Bước chân Dư Việt Hàn dừng một chút, quay đầu nhìn về phía sau.

Niên Tiểu Mộ còn đứng tại chỗ, cô cũng không đi theo anh.

Trình Tú Lộ đang đứng trước mặt cô, vẻ mặt ngạo mạn dạy bảo, mày cô cau chặt, giống như muốn nói gì đó, nhưng thấy khách khứa xung quanh lại nhịn xuống.

Từ trước đến nay, Trình Tú Lộ không phải loại người biết thế nào là một vừa hai phải.

Vừa thấy Niên Tiểu Lộ không dám hé răng, càng tỏ ra vênh vênh váo váo.

Bà ta định thông qua việc dạy dỗ cô để ra oai với mọi người, cho mọi người biết địa vị của bà ta ở nhà họ Dư.

Vừa mở muốn miệng, liền nghe thấy một tiếng nói trầm thấp, “Còn không tiến vào?”

“Thím đang dạy dỗ một người làm không hiểu chuyện, thím vào ngay đây!” Trình Tú Lộ nghe thấy anh nói, đang vui vẻ khi anh gọi bà ta trước mặt nhiều người như vậy.

Đột nhiên thấy mặt mũi của mình như được chiếu sáng vậy.

Vậy nên, sao bà ta còn bận tâm tới một hộ lý nho nhỏ như Niên Tiểu Mộ nữa chứ? Bà ta mỉm cười, xoay người, chuẩn bị tiến lên.

Mới đi tới phía trước hai bước, liền phát hiện ánh mắt Dư Việt Hàn không phải nhìn bà ta, mà là nhìn về phía… Niên Tiểu Mộ ở đằng sau bà ta…

Không đợi bà ta nghi ngờ có phải mình nhìn lầm rồi hay không, chợt nghe thấy tiếng Dư Hàn Việt lại truyền đến.

“Niên Tiểu Mộ, còn thất thần cái gì?”

Niên Tiểu Mộ, “…”

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, một người tích chữ như vàng như Dư Hàn Việt sẽ đột nhiên gọi cô trước mặt nhiều người như vậy.

Ngây ra vài giây, mới mấp máy môi.

Muốn nói gì đó, lại phát hiện mình không biết nên nói cái gì.

Cúi đầu, đi tới trước mặt anh.

“Việt Hàn, cô ta rõ ràng không có tư cách…” Trình Tú Lộ vừa mở miệng, ánh mắt rét lạnh của Dư Việt Hàn liền nhìn lướt qua bà ta, đáy mắt chứa mười phần cảnh cáo.

Trình Tú Lộ chỉ có thể trơ mắt nhìn Dư Việt Hàn đưa Tiểu Lục Lục trong ngực cho Niên Tiểu Mộ.

Lúc này bà ta mới phát hiện, tuy váy trên người Tiểu Lục Lục và Niên Tiểu Mộ không giống nhau như đúc, nhưng lại cùng một màu.

Liếc mắt nhìn qua, giống như đồ đôi của hai mẹ con!

Chuyện Trình Tú Lộ có thể phát hiện, không ít người cũng phát hiện.

Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ đều từ kinh ngạc chuyển thành tìm tòi nghiên cứu…

Họ thấy Tiểu Lục Lục vươn tay ôm cổ Niên Tiểu Mộ, vô cùng thân thiết dựa vào ngực cô.

Mọi người xung quanh đều hít một ngụm khí.

Ánh mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ trở nên nóng hầm hập!

Ai chẳng biết, cô con gái bỗng nhiên xuất hiện này chính là người Dư Việt Hàn yêu thương nhất.

Hai năm qua, trong các buổi tiệc mà hai cha con cùng xuất hiện, Dư Việt Hàn chắc chắn sẽ tự mình bế hoặc là dắt tay cô bé.

Nhưng hôm nay, anh lại giao cô bé cho một người phụ nữ…

“Đi theo tôi.” Dư Việt Hàn híp mắt, nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng.

Một tay đút túi quần, thong thả bước vào phòng tiệc.

Niên Tiểu Mộ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, đã sớm muốn chạy trốn, nghe thấy lời anh, không nói hai lời liền ôm Tiểu Lục Lục đi theo.

Phòng tiệc xa hoa.

Từ tháp sâm banh, cho đến đèn treo thủy tỉnh, những nơi có người đi qua đều rực rỡ lộng lẫy.

Vô số người giúp việc qua lại trong đám người, phục vụ khách mời chu đáo.

Dư Việt Hàn xuất hiện, chính là tiêu điểm của mọi người.

Cổ đông của tập đoàn Dư Thị, đối tác làm ăn, các gia tộc nổi tiếng quen thân với nhà họ Dư… Vừa nhìn thấy anh, đều bưng ly rượu lên chào hỏi.

Niên Tiểu Mộ vội vàng bế Tiểu Lục Lục lùi sang bên cạnh.

Người càng ngày càng nhiều, Tiểu Lục Lục cũng bắt đầu thấy hưng phấn.

Niên Tiểu Mộ thả cô bé xuống, để cô bé có thể đi khắp nơi ngắm nhìn, còn mình thì đi theo cô bé.

“Tiểu Lục Lục, chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã…”

Niên Tiểu Mộ vừa nhắc nhở xong, Tiểu Lục Lục liền lảo đảo một cái, va phải người phía trước.

“Tại sao ở đây lại có một đứa con hoang như vậy, một chút phép tắc cũng không có!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện