Sự việc đột ngột xảy ra, không ai có thể ngờ được.
Ngay cả Niên Tiểu Mộ vẫn còn đứng ngây tại chỗ.
Đợi khi ý thức của cô quay về thì đã không còn kịp trốn đi rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bát canh hướng về phía bản thân mình.
Trong chớp mắt, một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Anh duỗi tay nắm lấy bờ vai của cô, ấn cô vào trong lồng ngực vững chãi của mình!
“Rào!”
Bát canh vẫn còn bốc khói nghi ngút, trực tiếp tạt vào trên lưng Dư Việt Hàn.
“Choang!” Trình Tú Lộ không nghĩ tới, bát canh này sẽ tạt lên người Dư Việt Hàn, bà ta sợ tới run rẩy, bát canh trong tay cũng nắm không chắc mà rớt xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Trong nháy mắt, mặt bà ta trắng bệch vì sợ, nhìn quần áo của Dư Việt Hàn ướt đẫm, đôi môi bà ta run rẩy, “Thím, thím không cố ý...”
“…”
Dư Việt Hàn buông tay ra, chậm rãi xoay người, đôi mắt đen âm trầm lóe lên tơ máu, anh như Tu La bước ra từ địa ngục.
Trình Tú Lộ nhìn thấy ánh mắt khủng bố của anh, cả người đều run bần bật, không tự chủ được lùi về phía sau.
Bà ta mới vừa lùi tới rìa bàn ăn thì một bàn tay đã vươn tới bóp chặt cổ bà ta.
Bà ta há miệng muốn hét lên nhưng tay của Dư Việt Hàn siết chặt hơn, chặt đến mức bà ta không phát ra tiếng được. Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu thím còn không biết điều thì tôi không ngại để thím là ngoại lệ đầu tiên!”
Dứt lời, anh cũng buông tay, người Trình Tú Lộ nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
Không ngờ bà ta lại ngồi lên đúng mảnh vỡ của cái bát khi nãy!
“Ôi, cái mông của tôi!”
Không có ai để ý tới tiếng gào thét thảm thiết của bà ta.
Bà cụ Dư vội vàng chống gậy tiến lên, “Việt Hàn, quần áo của cháu ướt hết cả rồi, cháu có bị phỏng hay không? Quản gia, nhanh đi gọi bác sĩ!”
Nghe thấy giọng nói vội vã của bà cụ, Niên Tiểu Mộ vẫn còn đang dại ra cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt, trong đầu vẫn là hình ảnh ban nãy anh từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt cô.
Cô vẫn cho là anh rất ghét cô, là người không phân tốt xấu đã muốn đuổi việc cô…
Nhưng là vừa rồi…
Trái tim của Niên Tiểu Mộ như bị thứ gì đó chạm vào, thình thịch thình thịch, đập rất mạnh.
“Cháu không sao, cháu lên tầng trên thay bộ đồ khác là được rồi.” Dư Việt Hàn trấn an bà cụ Dư vẫn còn đang kinh hãi, định cất bước lên tầng.
Niên Tiểu Mộ thấy thế, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo anh…
Phòng ngủ chính trên tầng hai.
Niên Tiểu Mộ mang theo hòm thuốc, trù trừ một hồi lâu mới bước lên trước.
Cô vừa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, liền phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ.
“Dư Việt Hàn, tôi vào nhé.” Dứt lời, cô liền đẩy cửa phòng ra, một giây sau liền nhìn thấy nửa thân trên bóng loáng của anh đang quay về phía cô.
Lồng ngực rắn chắc, lộ ra làn da màu mạch mê người…
Cơ bụng săn chắc, đường cong quyến rũ…
So sánh với vóc người của nam người mẫu quốc tế cũng không kém bao nhiêu, lại còn phối hợp với gương mặt tuyệt sắc kia nữa… Quá yêu nghiệt!
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói mang chút tức giận đột nhiên vang lên.
Niên Tiểu Mộ cố gắng lấy lại tinh thần, lúc này cô mới ý thức được chính mình vừa làm gì, mặt nhăn nhó, “Vì cứu tôi nên anh mới bị bát canh kia tạt trúng, tôi có thể giúp anh xử lý vết thương.”
Vì cô đã lấy bát canh kia nên cô rất rõ ràng, mặc dù bát canh đó không nóng như Trình Tú Lộ diễn, thế nhưng quả thật có thể khiến người ta bị phỏng.
Bát canh nóng như vậy tạt vào trên lưng anh, làm sao có thể không sao? Vừa rồi anh nói vậy chắc cũng chỉ là để trấn an bà cụ mà thôi, vậy nên anh mới cố tình giả bộ như không xảy ra chuyện gì đúng không?
“Cô?” Dư Việt Hàn nhướng mày, liếc cô một cái.
Tựa hồ là đang hoài nghi về khả năng của cô.
“Anh đừng có mà mắt chó nhìn người thấp, cho dù tôi có học cấp tốc để thi chứng chỉ cũng không có nghĩa là thao tác của tôi không chuyên nghiệp!” Niên Tiểu Mộ bị cái nhìn của anh kích thích, bật thốt ra.
Nói xong, cô mới nhận ra, cô vừa mắng anh, bảo anh là mắt chó…
Ngẩng đầu, liền phát hiện đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của Dư Việt Hàn đang nhìn cô chằm chằm!
Ngay cả Niên Tiểu Mộ vẫn còn đứng ngây tại chỗ.
Đợi khi ý thức của cô quay về thì đã không còn kịp trốn đi rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bát canh hướng về phía bản thân mình.
Trong chớp mắt, một thân hình cao lớn chắn trước mặt cô.
Anh duỗi tay nắm lấy bờ vai của cô, ấn cô vào trong lồng ngực vững chãi của mình!
“Rào!”
Bát canh vẫn còn bốc khói nghi ngút, trực tiếp tạt vào trên lưng Dư Việt Hàn.
“Choang!” Trình Tú Lộ không nghĩ tới, bát canh này sẽ tạt lên người Dư Việt Hàn, bà ta sợ tới run rẩy, bát canh trong tay cũng nắm không chắc mà rớt xuống đất, lập tức vỡ tan tành.
Trong nháy mắt, mặt bà ta trắng bệch vì sợ, nhìn quần áo của Dư Việt Hàn ướt đẫm, đôi môi bà ta run rẩy, “Thím, thím không cố ý...”
“…”
Dư Việt Hàn buông tay ra, chậm rãi xoay người, đôi mắt đen âm trầm lóe lên tơ máu, anh như Tu La bước ra từ địa ngục.
Trình Tú Lộ nhìn thấy ánh mắt khủng bố của anh, cả người đều run bần bật, không tự chủ được lùi về phía sau.
Bà ta mới vừa lùi tới rìa bàn ăn thì một bàn tay đã vươn tới bóp chặt cổ bà ta.
Bà ta há miệng muốn hét lên nhưng tay của Dư Việt Hàn siết chặt hơn, chặt đến mức bà ta không phát ra tiếng được. Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu thím còn không biết điều thì tôi không ngại để thím là ngoại lệ đầu tiên!”
Dứt lời, anh cũng buông tay, người Trình Tú Lộ nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.
Không ngờ bà ta lại ngồi lên đúng mảnh vỡ của cái bát khi nãy!
“Ôi, cái mông của tôi!”
Không có ai để ý tới tiếng gào thét thảm thiết của bà ta.
Bà cụ Dư vội vàng chống gậy tiến lên, “Việt Hàn, quần áo của cháu ướt hết cả rồi, cháu có bị phỏng hay không? Quản gia, nhanh đi gọi bác sĩ!”
Nghe thấy giọng nói vội vã của bà cụ, Niên Tiểu Mộ vẫn còn đang dại ra cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
Cô kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng trước mặt, trong đầu vẫn là hình ảnh ban nãy anh từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt cô.
Cô vẫn cho là anh rất ghét cô, là người không phân tốt xấu đã muốn đuổi việc cô…
Nhưng là vừa rồi…
Trái tim của Niên Tiểu Mộ như bị thứ gì đó chạm vào, thình thịch thình thịch, đập rất mạnh.
“Cháu không sao, cháu lên tầng trên thay bộ đồ khác là được rồi.” Dư Việt Hàn trấn an bà cụ Dư vẫn còn đang kinh hãi, định cất bước lên tầng.
Niên Tiểu Mộ thấy thế, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà đi theo anh…
Phòng ngủ chính trên tầng hai.
Niên Tiểu Mộ mang theo hòm thuốc, trù trừ một hồi lâu mới bước lên trước.
Cô vừa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, liền phát hiện cửa phòng chỉ khép hờ.
“Dư Việt Hàn, tôi vào nhé.” Dứt lời, cô liền đẩy cửa phòng ra, một giây sau liền nhìn thấy nửa thân trên bóng loáng của anh đang quay về phía cô.
Lồng ngực rắn chắc, lộ ra làn da màu mạch mê người…
Cơ bụng săn chắc, đường cong quyến rũ…
So sánh với vóc người của nam người mẫu quốc tế cũng không kém bao nhiêu, lại còn phối hợp với gương mặt tuyệt sắc kia nữa… Quá yêu nghiệt!
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói mang chút tức giận đột nhiên vang lên.
Niên Tiểu Mộ cố gắng lấy lại tinh thần, lúc này cô mới ý thức được chính mình vừa làm gì, mặt nhăn nhó, “Vì cứu tôi nên anh mới bị bát canh kia tạt trúng, tôi có thể giúp anh xử lý vết thương.”
Vì cô đã lấy bát canh kia nên cô rất rõ ràng, mặc dù bát canh đó không nóng như Trình Tú Lộ diễn, thế nhưng quả thật có thể khiến người ta bị phỏng.
Bát canh nóng như vậy tạt vào trên lưng anh, làm sao có thể không sao? Vừa rồi anh nói vậy chắc cũng chỉ là để trấn an bà cụ mà thôi, vậy nên anh mới cố tình giả bộ như không xảy ra chuyện gì đúng không?
“Cô?” Dư Việt Hàn nhướng mày, liếc cô một cái.
Tựa hồ là đang hoài nghi về khả năng của cô.
“Anh đừng có mà mắt chó nhìn người thấp, cho dù tôi có học cấp tốc để thi chứng chỉ cũng không có nghĩa là thao tác của tôi không chuyên nghiệp!” Niên Tiểu Mộ bị cái nhìn của anh kích thích, bật thốt ra.
Nói xong, cô mới nhận ra, cô vừa mắng anh, bảo anh là mắt chó…
Ngẩng đầu, liền phát hiện đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm của Dư Việt Hàn đang nhìn cô chằm chằm!
Danh sách chương