Bọn họ đều nghĩ chắc chắn Dư Việt Hàn sẽ đổi tên cho Tiểu Lục Lục, nhưng anh lại không làm vậy, cái tên này vẫn được giữ nguyên.

Qua nhiều năm như vậy, mẹ ruột của Tiểu Lục Lục chưa từng xuất hiện lần nào, theo thời gian trôi qua, chuyện năm đó cũng trở thành bí mật không người biết.

Ở trong nhà họ Dư, tất cả mọi người đều biết, chỉ cần nhắc tới những chuyện có liên quan tới người phụ nữ kia đều sẽ khiến Dư Việt Hàn tức giận. Cũng vì nguyên nhân này nên trợ lý mới có lòng tốt nhắc nhở Niên Tiểu Mộ.

“Tên này là do mẹ của Tiểu Lục Lục đặt sao…” Niên Tiểu Mộ vô thức nói ra miệng, một cảm xúc không tên nào đó đột nhiên nảy lên trong lòng cô.

Tiểu Lục Lục, Lục Lục…

Có ý nghĩa đặc biệt gì sao? 

Niên Tiểu Mộ liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn dễ thương của Tiểu Lục Lục, nhịn không được cúi đầu hôn cô bé một cái. Cô đợi đến khi cô bé ngủ say mới nhẹ nhàng bế cô bé đặt lên giường trong phòng nghỉ.

“Cô chủ nhỏ thường xuyên tới công ty, vì vậy nên cũng rất quen thuộc với hoàn cảnh trong công ty, cô không cần khẩn trương như vậy đâu.” Trợ lý cảm nhận được Niên Tiểu Mộ thật lòng yêu thương Tiểu Lục Lục, vì vậy càng khách khí với cô hơn.

Niên Tiểu Mộ mộ nghe vậy, chớp chớp mắt hỏi trợ lý, “Anh có thể giúp tôi trông chừng cô bé một lát được không? Tôi muốn đi tham quan các phòng ban khác.”

Tập đoàn Dự thị đem lại cho cô một cảm giác rất quen thuộc. Nhưng mà cô chưa từng tới nơi này, cô rất muốn biết, cái cảm giác quen thuộc này là do đâu mà có.

“Ok, cô cứ đi đi.” Trợ lý gật đầu đáp.

Chỉ có một điều kiện duy nhất là cô phải để lại số điện thoại, muốn đi tới chỗ nào đều phải báo cáo để anh ta chuẩn bị trước.

Yêu cầu đơn giản như vậy, Niên Tiểu Mộ không nói hai lời liền gật đầu đáp ứng! Cấp tốc lưu lại số điện thoại rồi quay người rời đi. Vừa đi đến cửa ra vào liền gặp được thư ký đang bưng đồ uống tới.

“Cô Niên, đây là nước trái cây của cô, tôi đang chuẩn bị đem vào cho cô.” Thư ký nhìn thấy Niên Tiểu Mộ, lễ phép chào hỏi.

Niên Tiểu Mộ nháy mắt, bưng ly nước trái cây lên, một hơi uống cạn, sau đó đem ly không để lên khay, cười cười nói, “Cảm ơn, có thể chỉ cho tôi đường đến phòng kế hoạch không?”

“Ở tầng dưới ạ, ra khỏi thang máy quẹo trái là tới.” Thư ký nhìn cái ly rỗng trước mặt, khiếp sợ, theo bản năng trả lời.

Đợi đến lúc cô ta ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn bóng dáng của Niên Tiểu Mộ. Thư ký lấy lại tinh thần, vội vã mang ly rỗng cất đi, sau đó dùng máy điện thoại nội bộ thông báo cho đồng nghiệp ở phòng kế hoạch.

“Đúng đúng đúng, hiện tại cô ấy đang từ thang máy đi xuống, hình như là đi thị sát thay cho tổng giám đốc Hàn, mọi người chuẩn bị sẵn sàng đi!”

Kèm theo việc tham quan của Niên Tiểu Mộ, trên mạng nội bộ lại xuất hiện thêm một tin tức.

[Người phụ nữ bí ẩn tham quan từng phòng ban trong công ty, rất có khả năng là thị sát thay cho tổng giám đốc!]

Tin tức này nhất thời khiến tất cả phòng ban trong tập đoàn Dư thị đều trở nên căng thẳng.

Khẩn trương nhất là bộ phận kế hoạch, vì họ vừa nhận được điện thoại thông báo.

Giám đốc bộ phận kế hoạch vừa nhận được tin Niên Tiểu Mộ tới liền tập hợp tất cả mọi người, đứng chờ ở ngoài cửa.

Lúc Niên Tiểu Mộ xuống thang máy, còn đang lo lắng liệu cô có bị chặn ở ngoài cửa hay không, kết quả là vừa đi tới trước cửa phòng đã thấy một đám người đứng đợi ở đó.

“Cô Niên!”

Lời chào hỏi vang dội khiến Niên Tiểu Mộ giật mình lùi về sau mấy bước. Cả người dựa sát vào lan can, hoài nghi có phải chính mình đang bị ảo giác hay không? Chuyện gì thế này?

Cùng lúc đó, phòng PR ở cùng tầng cũng đang ầm ĩ. Tạ Tinh Tinh một lần nữa cầm điện thoại vọt vào trong văn phòng, “Chị Nhã Đại, lúc này mà chị còn có thể bình tĩnh ngồi đó sao? Niên Tiểu Mộ kia cầm lông gà làm lệnh tiễn*, lấy danh nghĩa của anh Hàn đi thị sát các phòng ban, chỉ sợ bộ phận kế tiếp sẽ là phòng PR của chúng ta!”

*Lệnh tiễn/ thẻ lệnh: Còn gọi là cờ lệnh/ cờ chỉ huy. Ngày xưa cờ nhỏ, với đầu cán có gắn thêm mũi tên bằng kim loại được dùng để phát lệnh trong quân đội. Cho nên nó được gọi là lệnh tiễn ( Tiễn: mũi tên). Ý nghĩa của nó suy rộng ra là hiệu lệnh, chỉ thị của cấp trên. Hiểu nôm na là thấy lệnh tiễn như thấy cấp trên. Mặt khác, thời xưa khi truyền lệnh người ta thường cắm vào giấy viết thư lông vũ của một loài động vật nào đó coi như là dấu hiệu, số lượng lông vũ càng nhiều chứng tỏ sự kiện càng cấp bách. “Lông gà” là thứ vô dụng, trong khi lệnh tiễn là thứ mà ta có thể dựa vào nó để ra lệnh, là thứ vô cùng quan trọng. Về sau người ta dùng câu tục ngữ “Cầm lông gà làm lệnh tiễn” này để mô tả một người dựa vào thủ trưởng (hoặc là một người nào đó), lợi dụng quyền uy để sai khiến việc này, điều khiển việc kia. Một số trường hợp về “Cầm lông gà làm lệnh tiễn”: giả truyền quân lệnh, chuyện bé xé ra to, chuyện không quan trọng nhưng lại báo là quan trọng,…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện