Phương Chân Y đứng suốt một buổi sáng, hai chân đều đã tê rần.
Nhưng Dư Việt Hàn không mở miệng, cô ta cũng không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ có thể tiếp tục chờ.
Cô ta len lén ngẩng đầu, dù là ở đâu vào lúc nào thì người đàn ông này vẫn cao quý mê người khiến người ta không thể rời mắt được.
Càng nhìn anh thêm một lần, cô ta càng thêm yêu anh hơn mấy lần.
Đừng nói tới việc được gả cho Dư Việt Hàn, trở thành mợ chủ tôn quý nhất thành phố H, chỉ cần anh chịu liếc nhìn cô ta một cái thôi, cho dù khiến cô ta không danh không phận ở bên anh, cô ta cũng cam lòng!
Cũng không biết đã đứng bao lâu, rốt cuộc Dư Việt Hàn cũng buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Cặp mắt sâu và đen kia lạnh lùng vô cùng.
Rõ ràng nhìn cô ta mà lại giống như không nhìn cái gì cả.
Cứ như là trong mắt anh, cô ta chẳng đáng để nhắc đến.
Tay anh giơ lên, ném một tập văn kiện lên bàn.
Không đợi Phương Chân Y thấy rõ là cái gì, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của anh, “Cô tên gì?”
“Thưa anh Hàn, tôi là Phương Chân Y!” Cô ta vui sướng nói, tiến lên trước một bước, vội vàng mở miệng, “Phương trong chính trực, chân trong chân thiện mỹ…”
“Hộp thuốc của Tiểu Lục Lục là do cô làm ướt?” Không đợi Phương Chân Y nói xong, Dư Việt Hàn liền mở miệng, lạnh lùng cắt đứt lời nói của cô ta.
Nghe thấy vậy, Phương Chân Y còn đang hưng phấn lập tức tái mét cả mặt.
Hai tay chột dạ nắm chặt, cố gắng duy trì bình tĩnh trên khuôn mặt.
“Anh Hàn, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Hộp thuốc đó không phải là do Niên Tiểu Mộ làm ướt sao? Anh còn vì chuyện này mà đuổi cô ta đi nữa mà.”
Không được luống cuống, không được luống cuống!
Lúc đó chỉ có cô ta và Niên Tiểu Mộ ở trong phòng, chỉ cần cô ta phủ nhận, Niên Tiểu Mộ không muốn cũng phải thừa nhận!
Nghĩ đến đây, ngay cả một chút chột dạ trên mặt cũng đều biến mất.
Cứ như đang cười nhạo vẻ ngây thơ không hiểu sự đời của cô ta vậy...
“Bộp!”
Dư Việt Hàn lấy tập văn kiện trên bàn ném vào người cô ta.
“Tự mình nghĩ cho kỹ rồi trả lời câu hỏi của tôi.”
“…” Phương Chân Y sửng sốt.
Cô ta kinh ngạc nhìn văn kiện dưới đất, hồi lâu mới đưa tay nhặt lên.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, mặt lập tức trắng bệch!
Cô ta không dám tin mà nhìn tập tài liệu trong tay, trong ánh mắt lóe lên tia kinh hoàng…
“Tại sao lại như vậy?”
Cô ta cho rằng trong phòng Tiểu Lục Lục không lắp camera theo dõi nên chắc chắn không ai biết hộp thuốc kia là do cô ta làm ướt.
Cô ta không hề nghĩ đến việc Dư Việt Hàn sẽ cho người kiểm tra lại phòng của Tiểu Lục Lục, thậm chí còn lấy cái ly đó đi kiểm nghiệm, từ trên đó thu được dấu vân tay của cô ta!
Ly nước đó là người giúp việc bưng vào, nhưng người cuối cùng chạm vào cái ly đó là cô ta.
“Anh Hàn, không phải vậy, anh nghe tôi giải thích đã!” Phương Chân Y nắm chặt văn kiện trong tay, lao người về phía trước.
“Lúc đó chỉ là vì tôi quá khát nước nên cầm cái ly đó uống nước thôi, cho nên trên ly mới có dấu vân tay của tôi, trước khi tôi đi vào, hộp thuốc đó đã bị Niên Tiểu Mộ làm ướt rồi…”
“Đủ rồi!” Dư Việt Hàn trầm giọng nói, đáy mắt lộ rõ không kiên nhẫn.
Chỉ đơn giản hai chữ khiến Phương Chân Y “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Anh Hàn, tôi thật sự biết lỗi rồi, anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thật sự rất muốn chăm sóc cô chủ nhỏ.”
“…”
“Hơn nữa, tôi chuyên nghiệp hơn Niên Tiểu Mộ, anh Hàn, chẳng lẽ anh đã quên? Cô ta chỉ là một hộ lý gà mờ, cô ta không thể chăm sóc tốt cô chủ nhỏ được…”
Nhưng Dư Việt Hàn không mở miệng, cô ta cũng không dám tùy tiện quấy rầy, chỉ có thể tiếp tục chờ.
Cô ta len lén ngẩng đầu, dù là ở đâu vào lúc nào thì người đàn ông này vẫn cao quý mê người khiến người ta không thể rời mắt được.
Càng nhìn anh thêm một lần, cô ta càng thêm yêu anh hơn mấy lần.
Đừng nói tới việc được gả cho Dư Việt Hàn, trở thành mợ chủ tôn quý nhất thành phố H, chỉ cần anh chịu liếc nhìn cô ta một cái thôi, cho dù khiến cô ta không danh không phận ở bên anh, cô ta cũng cam lòng!
Cũng không biết đã đứng bao lâu, rốt cuộc Dư Việt Hàn cũng buông văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu lên.
Cặp mắt sâu và đen kia lạnh lùng vô cùng.
Rõ ràng nhìn cô ta mà lại giống như không nhìn cái gì cả.
Cứ như là trong mắt anh, cô ta chẳng đáng để nhắc đến.
Tay anh giơ lên, ném một tập văn kiện lên bàn.
Không đợi Phương Chân Y thấy rõ là cái gì, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của anh, “Cô tên gì?”
“Thưa anh Hàn, tôi là Phương Chân Y!” Cô ta vui sướng nói, tiến lên trước một bước, vội vàng mở miệng, “Phương trong chính trực, chân trong chân thiện mỹ…”
“Hộp thuốc của Tiểu Lục Lục là do cô làm ướt?” Không đợi Phương Chân Y nói xong, Dư Việt Hàn liền mở miệng, lạnh lùng cắt đứt lời nói của cô ta.
Nghe thấy vậy, Phương Chân Y còn đang hưng phấn lập tức tái mét cả mặt.
Hai tay chột dạ nắm chặt, cố gắng duy trì bình tĩnh trên khuôn mặt.
“Anh Hàn, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Hộp thuốc đó không phải là do Niên Tiểu Mộ làm ướt sao? Anh còn vì chuyện này mà đuổi cô ta đi nữa mà.”
Không được luống cuống, không được luống cuống!
Lúc đó chỉ có cô ta và Niên Tiểu Mộ ở trong phòng, chỉ cần cô ta phủ nhận, Niên Tiểu Mộ không muốn cũng phải thừa nhận!
Nghĩ đến đây, ngay cả một chút chột dạ trên mặt cũng đều biến mất.
Cứ như đang cười nhạo vẻ ngây thơ không hiểu sự đời của cô ta vậy...
“Bộp!”
Dư Việt Hàn lấy tập văn kiện trên bàn ném vào người cô ta.
“Tự mình nghĩ cho kỹ rồi trả lời câu hỏi của tôi.”
“…” Phương Chân Y sửng sốt.
Cô ta kinh ngạc nhìn văn kiện dưới đất, hồi lâu mới đưa tay nhặt lên.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, mặt lập tức trắng bệch!
Cô ta không dám tin mà nhìn tập tài liệu trong tay, trong ánh mắt lóe lên tia kinh hoàng…
“Tại sao lại như vậy?”
Cô ta cho rằng trong phòng Tiểu Lục Lục không lắp camera theo dõi nên chắc chắn không ai biết hộp thuốc kia là do cô ta làm ướt.
Cô ta không hề nghĩ đến việc Dư Việt Hàn sẽ cho người kiểm tra lại phòng của Tiểu Lục Lục, thậm chí còn lấy cái ly đó đi kiểm nghiệm, từ trên đó thu được dấu vân tay của cô ta!
Ly nước đó là người giúp việc bưng vào, nhưng người cuối cùng chạm vào cái ly đó là cô ta.
“Anh Hàn, không phải vậy, anh nghe tôi giải thích đã!” Phương Chân Y nắm chặt văn kiện trong tay, lao người về phía trước.
“Lúc đó chỉ là vì tôi quá khát nước nên cầm cái ly đó uống nước thôi, cho nên trên ly mới có dấu vân tay của tôi, trước khi tôi đi vào, hộp thuốc đó đã bị Niên Tiểu Mộ làm ướt rồi…”
“Đủ rồi!” Dư Việt Hàn trầm giọng nói, đáy mắt lộ rõ không kiên nhẫn.
Chỉ đơn giản hai chữ khiến Phương Chân Y “bịch” một tiếng quỳ xuống.
“Anh Hàn, tôi thật sự biết lỗi rồi, anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thật sự rất muốn chăm sóc cô chủ nhỏ.”
“…”
“Hơn nữa, tôi chuyên nghiệp hơn Niên Tiểu Mộ, anh Hàn, chẳng lẽ anh đã quên? Cô ta chỉ là một hộ lý gà mờ, cô ta không thể chăm sóc tốt cô chủ nhỏ được…”
Danh sách chương