Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆112, Phiên ngoại: Nhạn Tự Hồi Thời (Thượng)
Địa Phủ thường không tăng ca —— vì mặc kệ đi làm lúc nào, cũng tính là ca bình thường, nhân gian sinh lão bệnh tử đâu biết tan tầm, thế nên những người bảo vệ âm dương trật tự tự nhiên cũng không có tiền lương gấp ba gì cả.
Nhưng gần đây có ngũ hiểm nhất kim! Do đồng chí tổng tài Hạ Cẩn Niên ở trọng công Địa Phủ khuynh tình tài trợ, nghe nói ngày lấy được ngũ hiểm nhất kim, Hắc Vô Thường đại nhân cảm khái một câu "A Thiên còn không hữu dụng bằng Mây Đen của chúng ta", dẫn tới Âm Phủ hiếm thấy có sét đánh ầm ầm, gây ra tình trạng ùn tắc giao thông ở Thành Phong Đô —— bầy quỷ túa ra hết, tập thể đi ngắm Thiên Đạo khóc chít chít, đạt được thành tụ hẻm nhà không ma.
Âm dương viên mãn, Địa Phủ đang trật tự tiến vào thời đại mới, thế nên Thiên Đạo có đáng tin hay không sớm đã không có ma nào để ý, hai vị Lão Đại và chế độ tiền lương đáng tin là được.
Hạ Cẩn Niên mới đăng ký hiệu suất tiền lương tháng này cho đội âm sai và hai Vô Thường đại nhân xong, liền nghe được Lý Toa make up một lớp gothic dày cộm bên kia cùng tân trưởng bộ phận lễ tân Uyển Cầm tụ lại với nhau, phát ra tiếng hô:
"Quể, Mây Đen sao lại đắc tội Lão A vậy?"
Hạ Cẩn Niên bất đắc dĩ xoay người: "Hai chị ơi, đừng có đồn bậy đồn bạ, xưa nay tôi chưa từng đắc tội với Lão A nhá?"
Quỷ tân nương dân quốc Uyển Cầm đã bị Lý Toa dạy hư, không make up tân nương máu me nữa, đổi thành tân nương gothic rồi, lúc này mang theo hốc mắt đen như mực ngẩng lên, cười khanh khách: "Tiểu nô gia cũng khó hiểu lắm ~ nếu cậu không đắc tội Lão A, sao ngài ấy lại tìm người làm cộng tác với Lục đạo trưởng?"
"Cộng tác với Lục đạo trưởng —— Dạ Du Thần à?" Hạ Cẩn Niên hiểu rõ, cực kỳ vui vẻ, "Có ứng viên rồi hả? Vậy là chuyện tốt. Từ lúc anh ấy tiền nhiệm, do còn thiếu Dạ Du Thần, một mình anh ấy nhận hết nhiệm vụ lưu động cả ngày lẫn đêm, giờ coi như là có thể nghỉ ngơi rồi!"
Lý Toa trợn trắng: "Tốt cái đếch gì? Lục đạo trưởng nhà cậu sắp bị đưa cho người ta rồi kìa!"
"Chậc, công việc và cuộc sống phải phân rõ ra." Hạ Cẩn Niên không để bụng, "Hơn nữa Lão A cũng là nghĩ cho chúng tôi, Lục đạo trưởng là Nhật Du Thần, người sống, làm ca sáng, không giống âm sai và Vô Thường, buổi tối anh ấy có thể tan tầm! Nếu tôi đi làm Dạ Du Thần, vậy hai chúng tôi chẳng phải là ngày đêm thay nhau đi làm à?"
"... Có lý." Lý Toa vỗ đùi, "Đáng giận, Lục đạo trưởng có thể tan tầm!"
Hạ Cẩn Niên cười mở sổ đăng ký: "Chị Lý đã gặp Dạ Du Thần tới nhậm chức à? Lúc nào đi làm, sao không tới chỗ tôi đăng ký tiền lương."
"Cậu ta làm không công." Triệu Thanh Ngôn đi ngang qua thò nửa người vào, "Giống nhóm Bất Lương Nhân á, làm không công, Lão A thích nhất công nhân làm không công."
Hạ Cẩn Niên sửng sốt: "Có tội hả?"
"Cũng không hẳn, là bản thân cậu ta thấy áy náy, chuẩn bị làm không công 200 năm rồi tính tiếp." Triệu Thanh Ngôn xòe tay, "Về phần là ai, cậu quen đó, Sở Úc, cậu nhóc này tháng trước mới ngỏm."
Sở Úc, hai trăm năm trước từng là Hắc Vô Thường chịu tội Tiêu Minh Thủy, năm đó Tạ Kỳ Liên một thương đánh nát thần hồn của cậu, trên cơ bản đã kết thúc sai lầm năm đó cậu phạm phải, hơn nữa năm đó cậu dù sao chỉ là bị mượn dao giết người, không tính thủ phạm chính, nên cảnh đời thay đổi, cơ duyên xảo hợp vẫn có thể làm người, Tạ Kỳ Liên cũng không tính truy cứu lại.
Mà kẻ mượn dao đã bị xử lý, phán quan chính Triệu Thanh Ngôn của Địa Phủ hiện tại tương đối tàn nhẫn, cũng rất có sức tưởng tượng, cô cảm thấy Vô Gian Địa Ngục như gà, tự mình phán án, quyết định phế bỏ tu vi của quỷ tu, giữ lại ký ức làm người, trực tiếp bị âm sai Địa Phủ giám sát toàn bộ quá trình, đưa vào cuốn bách khoa những loài động vật kỳ lạ nhất, nghe nói trước mắt đang thể nghiệm những loài không ăn được, bằng không mọi người sẽ ói.
Mà hùng hài tử Sở Úc đã biết chuyện Tiêu Minh Thủy làm, áy náy đến mức ôm đùi Tạ Kỳ Liên khóc ba ngày, cuối cùng bị Lão A không nhịn được nữa ném đi tăng cường huấn luyện phụ trọng việt dã. Kiếp trước cậu là Vô Thường bị đánh nát thần hồn, âm khí rất nặng, hồn phách cũng bất ổn, nên kiếp này mới chết sớm như thế, nhưng kiếp này Sở Úc có công bắt giữ quỷ tu, vẫn được công đức, nên sau khi chết lập tức chủ động xin nhậm chức Dạ Du Thần.
Tiền trần đã tan, Tạ Kỳ Liên đương nhiên không ngu xuẩn phân không rõ kiếp trước kiếp này như quỷ tu Kim Oản. Thế nên yêu cầu sát hạch vẫn dựa theo tiêu chuẩn cực cao Lão A định ra, Sở Úc là tự mình trổ hết tài năng trong nhóm người báo danh thuận lợi lấy được chức vị này.
Nhân gian có Nhật Dạ Du Thần, độ giám thị của Địa Phủ đối với trật tự cũng ngày càng mạnh, xử lý các vấn đề ngày càng có trình tự quy tắc, bởi vậy, Bạch Vô Thường ngẫu nhiên thiếu điểm chuyên cần, cũng không có vấn đề gì.
Bạch Vô Thường không phải cố ý xin nghỉ.
Tần Phong ở hơn nửa đêm phát hiện sự bất thường của cậu.
Âm sai tuy rằng không cần đúng giờ đi ngủ, nhưng ngẫu nhiên tình huống đặc biệt, vẫn phải ngủ một giấc, Tần Phong vốn dĩ đang ngon giấc, bỗng nhiên cảm nhận được giãy giụa mạnh mẽ, lập tức mở to mắt ra, phát hiện Tạ Kỳ Liên...
Ánh trăng trong veo, dưới ánh sáng mông lung bên cửa sổ, Tạ Kỳ Liên mặc một cái áo ngủ màu trắng, một tay túm lấy vạt áo, tay chân loay hoay, hoảng loạn muốn bò ra khỏi lớp chăn mềm mại.
—— tay chân của Bạch tướng quân uy danh hiển hách Địa Phủ lúc nào lóng ngóng như vậy? Tần Phong chợt bừng tỉnh, ôm lấy bả vai Tạ Kỳ Liên, vội vàng hỏi: "Cậu bị sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu hay là——"
Vô Thường bạch y trong lòng lập tức đỏ mặt, cả đầu ngón chân lộ ra dưới áo ngủ cũng ửng màu, cậu giãy khỏi tay Tần Phong, phịch phịch bò xuống giường, dựa vào góc tường xa nhất: "Sao, sao có thể vô, vô lễ như thế!"
Tần Phong nhe răng cười, tựa vào gối đầu: "Kiểu play gì vậy, Tạ đạo diễn có thể cho tôi kịch bản không, diễn viên không đọc kịch bản không biết đã tới đoạn nào rồi."
"Huynh —— hồ, hồ ngôn loạn ngữ, đăng đồ lãng tử!"
Nói xong, khóe mắt tràn ra chút nước mắt, lại cố nén về.
Tần Phong: "???"
Anh nhạy bén phát hiện không đúng —— Tạ Kỳ Liên... Tạ Kỳ Liên có diễn, cũng diễn không ra dáng vẻ lã chã chực khóc lại cố gắng cậy mạnh này!
Thần sắc này, Tần Phong nghiêm túc ngồi dậy, lúc trước Tiền Duyên Kính nhìn như không có lập tức tạo thành hậu quả gì, Tạ Kỳ Liên vừa thoát khỏi đó lại vì tình huống khẩn cấp, mã bất đình đề tiếp tục cùng anh đuổi bắt quỷ tu Kim Oản, không có cẩn thận kiểm tra xem tà thuật có hậu di chứng gì không, giờ chỉ sợ là...
Vì thế anh thử hỏi: "Cậu, là Tạ công tử? Kim Lăng danh sĩ, Tạ Vận công tử?"
"Huynh —— huynh thế nhưng biết ta, huynh là ai?" Tạ công tử trong góc tường nhịn không được đỏ hốc mắt, "Lần này ta phải tới Nhạn Hồi, hoàn thành hôn ước với tỷ tỷ, đăng đồ tử này, lại thừa dịp đêm xuống khinh bạc ta, Tạ tỷ tỷ là chủ tướng thủ thành một phương, nếu tỷ tỷ biết tất nhiên sẽ cho huynh một thương... Ừm, biến huynh..."
Tần Phong hít hà một hơi, khóe mắt liếc nhìn di động, rất muốn chộp lấy quay video, nhưng lại cảm thấy sai giờ này hơi lớn, nhìn thanh niên cả uy hiếp cũng nói không nên lời này, tiểu công tử mềm mại ngàn năm trước chỉ e sẽ bị yêu vật như di động dọa khóc?
Tiểu công tử lòng mang thiên hạ trách trời thương dân này chỉ lo nói lời tàn nhẫn ngoài mạnh trong yếu, chờ một hồi không thấy Tần Phong có hành động khác người gì, liền nhịn không được đánh giá anh từ trên xuống dưới, nửa ngày sau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Huynh —— huynh lớn lên đẹp như vậy, vì sao không thể quang minh lỗi lạc, lại muốn —— muốn đêm xuống —— huynh, haiz..."
Tần Phong: "Ờ... Đa tạ tiểu công tử khích lệ."
Giơ tay lên sờ mái tóc có tạo hình dũng cảm lúc ngủ của mình, lại nhìn cái chăn khoác lung tung trên người, Tần Phong thở dài —— xem ra, Bạch Vô Thường đại nhân chẳng sợ mất trí nhớ, kính lọc cộng tác vẫn rất dày.
.
.
.
Tần Phong dùng hai giờ, giải thích tình huống hiện tại cho Tạ tiểu công tử biết, còn nói một số thủ tục liên quan tới Địa Phủ và cộng tác, cũng không biết Tạ tiểu công tử có thể hiểu và tiếp thu bao nhiêu.
Tiểu công tử nghe xong hoảng loạn, hai mắt mê mang, nằm rạp lên cửa sổ nhìn mấy chục phút đèn nê ông và đèn xe hơi, mới ngơ ngác lùi vào phòng, đờ đẫn ngồi bên cửa sổ.
Qua một hồi lâu cậu nói: "Trung Nguyên đã không còn chiến sự nữa à?"
Trong lịch sử đương nhiên còn, nhưng hiện tại, Tần Phong cười: "Đã không còn rồi, cậu không phải thấy được ư, hải thanh hà yến, thiên hạ an khang."
"Vậy Tạ tỷ tỷ, bảo vệ được Nhạn Hồi quan chứ?" Tạ tiểu công tử hỏi.
Kỳ thật là cậu bảo vệ... Tần Phong nhìn cậu, đáp: "Ừm, bảo vệ được, nghìn dặm ruộng tốt của Trung Nguyên, non xanh nước biếc, không hề hư hao."
Tạ công tử chậm rãi gật đầu: "Vậy à, ta biết mà, Uyển Châu ngân thương, nhất định thường thắng bất bại!"
Uyển Châu ngân thương không có ngã xuống —— Tần Phong nhìn cậu, tự nhủ, vì cậu cầm lấy cây thương đó, nghìn năm qua chưa bao giờ buông.
Lại một hồi sau, Tạ Vận tiểu công tử mới hỏi: "Ta đã chết rất lâu rồi, cả quan lễ cũng chưa làm à? Vậy cũng không thể thành hôn với tỷ tỷ?"
"... Đúng vậy."
"Về sau tỷ tỷ được phong làm đại tướng quân?"
"Đúng vậy." Tuy rằng không phải hoàng đế phong, nhưng...
—— bên dưới Nhạn Hồi quan, bá tánh trong thành trở về cố hương, lập một ngôi mộ tướng quân cho Tạ tướng quân, chôn cất người con gái cuối cùng của Uyển Châu Tạ gia.
Về phần một Tạ Nghiêu khác, thiên địa làm quan, suối chảy làm quách, gió cát liễm cốt, mây trời tụng niệm, nhưng trong lòng Tạ Nghiêu trước nay không có hư danh trần thế, đã như thế, sau lưng là Nhạn Hồi quan phòng thủ kiên cố, là núi xanh trập trùng và vạn khoảnh ruộng tốt, bạch cốt của cậu dựa vào núi Kỳ Liên, cũng coi như là lãng mạn của danh sĩ.
Tạ tiểu công tử hình như rất vui vẻ, cậu đòi Tần Phong lên mạng tra tên của Tạ tỷ tỷ cho cậu xem, quy mô trận chiến ở Nhạn Hồi quan kỳ thật không lớn, nhưng ảnh hưởng không nhỏ, trước đây Tạ tướng quân thủ thành do sống ở thời đại chính quyền Trung Nguyên như măng mọc sau mưa, vương triều thường xuyên thay đổi, nên không để lại tên đầy đủ và chức quan, thậm chí đời sau cũng không biết nàng là nữ, nhưng gần đây đào ra mộ của nàng, tư liệu được bổ sung hoàn chỉnh, đúng là lúc đang hot, trên mạng đâu đâu cũng toàn tin tức, nghe nói còn có công ty Điện ảnh và Truyền hình chiếm trước thương cơ, quyết định cải biên thành phim truyền hình truyền kỳ.
Chỉ là câu chuyện này, không có một tiểu công tử mặc nữ trang lên tường thành, ngoại trừ đương sự, không ai biết trận chiến bảy ngày ở Nhạn Hồi quan, năm ngày mấu chốt nhất kỳ thật là một tiểu công tử thủ.
Nhưng Tần Phong rất nhanh đã không buồn nữa, anh xem qua câu chuyện công ty Điện ảnh và Truyền hình cọ nhiệt độ chuẩn bị quay... Một lời khó nói hết.
Câu chuyện này thuộc chủ đề ma huyễn, một nửa là cốt truyện cổ đại, một nửa là cốt truyện hiện đại, cổ đại là dã sử hư cấu, đại khái là nữ tướng quân thủ thành và phó quan của mình lâu ngày sinh tình, lại vì ngoại địch chưa lui thề không lấy chồng, cả đời này hiến cho chiến trường, trước đêm quyết chiến bày tỏ nỗi lòng với phó quan, tình định tam sinh, hôm sau cùng chết trong trận đại chiến Nhạn Hồi quan. Ngàn năm sau, hai người chuyển thế, một thành nữ đặc cảnh, một thành giáo sư hệ khảo cổ, giáo sư đi đào mộ nữ tướng quân, lập tức nhớ lại kiếp trước, vì thế bọn họ tái tục tiền duyên...
Tần Phong nghẹn một búng máu —— cốt truyện ngôn tình máu chó sặc mùi ba xu gì thế này, may mắn Tạ Kỳ Liên không lưu danh trong lịch sử, bằng không không biết sẽ bị cải biên thế nào?
Khác không nói, lúc trước ở Tiền Duyên Kính Tần Phong đã gặp được nữ Tạ tướng quân, chân anh hùng gió cát thiết huyết rèn ra, sao có thể mặc bộ khôi giáp lộ hết chỗ hiểm trên người, ngoại trừ đẹp mắt chả làm được cái mả gì trong poster tạo hình?
Nhưng ai biết, Tần Phong quay đầu lại, phát hiện đôi mắt của Tạ tiểu công tử lóe sáng, đang nhìn mình chằm chằm.
Tần Phong: "?"
"Đệ đã biết."
Tần Phong rất muốn hỏi cậu biết gì, vị này là danh sĩ cổ đại não động tự do bôn phóng, anh cảm thấy nếu mặc kệ sẽ có chuyện gì đó vui lắm.
... Nhưng, lại không thể xông lên bịt miệng.
Quả nhiên giây kế tiếp, Tạ tiểu công tử đã hớn hở nói: "Hóa ra là như vậy, đệ nói mà, đệ thấy huynh dung mạo tuấn lãng, tuy rằng hành vi có chút không hợp, nhưng không thể nào giận được, nhìn lâu rồi lại càng thích, hóa ra là vậy —— huynh khẳng định là tỷ tỷ chuyển thế, thức tỉnh ký ức, nhớ tới hôn ước chưa hoàn thành của đôi ta, mới tới đây tái tục tiền duyên với đệ?"
Tần Phong: "..."
Nhìn sắc mặt quỷ dị của Tần Phong, Tạ tiểu công tử ngẩn ngơ: "Hể, không phải à? Tần tỷ... ách... Tần ca ca, chẳng lẽ chúng ta không có hôn ước?"
"Có, tuyệt đối có." Tần Phong nghiêm túc trả lời.
...