Đêm khuya trong biệt thự nhà họ Dư, đèn đuốc sáng trưng.

Bác sĩ gia đình vội vàng chạy tới, khám cho Tiểu Lục Lục.

“Cảm xúc dao động quá lớn, lại khóc lâu như vậy, hơn nữa miệng vết thương có triệu chứng nhiếm trùng nhẹ. Tôi sẽ xử lý lại miệng vết thương cho cô chủ nhỏ, nhưng giờ cô chủ sốt cao quá đã mất ý thức, không thể uống thuốc được, phải nghĩ cách để hạ nhiệt độ xuống ngay.”

Bác sĩ đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng.

“Để tôi cho giúp con bé uống thuốc.” Dư Việt Hàn nghe bác sĩ nói, liền duỗi tay nhận lấy thuốc, bế Tiểu Lục Lục đang nằm trên giường lên.

Cô nhóc bị sốt nên khó chịu lắm, mơ mơ hồ hồ, tỉnh mà như không tỉnh.

“Tiểu Lục Lục, con bị ốm rồi, phải uống thuốc đấy.” Dư Việt Hàn kiên nhẫn dỗ dành.

“Không muốn uống thuốc… Muốn chị xinh đẹp…” Tiểu Lục Lục bĩu môi, thấy Dư Việt Hàn, lại nhớ đến việc chị xinh đẹp của mình đã rời đi, khổ sở muốn khóc.

“…” Đều phát sốt còn nhớ Niên Tiểu Mộ?

Nói cho cùng Niên Tiểu Mộ đã cho cô bé uống bùa mê thuốc lú gì chứ?

“Con uống thuốc trước đã, đợi hết sốt, chúng ta lại nói chuyện.” Dư Việt Hàn thấy mặt cô bé càng ngày càng đỏ, đáy mắt không giấu được lo lắng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.

“Cha xấu xa, đáng ghét! Không có chị xinh đẹp, không uống thuốc…” Tiểu Lục Lục nức nở hai câu, lấy tay đẩy đẩy ngực anh ra, cả người liền trượt xuống khỏi người anh, tự mình chui vào ổ chăn.

Quay lưng đi, không thèm liếc anh lấy một cái.

Dư Việt Hàn, “…”

Đây là thật sự tức giận rồi.

Thân mình nho nhỏ cuộn tròn trong chăn, giống như một con hồ lý nhỏ bị thương, đang liếm láp vết thương của mình.

Vừa đau lòng lại vừa không biết phải làm sao với cô bé.

“Anh Hàn, cô chủ nhỏ mới phẫu thuật xong, không thể không uống thuốc được!” Bác sĩ đứng bên sốt ruột nhắc nhở.

“Anh tưởng tôi không muốn cho con bé uống sao?” Dư Việt Hàn lạnh lùng nói.

Đây là công chúa nhỏ của anh, nhìn thấy cô bé không thoải mái, trong lòng anh còn khó chịu hơn ai hết.

Nhưng anh hiểu con gái mình.

Từ nhỏ cái gì Tiểu Lục Lục cũng tốt, chỉ là khi sinh bệnh không chịu uống thuốc, thế nào cũng không sửa được.

Trước kia khi người khác chịu thua không làm gì được cô bé, chỉ cần cô bé nhìn thấy anh, sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Lần này thì vì chuyện đuổi Niên Tiểu Mộ đi, ngay cả anh cũng không có tác dụng nữa.

Công chúa nhỏ lạnh nhạt với anh ư?

Coi như anh đã cảm nhận được rồi.

“Anh Hàn, nếu không để tôi thử xem?” Phương Chân Y vẫn luôn đứng ở cửa thấy Dư Việt Hàn sắp thỏa hiệp, đột nhiên mở miệng.

Khó khăn lắm cô ta mới đuổi được Niên Tiểu Mộ đi, cô ta sẽ không để cho cô có bất cứ cơ hội nào trở lại được.

Hơn nữa hiện tại tất cả mọi người đều không có cách nào, nếu cô ta có thể cho Tiểu Lục Lục uống thuốc thì không chỉ chặt đứt đường lui của Niên Tiểu Mộ mà còn có thể khiến Dư Việt Hàn nhìn cô ta bằng con mắt khác xưa…

Tưởng tượng đến đây, cả người cô ta đều hưng phấn!

Giống như đã thấy cuộc sống tương lai tốt đẹp của mình…

“Cô?” Dư Việt Hàn nghe thấy giọng cô ta, giống như đột nhiên mới nhớ tới cô ta là ai.

Đôi mắt lạnh lẽo lướt qua người đứng ở cửa.

Nghe thấy vậy, Phương Chân Y vội vàng gật đầu, “Đúng, trước đó tôi đã chăm sóc không ít trẻ con, đối với việc dỗ trẻ con, vẫn có vài cách, có lẽ, tôi có thể cho cô chủ nhỏ uống thuốc.”

“Anh Hàn, thử xem cũng được, cô chủ nhỏ càng sớm uống thuốc thì càng tốt!” Bác sĩ nhắc nhở.

“…” Đôi mắt đen thâm thúy của Dư Việt Hàn nhìn chằm chằm Phương Chân Y, không biết đang suy nghĩ gì.

Không tỏ ý kiến.

Thấy thế, Phương Chân Y nóng lòng muốn thể hiện, liền coi như anh đồng ý, vội vàng đi lên trước.

“Tiểu Lục Lục, chị là chị Phương, chúng ta đã gặp qua…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện