Dư Việt Hàn ngồi trong phòng họp, từ sau khi trợ lý rời khỏi thì liên tục mất tập trung, không ngừng xem điện thoại. Cho đến khi màn hình điện thoại sáng lên, hầu như không chút chần chừ liền mở ra xem. Nhìn thấy tin tức gửi đến, ánh mắt anh chợt lóe. Xem ra khi không có anh ở bên cạnh, cô và Tiểu Lục Lục đều chơi rất vui, đổi hết phòng ban này đến phòng ban khác, giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Khi Tiểu Lục Lục ngủ, cô vẫn không biết mệt mỏi mà chạy tới bộ phận kế hoạch…

Cuộc họp vẫn còn đang tiếp tục nhưng tâm tư của anh đã tập trung hết lên điện thoại di động, nhìn xem trợ lý liên tục thông báo hành động của Niên Tiểu Mộ.

Chờ mãi mới kết thúc cuộc họp, anh hầu như không chút chần chờ, đứng dậy rời khỏi phòng họp, cũng không quay về phòng làm việc mà đi thang máy đến phòng kế hoạch. Trong lòng tưởng tượng, nếu Niên Tiểu Mộ thấy anh đột nhiên xuất hiện thì biểu cảm lúc đó sẽ như thế nào, khóe miệng của anh bất giác cong lên.

Nhưng anh không ngờ, vừa đến trước cửa phòng ban lại thấy cảnh này.

“Có sao không?” 

Dư Việt Hàn một tay ôm chặt eo Niên Tiểu Mộ, một tay nâng cằm cô lên, để cô mặt đối mặt với anh.

Giọng nói trầm thấp có pha lẫn chút lo lắng.

Nghe tiếng của anh, Niên Tiểu Mộ chớp chớp mắt, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, bất ngờ không biết nói gì. Đợi đến khi lấy lại được bình tĩnh mới chậm rãi lắc đầu.

Cô cảm nhận được anh đang tức giận, theo bản năng muốn lùi lại nhưng cánh tay đang ôm eo cô lại siết chặt không thả. Dư Việt Hàn ngẩng đầu nhìn người của phòng kế hoạch.

“Anh Hàn!”

Không ai nghĩ tới, Dư Việt Hàn sẽ xuất hiện vào lúc này.

Tất cả mọi người cùng nhau cúi đầu chào hỏi.

Nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, trong ánh mắt đều là kinh hoảng và chột dạ.

Nhất là người vừa cố ý làm đổ nước.

Thấy Dư Việt Hàn đang nhìn mình, toàn thân cô ta run rẩy, ly nước trong tay rơi xuống đất.

“Anh… Anh Hàn, tôi không cố ý, tôi bất cẩn nên mới…”

Cô ta chỉ tức giận mà thôi, cô ta không thích chuyện Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý mà lại dám tiếp cận nam thần, đối với loại phụ nữ không biết tốt xấu này, phải cho cô một bài học thì cô mới biết thân biết phận. Cô ta cho rằng, Niên Tiểu Mộ chỉ là một hộ lý quèn, đắt tội thì cũng không có việc gì lớn. Nhưng cô ta có nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới Dư Việt Hàn sẽ đột nhiên xuất hiện, còn ôm Niên Tiểu Mộ trước mặt bao nhiêu người!

“Một ly nước cũng bưng không xong, xem ra công việc ở phòng kế hoạch vất vả quá, cũng không thích hợp với cô.” Dư Việt Hàn buông Niên Tiểu Mộ ra, một tay đút vào túi quần, chậm rãi dạo bước tiến lên.

Mỗi lần Dư Việt Hàn xuất hiện, khí chất cao quý và khí thế mạnh mẽ như bậc đế vương của anh như cướp lấy hô hấp của tất cả mọi người ở đây.

Chỉ một câu đơn giản thôi đã khiến người vừa hắt nước kia trắng bệch cả mặt.

Cô ta bị… đuổi việc?

Cô ta định cầu xin nhưng Dư Việt Hàn cũng không thèm nhìn cô ta, mắt đen lạnh lẽo nhìn khắp một lượt những người ở đây.

Người của bộ phận kế hoạch đều run rẩy vì sợ, sợ hãi người tiếp theo bị đuổi việc sẽ là chính mình…

“Tổng giám đốc.” Giám đốc kế hoạch nhận được tin tức vội vàng chạy từ phòng làm việc tới. Nhìn thấy sắc mặt của Dư Việt Hàn, thân hình mập mạp hơi run lên, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim như muốn ngừng đập.

“Tổng giám đốc, xin hãy nghe tôi giải thích…”

Dư Việt Hàn trừng mắt nhìn ông ta một cái, mở miệng nói, “Lần này tôi có thể cho là ngoài ý muốn, nếu có lần sau thì người đầu tiên tôi xử lý sẽ là ông đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện