“Cha giỏi quá! Con yêu chị xinh đẹp nhất, vì thế hai người cũng phải yêu thương lẫn nhau đó!” Tiểu Lục Lục vui vẻ vỗ tay.
Vừa nghe thấy câu này, Niên Tiểu Mộ suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Khó khăn lắm mới ổn định lại thân thể, Niên Tiểu Mộ nhìn về phía Dư Việt Hàn, cô cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cái gì mà yêu thương lẫn nhau chứ, nói như kiểu bọn họ có gì đó mờ ám không bằng…
Khổ nỗi, cô không tài nào nhớ nổi tại sao đêm qua cô lại ngủ trên giường anh, bây giờ nhớ tới liền thấy xấu hổ.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong nhà ăn trở nên có chút mập mờ.
Nếu có người lạ đi tới lúc này, chắc chắn sẽ cho rằng đây là một nhà ba người đang dùng cơm.
Không khí ấm áp hài hòa khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Khác với Niên Tiểu Mộ đang đứng ngồi không yên, hai cha con kia lại rất bình tĩnh, Tiểu Lục Lục vẫn vui vẻ ăn cơm như lúc trước, tự cầm muỗng nhỏ cố gắng xúc đồ ăn đưa vào miệng, còn không cho người khác giúp.
Về phần Dư Việt Hàn…
Từ đầu đến cuối, anh vẫn không nói một lời nào, thế nhưng anh lại ngoan ngoãn làm theo lời Tiểu Lục Lục nói khiến người khác không thể nào hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong lòng.
Niên Tiểu Mộ chọc chọc rau xanh trong bát mà người nào đó gắp cho cô, cảm thấy ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.
“Cậu chủ, bà cụ tới!” Quản gia vội vã chạy từ bên ngoài vào, vẻ mặt hốt hoảng bẩm báo.
Nghe vậy, sắc mặt Dư Việt Hàn bỗng chốc trở nên kỳ quái.
“Ông đưa Tiểu Lục Lục trở về phòng trước đi!”
Anh buông đũa, vội đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Niên Tiểu Mộ vừa muốn bế Tiểu Lục Lục, đã nhìn thấy bên ngoài phòng khách xuất hiện một bà cụ, trông bà có vẻ hiền lành và dễ gần, khí chất vô cùng đặc biệt, cao quý và ưu nhã. Bà chống gậy, sốt ruột đẩy hết mấy người đang muốn đỡ bà ra.
“Các người đừng có cản tôi, tôi muốn gặp bảo bối của tôi!”
Niên Tiểu Mộ còn đang ngơ ngác không biết bà cụ trước mặt là ai, liền nghe thấy Tiểu Lục Lục trong ngực cô vui vẻ hô lên.
“Cụ!”
“Bà nội, sao bà lại tới đây?” Dư Việt Hàn đi lên trước, duỗi tay đỡ bà, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, chỉ là thái độ của anh lại rất cung kính.
Cô có thể nhìn ra được, anh thật sự kính trọng bà cụ trước mắt.
“Tên nhóc này! Bảo bối của bà bị tai nạn thế mà cháu lại dám không nói cho bà, trong mắt của cháu có còn bà nội này nữa không?” Bà cụ Dư thở phì phò đẩy anh ra, vội vã đi về phía Tiểu Lục Lục.
Bà cụ đau lòng ôm cô bé, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải.
Thấy cánh tay của Tiểu Lục Lục quấn đầy băng gạc, viền mắt của bà cụ bắt đầu đỏ ửng lên.
“Bà đã nói rồi, cháu bận rộn công việc không có thời gian trông nom bảo bối của bà, vầy thì mau mau tìm người khác tới trông nom con bé đi… Cháu nhìn xem, bảo bối của bà càng ngày càng gầy đi rồi, giờ còn bị gãy tay nữa chứ!”
Bà cụ Dư quay người, trừng mắt nhìn Dư Việt Hàn.
“Bà, chỉ là ngoài ý muốn thôi, Tiểu Lục Lục đã không sao rồi.” Dư Việt Hàn bị mắng mở nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi gì.
Anh ung dung mở miệng giải thích.
“Cụ, cháu đã có chị xinh đẹp chăm sóc rồi.” Tiểu Lục Lục nằm trong lòng bà cụ nhô chiếc đầu nhỏ ra, an ủi bà.
“Chỉ là chị thôi thì có ích gì, cái cháu cần là một người mẹ thật sự!” Bà cụ Dư nhìn theo ánh mắt của cô bé, thấy Niên Tiểu Mộ đang đứng bên cạnh, chợt ngẩn ra.
Một giây sau, ánh mắt bà cụ lập tức thay đổi.
Cô gái này rất xinh đẹp, lại có khí chất đặt biệt, rất xứng với nhà họ Dư bọn họ.
Dáng người này, chắc mắn đẻ lắm! “Cháu chào bà.” Niên Tiểu Mộ mới vừa mở miệng, tay đã bị người khác nắm lấy.
Bà cụ Dư quay người lại đi tới trước mặt cô, “Cô gái nhỏ, cháu đã kết hôn chưa?”
Niên Tiểu Mộ, “…”
“Nếu như độc thân thì nhìn cháu bà đi, cháu thấy thế nào?”
Niên Tiểu Mộ, “…!”
“Thằng nhóc này có tiền có quyền, lại còn đẹp trai, kết hôn xong là được làm mẹ ngay!”
Niên Tiểu Mộ, “…!!”
Vừa nghe thấy câu này, Niên Tiểu Mộ suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Khó khăn lắm mới ổn định lại thân thể, Niên Tiểu Mộ nhìn về phía Dư Việt Hàn, cô cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm.
Cái gì mà yêu thương lẫn nhau chứ, nói như kiểu bọn họ có gì đó mờ ám không bằng…
Khổ nỗi, cô không tài nào nhớ nổi tại sao đêm qua cô lại ngủ trên giường anh, bây giờ nhớ tới liền thấy xấu hổ.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong nhà ăn trở nên có chút mập mờ.
Nếu có người lạ đi tới lúc này, chắc chắn sẽ cho rằng đây là một nhà ba người đang dùng cơm.
Không khí ấm áp hài hòa khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Khác với Niên Tiểu Mộ đang đứng ngồi không yên, hai cha con kia lại rất bình tĩnh, Tiểu Lục Lục vẫn vui vẻ ăn cơm như lúc trước, tự cầm muỗng nhỏ cố gắng xúc đồ ăn đưa vào miệng, còn không cho người khác giúp.
Về phần Dư Việt Hàn…
Từ đầu đến cuối, anh vẫn không nói một lời nào, thế nhưng anh lại ngoan ngoãn làm theo lời Tiểu Lục Lục nói khiến người khác không thể nào hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong lòng.
Niên Tiểu Mộ chọc chọc rau xanh trong bát mà người nào đó gắp cho cô, cảm thấy ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong.
“Cậu chủ, bà cụ tới!” Quản gia vội vã chạy từ bên ngoài vào, vẻ mặt hốt hoảng bẩm báo.
Nghe vậy, sắc mặt Dư Việt Hàn bỗng chốc trở nên kỳ quái.
“Ông đưa Tiểu Lục Lục trở về phòng trước đi!”
Anh buông đũa, vội đứng dậy xoay người đi ra ngoài.
Niên Tiểu Mộ vừa muốn bế Tiểu Lục Lục, đã nhìn thấy bên ngoài phòng khách xuất hiện một bà cụ, trông bà có vẻ hiền lành và dễ gần, khí chất vô cùng đặc biệt, cao quý và ưu nhã. Bà chống gậy, sốt ruột đẩy hết mấy người đang muốn đỡ bà ra.
“Các người đừng có cản tôi, tôi muốn gặp bảo bối của tôi!”
Niên Tiểu Mộ còn đang ngơ ngác không biết bà cụ trước mặt là ai, liền nghe thấy Tiểu Lục Lục trong ngực cô vui vẻ hô lên.
“Cụ!”
“Bà nội, sao bà lại tới đây?” Dư Việt Hàn đi lên trước, duỗi tay đỡ bà, giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, chỉ là thái độ của anh lại rất cung kính.
Cô có thể nhìn ra được, anh thật sự kính trọng bà cụ trước mắt.
“Tên nhóc này! Bảo bối của bà bị tai nạn thế mà cháu lại dám không nói cho bà, trong mắt của cháu có còn bà nội này nữa không?” Bà cụ Dư thở phì phò đẩy anh ra, vội vã đi về phía Tiểu Lục Lục.
Bà cụ đau lòng ôm cô bé, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải.
Thấy cánh tay của Tiểu Lục Lục quấn đầy băng gạc, viền mắt của bà cụ bắt đầu đỏ ửng lên.
“Bà đã nói rồi, cháu bận rộn công việc không có thời gian trông nom bảo bối của bà, vầy thì mau mau tìm người khác tới trông nom con bé đi… Cháu nhìn xem, bảo bối của bà càng ngày càng gầy đi rồi, giờ còn bị gãy tay nữa chứ!”
Bà cụ Dư quay người, trừng mắt nhìn Dư Việt Hàn.
“Bà, chỉ là ngoài ý muốn thôi, Tiểu Lục Lục đã không sao rồi.” Dư Việt Hàn bị mắng mở nhưng vẻ mặt vẫn không chút thay đổi gì.
Anh ung dung mở miệng giải thích.
“Cụ, cháu đã có chị xinh đẹp chăm sóc rồi.” Tiểu Lục Lục nằm trong lòng bà cụ nhô chiếc đầu nhỏ ra, an ủi bà.
“Chỉ là chị thôi thì có ích gì, cái cháu cần là một người mẹ thật sự!” Bà cụ Dư nhìn theo ánh mắt của cô bé, thấy Niên Tiểu Mộ đang đứng bên cạnh, chợt ngẩn ra.
Một giây sau, ánh mắt bà cụ lập tức thay đổi.
Cô gái này rất xinh đẹp, lại có khí chất đặt biệt, rất xứng với nhà họ Dư bọn họ.
Dáng người này, chắc mắn đẻ lắm! “Cháu chào bà.” Niên Tiểu Mộ mới vừa mở miệng, tay đã bị người khác nắm lấy.
Bà cụ Dư quay người lại đi tới trước mặt cô, “Cô gái nhỏ, cháu đã kết hôn chưa?”
Niên Tiểu Mộ, “…”
“Nếu như độc thân thì nhìn cháu bà đi, cháu thấy thế nào?”
Niên Tiểu Mộ, “…!”
“Thằng nhóc này có tiền có quyền, lại còn đẹp trai, kết hôn xong là được làm mẹ ngay!”
Niên Tiểu Mộ, “…!!”
Danh sách chương