Mạc Thiến nghĩ cô cần giảng đạo lý với Cố Thù một trận, phải để cho cậu ấy trưởng thành hơn.



Cô không đi theo một nam sinh mười lăm tuổi giận dỗi, cơ bản là không đáng, nếu không phải thật sự yêu cậu, với tư tưởng hiện giờ của cô cũng không thể thích một nam sinh mới mười lăm tuổi. Dù có thích kiểu tiểu thịt tươi cũng không đạt đến trình độ này.



Cố Thù thích cô là không thể nghi ngờ, cô chưa bao giờ hoài nghi điều này. Chỉ là hiện tại cậu tuổi còn nhỏ, còn chưa trưởng thành,dù sớm đi học mở phòng làm việc nhưng vẫn còn cs tư tưởng của một đứa trẻ giữ lấy đồ chơi mà mình yêu thích.



"Em cảm thấy chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện." Mạc Thiến ra vẻ âm trầm nói.



"Em tức giận thật sao?" Cố Thù rốt cuộc cũng buông cô ra, đáng thương nhing Mạc Thiến.



Cố Thù bây giờ trưng ra bộ mặt đáng thương, nhìn như một con vật nhỏ lông xù, chọc cho người thương yêu, nhìn gương mặt này của cậu tức giận không nguyên do mà bay sạch, Mạc Thiến vốn đang biểu tình nghiêm túc, trong giây lát liền thay đổi, trở nên ôn hòa.



Mạc Thiến ho nhẹ một tiếng, nỗ lực đem thái độ của mình trở lại nghiêm túc, vẫn là đẩy Cố Thù ra, ngồi lên ghế, cũng đối mặt với Cố Thù, chân bắt chéo, nói:"Hai người ở bên nhau quan trọng nhất chính là cái gì? Là tin tưởng, nếu hai người bên nhau mà một chút tín nhiệm cũng không có, thật sự sẽ không thể lâu dài, chỉ cần một chút sóng gió đều có thể khiến hai người  tan vỡ."



"Anh biết." Cố Thù thái độ không tốt, có chút giận dỗi, đưa mắt về nơi khắc, như một đứa trẻ phản nghịch. Kỳ thật trong lòng cậu hiểu rõ điều này, có điều khi Mạc Thiến đem cậu dậy dỗ như dạy dỗ em trai không hiểu chuyện nên mới không vui.



Cậu ghét nhất bị Mạc Thiến cho rằng cậu còn nhỏ, bởi vì Mạc Thiến hơn tuổi cậu, khiến cậu lo lắng không thôi.



"Em nói một ví dụ thế này, như Diêu THiến Nam chẳng hạn, cô ấy theo đuổi anh, cô ấy thích anh. Nhưng khi em với anh hẹn hò rồi, rất ít khi nhắc đến cô ấy, cũng không ghen với cô ấy, bởi vì em tin tưởng anh, em cảm thấy anh sẽ không cùng cô ấy giấu diếm em. Anh là một nam sinh ưu tú, anh nhất định được nhiều nữ sinh thích, nếu mỗi nữ sinh thích anh em đều ghen, em sẽ mệt chết mất."Mạc Thiến tiếp tục nói.



"Anh ở trong trường cũng không hề nói chuyện với cô ấy, hơn nữa, anh cảm thấy cô ta không được bình thường, anh có chút sợ cô ta, ..." CỐ Thù trả lời.



Diêu Thiến Nam càng theo đuổi, cậu càng chán ghét, nhớ tới cô ấy chỉ khiến cậu thêm đau đầu.



"Bởi vì em được anh thích, cho nên em khôgn sợ hãi, đối với những nữ sinh kahcs thíc anh em không thèm để ý đến, bở vì em đối với tình cảm của chúng ta có tự  tin, em tin tưởng chính mình cho nên em tâm tình vẫn tốt, cảm thấy cùng anh bên nhau mới hạnh phúc. Mà còn anh? Anh cảm thấy em thật tốt, lại đối với bản thân anh không tự tin, như vậy ở bên em sẽ mệt mỏi, bởi vì nam sinh theo đuổi em rất nhiều, nếu anh cứ bận tâm về những người đó thì chuyện tình cảm này của chúng ta đối với anh sẽ thành gánh nặng, anh sẽ lo lắng hằng ngày."



"Anh chỉ cảm thấy em quá lợi hại, anh không theo kịp bước chân của anh."



"Cố Thù, anh cũng rất lợi hại, ở trong lòng em anh là soái nhất, anh biết không?" Mạc Thiến nói, duỗi tay xoa xoa đầu Cố Thù, "Bởi vì em thích anh, anh là người em thích nhất, em không để ý anh bây giờ có thành công bằng em hay không, em chỉ tin tưởng vào sự nỗ lực của anh, em nguyện ý chờ đợi anh, em nguyện ý cùng anh bên nhau cả đời, em không nóng nảy, anh gấp cái gì chứ?'



Mạc Thiến biết, bạn trai không thể tạo bạo lực, muốn cho anh ấy tiến bộ phải cổ vũ, so với dùng thái độ trách cứ hiệu quả hơn nhiều.



Mạc Tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Cố Thù, bản thân cô phải ưu tú, mới không lo sợ có ai vượt trội hơn mình đến giành Cố Thù. Cô thành thục hơn Cố Thù, phải dẫn đường cho cậu, dẫn dắt cậu trở thành một ngừoi đàn ông tốt, cũng là người đàn ông vĩnh viến không rời cô đi. 



"Thực xin lỗi, là anh không tốt."Cố Thù lần nnữ thừa nhận sai lầm, ngữ khí lúc này so với trước thành khẩn hơn nhiều. 



Mạc Thiến lúc này mới như trút được gánh nặng cười cười, sau đó cầm lấy một cái tút trên ghế sô pha đưa cho Cố Thù:"Em mua cho anh cái áo thun, anh thử có vừa người không?"



Cố Thù cầm lấy, mở túi ra nhìn thoáng qua, gật gật đầu đi vào phòng Mạc  Nhan, đến khi nghe tiếng cửa đóng lại còn nghe Mạc Nhan nói :"Tớ cũng không phát hiện ra ngừoi cãi nhau, chủ yếu là hai người ở trường cũng khôgn nói chuyện với nhau bao giờ."



Mạc Thiến lấy một cái túi khác, lấy ra bình thủy tinh đựng kẹo mới mua về định ăn thì cửa nhà bị mở ra, mẹ Mạc cầm cây quạt khiêu vũ ở quãng trường trở về. 



"Mẹ, sớm như vậy đã về rồi sao?" Mạc Thiến cười hỏi, còn đem bình thủy tinh trong tay chìa ra, "Mẹ ăn kẹo không ạ?"



Mẹ mạc nhìn Mạc Thiến chần chờ một chút, mới trả lời:"Mẹ về dùng máy tính một chút, cần tra thông tin cái này."



"Tra cái gì ạ?"



"Mẹ cũng không thuần thục lắm, con lại đây giúp mẹ tra một chút đi."Mẹ mạc nói, đổi giày đi vào phòng ngủ, Mạc Thiến tung tăng theo vào, trong tay còn cầm kẹo, vui vẻ ăn.



Mẹ Mạc mở máy tính lên, sau đó nói một câu:" Con giúp mẹ tra trên mạng xem mối tình đầu quốc dân là cái gì?"



Mạc Thiến trong nháy mắt cả người cứng đờ. 



Mẹ Mạc quan sát Mạc Thiến một hồi, mới hỏi lại:" Việc này là thật?"



"Mẹ....Con đã trưởng thành cho nên....."



"Mày còn có mặt mũi mà ăn." Mẹ Mạc nghe đến đó tức điên lên, vung tay lên đánh một cái vào tay Mạc Thiến, đem bình thủy tinh trong tay cô rơi mạnh xuống, kệ đậu đỏ rơi đầy mặt đất, bình thủy tinh quay mấy vòng trên mặt đất.



Mạc Thiến trong nháy mắt đỏ đôi mắt, trong trí nhớ của cô, cả hai đời cô đều chưa bị mẹ đánh bao giờ. Cửa phòng Mạc Nhan mở ra,  ngay sau đó cửa phòng lại bị đóng lại, hẳn là CỐ Thù muốn ra ngoài, lại bị Mạc Nhan kéo vào.



"Chuyện nháo đến như vậy, con còn gạt mẹ, mẹ lại nghe từ người kahcs nói mới biết ." Mẹ mạc tức giận đến cả người phát run, rốt cuộc lại không nỡ đánh Mạc Thiến, chỉ có thể vỗ mạnh trên bàn máy tính, phát ra tiếng kêu lớn, làm cả cơ thể Mạc Thiến run rẩy. 



"Mẹ, trong lòng con hiểu rõ, hơn nữa Cố Thù là một nam sinh tốt, mẹ cũng biết mà, chúng con...."



"Hai đứa mới bao nhiêu tuổi chứ? Hai đứ hiểu chuyện gì không? Còn nháo đến trường học cũng biết, còn bị trường học gọi phê bình? CÒn trên mạng, trên mạng mắng nhiều như thế, mẹ còn chưa nỡ mắng con một câu, dựa cái gì mà bọn họ dám mắng con mẹ? " Mẹ Mạc vừa nói, vừa thấy tức, khóc lên thành tiếng.



Mạc Thiến nhìn mẹ khóc, không nhịn được cũng khóc theo, đi quan giúp mẹ Mạc lau nước mắt, sau đó nói:" Trường học khôgn phê bình bọn  con, hai chúng con đều là học sinh tốt, bọn họ không thể nói cái gì, con với Cố Thù ở trên trường cũng rất ít khi tiế xúc với nhau. Trên mạng mắng người không cần lí lẽ, đều là do đời sống chân thực bị áp bách nên mới lên mạng mắng chửi phát tiết."



"Mẹ sợ con yêu sớm, con là con gái, dễ có hại, mẹ muốn bảo hộ con so với con trái là Nhan Nhan còn nhiều hơn. Mẹ nghĩ nuôi dưỡng con trai không để nó làm hại con gái nhà  người khác, mà con gái nhà mình không để cho tiểu tử nhà khác chiếm tiện nghi. Kết quả con xem đi, chuyện này lớn rồi, toàn bộ trên mạng đều phơi bày hết, cả hai đứa đều bị người ta soi mới, chỉ trỏ, mẹ làm sao mà dễ chịu."



"Chuyện này con cũng không để ở trong lòng."



"Con với  Nhan Nhan vẫn luôn kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp hơn những đứa trẻ khác, sau đó con viết kịch bản, viết tiểu thuyết, Nhan Nhan còn đi làm diễn viên, lòng mẹ cao hứng biết bao nhiêu, kết quả cao hứng khong được mấy ngày con cho mẹ một chậu nước lạnh hất vào mặt."



 Mạc Thiến cúi đầu không nói lời nào, cô ở tuổi này, yêu là chuyện bị cấm đoán, khôgn phải phụ huynh nào cũng có tư tưởng tiến bộ như mẹ Cố, mẹ Mạc xuất thân từ nông thôn, vẫn là bảo hộ con cái rất lớn, khó mà tiếp thu chuyện con gái mới mười sáu tuổi đã có bạn trai.



Mẹ Mạc nổi giận đến mức này, Mạc Thiến cũng không biết phải làm sao.



"Lần trước, mẹ về đến nhà, liền thấy con nằm ngủ trên ghế sô pha, Tô Lương Ngữ ngồi nhìn con ngủ, lúc đấy mẹ hảo khí bốc lên, gọi nó xuống nhà bêó, có thể là cậu ta bị dọa sợ, da mặt mỏng, mẹ mới nói hai câu nó đã khóc. Mẹ nghĩ nó cũng là đứa trẻ  tốt, nghe nó đảm bảo trước khi tốt nghiệp cao trung tuyệt đối sẽ không hẹn hò với con, mẹ mới bỏ qua. "



Chuyện này Mạc Thiến không hề biết, có chút kinh  ngạc, chỉ nhỏ giọng trả lời :"COn không biết."



Cho dù biết, cũng không quay đầu lại.



"Con gái mẹ ngủ thì giống như heo, buổi sáng gọi ba lần cũng không chịu dậy, mẹ biết."



"vâng...."



"Tiểu tử Tô Lương Ngữ kia không tồi, mẹ cũng nhìn nó lớn lên, cho nên mẹ khôgn quản. CỐ Thù....mẹ gặp mấy lần, cảm thấy đứa nhỏ này cũng rất ưu tú, tính cách nội liễm. Lần trước con đột nhiên cắt đứt với Tô Lương Ngữ, hiện tại cũng ở bên Cố Thù, mẹ nghĩ, nói  không chừng là bởi vì mẹ cảnh cáo làm con quay đầu theo đuổi Cố Thù."



"Không phải con theo đuổi, là chúng con lưỡng tình tương duyệt."



"Chia tay đi."



"A?!"



"Chia tay đi,con hiện tại không thích hợp yêu đương, cũng như suy nghĩ lúc trước,  thật sự yêu thích nhau thì một hai năm nữa, sau khi tốt nghiệp cao trung lại ở bên nhau, lúc đó cả hai đứa đều thành thục, thân thể cũng phát dục tốt, có thể ở bên nhau."



 Mạc Thiến khôgn đông ý, ngàn vạn lần không đồng ý: "Mẹ, mẹ biết Cố Thù được hoan nghênh đến mức nào không, chia tay rồi anh ấy chạy mất thì làm sao?"



"Cái đó chỉ có thể chúng minh hai đứa không có duyên phận."



"Mẹ, con không muốn lừa dối mẹ, bây giờ dù con có đáp ứng mẹ, nhưng lại ngầm tiếp tục hẹn hò với Cố Thù, cho nên đây không phải phương pháp tốt. Con hi vọng mẹ có thể tiếp thu chuyện này, để chúng con ở bên nhau."



Mẹ Mạc Nghe Mạc Thiến nói vậy, lại bắt đầu dùng phương pháp "Ta là mẹ, ta chính là vương pháp" để nói chuyện:" Hai đứa trong trường không thể liên hệ đúng không? Ngày mai đưa di động đây, mẹ tịch thu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện