Dư Việt Hàn, “…”
Động tác dang tay cứng lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức bị nhuộm đen.
Kinh ngạc quay đầu, nhìn phía sau, Tiểu Lục Lục cực kì vui vẻ cọ cọ ngực Niên Tiểu Mộ, hai cặp mày nhíu lại sắp nối liền thành một đường thẳng đến nơi.
“Khụ khụ!” Anh ho nhẹ hai tiếng.
Đầu nhỏ của Tiểu Lục Lục ngẩng lên, lúc này như mới chú ý tới sự tồn tại của anh, trượt xuống người Niên Tiểu Mộ, cặp chân ngắn lon ton chạy đến trước mặt anh.
“Cha, bế…”
Dư Việt Hàn bế tiểu công chúa của mình lên, véo yêu khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé.
Khuôn mặt bị nhuộm đen cũng chậm rãi chuyển sang màu trắng.
Chắc chắn là vừa rồi công chúa nhỏ không nhìn thấy anh nên mới nhào vào lòng Niên Tiểu Mộ.
Tiểu Lục Lục còn nhỏ, nhìn lầm người cũng rất bình thường.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong xe rồi ạ, bây giờ tới công ty chứ ạ?” Quản gia bước nhanh tới, cung kính hỏi.
Nghe vậy, Dư Việt Hàn nhướng mày liếc mắt nhìn Niên Tiểu Mộ một cái, “Cả cô đi cùng nữa.”
Sau đó, ôm Tiểu Lục Lục rời khỏi phòng khách.
Xe rất lớn và vô cùng xa hoa.
Trong xe còn có bàn công tác nhỏ và đệm mềm để nghỉ ngơi.
Dư Việt Hàn vừa lên xe liền bắt đầu xử lý công việc.
Tiểu Lục Lục ngồi ở trong lòng anh, ngoan ngoãn ghé vào ngực anh, chơi với chú heo nhỏ của mình.
“Thiếu gia, hội nghị hội đồng quản trị ngày hôm nay sẽ bàn về dự án khai phá mới, và báo cáo mới nhất về tình hình phát triển của các chi nhánh và công ty con ở châu Âu…” Trợ lý cầm một xấp tài liệu, bắt đầu báo cáo.
Đây là hành trình một ngày của Dư Việt Hàn, lịch trình vô cùng dày đặc.
Nghe xong báo cáo, lại nhận thêm một số cuộc gọi đến từ các đối tác.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Lục Lục bắt đầu mệt mỏi, tựa vào lòng anh mà ngủ thiếp đi.
Hình như cô bé không thích bị tiếng điện thoại làm ầm ĩ, đầu nhỏ cứ cọ ngực anh.
Dư Việt Hàn cúi xuống nhìn cô bé một cái, vội vàng nói xin lỗi với người vừa gọi đến rồi không chút do dự cúp máy.
Đưa điện thoại di động cho trợ lý.
Niên Tiểu Mộ ngồi sát cửa, thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.
Xem ra lời đồn không đúng sự thật.
Anh đâu phải là cuồng con gái, phải nói là cưng chiều con gái đến trình độ tẩu hỏa nhập ma luôn ấy chứ.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng Dư Việt Hàn bảo cô đi cùng là định sai cô việc này việc kia, nhưng giờ xem ra, cô lại thành “đồ thừa” rồi.
“Két.” Xe dừng lại.
Niên Tiểu Mộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tòa cao ốc chọc trời xuất hiện trước mắt, logo tập đoàn vô cùng bắt mắt. Nhìn tòa nhà chọc trời này mọi người có thể hiểu được phần nào đế chế Dư thị lớn mạnh và bề thế như thế nào.
Cửa xe mở ra.
Dư Việt Hàn ôm Tiểu Lục Lục xuống xe trước tiên.
Một cánh tay liền dễ dàng bế lấy Tiểu Lục Lục, cánh tay vững chắc khiến cô bé vẫn ngủ ngon lành trong lòng anh.
Niên Tiểu Mộ ngồi ở tận cùng bên trong nên cô là người xuống xe cuối cùng.
Mới vừa đứng vững, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền nghe thấy tiếng đồng thanh chào hỏi.
“Anh Hàn…”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh ôm Tiểu Lục Lục đi vào cổng tập đoàn.
Thân hình cao lớn, khí chất cao quý như được tắm dưới ánh mặt trời.
Bộ vest màu đen càng tôn lên vẻ ngạo nghễ và thần bí của anh, anh như vị chúa tể của vạn vật.
Anh thản nhiên đi về phía trước, mọi người cất bước theo sau…
Bỗng dưng, anh đột nhiên dừng lại.
Không chỉ người đi theo anh mà ngay cả Niên Tiểu Mộ cũng ngừng thở theo bước chân của anh.
“Anh Hàn, có chuyện gì sao ạ?” Một vị giám đốc bộ phần nào đó đi bên cạnh Dư Việt Hàn, cung kính hỏi.
Ánh mắt của Dư Việt Hàn xẹt qua người đó, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, người vẫn còn sững sờ ở trước cửa xe.
“Sao thế chân ngắn?”
Niên Tiểu Mộ, “…”!!
Sĩ khả sát bất khả nhục!(*)
*: Quân tử thà chết chứ không chịu nhục/ kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu điều làm gì ô danh.
Ngày hôm nay, đây đã là lần thứ hai anh gọi cô là chân ngắn rồi.
Niên Tiểu Mộ vừa định xông lên liều mạng với anh thì phát hiện ánh mắt của mọi người đều theo câu nói kia của Dư Việt Hàn mà đồng loạt nhìn về phía cô.
Động tác dang tay cứng lại, khuôn mặt tuấn tú lập tức bị nhuộm đen.
Kinh ngạc quay đầu, nhìn phía sau, Tiểu Lục Lục cực kì vui vẻ cọ cọ ngực Niên Tiểu Mộ, hai cặp mày nhíu lại sắp nối liền thành một đường thẳng đến nơi.
“Khụ khụ!” Anh ho nhẹ hai tiếng.
Đầu nhỏ của Tiểu Lục Lục ngẩng lên, lúc này như mới chú ý tới sự tồn tại của anh, trượt xuống người Niên Tiểu Mộ, cặp chân ngắn lon ton chạy đến trước mặt anh.
“Cha, bế…”
Dư Việt Hàn bế tiểu công chúa của mình lên, véo yêu khuôn mặt bầu bĩnh của cô bé.
Khuôn mặt bị nhuộm đen cũng chậm rãi chuyển sang màu trắng.
Chắc chắn là vừa rồi công chúa nhỏ không nhìn thấy anh nên mới nhào vào lòng Niên Tiểu Mộ.
Tiểu Lục Lục còn nhỏ, nhìn lầm người cũng rất bình thường.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong xe rồi ạ, bây giờ tới công ty chứ ạ?” Quản gia bước nhanh tới, cung kính hỏi.
Nghe vậy, Dư Việt Hàn nhướng mày liếc mắt nhìn Niên Tiểu Mộ một cái, “Cả cô đi cùng nữa.”
Sau đó, ôm Tiểu Lục Lục rời khỏi phòng khách.
Xe rất lớn và vô cùng xa hoa.
Trong xe còn có bàn công tác nhỏ và đệm mềm để nghỉ ngơi.
Dư Việt Hàn vừa lên xe liền bắt đầu xử lý công việc.
Tiểu Lục Lục ngồi ở trong lòng anh, ngoan ngoãn ghé vào ngực anh, chơi với chú heo nhỏ của mình.
“Thiếu gia, hội nghị hội đồng quản trị ngày hôm nay sẽ bàn về dự án khai phá mới, và báo cáo mới nhất về tình hình phát triển của các chi nhánh và công ty con ở châu Âu…” Trợ lý cầm một xấp tài liệu, bắt đầu báo cáo.
Đây là hành trình một ngày của Dư Việt Hàn, lịch trình vô cùng dày đặc.
Nghe xong báo cáo, lại nhận thêm một số cuộc gọi đến từ các đối tác.
Chẳng mấy chốc, Tiểu Lục Lục bắt đầu mệt mỏi, tựa vào lòng anh mà ngủ thiếp đi.
Hình như cô bé không thích bị tiếng điện thoại làm ầm ĩ, đầu nhỏ cứ cọ ngực anh.
Dư Việt Hàn cúi xuống nhìn cô bé một cái, vội vàng nói xin lỗi với người vừa gọi đến rồi không chút do dự cúp máy.
Đưa điện thoại di động cho trợ lý.
Niên Tiểu Mộ ngồi sát cửa, thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.
Xem ra lời đồn không đúng sự thật.
Anh đâu phải là cuồng con gái, phải nói là cưng chiều con gái đến trình độ tẩu hỏa nhập ma luôn ấy chứ.
Lúc đầu cô còn tưởng rằng Dư Việt Hàn bảo cô đi cùng là định sai cô việc này việc kia, nhưng giờ xem ra, cô lại thành “đồ thừa” rồi.
“Két.” Xe dừng lại.
Niên Tiểu Mộ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tòa cao ốc chọc trời xuất hiện trước mắt, logo tập đoàn vô cùng bắt mắt. Nhìn tòa nhà chọc trời này mọi người có thể hiểu được phần nào đế chế Dư thị lớn mạnh và bề thế như thế nào.
Cửa xe mở ra.
Dư Việt Hàn ôm Tiểu Lục Lục xuống xe trước tiên.
Một cánh tay liền dễ dàng bế lấy Tiểu Lục Lục, cánh tay vững chắc khiến cô bé vẫn ngủ ngon lành trong lòng anh.
Niên Tiểu Mộ ngồi ở tận cùng bên trong nên cô là người xuống xe cuối cùng.
Mới vừa đứng vững, còn chưa kịp ngẩng đầu, liền nghe thấy tiếng đồng thanh chào hỏi.
“Anh Hàn…”
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh ôm Tiểu Lục Lục đi vào cổng tập đoàn.
Thân hình cao lớn, khí chất cao quý như được tắm dưới ánh mặt trời.
Bộ vest màu đen càng tôn lên vẻ ngạo nghễ và thần bí của anh, anh như vị chúa tể của vạn vật.
Anh thản nhiên đi về phía trước, mọi người cất bước theo sau…
Bỗng dưng, anh đột nhiên dừng lại.
Không chỉ người đi theo anh mà ngay cả Niên Tiểu Mộ cũng ngừng thở theo bước chân của anh.
“Anh Hàn, có chuyện gì sao ạ?” Một vị giám đốc bộ phần nào đó đi bên cạnh Dư Việt Hàn, cung kính hỏi.
Ánh mắt của Dư Việt Hàn xẹt qua người đó, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, người vẫn còn sững sờ ở trước cửa xe.
“Sao thế chân ngắn?”
Niên Tiểu Mộ, “…”!!
Sĩ khả sát bất khả nhục!(*)
*: Quân tử thà chết chứ không chịu nhục/ kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu điều làm gì ô danh.
Ngày hôm nay, đây đã là lần thứ hai anh gọi cô là chân ngắn rồi.
Niên Tiểu Mộ vừa định xông lên liều mạng với anh thì phát hiện ánh mắt của mọi người đều theo câu nói kia của Dư Việt Hàn mà đồng loạt nhìn về phía cô.
Danh sách chương