Mấy người  tụ lại với nhau ăn bữa sáng, Bạc Cách với Lưu Tiếu Tiếu giống như đã thương lượng với nhau, liên kết với nhau quở trách Mạc Thiến và Cố Thù.



Ban đầu Cố Thù tạo ấn tượng cho người ta là người nghiêm túc lạnh lùng không thích vui đùa, không thích nói chuyện, cơ mặt bị đơ không có cảm xúc.



Sau khi quen thuộc với nhau rồi mới biết cậu ta là một người ngại ngùng nha, bị trêu đùa một chút thôi cũng sẽ đỏ mặt, còn giả vờ trầm ổn không thèm so đo với mấy người, cũng không tỏ vẻ tức giận . Cũng thường nhìn thấy Cố Thù với Mạc Nhan cãi nhau ầm ĩ, cũng không giống kiểu người ít nói ít cười như vẫn nghĩ.



Mà Mạc Thiến cũng ít khi nổi giận, có giận dỗi cũng chỉ vài câu là lại nguôi, tức giận thực sự được mấy lần thì đã có Bạc Cách ra tay đàn áp.



"Thật không nghĩ soái ca Cố Thù đây cũng thích ngủ nướng nha," Lưu Tiếu Tiếu một bên ăn bánh bao, một bên trêu chọc Cố Thù.



"Mình còn nghe Mạc Nhan nói cậu ấy trước kia thường xuyên bị lỡ xe đưa đón đến trường vì ngủ dậy trễ đấy."Bạc Cách uống một ngụm sữa đậu nành đã nguội lạnh.



"Thật buồn bực, vì sao hai người lại cùng nhau rời giường chứ, chẳng nhẽ đêm qua Mạc Nhan không ở trong phòng sao, thật khó phòng bị nha...."



Cố Thù cúi đầu ăn rồi ăn, không để ý đến mấy câu trêu chọc đang nhắm vào mình, lỗ tay hồng hồng. 



Mạc Nhiên lại thản nhiên trả lời:" Buổi sáng mình qua gọi Cố Thù rời giường, hình như bị lây bệnh ngủ nướng nên mới theo cậu ấy ngủ cùng."



"A ——"

"A——"



Hai nữ sinh trăm miệng một lời kêu lên.



"Nghe nói con gái thời nay đều không cần mặt mũi, quả thật không sai nha, chủ động bò lên giường của con trai luôn cơ đấy." Bạc Cách lắc đầu thở dài.



Cố Thù đang ăn cơm lập tức bị nghẹn, chạy nhanh đi uống một hớp nước, vuốt ngực nuốt cơm xuống. Cậu cũng biết mấy nữ sinh này mà nói chuyện với nhau chắc chắn sẽ ồn ào, còn chẳng có chuyện có thể trong sáng được, biết vậy cậu nên dậy sớm ăn trước thì hơn.



"Này này, gì chứ, hai người ngủ với bao nhiêu lần rồi còn gì." Mạc Thiến vẫn chẳng ngại ngùng tùy ý trả lời.



"làm sao mà giống nhau, chúng mình đều là con gái nha."



"Ngực cậu với Cố Thù không phải giống nhau sao, sờ là biết, đều là một hán tử nha."



Bạc Cách không nghĩ cô gái nhỏ này bắt đầu quay lại trêu chọc mình, cũng chẳng thèm nói lại với Mạc Thiến, quay đầu hỏi Cố Thù:"Có muốn biết lịch sử đen tối của Mạc Thiến không, mình và cô ấy quen nhau từ lâu, chuyện lúc nhỏ của nó nghe Mạc  Nhan kể không ít đâu."



Mạc Thiến lúc này mới biết sợ, liên tục cầu thua, chủ động phục vụ nước uống cho Bạc Cách,



Vì bạn bè của Mạc Nhan đến chơi, còn có cả biên kịch của phim nên đoàn làm phim cũng nể tình, mấy người chạy đến trường quay thì Mạc Nhan đã quay xong rồi, chưa kịp cởi trang phục thì bị mấy người kéo lại chụp hình chung.



Mạc Nhan diễn vai là một đệ tử có tiềm lực, thông minh, diện mạo lại tốt, trong môn phái coi như có nhân duyên, vậy nên trang phục cũng đẹp mắt, nhìn chả khác gì công tử nhà giàu cả.



Mấy người thay nhau chụp hình với Mạc Nhan xong lại phát hiện Cố Thù đang xem mấy nhân viên công tác trong đoàn làm phim làm việc, nhìn cực kì nghiêm túc.



Mạc Tinh lại gần hỏi:" Anh thấy có hứng thú sao?"



"Ừ, xem qua thôi, có chút tò mò." 



"Xem phim đều thấy diễn đánh nhau khí thế lắm cơ, kết quả giờ mới biết, trông buồn cười quá, nhiều người chạy tới chạy lui, còn có người cầm quạt thổi lá cây , mấy diễn viên nhìn chả khác gì bệnh nhân tâm thần vậy." Lưu Tiếu Tiếu cảm khái một câu.



Mấy bộ phim truyền hình huyền huyễn đều là kiểu xấu hổ như thế này. 



Diễn viên dù là tiên nữ hay ma nữ gì thì khi quay cảnh đánh nhau cũng phải hậu kì phía sau rất kĩ mới được, bên ngoài khi quay phim thì thực sự như Lưu Tiếu Tiếu nói, như bệnh nhân tâm thần...



Mạc Thiến nhớ kiếp trước mình cũng có diễn ít bộ phim thế này, ví dụ như một người bắn tiễn, là loại nữ anh hùng hào kiệt nhưng khi quay phim thì cái cung cũng không hề sờ qua, chỉ nghiêm mặt đưa tay làm động tác như đang bắn cung. Còn có cảnh khó khăn nhất là khi cô bị đánh tới, thân thể phải lăn đi một đoạn, còn phải giả dạng như đang ôm lấy cung tiễn.



"Đầu tư vào quay mấy bộ phim truyền hình thế này cũng phiền toái lắm sao?" Cố Thù đột nhiên hỏi một câu.



"À, Là anh thích kịch bản nào đưa tiền đập vào đó, sau đó giao lại cho đạo diễn là được rồi,"



"Không phải, nếu mình mở một phòng làm việc, bên trong có đạo diễn và diễn viên của công ty luôn thì sao?"



Mạc Thiến sửng sốt, nhưng cô biết không phải Cố Thù tùy tiện hỏi qua.



Mạc Thiến nghe mà sửng sốt, nhưng cô biết Cố Thù không phải tùy tiện hỏi đến."



Đời trước cô và Mạc Thiến đều là minh tinh, Cố Thù  một đường lăn lê bò lết, ban đầu là làm biên tập, sau đó lại làm người đại diện, nghiệp vụ thuần thục mới mở phòng làm việc. 



Kiếp này cô làm biên kịch, Mạc nhan vẫn làm diễn viên, mà Cố Thù sẽ không làm người đại diện nữa, nhưng cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng đến, làm một việc gì khác. Ví như mở một công ty, quay mấy bộ phim truyền hình, thuê đạo diễn có năng lực và các nhân viên công tác có kinh nghiệm, liên hệ với một số minh tinh, quan trọng là có thể liên hệ với nhà đầu tư. 



Kiểu công ty như vậy thực chất là khảo nghiệm khả năng kết giao của con người, có điều không có nhân mạch, không có kinh nghiệm, không có ánh mắt tốt nhìn trúng kịch bản thì chẳng khác gì phù dung sớm nở tối tàn. 



'Anh nghĩ mở phòng làm việc như thế nào chứ? Từ vài người mở được một phòng làm việc nhỏ, tới năm mươi người trở lên mới có thể coi như một công ty nhỏ, sau đó tuyển thêm người nữa mới coi là một công ty giải trí ổn định." 



"Trước hết phải chuẩn bị cái gì trước?"



"Nhất định phải có máy ảnh, máy quay, còn có máy tính xách tay, thiết bị chiếu sáng, đèn flash, còn phải quạt gió, còn rất nhiều thứ lặt vặt khác. Nhân viên nữ, nhiếp ảnh gia cần ít nhất phải ba người, nhân viên kỹ thuật biên tập video, nhân viên lồng tiếng, phối âm, còn cả nhân viên sáng tác kịch bản, thư kí trường quay, mỗi chức vụ ít nhất hai ba người. Lúc đầu muốn đạo diễn có tiếng hợp tác nhất định là không thể, minh tinh càng không thể mời nổ. Nhưng có thể chiêu mộ  những người trẻ tuổi, diễn viên mới được đào tạo, rồi từ từ mới có thể hợp tác với người nổi tiếng." Mạc Thiến vừa đưa bàn tay nhỏ bé của mình trước mặt Cố Thù tính toán. 



Diễn viên càng nổi danh càng để ý đến chất lượng tác phẩm, kịch bản, đạo diễn, hậu kỳ và nhà sản xuất, đều phải suy xét kỹ mới dám nhận. Nếu mới mở công ty, tất cả nhân viên đều là người mới thì diễn viên đã có địa vị sẽ không ngu mà đâm đầu vào mạo hiểm, chỉ có diễn viên mới mới không buông tha bất cứ cơ hội nào. 



Cố Thù gật gật đầu, dù sao cũng chỉ là ý tưởng mới nghĩ đến. 



Mới đầu cậu cảm thấy Mạc Thiến trông có vẻ ngây ngốc, tùy tiện, không câu nệ tiểu tiết, lớp lên xinh đẹp nên mới thích cô. Đến khi tiếp cận mới thấy, cô thực sự rất lợi hại đấy. 



Mối tình đầu quốc dân mà người ta tung lên mạng cậu đã xem qua, bối cảnh gia đình của cậu cũng bị nói đến, cũng không thiếu những thông tin của cậu. Nhưng so sánh giữa hai người, cậu tự ti, cậu biết Mạc Thiến so ra được đánh giá cao hơn cậu.



Đến cả cậu em vợ tuổi nhỏ hơn cậu một tuổi đã bắt đầu thực hiện ước mơ làm diễn viên rồi. 



Cậu cảm thấy bản thân mình vô dụng, chỉ biết đâm đầu vào học tập thì sao chứ.



Tuy rằng Mạc Thiến dường như chưa bao giờ để ý đến nhưng cậu là nam nhi, lòng tự trọng lớn, đôi khi suy nghĩ bản thân không thể thua Mạc Thiến, nếu không, làm sao có thể làm chỗ dựa cho Mạc Thiến.



Vào đoàn làm phim quan sát một lần cậu đột nhiên nghĩ đến sau này cậu có thể làm một nhà sản xuất phim, quay bộ phim do Mạc Thiến viết kịch bản, tìm Mạc Nhan diễn vai nam chính, như vậy không phải đẹp cả đôi đường sao? Trở về thử hỏi ba xem thế nào, xem ba có đồng ý hay không đã, nếu có thể thì tại sao dựa vào trong nhà chứ.



Bởi vì khi mà ba cậu ly hôn, khi ký giấy thỏa thuận ly hôn đã đảm bảo rằng sau khi qua đời tài sản sẽ để lại cho vợ trước và con cái, một phần nhỏ sẽ để lại cho Cố Thù và mẹ cậu.



Chính vì thế mà khi tuổi tác càng ngày càng cao, ba Cố cũng bắt đầu tính toán cho Cố Thù, tận lực chuyển chút tài sản sang danh nghĩa của cậu, mỗi lần một ít, qua mỗi năm sẽ nhiều hơn một chút. Sau này vợ trước của ông có tới đòi lại gia sản thì ông cũng có cái để nói lí, dù sao họ cũng đang ngóng chờ ông chết để sớm lấy hết tài sản, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ lại sửa đổi di chúc, mẹ con Cố Thù một đồng cũng không có.



Lần trước Cố Thù muốn mua nhà ở, ba Cố không hề suy nghĩ mà đồng ý ngay, vừa ý chỗ nào thì sẽ mua ở đó. Hiện tại bây giờ ở khắp cả nước chỗ nào cũng có bất động sản dưới tên chủ sở hữu là Cố Thù, không phải biệt thự thì chung cư xa hoa.



Nhưng mẹ Cố không muốn để Cố Thù biết mấy chuyện này, không để Cố Thù tham gia vào, cậu cũng không hề biết hiện tại tài sản của cậu có bao nhiêu, mẹ Cố muốn để cậu sống cuộc sống bình thường như như nam sinh cùng tuổi khác.



Một lần nói muốn mua nhà là lần đầu tiên Cố Thù chủ động mở miệng xin.



Hiện giờ cậu đột nhiên lại muốn mở công ty, dù cậu học việc quá vội vàng, không thể có nhiều tác phẩm, nhưng nếu có thể sản xuất được vài bộ phim thì cũng tạo được danh tiếng rồi.



Mạc Thiến lại nghiêng đầu nhìn Cố Thù, nhìn cậu suy tư cũng không quấy rầy, vấn đề Cố Thù dò hỏi cô chỉ căn cứ kinh nghiệm của mình để trả lời, sau đó lại nói thêm:" Hôm qua Hứa Liễm Âm có nói với em, hy vọng em viết cho anh ta một kịch bản, đến lúc đó anh ta có thể tìm một nữ diễn viên cùng anh ta đóng vai chính, là một đôi tình nhân đấy. Bọn họ diễn xuất rất tốt, tương lai đều có thể là ảnh đế, ảnh hậu, Mạc Nhan cũng có thể tới góp một vai."



"Hứa Liễm Âm?" Cố Thù lãnh đạm hỏi lại một câu.



Mạc Thiến cảm thấy lưng phát lạnh, ngữ khí này của Cố Thù cô đã quá quen thuộc rồi. Mỗi lần Cố Thù ghen... không hề nổi giận, chỉ có lãnh đạm, không tỏ thái độ, cảm giác như...lòng đã chết.



Kiếp trước Mạc Thiến và Hứa Liếm Âm quan hệ rất tốt, vậy nên tai tiếng cũng nhiều, Cố Thù vẫn rất để ý đến Hứa Liễm Âm.



Nhưng mà.... Sao đến kiếp này cũng thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện