Văn Nhã Đại ôm tập tài liệu trong lòng, giơ tay sửa sang đầu tóc, xác định không có vấn đề mới tao nhã nâng chân, theo trợ lý vào văn phòng.
Cô ta vừa ngẩng đầu liền thấy Dư Việt Hàn ngồi trước bàn công tác, đang xem tài liệu.
Khuôn mặt đẹp trai của anh hơi cúi xuống, khi anh chuyên chú làm việc, người anh như đang tỏa sáng, chỉ cần đứng xa xa nhìn cũng đã khiến người ta không muốn rời mắt.
“Anh Hàn.” Văn Nhã Đại nén lại sự mến mộ trong đáy mắt, bước lên trước, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, liền phát hiện trên sô pha còn có một người ngồi.
Tiểu Lục Lục đang tựa vào bàn trà, cầm bút vẽ nguệch ngoạc, Niên Tiểu Mộ ngồi bên cạnh cô bé, đang đọc một quyển sách nào đó.
Tư thế nhàn nhã, giống như một nữ chủ nhân.
Tròng mắt của cô ta co lại, ánh mắt chợt lóe lên tia nhìn khác thường.
“Ngồi đi.” Nhìn thấy cô ta, Dư Việt Hàn buông tài liệu trên tay xuống, đưa mắt về ghế dựa phía trước, ý bảo cô ta ngồi xuống.
Văn Nhã Đại là nhân tài của bộ phận quan hệ công chúng (PR), bất kể là công việc, hay cảm xúc cá nhân, cô ta đều có thể khống chế rất tốt.
Vừa nghe thấy giọng anh, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, kéo ghế ra, ngồi xuống.
“Việc hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt đã chính thức đạt thành, tổng giám đốc Trần rất hài lòng với phương án của bộ phận PR của chúng ta, đặc biệt là phần bao bì và xúc tiến thương mại của dự án. Hôm nay bọn họ sẽ cho người tới đây để cùng bàn bạc cụ thể…”
Lúc nói đến công việc, Văn Nhã Đại rất chuyên nghiệp, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, ung dung tự tin, cả người đều tản ra sức hấp dẫn của một nữ cường nhân.
Hơn nữa, cô ta là một phụ nữ xinh đẹp, cách nói chuyện ngắn gọn súc tích, dễ khiến người nói chuyện với cô ta cảm thấy thoải mái.
Niên Tiểu Mộ hơi ngẩng đầu, không biết bị hấp dẫn bởi nội dung cô ta nói đến, hay là nguyên nhân khác, không tự chủ được buông quyển sách viết về hộ lý xuống, nghe hai người nói chuyện.
Khi nghe thấy Văn Nhã Đại nhắc tới mấy từ chuyên ngành như “chiến lược PR”, “xúc tiến thương mại”, “bao bì”, ánh mắt cô chậm rãi chuyên chú hẳn.
Đến ngay cả cô cũng không biết, vì sao cô lại cảm thấy hứng thú như vậy.
“Đến giai đoạn cuối, công việc của bộ phận PR là nhiều nhất nhưng đồng thời cũng cần các phòng ban khác hỗ trợ. Những việc cần làm tôi đều đã liệt kê ra ở đây, còn có các điểm cần chú ý đặc biệt trong dự án này…” Văn Nhã Đại nói đến một nửa bỗng dưng dừng lại.
Quay đầu nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, vẻ mặt có phần nghiêm túc và tỏ ra cẩn thận.
“Anh Hàn, việc hợp tác lần này rất quan trọng, chúng ta đã ký thỏa thuận giữ bí mật với công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt.”
Cô ta không nói thẳng nhưng mà ý trong lời nói cũng đã rất rõ ràng.
Trong văn phòng này, chỉ có Niên Tiểu Mộ là người ngoài, nội dung bọn họ sắp thảo luận không thể để cô nghe được. Cho dù cô là hộ lý của Tiểu Lục Lục, có Tiểu Lục Lục che chở cô, nhưng chuyện công việc, Dư Việt Hàn cũng sẽ công tư phân minh.
Có đôi khi, việc để người khác nhận ra thân phận của bản thân rất dễ dàng, chỉ cần để cho người đó biết, cho dù có đi giày thủy tinh thì cũng không xứng! Niên Tiểu Mộ đang nghe rất nghiêm túc, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của hai người họ, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Lúc này cô mới hiểu được ý của Văn Nhã Đại.
“Tôi mang Tiểu Lục Lục ra ngoài chơi một lúc?” Cô nói xong đã vươn tay ôm Tiểu Lục Lục lên, chuẩn bị dỗ cô bé ra ngoài đi dạo.
Thấy thế, khóe miệng Văn Nhã Đại hiện lên nụ cười ung dung nhưng cất giấu khinh miệt, cô ta đang đợi Dư Việt Hàn mở miệng đuổi Niên Tiểu Mộ ra khỏi văn phòng.
Nhưng giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói từ tính, giống như đàn cello của anh chậm rãi vang lên, “Không cần, muốn nghe thì ở lại mà nghe.”
Văn Nhã Đại, “…”
Cô ta vừa ngẩng đầu liền thấy Dư Việt Hàn ngồi trước bàn công tác, đang xem tài liệu.
Khuôn mặt đẹp trai của anh hơi cúi xuống, khi anh chuyên chú làm việc, người anh như đang tỏa sáng, chỉ cần đứng xa xa nhìn cũng đã khiến người ta không muốn rời mắt.
“Anh Hàn.” Văn Nhã Đại nén lại sự mến mộ trong đáy mắt, bước lên trước, vừa mới chuẩn bị nói gì đó, liền phát hiện trên sô pha còn có một người ngồi.
Tiểu Lục Lục đang tựa vào bàn trà, cầm bút vẽ nguệch ngoạc, Niên Tiểu Mộ ngồi bên cạnh cô bé, đang đọc một quyển sách nào đó.
Tư thế nhàn nhã, giống như một nữ chủ nhân.
Tròng mắt của cô ta co lại, ánh mắt chợt lóe lên tia nhìn khác thường.
“Ngồi đi.” Nhìn thấy cô ta, Dư Việt Hàn buông tài liệu trên tay xuống, đưa mắt về ghế dựa phía trước, ý bảo cô ta ngồi xuống.
Văn Nhã Đại là nhân tài của bộ phận quan hệ công chúng (PR), bất kể là công việc, hay cảm xúc cá nhân, cô ta đều có thể khống chế rất tốt.
Vừa nghe thấy giọng anh, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, kéo ghế ra, ngồi xuống.
“Việc hợp tác với công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt đã chính thức đạt thành, tổng giám đốc Trần rất hài lòng với phương án của bộ phận PR của chúng ta, đặc biệt là phần bao bì và xúc tiến thương mại của dự án. Hôm nay bọn họ sẽ cho người tới đây để cùng bàn bạc cụ thể…”
Lúc nói đến công việc, Văn Nhã Đại rất chuyên nghiệp, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, ung dung tự tin, cả người đều tản ra sức hấp dẫn của một nữ cường nhân.
Hơn nữa, cô ta là một phụ nữ xinh đẹp, cách nói chuyện ngắn gọn súc tích, dễ khiến người nói chuyện với cô ta cảm thấy thoải mái.
Niên Tiểu Mộ hơi ngẩng đầu, không biết bị hấp dẫn bởi nội dung cô ta nói đến, hay là nguyên nhân khác, không tự chủ được buông quyển sách viết về hộ lý xuống, nghe hai người nói chuyện.
Khi nghe thấy Văn Nhã Đại nhắc tới mấy từ chuyên ngành như “chiến lược PR”, “xúc tiến thương mại”, “bao bì”, ánh mắt cô chậm rãi chuyên chú hẳn.
Đến ngay cả cô cũng không biết, vì sao cô lại cảm thấy hứng thú như vậy.
“Đến giai đoạn cuối, công việc của bộ phận PR là nhiều nhất nhưng đồng thời cũng cần các phòng ban khác hỗ trợ. Những việc cần làm tôi đều đã liệt kê ra ở đây, còn có các điểm cần chú ý đặc biệt trong dự án này…” Văn Nhã Đại nói đến một nửa bỗng dưng dừng lại.
Quay đầu nhìn về phía Niên Tiểu Mộ, vẻ mặt có phần nghiêm túc và tỏ ra cẩn thận.
“Anh Hàn, việc hợp tác lần này rất quan trọng, chúng ta đã ký thỏa thuận giữ bí mật với công ty khoa học kỹ thuật Thịnh Đạt.”
Cô ta không nói thẳng nhưng mà ý trong lời nói cũng đã rất rõ ràng.
Trong văn phòng này, chỉ có Niên Tiểu Mộ là người ngoài, nội dung bọn họ sắp thảo luận không thể để cô nghe được. Cho dù cô là hộ lý của Tiểu Lục Lục, có Tiểu Lục Lục che chở cô, nhưng chuyện công việc, Dư Việt Hàn cũng sẽ công tư phân minh.
Có đôi khi, việc để người khác nhận ra thân phận của bản thân rất dễ dàng, chỉ cần để cho người đó biết, cho dù có đi giày thủy tinh thì cũng không xứng! Niên Tiểu Mộ đang nghe rất nghiêm túc, bỗng nhiên chạm phải ánh mắt của hai người họ, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Lúc này cô mới hiểu được ý của Văn Nhã Đại.
“Tôi mang Tiểu Lục Lục ra ngoài chơi một lúc?” Cô nói xong đã vươn tay ôm Tiểu Lục Lục lên, chuẩn bị dỗ cô bé ra ngoài đi dạo.
Thấy thế, khóe miệng Văn Nhã Đại hiện lên nụ cười ung dung nhưng cất giấu khinh miệt, cô ta đang đợi Dư Việt Hàn mở miệng đuổi Niên Tiểu Mộ ra khỏi văn phòng.
Nhưng giây tiếp theo, lại nghe thấy giọng nói từ tính, giống như đàn cello của anh chậm rãi vang lên, “Không cần, muốn nghe thì ở lại mà nghe.”
Văn Nhã Đại, “…”
Danh sách chương