“Bốp…” Trình Tú Lộ xoay người, tặng ngay một cú tát trời giáng lên mặt Trình Lai Mỹ.

Động tác quá nhanh khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

“Uổng công cho cha cô tốn nhiều tiền như vậy đưa cô ra nước ngoài đi học, không ngờ lại là một đứa vô dụng, cả tôi mà cô cũng dám lừa!”

“Cô…” Trình Lai Mỹ che mặt mình, kinh ngạc nhìn bà ta.

“Đừng gọi tôi là cô, tôi không có đứa cháu như cô!” Trình Tú Lộ đẩy cánh tay cô ta ra, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn.

“Việt Hàn, lúc trước thím bị che mắt, không ngờ Mỹ Mỹ lại bị chiều hư, nuông chiều từ bé, không học cái tốt chỉ học cái xấu. Chuyện của Tiểu Lục Lục vừa rồi, xem ra đúng là nó sai, cháu muốn trừng phạt nó như thế nào, thím cũng sẽ không có ý kiến.”

Nghe vậy, Dư Việt Hàn cong khóe miệng, cười như không cười.

Mới vậy mà đã vội vã muốn phủi sạch quan hệ.

Bà ta đúng là một người cô tốt, ngay cả cháu gái ruột của mình, cũng có thể nhanh như vậy mà trở mặt không biết người.

Dư Việt Hàn không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Trình Lai Mỹ đang khóc như hoa lê rơi trong mưa.

Niên Tiểu Mộ nhìn thấy ánh mắt này của anh, không nhịn được mà nói thầm.

Người đàn ông này, không lẽ vừa nhìn thấy mỹ nữ chịu ủy khuất, liền đau lòng, cho nên định tha cho cô ta sao? Đang do dự có nên nhắc nhở một câu hay không, liền thấy anh nheo mắt, lạnh lùng nói.

“Tôi nhớ chúng ta đánh cuộc là hai người cùng nhau bị phạt.”

“…” Sắc mặt Trình Tú Lộ tái nhợt!

Trong lòng vô cùng hối hận, sao lại nhất thời ngu ngốc như vậy, đi tin tưởng Trình Lai Mỹ, đáp ứng điều kiện vớ vẩn này.

Bà ta là bà hai của nhà họ Dư cơ mà.

Bà ta còn chờ được bà cụ Dư chính miệng thừa nhận thân phận của bà ta trong bữa tiệc.

Nếu hiện giờ bị đuổi ra nhà họ Dư cùng với Trình Lai Mỹ thì chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?

Nhưng chính miệng của bà ta đã đáp ứng đánh cuộc, Dư Việt Hàn không có khả năng sẽ cho bà ta đổi ý…

Trình Tú Lộ luống cuống không biết làm sao.

“Việt Hàn, vừa rồi thím cũng là bị Mỹ Mỹ lừa, cháu có thể nể mặt…” Trình Tú Lộ muốn nói nể mặt tình cảm nhiều năm nay, nhưng nghĩ lại, bọn họ làm gì có tình cảm với Dư Việt Hàn.

Không chỉ không có tình cảm, sự tồn tại của bọn họ giống như cái gai trong lòng bà cụ Dư.

Lúc nào cũng nhắc nhở bà, chồng bà đã phản bội bà.

Dư Việt Hàn không chủ động thu thập bọn họ đã là không tệ rồi!

Hiện giờ bà ta lại còn không biết một vừa hai phải, tự chui đầu vào lưới…

Trình Tú Lộ suy nghĩ thông suốt, ý định cầu cứu bà cụ Dư cũng biến mất.

Chỉ có thể bất lực nhìn về phía chồng mình.

“Vớ vẩn!” Dư Huy Duy không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy, sắc mặt của ông ta cực kỳ khó coi.

Ông ta quát lớn một tiếng rồi mới nhìn về phía Dư Việt Hàn.

“Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đúng là hai người đều phải chịu phạt, nhưng thím của cháu dù sao cũng là vợ của chú, đuổi bà ấy ra nhà họ Dư thì có hơi quá…” Dư Huy Duy không nói hết lời, nhưng lời nói đã lộ ra ý muốn cầu xin.

“Hay là đuổi bà ấy ra khỏi hội trường, cho bà ấy về phòng, cấm túc mấy ngày, kiểm điểm bản thân!”

“Huy Duy…” Trình Tú Lộ vừa nghe chồng mình không những không nói đỡ cho bà ta mà còn đồng ý đuổi bà ta ra ngoài, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Bà ta đường đường là bà hai của nhà họ Dư, nếu như bị người trong nhà họ Dư đuổi ra khỏi bữa tiệc, sau này, làm sao bà ta còn có chỗ đứng trong nhà họ Dư nữa?

“Bà còn dám nói chuyện, có phải muốn bị đuổi ra khỏi nhà họ Dư rồi mới vừa lòng hay không?” Dư Huy Duy nghiến răng, trừng mắt nhìn bà ta.

Trình Tú Lộ nghe thấy mấy chữ bị đuổi khỏi nhà họ Dư, lập tức sợ tới mức không nói nên lời.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn vệ sĩ tiến lên, “mời” Trình Lai Mỹ và bà ta ra ngoài…

“Có sai liền phạt, có công liền thưởng, xác thực là quy củ của nhà họ Dư.” Bà cụ Dư chậm rãi nói, cười tủm tỉm nhìn về phía Dư Việt Hàn.

“Vậy cháu định khen thưởng Tiểu Mộ Mộ của bà như thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện