: Họ Tạ kia, cậu đang làm gì vậy, đã năm giờ mười lăm rồi, sao cậu chưa chuẩn bị cơm chiều?"

Tần Phong: "..."

Con ngươi của Đới Mộng Viện xoay tròn, đè thấp giọng nói: "Chim Nhỏ à, về bổ túc lại môn ngữ văn đi, Lão A cậu viết OOC rồi, Lão A sao có thể như vậy được? Lão A hẳn là: Tăng ca được một nửa, tranh thủ giờ nghỉ đua xe về nhà chuẩn bị đồ ăn, đút cho nửa kia ăn xong, lại đua xe chạy về văn phòng tiếp tục cần cù phát nhiệt."

Sắc mặt của Thường Bằng Viễn xám trắng: "Cậu ngon thì lên đi. Còn có, Lão A đâu có biết nấu cơm?"

Đới Mộng Viện đè thấp giọng hơn để phản bác: "Sao lại không biết, trước đây có một lần làm nhiệm vụ bắt chuột đồng ở dã ngoại, nguyên liệu gớm ghiếc như vậy cậu ấy cũng có thể biến nó thành nhân gian mỹ vị đó."

Tuy đã rất thấp nhưng cũng không thoát được Vô Thường, lỗ tai của Tạ Kỳ Liên giật nhẹ, đột nhiên quay đầu: "Anh biết nấu cơm à?"

Tần Phong: "..."

Tạ Kỳ Liên lé mắt: "Thành thực là mỹ đức?"

"Đọc tiểu thuyết đi." Tần Phong mím môi, không giấu được ý cười ở khóe miệng.

Tạ Kỳ Liên nguýt một cái, cười nói: "Được đó, cộng tác của tôi vì lừa tôi một bữa lẩu, cả cải thảo cũng có thể xắt thành giấy lộn như mèo quào, anh thật ra là tốt nghiệp ở trường Sân Khấu Điện Ảnh đúng không?"

Tần Phong cười nhẹ: "Tiền bối tốt của tôi phong quang tễ nguyệt như vậy, đừng nói nấu lẩu, nấu một chén canh Mạnh Bà cho tôi tôi cũng thấy ngon, lúc đó nhịn không được, mắc chút sai lầm thôi."

"Anh đừng có mơ uống canh Mạnh Bà." Tạ Kỳ Liên trả lời, "Cộng tác của tôi mặc kệ là ở mặt công tác hay sinh hoạt đều rất xuất sắc, tôi không tính đổi người mới."

Thường Bằng Viễn và Đới Mộng Viện ngừng thở, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.

Một lát sau, hai vị Lão Đại không coi ai ra gì này đã hiểu ngầm ý nhau một lần nữa kéo sự chú ý về tiểu thuyết.

"Anh xem đoạn miêu tả trong tiểu thuyết của cậu ta, Tần Phong năm giờ mười lăm nổi giận với nhân vật omega Tạ Nghiêu, hỏi y tại sao chưa nấu cơm, lật tiếp mấy chương sau đi, Thường Bằng Viễn sẽ không đặt ra thời gian tan tầm khác cho từng ngày của Tần Phong, hôm sau Tạ Nghiêu có nấu cơm không, nấu gì, tại sao không nấu, không ai biết cả." Tạ Kỳ Liên nói.

Hơn nữa tiểu thuyết này chỉ mới viết tiền kỳ "Tần Phong" làm sao tra "Tạ Nghiêu", vậy tính cách của nhân vật "Tần Phong" trong tiểu thuyết hoàn toàn là một tên đểu lãnh khốc vô tình, nửa chữ săn sóc cũng không nói với "Tạ Nghiêu".

Tần Phong sực tỉnh: "Cậu cho rằng, Lý Dịch Nam hiện tại giống như một nhân vật đã được viết ra, sống trong khuôn khổ với nhân cách mà người nào đó, hoặc sức mạnh nào đó đã định sẵn à?"

"Giống như có kẻ đang viết tiểu thuyết vậy, quỹ đạo thường nhật của cô ta đã bị viết xong." Tạ Kỳ Liên gật đầu.

Thường Bằng Viễn rùng mình: "Đ*t mợ nó, này... mẹ cô ta không thấy nổi da gà hả?"

Đới Mộng Viện hừ lạnh một tiếng: "Có phải là bà ta làm không còn chưa biết mà."

"Vậy thì chưa chắc." Tần Phong bỗng nhiên nói, "Mẹ của Lý Dịch Nam là một người nội trợ chỉ tốt nghiệp cấp hai, hơn nữa phân tích các weibo trước đây của bác sĩ Lý, bà ta tuy rằng bảo thủ, nhưng thuộc kiểu người thành thật."

"Thành thật và dốt nát chỉ cách nhau một bước thôi." Đới Mộng Viện lắc đầu.

Thường Bằng Viễn giơ tay lên: "Tôi đồng ý với Lily."

Tạ Kỳ Liên tổng kết: "Mặc kệ bà ta thuộc kiểu người gì, bà ta cũng là người ở gần bên Lý Dịch Nam nhất, hiện giờ chúng ta không có manh mối khác, bắt đầu từ chỗ bà ta, sẽ là một phương án khả thi."

Nhưng, bọn họ còn chưa nghĩ ra được cách để tiếp xúc với mẹ của Lý Dịch Nam, thì đã có một nữ sinh trung học đột nhiên hoảng hốt đẩy cửa xộc vào.

Đới Mộng Viện lập tức tiếp đón: "Bạn học à, em bị sao vậy? Có phải có ai đó đuổi theo em không?"

Nữ sinh không trả lời, cô bé mặc đồng phục của một trường cấp ba ở gần đây, buộc tóc đuôi ngựa, chạy vào rồi liền nằm nhoài lên cửa kính nhìn ra ngoài, nhìn một hồi, vai có vẻ thả lỏng ra chút, cô bé quay đầu lại nhìn Đới Mộng Viện, muốn nói lại thôi, cuối cùng mệt mỏi quơ tay, tính đi trở ra.

Tần Phong híp mắt lại, đứng dậy: "Bạn học à, nếu có nguy hiểm gì mong em hãy nói ra."

—— bộ đồng phục trên người cô bé có dấu vết lôi kéo, trên lưng dính vôi không biết là cọ ở bức tường nào, sắc mặt hoảng loạn phờ phạc, nhìn giống như là bị bạo lực học đường, thế nên Đới Mộng Viện nhận được ánh mắt ra hiệu của Tần Phong, trực tiếp đè cửa lại.

"Bạn học à, thỏa hiệp với thế lực làm ác, là cổ vũ cho sự kiêu ngạo gian ác của chúng đấy." Đới Mộng Viện cố ý làm mặt ngầu, "Có phải là thằng ranh nào bắt nạt em không, cứ nói với chị."

Nữ sinh do dự nửa ngày, lại nhìn bọn họ nửa ngày, ánh mắt đảo qua đảo lại trên mặt Tần Phong và Tạ Kỳ Liên một hồi, rốt cục hỏi: "Nếu mời các anh chị tới bảo vệ em... chi phí có đắt không ạ?"

Mọi người nhìn nhau, Đới Mộng Viện nói: "Em nói ra vấn đề của mình trước đi, em là học sinh cấp ba đúng không? Chị cả fan cuồng nhiệt của minh tinh lưu lượng đang "hot" cũng còn chặn được nữa là, lẽ nào không bảo vệ nổi em sao? Nhưng nếu thật sự có vấn đề, vẫn nên nói cho phụ huynh và nhà trường biết thì tốt hơn."

Nữ sinh nghĩ một lát, ngồi xuống đối diện Tần Phong: "Anh ơi, em nói các anh chị sẽ tin chứ?"

Lại một người nữa à? Tần Phong và Tạ Kỳ Liên liếc nhau, Tần Phong bật cười: "Khả năng chịu đựng của các anh chị tốt lắm, không có chuyện gì tụi anh không dám tin cả."

"Vậy em nói nhé." Nữ sinh nói như có thật, "Gần đây có người luôn chận em, đi học chận em, tan học chận em, em vào lớp gã nằm bò bên ngoài cửa kính, tan học tới nơi không có bóng người rồi gã sẽ lao ra kabedon em."

Tần Phong: "Nó là lý do trên lưng em dính vôi à?"

Nữ sinh ra vẻ đưa đám: "Dạ, gã chận em ở chỗ bức tường bên ngoài công trường."

Tần Phong nghiêm túc nói: "Vậy là nghiêm trọng lắm rồi, đi, anh đi với em tới cục cảnh sát."

"Không được đâu." Nữ sinh uể oải hơn, "Vô dụng, người khác không tài nào giải quyết được gã, cũng không tra được, chỉ có em có thể chạm mặt với gã thôi."

Tần Phong và Tạ Kỳ Liên nhíu mày, Tần Phong nhìn Tạ Kỳ Liên, Bạch Vô Thường chậm rãi lắc đầu, tỏ vẻ trên người nữ sinh không có âm khí, không có quỷ lực hoặc yêu khí, dương hỏa đầy đủ, không có khả năng gặp ma.

"Rốt cuộc là thế nào vậy, em kể rõ từ đầu đi." Tần Phong an ủi cô bé, "Đừng sợ. Mặc kệ gã là ai, cũng không thể tổn thương em ở dưới mí mắt tụi anh được."

Cô bé ấp úng nửa ngày, lại nhìn chằm chằm mặt Tần Phong một hồi, lâu đến độ Đới Mộng Viện bắt đầu hoài nghi nữ sinh này là tới lừa gạt đồng tình của Lão A sau đó nhân cơ hội ngắm mặt.

Tần Phong không hối, ngồi đó kiên trì nhìn cô bé, không lâu sau, cô bé thả lỏng cảnh giác, bắt đầu mở máy hát.

"Ừm... Em thích xem tiểu thuyết trên mạng, gần đây xem được rất nhiều tiểu thuyết không tệ..." Nữ sinh e thẹn thì thầm, "Em không biết mọi người có biết tiểu thuyết trên mạng là gì không, hiện tại đang lưu hành một đề tài —— hào môn."

Mọi người quay qua nhìn Thường Bằng Viễn, cậu ta gật đầu: "Đề tài này vĩnh viễn không suy kiệt."

"Lớp tụi em có một bạn nữ, răng hô, gia đình nói bạn ấy còn nhỏ không cho bạn ấy phẫu thuật, bạn ấy thích ban thảo lớp kế bên, không dám bày tỏ, bạn ấy còn nói với tụi em: Ai sẽ thích một con nhỏ răng hô chứ. Nhưng tuần trước, ban thảo đột nhiên tỏ tình với bạn ấy!" Nữ sinh trợn to hai mắt lên, "Em hỏi bạn ấy sao làm được vậy, bạn ấy nói là một dì ở khu phố nhà bạn ấy đã giúp cho, một ngày nọ dì đó nhận được cơ duyên, là Xuất Mã!"

Đới Mộng Viện: "Xuất Mã?"

Tạ Kỳ Liên bình tĩnh giới thiệu: "Xuất Mã Tiên, một số tiểu yêu tiểu quái, dựa vào người hữu duyên thờ cúng, ám lên người người hữu duyên giúp người đoán mệnh trừ tà, tuy rằng không phải tiên thần thật gì, nhưng nếu là Xuất Mã Tiên đi đường ngay, sẽ không làm bừa, hơn nữa thu tiền rất rẻ, chủ yếu là vì tích lũy công đức cho mình và người hữu duyên."

Nữ sinh gật đầu như có thật: "Đúng vậy, dì đó vừa khai trương, có nói mấy khách đầu là miễn phí, giúp gì cũng được, là bà ta đã giúp răng hô của lớp tụi em, khiến ban thảo thích bạn ấy!"

—— không có phép thuật chính đạo nào có thể quấy nhiễu tình cảm của một người cả, cảm xúc của Tần Phong đột nhiên căng chặt.

Tần Phong: "Em cũng tới tìm bà ta giúp đỡ à?"

Nữ sinh lộ ra vẻ thống khổ gật đầu: "Dạ, em đâu có biết nó linh thật, ban đầu em chỉ nghĩ dù sao cũng không lấy tiền, coi như là chơi thôi. Cuối tuần trước mấy đứa lớp em đi chung với nhau, tụi nó toàn là muốn điểm tuyệt đối môn toán nè, hạng nhất kỳ thi tháng nè, em lại cảm thấy ba cái điều ước tầm thường này chán phèo, nên đã nói với bà ta, em muốn một hào môn lão nam nhân yêu em!"

Đới Mộng Viện phun trà, Tần Phong cau mày: "Em muốn cái gì?"

Sắc mặt của nữ sinh đỏ lên, Thường Bằng Viễn lập tức giải thích: "Nghĩa từ của tiếng Hán không ngừng thay đổi theo sự phát triển, hiện tại dòng nhân vật hot nhất của tiểu thuyết trên mạng chính là hào môn lão nam nhân, thành thục bá đạo tổng tài, tuổi tác tầm tầm như cậu đó Lão A, lớn hơn hoặc nhỏ hơn mấy tuổi cũng được. Kế đó là nhan sắc siêu cao, học lực trâu bò, còn phải có tiền, thật nhiều tiền, biết chận cô bé lọ lem lên tường nói cô gái à, cô hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi, thâm tình chân thành, bá đạo lại không mất ôn nhu —— loại đề tài này, viết rất đã ghiền! Bằng không sao có thể nói là vĩnh viễn không suy kiệt chứ!"

Lão nam nhân hai mươi chín tuổi · Tần Phong: "..."

Đới Mộng Viện chậm rãi nói: "À thế hả, nhưng tôi không có đọc dòng tiểu thuyết này, nên ngại quá, cá nhân tôi nghĩ tới là —— năm mươi, sáu mươi tuổi, hói đầu, bụng bia, có gia đình có nhà cửa còn ra ngoài làm bậy."

Cô vừa nói xong, nữ sinh đã khóc rống lên, chỉ vào Tần Phong rít gào: "Sáu mươi tuổi là hào môn cụ ông được không?! Ngữ văn của chị có đủ điểm không vậy! Hào môn lão nam nhân em muốn là xì-tai bá đạo tổng công như anh này nè, ai mà biết Xuất Mã Tiên kia —— bà ta đích thật cho em một cụ già sáu mươi tuổi hói đầu bụng bia, mỗi ngày kabedon em chứ!!!"

Thường Bằng Viễn giật mình, ớn lạnh không thôi —— một cụ già sáu mươi tuổi bụng bia, hói đầu, răng vàng, chận bạn lại ở chỗ công trường: "Cô gái à, cô hấp dẫn sự chú ý của tôi rồi."

Thường Bằng Viễn lựa chọn từ trần ngay tại chỗ.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện