Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆103, Phiên ngoại: Bánh kem ngày giỗ (4)
"Công chính?" Nữ quỷ cười nhạo một tiếng ở trước khi Giang Thận trả lời, "Chó má, những kẻ này không chết sạch, sẽ không có công chính!"
"Dừng tay!" Giang Thận khẽ quát, Câu Hồn Lệnh trong tay hóa thành một sợi xích, chớp mắt đã quấn lấy cánh tay nữ quỷ, nữ quỷ hét lên, Câu Hồn Lệnh bùm lên một ngọn lửa màu vàng đỏ, "Thu Xước Nguyệt, cô trọng thương Lục đạo trưởng, dùng tà thuật đả thương người, đã là làm ác, còn có ý đồ lạm sát người sống, khiêu khích âm sai Địa Phủ, thúc thủ chịu trói đi, đừng có chấp mê bất ngộ nữa!"
"Tôi phi!" Sắc mặt xanh đen của nữ quỷ bày ra vẻ phẫn nộ, nhưng nét mặt lại khó nén sự thèm nhỏ dãi nhìn linh lực thanh triệt trên người Lục Lân, trong miệng ngoan cố nói, "Đạo sĩ đó là người nhà tội phạm giết người mời tới, không phải thứ tốt gì, giết ông ta sao lại không được chứ!"
Nét mặt Lục Lân lạnh lùng, dùng linh kiếm chống đỡ, lệ khí và tham lam trên người nữ quỷ không hề giữ lại ập thẳng tới chỗ ông, Lục Lân thở dài một tiếng, đang muốn chống chọi, đột nhiên tiểu lệ quỷ mặc đồng phục vọt lên trước, sát khí đối sát khí, nhưng nữ quỷ là dựa vào ăn vụng một tay của Phương Hiểu Niên thực lực mới tăng lên, thế nên Phương Hiểu Niên đấu với nữ quỷ có ưu thế trời sinh.
Nữ quỷ lại phát ra tiếng thét chói tai điên cuồng: "Phương Hiểu Niên em rốt cuộc đứng về bên nào hả?!"
"Cô Thu!" Hồng quang ở đáy mắt Phương Hiểu Niên chập chờn, giãy giụa giữa thù hận và lý trí, nhưng cậu vẫn vững vàng chắn trước mặt Lục Lân, nói, "Cô Thu, Chương Đức Kim đã sợ hãi tự sát, thù của cô cũng được báo rồi, chính cô cũng nói cô không giống em, những người khác của Chương gia không có hại cô, bọn họ thậm chí còn cho nhà cô thêm tiền bồi thường, cho dù cô cảm thấy tiền này không đổi được tánh mạng của cô, vậy được —— Lục đạo trưởng chưa từng tổn thương cô, tại sao cô lại tổn thương nguyên thần của anh ta!"
Ánh mắt nữ quỷ lập loè, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Nếu không phải bọn họ sinh ra bại hoại như Chương Đức Kim, sao cô sẽ bị giết? Đừng cho là cô không biết, Chương Đức Kim được mẹ mình dùng giám định bệnh tâm thần giả đưa vào bệnh viện tâm thần thoát khỏi hình phạt giết em, sau khi ra rồi là anh cả của gã, nói tin tức cô kết hôn rồi sống rất hạnh phúc cho Chương Đức Kim, đó chẳng phải là xúi giục gã nổi lên ghen ghét tới giết cô à!"
Phương Hiểu Niên hô: "Cô cảm thấy là xúi giục sao? Cô gán tội lung tung quá rồi đó! Sao cô biết anh cả của gã không phải là đang khuyên nhủ, không phải là nói cho gã cô hiện sống rất tốt đừng tới quấy rầy cô nữa? Dựa theo logic của cô, bọn họ sinh Chương Đức Kim là đáng chết, vậy cô có phải còn muốn trả thù xưởng sản xuất dao không, nếu bọn họ không sản xuất dao Chương Đức Kim sẽ không có đồ thọc cô?"
"Thứ phú nhị đại làm giàu bất nhân này sao có thể làm việc tốt được! Phú nhị đại không có thứ tốt! Em trai gã không phải người tốt gã sao có thể phải được!" Nữ quỷ thét chói tai.
Lúc trước anh cả của Chương gia xuất phát từ mục đích gì nói cho Chương Đức Kim hiện trạng của cô Thu, đã không thể khảo cứu, giờ cũng không quan trọng nữa rồi.
Trên móng vuốt của cô còn dính máu của người sống, chỉ vào Phương Hiểu Niên: "Em cản cô báo thù, có phải là chột dạ không? Cô hiểu rồi, năm đó em và Chương Đức Kim thật sự đã đánh nhau đúng không, em nói không phải cô vốn đã tin, giờ xem ra, một học sinh yếu không chịu học hành đàng hoàng như em, nhất định là——"
Nữ quỷ chưa nói dứt lời, một thanh linh kiếm đã quất ngang mặt cô, trực tiếp đánh bay hàm răng trong miệng, Lục Lân lần đầu tiên lộ ra vẻ phẫn nộ, ông trách mắng: "Mở mồm nói bậy, sư đức của cô cũng chết theo rồi à?"
Kiếm quyết trong tay ông lại thay đổi, linh kiếm từ bên kia bay về, đánh vào eo nữ quỷ, Lục Lân bị thương rất nặng, vốn dĩ tay đã sắp giơ không nổi nữa, thế nên hai đòn đánh bất ngờ này, nữ quỷ không đề phòng, trực tiếp đánh cho cô ngã sấp xuống.
Làm xong những chuyện này, Lục Lân vì cưỡng ép sử dụng linh lực mà lại phun ra một búm máu, Phương Hiểu Niên hãi hùng muốn đỡ ông, lại sợ sát khí trên người mình quá nặng làm tăng thêm thương thế của Lục Lân.
Giang Thận quyết đoán ném Câu Hồn Lệnh ra: "Âm sai đề hồn!"
Câu Hồn Lệnh thừa dịp nữ quỷ bị Lục Lân áp chế, trực tiếp khóa chặt cô lại từ đầu đến đuôi, Lục Lân thu hồi kiếm, hơi uể oải tựa vào tường trượt ngồi xuống đất, ông nhạy bén nhận ra được bên ngoài cấm chế có người muốn vào, thế là bấm quyết, cấm chế chắn ngoài cửa biệt thự biến mất, vèo một tiếng hai âm sai vội vàng tới hỗ trợ vọt vào.
—— âm sai Lisa và phán quan Triệu Thanh Ngôn.
Lisa ăn diện style Gothic dùng tiếng Trung Quốc lớ ngớ quát: "Thu Xước Nguyệt! Tô (cô) vốn là người bị hại của vụ tán (án) lần này, nhưng tô (cô) lấy báo thù làm cớ, lạm sát người vô tội, thủ đoạn khàn rác (tàn ác), hiện tại giải tô (cô) về Địa Phủ chờ thẩm vấn!"
Nữ quỷ còn muốn nói gì, Lisa đã trực tiếp chộp lấy một cái dép lê dưới đất, nhét vào miệng cô: "Đừng có ngụy biện, Sổ Sinh Tử ghi chép rõ nàng (rõ ràng), hôm trước tô (cô) giết bảo vệ trường, ông ta lún (đúng) là không có cản hung thủ vào trường, nhưng hôm đó là ngày họp phụ huynh, cổng trường mở ra, bảo vệ cũng không làm sai, tô (cô) cũng muốn 'trả thù' bảo vệ à?"
Phán quan Triệu Thanh Ngôn im lặng nhìn cô, nói: "Chỉ là lấy cớ thôi, cô chỉ là hưởng thụ khoái cảm muốn làm gì thì làm."
Ác quỷ đã bị Câu Hồn Lệnh trói nào còn có sức phản kháng, miệng lại bị nhét một cái dép thối hoắc, tròng mắt trợn đến sắp lồi ra, chỉ có thể ngoan ngoãn bị Lisa xách đi. Triệu Thanh Ngôn móc một lọ phun sương ra, phun cho bốn người sống trong nhà: "Xong rồi, nước Vong Xuyên đã pha loãng, bọn họ sẽ không nhớ rõ chi tiết của sự cố lần này."
Giang Thận: "Sao Triệu phán quan lại tới đây?"
Phán quan là văn chức Địa Phủ, theo lý mà nói không nên tới hiện trường. Cô đẩy mắt kính, nhìn Phương Hiểu Niên bị Giang Thận nắm chặt, lấy sổ ra.
"Phương Hiểu Niên, tình huống của cậu không dễ xử lý." Triệu Thanh Ngôn nghiêm túc đọc ghi chép, "Sau khi chết cậu ngang bướng nán lại nhân gian, không chịu đầu thai, trở thành lệ quỷ, hơn nữa dùng cách đe dọa làm Chương Đức Kim đền tội tự sát."
Phương Hiểu Niên còn rất suy yếu, ôm cánh tay mình không nói lời nào.
"Sau khi chết giá trị công đức của cậu đạt tới 66, là cậu vẫn luôn trốn tránh, âm sai dẫn hồn mới không tìm được cậu, nhưng thân là lệ quỷ, trong thời gian cậu nán lại nhân gian đã khiến cho âm khí xung quanh hỗn loạn, quấy nhiễu sinh mệnh bình thường một cách nghiêm trọng, ừm..." Triệu Thanh Ngôn thở dài, "Cậu là thiện hồn biến thành lệ quỷ làm ác, nhưng ở giây phút cuối cùng cậu buông tha giết người, nguyện ý giữ gìn trật tự, lại là công đức không nhỏ. Tình huống phức tạp, giá trị ưu khuyết trên Sổ Sinh Tử sắp bị cậu kẹt chết rồi. Không bằng, dẫn về tìm Lão Đại xử lý đi."
Phương Hiểu Niên có chút run rẩy, trợn to đôi mắt cẩn thận nhìn Giang Thận: "Lão, Lão Đại?"
Nghe như là một nhân vật ghê gớm lắm.
Giang Thận chần chừ một lát, cúi đầu vỗ lưng cậu: "Đừng sợ, tôi đã nói sẽ bảo vệ cậu mà, nhất định sẽ bảo vệ đến cùng."
"... Cảm ơn, chưa từng có người... ặc, tóm lại là, cảm ơn." Phương Hiểu Niên hít mũi, lại xoay người nhìn Lục đạo trưởng khoanh chân ngồi cạnh tường chữa thương, "Rất xin lỗi, hự, cũng cảm ơn, dù sao là vừa xin lỗi vừa cảm ơn!"
Lục Lân mở to mắt, ôn nhu nói: "Không sao, kỳ thật mỗi lần giao thủ với cậu, tôi chỉ là nhẹ nhàng cản lại thôi, từ ban đầu cậu đã khắc chế mình rồi, sát khí tổn thương người thường không phải là ý nguyện chủ quan của cậu, là thuộc tính lệ quỷ gây ra, không thể trách cậu, cậu lại không muốn làm quỷ... Tôi biết, lần này nếu không phải có ác quỷ Thu Xước Nguyệt lén lút ẩn núp lợi dùng cậu, về cơ bản cậu sẽ không thật sự giết hại người nhà này, cậu... thật là một cậu bé tốt."
Phương Hiểu Niên xì một tiếng, đỏ mặt gãi đầu: "Nói này... anh đã được 22 chưa vậy? Mới hơn tôi có mấy tuổi à, cậu bé cái đầu anh đấy."
Lục Lân suy yếu cười cười, không nói gì.
Do vốn dĩ không có sát ý, nên đương nhiên kêu một lát sẽ tỉnh, Phương Hiểu Niên đích xác chết oan, nhưng bản nhân cậu hình như càng mâu thuẫn với việc trở thành tội phạm giết người ngu xuẩn như Chương Đức Kim hơn.
Cậu lựa chọn tuân thủ trật tự, mà không phải tùy tâm sở dục.
"Cậu cứ yên tâm, Địa Phủ hỏi tội, thiên địa tự có công đạo." Triệu Thanh Ngôn gật đầu.
Phương Hiểu Niên đỏ mặt, cánh môi run rẩy một lúc, Giang Thận cười nói thay cậu: "Lục đạo trưởng, Hiểu Niên sợ là muốn cảm ơn ông vừa rồi nguyện ý bảo vệ cậu ấy."
"Ồ? Sao anh biết?"
Giang Thận giơ tay sờ nhúm tóc ngắn vểnh lên trên ót cậu: "Cậu không muốn nghe Thu Xước Nguyệt độc đoán nói phú nhị đại không phải người tốt, vậy cùng lý, thành tích thi cử tốt xấu cũng không thể hoàn toàn quyết định phẩm đức, không am hiểu mặt nào đó, không có nghĩa là cậu sẽ không tỏa sáng rực rỡ ở lĩnh vực khác."
Thế nên Lục Lân nổi giận một kiếm đánh bay hàm răng trong miệng Thu Xước Nguyệt, đó là hồn thể, kiếp sau mặc kệ cô đầu thai thành gì, đã định trước sẽ không có răng.
Lục Lân cũng cười nói: "Đúng là vậy. Vừa nãy cậu không phải đã bảo vệ tôi à?"
Bàn tay còn lại của Phương Hiểu Niên không ngừng vò vạt áo mình, có vẻ ngượng ngùng, một lát sau cậu hỏi: "Vậy những người khác của Chương gia thì sao?"
Phán quan Triệu Thanh Ngôn nhìn bọn họ một cái, rồi nói: "Bất kể là pháp luật Âm Phủ hay dương gian, bọn họ cũng chưa phạm vào tử tội, Thu Xước Nguyệt chui rúc vào sừng trâu, Chương Đức Kim là người trưởng thành độc lập, mẹ gã không nên bị phán tử tội vì đã sinh tội phạm giết người hoặc là không dạy dỗ gã đàng hoàng, chúng ta sống ở xã hội hiện đại, không chơi bộ luật tội liên đới tru cửu tộc thời cổ."
"... Dạ." Bả vai Phương Hiểu Niên sụp xuống, gật đầu.
"Nhưng, nếu bọn họ tỉnh lại rồi, chủ động đi tự thú tội bao che năm đó, cũng khôi phục danh dự cho cậu, còn có thể tính là thiện quả, về sau chăm chỉ quyên tiền cho hệ thống giáo dục hoặc cô nhi viện, ảnh hưởng của vụ này có thể chậm rãi nhạt đi, khôi phục cuộc sống bình thường." Triệu Thanh Ngôn vỗ bả vai Phương Hiểu Niên trấn an cậu, nhìn dáng vẻ thương tích chồng chất của tiểu lệ quỷ này, Triệu Thanh Ngôn cũng mềm lòng, dứt khoát ném yêu cầu bảo mật công tác đi, trực tiếp nói cho cậu biết:
"Nếu người nhà này chết cũng không hối cải, nhân quả báo ứng, bọn họ rất nhanh sẽ tan hết tài vận, bần cùng khốn đốn, lại không thể chết sớm, mà là tiếp tục khốn khổ nghèo túng sống hết cả đời, nếm hết quả đắng ở nhân gian."
Phương Hiểu Niên ngẫm nghĩ: "Dạ, vậy cũng được, mặc kệ là bọn họ xui xẻo, hay bọn họ biết sai rồi quyên tiền cho những cô nhi như tôi, nghe hình như cũng có thể chấp nhận."
Chờ đến khi Mặt Trời dâng lên, Chương gia sẽ không nhớ rõ âm sai Địa Phủ, chỉ có thể mơ hồ nhớ rõ trong nhà hình như có ma. Lục Lân dựa vào tường sầu bi thở dài —— hiển nhiên, Chương gia cũng sẽ không nhớ trả tiền cho ông.
Triệu Thanh Ngôn nhìn thoáng qua mệnh cách Lục Lân, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhưng ngẫm lại, cuối cùng không nói gì cả.
Giang Thận nói: "Hiểu Niên, cậu hiện tại vẫn là lệ quỷ, sát khí rất mạnh không dễ khống chế, sát khí sinh ra từ tử thù sẽ như tằm ăn mòn thần trí của cậu, cậu theo tôi về Địa Phủ đi, tin tưởng tôi, tôi sẽ giải quyết."
Phương Hiểu Niên nhìn bàn tay Giang Thận nắm chặt mình, ngây người một lát, rồi kiên định gật đầu: "Được, tôi tin anh."
Mơ màng tỉnh dậy từ cõi u mê, Phương Hiểu Niên mở mắt ra, nhìn thấy một thanh niên rất quen mắt ngồi bên mép giường, nhưng cậu im lặng nhìn anh ta nửa ngày, cũng không nhớ được mình đã gặp người này ở đâu, trên mặt anh ta đầy vẻ lo âu không thể giả bộ, còn mặc một bộ cổ trang hình thù kỳ quái.
Đứng sau lưng thanh niên cổ trang kỳ quái này là một bạch y thanh niên khác, nụ cười của người nọ ôn hòa, làm người nhìn liền cảm thấy ấm áp trong lòng.
Phương Hiểu Niên xoa đôi mắt: "Hể? Các anh là ai? Tôi đang —— đệt các anh chẳng lẽ là bắt cóc à? Tôi không phải đang ở tiết tự học buổi tối sao, tôi hình như đang giải đề toán..."
"Ừm, vốn dĩ là vậy." Bạch y thanh niên lộ ra nét mặt xin lỗi có chút bi thương, "Nhưng, cậu... lúc cậu ngồi giải đề toán, đột nhiên đứng tim đột tử."
"Hả?" Phương Hiểu Niên trợn to đôi mắt, sờ ngực, "Tôi? Không thể nào? Tôi chăm chỉ vậy à? Không đúng, m* kiếp tôi biết mà, giải đề từ sáng đến tối khẳng định dễ bị mất sức! Ô oa anh danh cả đời của ông lại chết trên tay đại ma vương toán học này..."
Thanh niên cổ trang trước mặt ôn hòa nhìn cậu giả khóc, sau đó giơ tay lên sờ đầu cậu: "Hiểu Niên, tôi tên Giang Thận, là âm sai Địa Phủ, nơi này là Địa Phủ, cậu... cậu là một cậu bé tốt, trên người có công đức, cậu có muốn ở lại Địa Phủ, làm cộng tác của tôi không?"
"Hể, cộng tác?" Phương Hiểu Niên kinh ngạc nhìn anh, quên cả chuyện giả khóc mắng toán học, nửa ngày sau, cậu hít mũi một cái, thấp giọng nói, "Ừm, được, được ạ, chỉ cần anh không chê tôi vướng bận."
.
.
.
Giang Thận hỏi xin Quỷ Mẫu một ít nước hoàng tuyền cô dùng để pha sữa bột cho các quỷ đồng tử, trên đường về nhịn không được nhớ tới khung cảnh lần đầu gặp Phương Hiểu Niên ở mười năm trước.
Phong ấn của Phương Hiểu Niên không phải Tạ Kỳ Liên hạ, là Giang Thận và Lục Lân liên thủ hạ, Giang Thận năm ấy không dám xin Bạch Vô Thường đại nhân ra tay, xử trí Phương Hiểu Niên thế nào kỳ thật có rất nhiều phương án, nhưng Giang Thận... anh muốn giữ lại thanh niên cô đơn này, thế nên năm ấy xem như là lần đầu tiên Giang Thận tiền trảm hậu tấu, xong việc đã tự phạt mình quỳ ba ngày trước cửa của Bạch Vô Thường đại nhân.
Theo lý mà nói phong ấn không nên có vấn đề, nên Giang Thận khó tránh khỏi có chút lo âu.
Anh hoả tốc chạy về phòng, phát hiện Tạ Kỳ Liên đang đứng ở cửa nói chuyện với Triệu Thanh Ngôn.
"Hiểu Niên đâu?" Giang Thận nhìn thoáng cửa phòng, hoảng sợ phát hiện không có Phương Hiểu Niên ở trong.
Triệu Thanh Ngôn lắc đầu: "Không biết, vừa nãy bên Điện Vấn Tội có ác quỷ làm loạn, Lão A đi vắng, Tạ trưởng phòng đi bắt, lúc chúng tôi đi Hiểu Niên còn ngủ, về rồi cậu ấy đã mất tăm."
Giang Thận lập tức muốn chạy ra ngoài tìm, Tạ Kỳ Liên bỗng nhiên từ phía sau ném ra một luồng khói trắng, túm chặt cổ tay anh.
Dưới tình thế cấp bách Giang Thận hô ra xưng hô cũ: "Tạ đại nhân, ngài có ý gì, thuộc hạ phải mau chóng tìm được Hiểu Niên, lỡ đâu cậu ấy phá tan phong ấn lại biến thành lệ quỷ thì nên làm thế nào?"
Lúc này Tạ Kỳ Liên không rảnh sửa lại xưng hô lạc hậu của Giang Thận, cậu chỉ nói: "Giang Thận, anh phong ấn Phương Hiểu Niên mười năm, anh vĩnh viễn dừng cậu ấy lại ở hình ảnh một cậu nhóc 18 tuổi, nhưng năm nay cậu ấy đã 31 tuổi rồi, còn lớn hơn cả Tần Phong."
Cẩm Y Vệ nét mặt khẩn trương bỗng nhiên khựng lại: "Ý ngài là..."
"Giang Thận, anh có thể từ tay sai của hoàng đế biến thành một người chấp pháp chuyên nghiệp ưu tú, Phương Hiểu Niên, cậu ấy cũng có thể lớn lên." Tạ Kỳ Liên cười, "Anh không thể nào phong ấn cậu ấy vĩnh viễn."
○ ○ ○
Hì hì, Địa Phủ mười năm trước, không trải qua tập huấn ma quỷ của Lão A, âm sai cả tiếng Trung Quốc cũng nói không rành... 【 Móc mũi, bởi vậy có thể thấy được Lão A của chúng ta là quỷ tài ghê gớm cỡ nào của Địa Phủ 】
Tạ đại lão rất hài lòng với điểm này, Thiên Đạo không dám không hài lòng, âm sai không có quyền không hài lòng.