Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆22, Báo cáo khám nghiệm tử thi của Vô Thường

Lúc tới hiện trường thì trời đã tối, nơi xảy ra vụ án rất có màu sắc truyền kỳ, là Bệnh viện Nhân dân số 3 của Hạ Thành, cũng là bệnh viện tâm thần mà dân bản xứ ở đây đều biết.

Hoàng hôn xế chiều, hung án ly kỳ, rất dễ khiến người liên tưởng tới chủ đề kinh dị "Bệnh viện khủng bố".

Nhưng kỳ thật bệnh viện chuyên khoa tâm thần không hề đáng sợ, phòng bệnh và trang thiết bị đều là mấy năm gần đây xây lên, bác sĩ và y tá cũng rất chuyên nghiệp, do có án mạng xảy ra nên bệnh nhân đều bị cách ly trong phòng bệnh của mình.

Nơi xảy ra chuyện là phòng chăm sóc đặc biệt, ngoại trừ bác sĩ và y tá trực ca ra, ở hiện trường còn có hai quản giáo.

"Người chết tên là Phạm Triệu Hải, phạm nhân chịu tù ở Trại giam số 1 Hạ Thành, hai tháng gần đây bị rối loạn tâm thần nhiều lần tự sát trong trại, tháng trước người nhà xin được phóng thích." Quản giáo nói, "Lúc đó gã bị phán ngộ sát, nhìn lén học sinh nữ ở trường, bị phát hiện liền theo bản năng đẩy cô bé kêu cứu đó, khiến cho nạn nhân đụng vào bồn rửa tay dẫn đến tử vong."

Phòng dành cho người bệnh nặng đều là phòng đơn, dọn dẹp sạch sẽ, không có tạp vật dư thừa gì, Tần Phong vừa bước vào, liền nhìn thấy người chết nằm ngửa trên giường, chăn đắp ngay ngắn, độ tuổi tầm bốn mươi, hơi mập, hai hốc mắt rỗng tuếch, máu bắn đầy trên người và mặt, nhuộm đỏ cả giường.

"Tới giờ uống thuốc, là y tá đưa thuốc báo án, cả buổi chiều không nghe thấy tiếng động lạ nào cả." Quản giáo nói.

Loáng thoáng từ đằng xa nghe được tiếng bệnh nhân đột nhiên gào khóc, ở một môi trường như vậy quả thật rất khó phát hiện được tiếng vang kì lạ nào.

"Có người ngoài tới thăm không, trong phòng có camera chứ?" Tần Phong hỏi.

Quản giáo gật đầu: "Cùng tầng này có người tới thăm, nhưng đều đi thẳng tới phòng bệnh của người nhà mình, camera trong phòng gã không có hình ảnh, chỉ có tiếng động. Bác sĩ nói bệnh nhân có khuynh hướng phá hoại, tuần này đã đập hư camera giám sát ba lần rồi, sáng nay còn đập thêm một cái, chưa kịp sửa."

"Có ghi chép được âm thanh nào không?"

"Chỉ có tiếng kêu thảm thiết." Quản giáo nói, "Sau đó là phạm nhân không ngừng nói tôi không dám nhìn nữa. Lúc còn ở trại gã ta từng gào lên như vậy lúc nửa đêm, bạn tù nói gã ta nằm trên giường ngủ được một lúc là bắt đầu khóc la, có lúc còn đập đầu vào tường. Thế nên ban đầu chúng tôi hoài nghi gã ta phạm tội xong vì thấy hổ thẹn nên móc mắt tự sát, dù sao nguyên nhân gã giết người là nhìn lén."

Tề Văn không quá tán đồng ghi lại thông tin, tư thế nằm trên giường của người chết rất tự nhiên, không giống như người từng làm ra động tác mạnh bạo gì.

Phó viện trưởng mặc áo blouse trắng đứng ở cửa vội nói: "Không thể có chuyện đó được, bệnh viện của chúng tôi giám sát rất nghiêm ngặt, hơn nữa chúng tôi còn chuyên về mặt này, nếu để bệnh nhân tự sát thành công, cả bệnh viện sẽ bị phạt!"

"Đừng cãi nữa, bệnh nhân không có tự sát."

—— giọng nói này khiến mọi người yên tĩnh lại, nhìn về phía vị pháp y bên giường.

