Nghe thấy tên mình từ miệng anh, Niên Tiểu Mộ thật sự trợn tròn mắt! Cậu chủ, tôi chỉ là một hộ lý thôi, không cần quá để ý tôi đâu.

Nô tì không làm được nha!

“Việt Hàn, cháu đang nói đùa với thím sao? Ha ha, người có thân phận như Niên Tiểu Mộ mà cũng dám so với Mỹ Mỹ? Thím chỉ sợ, cô ta có khi còn chưa từng chạm qua đàn piano ấy chứ.” Trình Tú Lộ cười nhạo thành tiếng, bà ta nói bằng giọng khinh khỉnh như vừa được nghe một chuyện tiếu lâm vậy.

Biểu tình khoa trương, tràn ngập châm chọc.

Dư Việt Hàn vừa định mở miệng, Niên Tiểu Mộ vội vàng bóp chặt cánh tay anh.

Lúc này, cô đã không thèm quan tâm thân phận gì đó nữa.

Quay đầu nhìn về phía anh, cười so với khóc còn khó coi hơn, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, cắn răng nói,”Cậu chủ, đừng làm ẩu, sẽ chết người đấy!”

Chết không phải Trình Tú Lộ cũng không phải Trình Lai Mỹ, mà là cô!

Làm mất mặt anh, sẽ bị anh bóp chết tươi!

Niên Tiểu Mộ tưởng tượng đến kết cục này liền rùng mình, nắm chặt cánh tay anh không buông.

Đang cố gắng suy nghĩ, phải làm thế nào để tránh được một kiếp, lại thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Dư Việt Hàn bỗng nhiên ghé vào bên tai cô, sâu kín mở miệng, “Không phải cô nói tôi vô dụng, một Trình Lai Mỹ cũng không giải quyết được, hiện tại tôi cho cô cơ hội, cô giỏi thì cô làm đi.”

Không chỉ là Trình Lai Mỹ, chỉ cần cô có thể thắng, anh sẽ còn tặng thêm cho cô một Trình Tú Lộ.

Cô không chỉ trút giận được cho Tiểu Lục Lục, còn có thể trút giận cho mình.

Niên Tiểu Mộ, “…”!!

Giờ cô mới nhìn rõ được bộ mặt thật của anh, anh là người không chỉ cao ngạo mà còn nham hiểm và thù dai!

Cô chỉ khích đểu anh một câu thôi mà anh lại đưa cô lên đoạn đầu đài!

Niên Tiểu Mộ trợn mắt, còn chưa nói gì đã nghe thấy người đàn ông ngồi bên cạnh nhướng mày nhìn về phía Trình Tú Lộ.

“Nói như vậy, thím đồng ý rồi?”

“…” Trình Tú Lộ ngây ra, trên mặt hiện lên một tia rối rắm.

Từ tận đáy lòng, bà ta không tin một hộ lý như Niên Tiểu Mộ có thể đánh đàn được, mà dù có đánh được cũng chẳng phải khúc nhạc hay nào. Chắc chắn Dư Việt Hàn chỉ đang phô trương thanh thế, tìm cái cớ để quang minh chính đại đuổi Mỹ Mỹ và bà ta ra ngoài.

Nhưng nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh, trong lòng bà ta lại có chút chần chừ.

Nhỡ đâu có ngộ nhỡ, dù sao bà ta cũng không thể thật sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Dư cùng Trình Lai Mỹ được…

“Cô, cháu đồng ý so tài.” Không biết Trình Lai Mỹ đàn xong từ bao giờ, dưới lời khen ngợi của mọi người, đi đến đằng sau Trình Tú Lộ.

Nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, không nói hai lời liền đồng ý thay Trình Tú Lộ.

“Mỹ Mỹ, cháu…”

“Cô, chẳng lẽ cô đã quên, cháu từng lấy giải thưởng quốc tế lớn sao? Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý, cô ta lấy cái gì để so với cháu được?”

“…”

“Hơn nữa, cô ta ba lần bảy lượt khiến cô mất mặt, cô không muốn cho cô ta đẹp mặt sao?” Trình Lai Mỹ hạ thấp giọng, xúi giục Trình Tú Lộ.

Nghe vậy, một chút băn khoăn cuối cùng của Trình Tú Lộ cũng biến mất.

Cháu gái của bà ta biểu hiện tốt như vậy, mọi người đều khen ngợi như thế.

Bà ta cũng không tin, một hộ lý cũng có thể đàn piano hay hơn cả một người đánh đàn chuyên nghiệp.

Đợi lát nữa hai người thắng, Mỹ Mỹ của bà ta không chỉ không bị đuổi đi, còn có thể nhục nhã Niên Tiểu Mộ một lần!

Để cho cô biết chim trĩ và phượng hoàng khác nhau thế nào!

“Được, cô nghe lời cháu, chúng ta so tài với cô ta!” Trình Tú Lộ ngẩng đầu, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ ngồi trước bàn ăn, cười đến đắc ý.

Giống như đã nắm chắc thắng lợi.

Dư Việt Hàn bưng ly rượu vang, lắc lắc, rượu vang đỏ sậm dưới ánh đèn, phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Anh ung dung nhấp một ngụm, thu lại ánh mắt từ trên người Trình Tú Lộ, nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đang cứng đờ cả người kia.

“Nếu thắng, tiền lương của cô sẽ tăng gấp đôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện