Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆109, Phiên ngoại: Xin hãy để tôi nuôi anh (5)
Nét mặt Lục Lân có một chớp mắt mê hoặc, đột nhiên, như có tia sét bổ vào đầu ông vậy, ông vèo một cái lui về sau một bước, giống như con mèo trắng xù lông lên khi nhìn thấy dưa chuột trong video hot TikTok.
"Chờ đã, A Niên." Lục Lân giơ một tay lên, so thủ thế dừng lại, "Tôi, có phải là tôi hiểu sai rồi không, cậu vừa nói là——"
"Tôi muốn làm bạn trai anh." Hạ Cẩn Niên tỉnh rụi lặp lại lần nữa, trong mắt chứa đầy kỳ vọng, nhưng Lục Lân không nghe ra chênh lệch vi diệu giữa hai lần dùng từ.
Nhưng ý chính là một —— Hạ Cẩn Niên đang bày tỏ với ông, nên Lục đạo trưởng như bị sét đánh, cả người ngu ngơ đứng đó, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, môi đã không còn màu máu.
Hạ Cẩn Niên nắm chặt tay: "Đạo trưởng —— sao đạo trưởng lại có phản ứng này, chẳng lẽ là ghét tôi à?"
"Đương nhiên——"
Không chờ Lục Lân nói hết, Hạ Cẩn Niên đã ảm đạm gục đầu xuống: "Xin lỗi... Tôi có lẽ quá đường đột, Lục đạo trưởng là tu sĩ phẩm cách cao khiết, đương nhiên sẽ không cùng một tiểu âm sai bởi vì tội nghiệp không thể chuyển thế, phải ở lại Địa Phủ lập công chuộc tội như tôi..."
"Câm miệng, không được nói bậy!" Dưới tình thế cấp bách, Lục Lân trực tiếp duỗi tay đè lên môi Hạ Cẩn Niên, nhìn đôi mắt hơi trợn to của cậu, mới giật thót lên rút tay về như bị thứ gì đó làm phỏng, vội vàng giải thích, "Không, cậu thật sự rất tốt, tôi không có bất cứ suy nghĩ ghét cậu nào cả, chỉ là, xin lỗi, đây là khuyết điểm của tôi, tôi quên nói với cậu, tôi không phải con gái, tướng mạo hiện tại cậu nhìn thấy, là bị sức mạnh thái âm quấy nhiễu, khoảng trong hai ngày này, tôi sẽ khôi phục lại thành nam, cho nên đây kỳ thật là hiểu lầm!"
Hạ Cẩn Niên không hề kinh ngạc —— Lục Lân quả nhiên không nhận ra được —— hiện tại yêu đương không còn xem giới tính nữa, vẫn cảm thấy đàn ông khẳng định thích mỹ nữ.
Rất tốt, kế hoạch get √
"Cái gì?" Hạ Cẩn Niên hô lên, "Cô —— anh là đàn ông à? Sao lại như vậy, ôn nhu xinh đẹp như vậy lại là —— anh không nói với tôi... Sau khi tôi đã rung động với anh rồi anh mới mở miệng nói, anh —— anh là cố ý chế giễu tôi đúng không? Sao anh có thể làm vậy với tôi!"
Xin lỗi nha Lục đạo trưởng, tôi chỉ là dọa anh thôi, Hạ Cẩn Niên nhìn khuôn mặt lập tức mất đi màu máu của Lục Lân đau lòng vô cùng, lại vẫn biểu hiện kín không kẽ hở.
Đừng nhìn tuổi tác của Lục Lân nhỏ hơn Bạch Vô Thường nhiều, nhưng nếu bàn về tư tưởng với tình yêu, ông thật sự là không tiên tiến bằng Bạch Vô Thường. Thời đại Lục Lân lớn lên, trong miệng mọi người toàn là luân lý cương thường, tư duy chỉ có một, mà thời đại của Bạch Vô Thường ngược lại là thiên hạ danh lưu như măng mọc sau mưa, văn học, tư tưởng như trăm hoa đua sắc, hoàn cảnh và thời đại trưởng thành có hạn, không cho Lục Lân một liều mạnh, sợ là không phát huy được hiệu quả.
"Xin lỗi..." Lục Lân có chút nói năng lộn xộn, "Tôi, hơn nữa, hơn nữa thanh niên tài tuấn như cậu, hẳn là, hẳn là tìm một cô gái tốt tuổi tác vừa vặn mới đúng, tôi... tôi tu kiếm 49 năm, lúc nhập đạo... lúc nhập đạo đã 2... 24 tuổi rồi, tôi —— đối với cậu mà nói tôi là cụ già!"
49 + 24... Hạ Cẩn Niên thoáng kinh ngạc một phen, 73? Trực giác ban đầu của Hạ Cẩn Niên là trên dưới 50, mức cao nhất 75 là bảo thủ đặt ra, dự phòng thoáng chút, lại thật sự không ngờ sẽ qua 70.
Nhưng như vậy càng tốt, Hạ Cẩn Niên lập tức bày ra dáng vẻ lảo đảo sắp té: "Sao lại như vậy... anh lại còn hơn 70..."
Nói xong, liền là một cái sụp đổ xoay người bỏ chạy đúng tiêu chuẩn trong phim thần tượng.
Lục Lân quả nhiên không rượt theo, áy náy của ông viết rõ trên mặt, nhưng ông đứng đó, khẽ cắn môi dưới, tâm loạn như ma, hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào.
Tại sao lại như vậy, Lục Lân nghĩ, ông đã vô thức tổn thương A Niên, A Niên mới tỉnh lại từ đả kích thân tình, hiện tại lại thất bại trong tình yêu nữa à? Nhưng tại sao lại như vậy? Cho dù bị thái âm ảnh hưởng biến thành bộ dáng của con gái, Lục Lân để tay lên ngực tự hỏi —— một cô gái có tính tình như ông, sao có thể hấp dẫn được thanh niên tài tuấn như Hạ Cẩn Niên?
24 năm đầu đời của Lục Lân, không phải họ Lục, tên cũng không phải Lục Lân, ông mơ hồ còn nhớ họ đầu của mình là Lương, nhưng cái tên đó đã bị quên đi rồi.
Mẹ ông là một người mẹ đơn thân, ở xã hội hiện đại có lẽ không sao cả, nhưng ở thôn làng miền quê 73 năm trước, đàn bà chưa cưới mà đã sinh con, là điều đáng chê trách.
Có đôi khi huyết thống cũng không quyết định tình cảm, giống như Trang Tuyết Phỉ, cụ Trang nhận nuôi bà ta tuy rằng không có quan hệ huyết thống, lại thật lòng thật dạ yêu thương bà ta, suýt nữa vì thế mà chậm trễ việc đầu thai, em trai bà ta bị tâm thần rồi cũng còn mong mỏi tính kế muốn bảo vệ chị gái.
Thậm chí Hạ Cẩn Niên, cha cậu có tội, nhưng tận đáy lòng lão tổng tài ấy vẫn yêu Hạ Cẩn Niên.
Mà mẹ ruột của Lục Lân lại ghét ông, thậm chí Lục Lân cảm thấy, có lẽ xuất phát từ nguyên nhân nào đó ông không biết, là hận.
Từ lúc còn rất nhỏ ông đã bị lệnh phải làm việc nhà rồi, dọn vườn, giặt đồ nấu cơm, múc nước nhặt củi đều là nhiệm vụ của ông, hơn nữa chỉ có thể làm vào buổi tối, vì lúc trời chưa tối ông phải đọc sách làm bài, mẹ ông sẽ giơ cây mây lên, ép Lục Lân tuổi nhỏ ngâm nga thơ cổ, công thức toán, tiếng nước ngoài, chỉ cần sai một tí, tối nay làm xong việc nhà cậu bé sẽ phải nằm sấp để ngủ.
Người trong làng rất đáng thương cậu bé này, lúc hai mẹ con vừa dọn tới, Lục Lân chưa đến 2 tuổi, đi đứng còn không vững, đã giúp mẹ bê nước tưới rau. Nông phụ trong làng tán gẫu, đoán rằng người phụ nữ này là tiểu thư khánh kiệt từng được giáo dục, cha cậu bé tám phần là kẻ không lương tâm, ra ngoài rượu chè be bét say rượu rồi chết. Bọn họ nói một hồi, mấy người nhà tương đối giàu lẽ sẽ lấy mấy cái màn thầu thô còn thừa trong bếp ra, đưa cho Lục Lân.
"Mẹ con cũng đáng thương quá."
"Đáng thương cỡ nào cũng không thể để con cái bị đói."
"Đàn bà chết chồng cũng khó sống lắm."
Lục Lân cúi đầu, khẽ nói cảm ơn, ngồi xổm dưới tàng cây ăn hết màn thầu.
Bởi vậy nhiều năm qua, Lục Lân chưa bao giờ ngờ được, sẽ có người "yêu" mình, trẻ tuổi ưu tú như Hạ Cẩn Niên, cho dù gặp được cản trở, vẫn sáng rọi loá mắt, đó không phải là một cái bánh màn thầu người khác ăn thừa, đó là... trân bảo.
Hạ Cẩn Niên "bỏ" ông lại đó rồi, kỳ thật không có như Lục Lân tưởng tượng, tìm một chỗ trút hết nỗi lòng, tâm tình của cậu rất tốt, còn về Địa Phủ một chuyến, xử lý sự vụ chỗ trọng công Địa Phủ. Mớ bazooka RPG mới nhất đã giao hàng, các âm sai đang thử nghiệm uy lực trong sân huấn luyện.
Cậu phỏng vấn một nhóm nhà thiết kế vũ khí, giúp Quầy lễ tân Địa Phủ sàng lọc một đội quỷ tới ứng tuyển làm tổng đài viên, hiện tại trong group WeChat hợp tác giữa Địa Phủ với dương gian, mỗi group có ít nhất hai nhân viên lễ tân thay ca cho nhau, đều là Hạ Cẩn Niên huấn luyện ra.
Kết thúc đợt thử nghiệm vũ khí, Triệu Thanh Ngôn tới cùng cậu kết toán thù lao tháng này.
"Ừm, không tồi không tồi, tháng này cậu tổng cộng được 21 điểm công đức, nhanh thật." Triệu Thanh Ngôn lật hồ sơ phán quan của mình, "Hiện tại giá trị ưu khuyết điểm của cậu tổng cộng là -731, không ngừng cố gắng! Chiếu tốc độ này, mấy năm nữa Lão A có thể phân rõ mặt trước và mặt sau của cậu rồi!"
Hạ Cẩn Niên khó được đau đầu: "Chị Triệu à, tôi có thể hỏi thăm tí, công đức Lão A đạt được chức quyền Vô Thường là bao nhiêu không?"
"Cậu tham khảo chút đi, anh ta là dương 501. Thường thì con số tiêu chuẩn Trời ban đại công đức là 500, anh ta vừa vặn nhiều hơn 1 điểm." Triệu Thanh Ngôn cười tủm tỉm trả lời.
"Vậy Tạ trưởng phòng thì sao?"
"Bạch Vô Thường à..." Triệu Thanh Ngôn xòe tay, "Chị không biết. Công đức của ngài ấy không thể dùng con số để cân nhắc, tờ của ngài ấy trên Sổ Sinh Tử màu vàng ròng, ở trong mắt Thiên Đạo, ngài ấy là công đức hình người biết đi lại."
Tính xong công đức, cầm số tiền lương nhỏ như muỗi (đối với Hạ Cẩn Niên mà nói) Địa Phủ phát, Triệu Thanh Ngôn bỗng nhiên thò qua: "Hề, Đại Niên Thú, nghe Bạch Lão Đại nói, cậu đang theo đuổi Lục Lân đạo trưởng à?"
"Đúng thế." Hạ Cẩn Niên rất huênh hoang.
"Tiến triển thế nào rồi?"
Hạ Cẩn Niên giơ ngón tay cái: "Mười phần chắc chín. Chờ thêm một tuần nữa, tôi về tìm anh ta, nói với anh ta tôi nghĩ thông rồi, tôi yêu là anh ta, chậm rồi, chẳng sợ đổi giới tính vẫn yêu."
Triệu Thanh Ngôn chậc chậc tán thưởng: "Cuộc tình này của cậu, thật là khảo nghiệm kỹ thuật diễn."
"Hết cách rồi. Thời đại Lục đạo trưởng lớn lên không giống nhau. Một thằng đực rựa như tôi, trực tiếp xông lên thổ lộ với người cùng giới như anh ta, Lục đạo trưởng phỏng chừng có thể giảng cho tôi nghe một đống bát cổ văn âm dương điều hòa, trách nhiệm xã hội, lễ nghi đạo đức." Hạ Cẩn Niên lắc đầu, "Đành phải dùng chút thủ đoạn, giả bộ là vì không biết giới tính của anh ta mới yêu được."
"Sau đó ông ta sẽ vì áy náy mà mềm lòng, nếm thử buông xuống tư tưởng cũ, cố gắng tiếp nhận chuyện đàn ông cũng có thể yêu đương với đàn ông?"
"Không sai. Lục đạo trưởng nhẹ dạ, dưới tình huống áy náy anh ta rất dễ bị thuyết phục, nhưng nếu không kích thích, anh ta vĩnh viễn sẽ tự bế dưới vỏ bọc ôn hòa lễ độ. Bằng không, Lục đạo trưởng sao có thể độc thân 73 năm?" Hạ Cẩn Niên nói, Lục Lân nghiêm cẩn bảo thủ nhưng không cổ hủ, kéo nhẹ một cái là có thể kéo lên.
"73?" Triệu Thanh Ngôn kinh ngạc, "Đồng hành của ông ta nói năm nay ông ta 49 mà."
49? Hạ Cẩn Niên ngẩn ra: "Anh ta tu hành 49 năm, không phải 49 tuổi."
"Bí mật cả huyền môn cũng không biết, cậu chỉ dùng mấy ngày đã moi ra được, quả nhiên là lòng dạ của kẻ giỏi làm ăn." Triệu Thanh Ngôn ngoài miệng nói vậy, nét mặt lại bội phục, "Hôm nay là ngày thứ ba cậu trở về, cậu còn muốn——"
Cô chưa nói dứt lời, di động của Hạ Cẩn Niên bỗng nhiên reo lên, đây là tiếng chuông đặc biệt, thế nên Hạ Cẩn Niên vừa nghe liền biết là ai, cậu lập tức cản Triệu Thanh Ngôn lại, đếm ba giây, điều chỉnh thành cái giọng hơi chút khàn khàn mỏi mệt rồi bắt lên.
"Alô, tôi là Hạ Cẩn Niên."
Đầu bên kia im lặng nửa ngày, rồi vang lên tiếng còi ô tô và bánh xe.
Hạ Cẩn Niên nghi hoặc: "Lục đạo trưởng?"
"... A Niên..." Giọng nói trong điện thoại vẫn ôn nhuận ấm áp, nhưng Hạ Cẩn Niên rõ ràng nghe ra sự co rúm bất an, "Tôi kỳ thật không nên quấy rầy cậu nữa, nhưng tôi cũng không biết còn có thể tìm ai, hiện tại tôi đang ở trên đường cao tốc, tôi gặp tai nạn xe."
Hạ Cẩn Niên giật thót lên, nhưng lập tức nghĩ tới, Lục Lân là người tu hành, gặp tai nạn xe, nếu xe đụng vào hư hẳn là xe mà không phải Lục Lân.
Thế nên Hạ Cẩn Niên thở hổn hển hai cái liền vuốt bằng lại cảm xúc, mới chết không có kinh nghiệm xem nhẹ thân phận của người tu hành, trái tim bị dọa đến nhảy tưng tưng, bình tĩnh lại rồi, cậu hỏi: "Anh bị sao vậy?"
"Hôm qua Nam Sơn trả tiền trừ tà. Tôi nhận một ủy thác mới, nhưng giờ đang là mùa thịnh vượng của kỳ nghỉ hè, vé máy bay xe lửa bán sạch cả rồi, lại chỉ ở thành phố kế bên, nên tôi tự thuê một chiếc xe tính lái qua, kết quả lúc lên đường cao tốc không cẩn thận, cọ qua một chiếc xe, cảnh sát giao thông nói rủi ro này trách nhiệm chia năm năm, mỗi người trả một nửa tiền sửa xe, tôi... tôi không đủ tiền..." Lục Lân càng nói giọng càng thấp, "Xin lỗi, tôi chỉ có thể tìm cậu."
"Chỉ là cọ qua thôi, đâu đáng bao nhiêu tiền." Hạ Cẩn Niên nói.
"Không, đắt lắm." Giọng của Lục Lân có chút thống khổ, "Chiếc xe đó không có mua bảo hiểm, là một chiếc Bentley đời mới."
Hạ Cẩn Niên: "... Anh gửi định vị cho tôi, tôi đi đón anh."
Triệu Thanh Ngôn bỗng nhiên cản Hạ Cẩn Niên lại: "Lần trước Bạch Lão Đại về có nói, sinh mệnh của Lục Lân từng bị đe dọa, nên ngài ấy thấy được mệnh cách đặc biệt của Lục Lân, là tướng vô vọng tai ách, cậu có biết không?"
"Đó là gì?"
Triệu Thanh Ngôn: "Lục Lân này, thân mang kiếm cốt, lòng có tử khí, nhưng cần phải trải qua mài giũa mới có thể thành chính quả, quả thật là giả thiết của nhân vật chính có linh căn siêu mạnh, nhưng có người dùng pháp thuật dời đi toàn bộ cơ duyên, khí vận, tài phú trên người ông ta, bởi vậy còn lại, chỉ có nghèo khổ túng quẫn. Biểu hiện bên ngoài là mỗi khi có tiền tới tay, lập tức sẽ xảy ra tai bay vạ gió như bồi thường tai nạn xe lần này, làm ông ấy mất đi càng nhiều tiền hơn. Cho nên xưng là tướng vô vọng tai ách, bằng không cậu làm sao có thể gặp được một đạo trưởng nghèo như vậy."
Bùm, đèn và màn hình máy tính trong văn phòng phán quan nổ tung.
"Sao lại thế này! Đây là tà thuật ác độc gì vậy?"
"Nè cậu cũng đừng có xì lên tôi chứ." Triệu Thanh Ngôn vỗ vào nắm tay siết chặt của Hạ Cẩn Niên, "Không tra được căn nguyên, Bạch Lão Đại cũng nhìn không ra, nhưng Bạch Lão Đại cảm thấy pháp thuật này hẳn là xảy ra sau năm hai mươi tuổi. Nhưng Lục Lân đạo trưởng tu vi thâm hậu, bản thân hẳn cũng rõ ràng. Tôi nói cho cậu cái này chỉ là nhắc nhở cậu, về sau tiền của hai người ngàn vạn lần đừng để ông ấy giữ, giữ không được đâu, ông ấy muốn cái gì cậu mua cho ông ấy là được, đi đi, bao dưỡng đạo trưởng của cậu đi, đại tổng tài."
○ ○ ○
Hạ Cẩn Niên: Xin hãy để tôi bao dưỡng anh!!!
Lục Lân: Thật sự động lòng. jpg