Tạ Kỳ Liên mặc áo khoác trắng, dùng đèn pin rọi hai vòng quanh hốc mắt của người chết, Tần Phong hỏi cậu: "Cậu nhìn ra được gì à?"

"Thời gian tử vong trong khoảng hai tiếng." Tạ Kỳ Liên nói, chỉ vào hốc mắt rỗng tuếch, "Đừng bị phim truyền hình lừa gạt, các bộ phận như cơ hốc mắt và đai gân của con người đều rất chắc chắn, càng miễn bàn thần kinh thị giác, cho dù gã ta thật sự bị rối loạn tâm thần không có cảm giác đau kéo đứt hết bắp thịt, muốn dùng tay không kéo đứt thần kinh thị giác của mình cũng phải là siêu nhân."

Cậu cầm đèn pin rọi một vòng, ra hiệu cho trợ lý pháp y tới chụp hình: "Là bị vũ khí sắc bén cắt đứt, vết cắt rất phẳng, bén hơn mấy con dao thái thịt ở nhà nhiều."

Phó viện trưởng vội vàng nhấc tay: "Trong phòng không hề có vật dụng sắc bén."

Tần Phong không để ý tới phó viện trưởng đang cuống cuồng chối tội, anh bước tới cạnh Tạ Kỳ Liên: "Nguyên nhân cái chết là mất máu à?"

"Không phải." Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Bị hù chết. Vết cắt quá phẳng, lượng máu không đủ dẫn đến cái chết."

Cậu nắm lấy tay thi thể: "Tay của người chết dính rất nhiều máu, nhìn giống như là trực tiếp tiếp xúc với miệng vết thương, nên tạm thời không loại trừ khả năng tự móc mắt. Người chết nếu bị rối loạn tâm thần, ở khi cực độ sợ hãi có khả năng sẽ xuất hiện ảo giác, dẫn đến làm ra hành vi nhìn như khó mà tin nổi này."

Tề Văn và mấy cảnh sát kiểm tra hai vòng trong phòng xong, nói: "Đội trưởng, không phát hiện được tròng mắt, cũng không có hung khí."

Tần Phong tới gần Tạ Kỳ Liên, đè thấp giọng hỏi: "Nguyên nhân cái chết thật sự là gì?"

Tạ Kỳ Liên lườm anh một cái, trực tiếp dùng phép thuật truyền âm: "Thì là hù chết đó. Về phần bị cái gì hù, là phạm vi nghiệp vụ của Tần đại đội trưởng anh."

Tần Phong hơi nhướn mày, Tạ Kỳ Liên nói tiếp: "Nhưng có thể khẳng định, gã ta còn chưa tới giờ chết."

"Không có âm sai tới câu hồn, chỗ tôi cũng không tìm được ghi chép, xem ra lại là một vụ án vong hồn mất tích rồi." Tần Phong từ trong kẽ răng nói, "Tôi bảo này Bạch Vô Thường đại nhân, có thể dạy tôi thuật truyền âm không, tôi đứng ở đây lầm bầm lầu bầu, nét mặt của mấy đồng sự bên kia nhìn tôi đã nguy lắm rồi đó."

Tạ Kỳ Liên trầm ngâm: "... Bọn họ sở dĩ nhìn anh lạ như vậy có lẽ không phải là vì anh lầm bầm lầu bầu đâu."

Lính mới của đội hình sự lặng lẽ chọt Tề Văn: "Anh Tề à, đội trưởng và Tạ pháp y thân quá hen, nằm bò lên người người ta rồi kìa..."

Tề Văn nhắm mắt lại: "Anh không biết hết, anh không thấy gì cả."

.

.

.

Ngay trong đêm xảy ra chuyện, người nhà của người chết đã tới Cục náo loạn.

Cụ bà ngồi bên cửa phòng làm việc của Tần Phong đấm đất gào khóc, một hai nói là bọn họ kỳ thị phạm nhân đi tù, cố ý không tra, khiến Tề Văn giận đến muốn nổ banh quầng thâm đen.

Những người khác trong tổ móc máy trợ thính ra tiếp tục tăng ca, Tần Phong ném một phép thuật cách âm lên cửa, thế giới an tĩnh.

"Người chết có rất nhiều tiền án phạm tội nhìn lén, cũng từng bị tạm giam rất nhiều lần." Tần Phong lật xem hồ sơ, "Nhưng lúc đi tù gã xác thực có biểu hiện tích cực, chỉ số tội nghiệt hiển thị trên Sinh Tử Bộ là -55, nếu thật sự thành tâm ăn năn, vẫn có cơ hội giảm xuống còn tầm -50."

Tạ Kỳ Liên: "Nhưng không có vong hồn ở hiện trường, vậy nên vụ án này không có khả năng chỉ đơn thuần là hổ thẹn dẫn đến áp lực tinh thần quá lớn nên tự sát."

Tần Phong lắc đầu: "Dương gian đâu có biết không có vong hồn ở hiện trường."

Cả căn phòng ấy ngoại trừ điểm đáng ngờ là không tìm được nhãn cầu ra, không còn manh mối nào nữa, nếu cứ tra theo dòng suy nghĩ của trinh sát hình sự dương gian, kết luận cuối cùng tám phần mười chỉ có thể là hổ thẹn tự sát.

Đêm đã khuya không thể tới trại giam hỏi thăm, chỉ có thể phái âm sai đi xung quanh tìm kiếm vong hồn không rõ tung tích đó, tiến độ cũng vì thế mà hơi kẹt lại.

Tạ Kỳ Liên lục tủ của Tần Phong nửa ngày, chỉ tìm được cà phê hòa tan, cậu dùng cốc của anh để pha, để lên bàn rồi đốt một nén nhang, âm khí tụ lại hâm nóng cái cốc, khói trắng tỏa ra liền biến thành khói lạnh.

"Nghỉ ngơi một lát đi." Cậu đưa cà phê cho anh.

Tần Phong cầm lấy cốc, nhấp một ngụm, cảm thấy cà phê hòa tan này ngon đến khó tả, hơn nữa quỷ đâu có sợ á khỏe mạnh, có thể uống thả ga!

Anh nâng cốc cà phê lên thở dài: "Không ngờ lại có nhiều vụ án phá hoại trật tự âm dương như vậy."

Tạ Kỳ Liên than nhẹ: "Một trăm năm trước, chức vị Hắc Vô Thường của Địa Phủ để trống, chỉ có một mình tôi, âm dương tư chức không hoàn thiện, thế nên không trấn giữ được."

Bọn Phương Hiểu Niên thường lén than Lão Đại nghiêm khắc lại tàn nhẫn, âm sai ác quỷ xử đều như nhau chưa từng nương tay, Tần Phong lại không cho là thế, trước đây anh phụ trách một tổ chuyên án, mỗi khi bận xong là phải nghỉ ngơi một thời gian, Tạ Kỳ Liên một mình trấn thủ Địa Phủ suốt trăm năm, quán xuyến mọi chuyện lớn nhỏ của hai giới âm dương, không có chút thủ đoạn, bộ không sợ có kẻ lật banh trời à?

"Tôi còn chưa kịp hỏi, Diêm Vương Gia, Phong Đô Đại Đế trong truyền thuyết đi đâu cả rồi?" Tần Phong hiếu kỳ.

Tạ Kỳ Liên đáp: "Đi hết rồi. Thiên địa trật tự đã hoàn thiện, không còn như thời Thượng Cổ Hồng Hoang, sáng sớm tinh mơ có thể lộ mặt ra cho anh xem, ngày giờ này thiên địa trật tự hoàn chỉnh, nhân loại cũng phồn vinh không dứt, nên cao vị chính thần không cần lưu thủ ở đây nữa, bọn họ trở về Thượng Giới cả rồi."

Tần Phong: "Hiểu, giống như cán bộ kỹ thuật xuống làng giúp đỡ người nghèo, buôn làng giảm nghèo xong lại học được cách tự lực cánh sinh, nhân viên về nhà đi quẩy."

Dừng một lát, anh khoát tay áo: "Hai chúng ta là cán bộ làng."

Tạ Kỳ Liên vỗ tay cái độp: "Tổng kết rất đúng."

Giỡn xong, Tần Phong căng mặt nói: "Cậu yên tâm, giờ tôi đã tới rồi, tôi sẽ không để cậu một mình trấn giữ Địa Phủ nữa, ai dám quấy rối tôi giúp cậu chém, tuyệt đối không để chướng mắt cậu."

Mỗi khi anh nghiêm túc giọng nói không tự giác sẽ trở nên đanh thép hùng hồn, giống như đang tuyên thệ trong một buổi tổng động viên trước khi xuất quân vậy, dù cho Tần Phong còn đang cầm cốc cà phê hòa tan trên tay, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh bạn sẽ cảm thấy từng câu từng chữ anh nói đều là lời hứa nặng hơn ngàn vàng.

Vì thế Tạ Kỳ Liên cười rộ lên: "Anh cũng yên tâm, tôi tin anh."

.

.

.

Rạng sáng ngày hôm sau, chuyên gia tâm lý của trại giam vừa vào làm, Tề Văn của đội cảnh sát liền tới lấy hồ sơ của phạm nhân Phạm Triệu Hải.

Tề Văn: "Đội trưởng, nhóm của Bằng Viễn tới trại giam hỏi thăm bạn tù của Phạm Triệu Hải, bọn họ nói gã này ban đầu không hề hối hận, ngoài mặt tích cực cải tạo tranh thủ xin giảm nhẹ tội, nhưng lén lút thậm chí còn từng nói —— dù sao giết cũng giết rồi, không làm thêm chút gì đó quả thật là thiệt thòi mà, mãi đến hai tháng trước, mới bắt đầu mơ thấy ác mộng."

Tần Phong cầm hồ sơ lên xem.

Chuyên gia tâm lý của trại giam có ghi lại, Phạm Triệu Hải đã mấy ngày liền gào lên câu "Tôi không dám nhìn nữa" trong lúc ngủ mớ, khi tỉnh dậy từng có động tác dùng tay móc mắt, đều bị cản lại kịp thời.

Trong đó có một buổi nói chuyện ghi lại tường tận giấc mơ của Phạm Triệu Hải.

"Mơ thấy một cái máy gắp thú bông, nhưng gã không phải là người chơi, mà là thú bông chờ bị gắp trong máy, có một người nhìn không rõ khuôn mặt đi qua đi lại bên ngoài, còn nói ai bảo mắt của mày nhìn thấy cái không nên nhìn, không bằng cúng..." Tề Văn đứng bên cạnh dùng giọng điệu quỷ dị đọc lên, "Thế nên chuyên gia tâm lý cho là hổ thẹn trong tiềm thức gây ra."

Tần Phong ngẫm nghĩ, cầm bút lên, khoanh tròn mấy chữ "lưỡi gắp", "máy gắp thú", "cúng" trong bản ghi chép. Lật sang trang kế, Phạm Triệu Hải còn cẩn thận tả lại lưỡi gắp của cái máy đó.

"Lưỡi gắp bén lắm, còn lóe sáng nữa, có mấy lần lướt ngang qua mắt, sượt nhẹ thôi là đứt tóc luôn." Tần Phong suy nghĩ, "Sắc bén, có thể trực tiếp cắt đứt tóc..."

Báo cáo khám nghiệm tử thi của Tạ Kỳ Liên có ghi, con ngươi của Phạm Triệu Hải bị một vật dụng cực kỳ sắc bén cắt xuống, vết cắt bằng phẳng.

"Người" chơi gắp thú bông trong mơ nói, không bằng cúng mắt... Hiện trường xác thực không tìm được con ngươi bị móc đi của Phạm Triệu Hải.

Tề Văn vò đầu: "Đội trưởng, điểm này có thể tính là manh mối không?"

Tần Phong trầm tư không đáp.

Giấc mơ của Phạm Triệu Hải thậm chí còn cung cấp địa chỉ chi tiết của máy gắp——

"Ở bên ngoài rất tối, nhưng gã cố gắng dựa vào ánh đèn của cái máy thấy được một chiếc tàu lượn siêu tốc, có vẻ giống với công viên giải trí Vương Quốc Mộng Mơ ở phía Nam thành phố."

Anh để hồ sơ qua một bên, vỗ cánh tay Tề Văn, ra vẻ nghiêm túc nói: "Giấc mơ cũng là manh mối để phân tích tâm lý phạm nhân. Làm tốt lắm, các cậu tiếp tục lục soát quanh bệnh viện nhé."

—— xem ra, anh cần phải hẹn cộng tác đi công viên chơi rồi.

○ ○ ○

Tần Phong: Tuy rằng cộng tác đã sờ cơ ngực của tôi, tôi cũng đã nắm tay cộng tác, nhưng hiện tại chúng tôi thật sự chỉ là cộng tác thôi, ừm, ngày mai hẹn cộng tác đi công viên chơi.

Tạ đại lão: Được!

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện