“Sao lại không điều tra được gì chứ? Đây là chuyện tốt do cháu làm ra, chẳng lẽ cháu không nhớ gì sao?” Bà cụ Dư vỗ lên tay vịn của cái ghế, gấp gáp hỏi.

Câu hỏi trắng trợn của bà cụ khiến không khí trong phòng chợt có chút quái dị.

“Cháu nói thật cho bà biết đi, có phải cháu bắt nạt cô bé nào đó xong lại không phụ trách, nên người ta mới giận mà bỏ lại Tiểu Lục Lục cho cháu?”

“Bà!” Sắc mặt của Dư Việt Hàn đen thui.

Gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nghiến lợi.

“Cháu chưa từng chạm qua bất kỳ người phụ nữ nào!”

Lúc đầu anh hoài nghi Tiểu Lục Lục không phải con gái ruột của anh.

Sau đó anh lại hoài nghi, liệu có phải đối phương vì muốn đạt được mục đích nào đó nên mới để con gái lại bên cạnh anh.

Chỉ cần anh kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn cô ta cũng sẽ lộ ra chân tướng…

Thế nhưng hai năm rồi.

Tròn hai năm, người phụ nữ kia vẫn chưa từng xuất hiện.

Giống như mục đích cô ta đưa con gái tới bên anh, chỉ là để con gái được nhận tổ quy tông! “Không có chạm qua, không có chạm qua, đàn ông các người ngoài miệng đều nói thế, lời thề son sắt, kết quả không phải tới cả con cũng có sao?” Vẻ mặt bà cụ Dư biến đổi, giận dỗi như một đứa trẻ.

Nghe vậy Dư Việt Hàn mới nghĩ tới, lời nói của anh đã làm cho bà nội nhớ tới người ông nội đã mất, còn có người chú đột nhiên xuất hiện kia nữa.

Lệ khí trong mắt anh chậm rãi rút đi…

Anh đi tới bên bà, ôm lấy bà cụ Dư.

“Bà, chuyện này cháu còn đang điều tra, nhất định sẽ tra ra manh mối.”

“Vậy nếu lỡ không tìm thấy mẹ ruột của Tiểu Lục Lục thì sao? Cháu định khiến bảo bối của bà phải cô độc cả đời à? Còn cả chuyện chung thân đại sự của cháu nữa…” Bà cụ Dư chuyển đề tài, xoáy vào mục đích thật sự của bà cụ.

“Bà xem Niên Tiểu Mộ kia cũng không tệ, xinh đẹp, dáng người tốt, khí chất cũng không kém, coi như là cháu được lời rồi!”

“…”

“Mà quan trọng nhất là Tiểu Lục Lục cũng thích cô gái đó, chẳng lẽ cháu không phát hiện sao? Ban nãy lúc bà lên tầng hai, cô gái này còn đang nặn sáp với Tiểu Lục Lục dưới kia, đã rất lâu rồi bà không thấy bảo bối của bà cười đến ngọt ngào như vậy!” Bà cụ Dư nói, trên mặt cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

“…” Ánh mắt của Dư Việt Hàn càng thêm sâu thẳm.

Anh không nói cho bà biết là những gì bà nói anh cũng nhìn thấy.

Nếu như người xa lạ mà nhìn thấy một màn kia, có lẽ đều sẽ nghĩ Niên Tiểu Mộ là mẹ của Tiểu Lục Lục.

“Bà già rồi, cũng không biết còn có thể giúp cháu chiếm vị trí nữ chủ nhân nhà họ Dư này được bao nhiêu năm nữa, nếu cháu không tự tìm một người vợ, chẳng lẽ thật sự để khi bà mất đi thì thím cháu sẽ lên giúp cháu quản lý biệt thự nhà họ Dư sao?”

Bà cụ Dư nói xong liền đứng dậy.

“Bà phải về đây, cháu cũng không cần tiễn bà. Nếu cháu thật sự có lương tâm thì hãy tranh thủ thời gian tìm một cháu dâu cho bà đi!”

Bà cụ Dư nói xong liền quay ra cửa hô một tiếng, để quản gia đỡ bà rời khỏi.

“…”

Trong nháy mắt cả phòng làm việc lại yên ắng, chỉ còn mình Dư Việt Hàn, anh ngồi trước bàn làm việc nhìn bóng lưng gầy còm của bà cụ Dư đang dần biến mất, đôi mắt sâu thăm thẳm.

Anh như nhớ tới cái gì, lại đưa tay mở laptop.

Trong camera giám sát lập tức xuất hiện khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Niên Tiểu Mộ. Lúc này cô đang ôm Tiểu Lục Lục ngồi trên ghế sofa, bóc quýt cho con bé.

Hai người chị một miếng, em một miếng…

Hình ảnh vô cùng ấm áp hài hòa.

Thế nhưng hình ảnh này duy trì không tới ba giây, liền bị đánh vỡ…

Trong phòng khách.

Trình Tú Lộ vươn tay đỡ lấy cái mông mới được bác sĩ băng bó của mình, khập khiễng đi tới, “Niên Tiểu Mộ, cô đứng lên cho tôi!”

Niên Tiểu Mộ, “…”

“Tôi đã bị thương thành như vậy mà cô còn có mặt mũi ngồi đây ăn quýt? Còn không mau dìu tôi về!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện