Ta ủy khuất nói:
-Ta sao lại có ý nghĩ đó chứ, nơi này không có chỗ cho ta ở, ta chỉ là muốn mượn nơi này để tu luyện chữa thương mà thôi, đại ca bọn họ bên kia nhiều người lắm, có chút loạn.
Mộc Tử và Hải Thủy đồng thời kinh hô:
-Cái gì, huynh bị thương?
Nhìn ánh mắt lo lắng của các nàng, trong lòng ta ấm lên, nói:
-Yên tâm đi, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, vừa rồi đánh với tam đại yêu chủ bị yêu lực của chúng làm chấn thương kinh mạch mà thôi.
Mộc Tử kinh ngạc nói:
-Với thực lục sau khi truyền thừa của huynh mà cũng không tiêu diệt được chúng sao?
Ta cười khổ nói:
-Tam đại yêu chủ cũng không phải dễ đối phó, bọn họ là những kẻ cường đại nhất của yêu tộc sau yêu vương, thần yêu đại chiến lúc trước, bọn họ mỗi một người đều có thực lực không thua gì quang thần chiến thiên sứ Mễ Già Lặc. Sau khi chuyển sanh tại đại lục thì bọn họ chỉ còn ba thành thực lực chứ không thì ta đối phó một người cũng vất vả, hai người là ta bị đánh lạc hoang mà chạy rồi. Cho dù là bây giờ ta đồng thời đối phó với ba tên bọn chúng cũng rất khó thủ thắng.
Mộc Tử nhíu mày nói:
-Vậy làm sao bây giờ. Thực lực của chúng mạnh như vậy, nếu có thêm yêu vương chúng ta không phải là thua chắc sao?
Ta mỉm cười, nói:
-Ta đương nhiên là có biện pháp rồi, sau khi tiếp nhận truyền thừa, Mễ Già Lặc để lại cho ta mấy thần vị để mấy vị huynh trưởng kế thừa, chỉ cần đợi mấy vị huynh trưởng hoàn toàn hội phục, để cho bọn họ tiếp bị nhận thần vị, công lực sẽ tăng lên, đến lúc đó chúng ta liên thủ sử dụng cấm chú, sẽ không sợ yêu vương và tam đại yêu chủ nữa.
Nghe ta nói xong, trong mắt Hải Thủy hiện lên một tia tia sáng kỳ dị, ta tưởng rằng nàng hưng phấn vì chúng ta có thể cùng yêu tộc đối kháng nên cũng không có để ý.
Mộc Tử nói:
-Vậy ngươi mau chữa thương. Chúng ta hộ pháp cho ngươi.
-A! Được rồi, Mộc Tử, ta nghe nói muội cũng bị thương, không sao chứ?
Ta phát ra một đạo thần lực vào trong cơ thể Mộc Tử, kiểm tra kinh mạch của nàng, trong kinh mạch Mộc Tử cũng không có nơi nào bị hao tổn, ta lúc này mới yên tâm.
-Thương thế của muội đã tốt lắm rồi, a, năng lượng của huynh thật ấm áp a! Đây là năng lượng của thần sao?
Ta gật đầu, mỉm cười nói:
-Ta bây giờ bắt đầu chữa thương, hộ pháp thì không cần, chỉ là hy vọng ta lúc tỉnh lại có thể thấy các muội. Ta bị thương cũng không nặng, một thời gian ngắn là có thể khôi phục rồi. Mộc Tử, Hải Thủy, ta yêu các muội.
Nói, ta phân biệt nhẹ nhàng hôn trên trán các nàng. Mộc Tử chỉ là toàn thân chấn động, còn Hải Thủy thì kích động đến mức toàn thân run động kịch liệt, cả nửa ngày mới bình phục lại. Trong mắt hai người đồng thời phát ra ái ý nồng đậm.
Buông các nàng ra, ta một lần nữa mang mặt nạ băng thần lên, nhẹ nhàng ngồi vào trên giường của Mộc Tử.
-Được rồi, ta bắt đầu đây, chờ ta bình phục sẽ giúp các vị đại ca trị thương. Đúng rồi, Mộc Tử, Tiểu Kim cùng theo ta tới, hắn và Tiểu Nhu bây giờ ở trên đầu thành, lát nữa muội đi hỏi hắn xem tại sao long tộc còn chưa tới. Đồng thời nhất định phải mật thiết chú ý động tĩnh của yêu tộc bên kia.
Mộc Tử gật đầu nói:
-Huynh yên tâm chữa thương đi, những chuyện khác đã có ta.Huynh đã khôi phục dung mạo rồi, tại sao còn mang theo mặt nạ, đâu cần phải che dấu nữa chứ.
Xem ra việc ta khôi phục dung mạo làm Mộc Tử rất cao hứng, dù sao ai mà không hy vọng người yêu của mình có dung nhan tuấn mĩ chứ.
Ta liếc mắt nhìn Mộc Tử và Hải Thủy thật sâu một cái, nói:
-Ta mang đây là mặt nạ băng thần, cũng là một loại thần khí, là ta trong lúc vô ý có được, có tác dụng ổn định tinh thần, rất thích hợp sử dụng khi tu luyện. Ta phải bắt đầu rồi.
Nói xong, ta không chậm trễ nữa, khép hai mắt lại, thúc giục thần lực trong cơ thể vận chuyển. Nhìn thấy mọi người làm tâm của ta cũng tĩnh lại, dừng ở biển màu vàng trong cơ thể, ta kinh ngạc phát hiện ta lúc trước bị thương kỳ thật chỉ là do thần lực vận hành sai lộ tuyến một chút mà thôi, năng lượng trong cơ thể đang không ngừng đích tự chữa trị, hà lưu màu vàng từ từ đích trở về vị trí lúc trước. Thần lực trong cơ thể dưới sự tác dụng của ý niệm không ngừng vận chuyển, nhanh chóng khôi phục lại lộ tuyến vận hành, quang nguyên tố trong không khí bị ta hấp thu không ngừng vào trong cơ thể chuyển hóa thành năng lượng của ta. Một tầng kim mang nhàn nhạt từ ta trong cơ thể phát ra, hơi thở thần thánh tràn ngập trong phòng của Mộc Tử và Hải Thủy, sáu cánh năng lượng hiện ra bao trụ toàn thân ta làm tăng tốc độ hấp thu năng lượng trong không trung. Cường đại áp lực làm Mộc Tử và Hải Thủy suýt nữa không thở nổi.
-Mộc Tử tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài trước đi, tỷ xem, trên người Trường Cung đại ca phát ra năng lượng quá mạnh mẽ, ta có chút chịu không được.
Hải Thủy trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, nhìn Mộc Tử nói.
Mộc Tử so với Hải Thủy tốt hơn một chút, nói:
-Xem ra chúng ta không có chỗ ngủ rồi, Trường Cung cũng thật là, cũng không nói rõ ràng mình tu luyện sẽ tạo thành năng lượng rất mạnh đã minh tư rồi. Bất quá thần thánh năng lượng trên người huynh ấy phát ra thật là ấm áp a! Hải Thủy muội muội, ngươi làm sao vậy, sắc mặt tái nhợt, áp lực quá lớn sao, đi, chúng ta di ra ngoài trước nào.
Nói xong, Mộc Tử dắt Hải Thủy ra khỏi phòng, nàng đến đông sương phòng tìm được Đông Nhật, để cho Đông Nhật hộ pháp cho Trường Cung, còn mình mang theo Hải Thủy lên đầu thành hỏi Tiểu Kim. Sau khi ra khỏi tây sương phòng, vẻ mặt của Hải Thủy rõ ràng tự nhiên hơn rất nhiều, sắc mặt khôi phục lại hồng nhuận, trong mắt toát ra thần sắc phức tạp, tựa hồ nội tâm đang giãy dụa, vì Trường Cung trở về trong lòng Mộc Tử tràn đầy hưng phấn nên cũng không phát hiện ra.
Trong khi vận chuyển thần lực trong cơ thể, ta mới phát hiện lúc trước đối kháng với tam đại yêu chủ thì công lực ta cũng chưa có phát huy hoàn toàn, chỉ dùng khoảng bảy thành công lực mà thôi, đây là do ta sau khi nhận truyền thừa đã nóng lòng quay lại thần hộ lĩnh, đối với năng lượng của quang thần còn chưa quen thuộc, cũng chưa hoàn toàn quán thông, lúc đối kháng tam đại yêu chủ không thể huy động toàn bộ công lực đế công kích đối phương. Phát hiện ra điều này làm ta tự tin hơn nhiều, càng thêm cố gắng tu luyện, trong chốc lát công phu, tất cả trong cơ thể đã khôi phục như bình thường.
-Ta sao lại có ý nghĩ đó chứ, nơi này không có chỗ cho ta ở, ta chỉ là muốn mượn nơi này để tu luyện chữa thương mà thôi, đại ca bọn họ bên kia nhiều người lắm, có chút loạn.
Mộc Tử và Hải Thủy đồng thời kinh hô:
-Cái gì, huynh bị thương?
Nhìn ánh mắt lo lắng của các nàng, trong lòng ta ấm lên, nói:
-Yên tâm đi, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, vừa rồi đánh với tam đại yêu chủ bị yêu lực của chúng làm chấn thương kinh mạch mà thôi.
Mộc Tử kinh ngạc nói:
-Với thực lục sau khi truyền thừa của huynh mà cũng không tiêu diệt được chúng sao?
Ta cười khổ nói:
-Tam đại yêu chủ cũng không phải dễ đối phó, bọn họ là những kẻ cường đại nhất của yêu tộc sau yêu vương, thần yêu đại chiến lúc trước, bọn họ mỗi một người đều có thực lực không thua gì quang thần chiến thiên sứ Mễ Già Lặc. Sau khi chuyển sanh tại đại lục thì bọn họ chỉ còn ba thành thực lực chứ không thì ta đối phó một người cũng vất vả, hai người là ta bị đánh lạc hoang mà chạy rồi. Cho dù là bây giờ ta đồng thời đối phó với ba tên bọn chúng cũng rất khó thủ thắng.
Mộc Tử nhíu mày nói:
-Vậy làm sao bây giờ. Thực lực của chúng mạnh như vậy, nếu có thêm yêu vương chúng ta không phải là thua chắc sao?
Ta mỉm cười, nói:
-Ta đương nhiên là có biện pháp rồi, sau khi tiếp nhận truyền thừa, Mễ Già Lặc để lại cho ta mấy thần vị để mấy vị huynh trưởng kế thừa, chỉ cần đợi mấy vị huynh trưởng hoàn toàn hội phục, để cho bọn họ tiếp bị nhận thần vị, công lực sẽ tăng lên, đến lúc đó chúng ta liên thủ sử dụng cấm chú, sẽ không sợ yêu vương và tam đại yêu chủ nữa.
Nghe ta nói xong, trong mắt Hải Thủy hiện lên một tia tia sáng kỳ dị, ta tưởng rằng nàng hưng phấn vì chúng ta có thể cùng yêu tộc đối kháng nên cũng không có để ý.
Mộc Tử nói:
-Vậy ngươi mau chữa thương. Chúng ta hộ pháp cho ngươi.
-A! Được rồi, Mộc Tử, ta nghe nói muội cũng bị thương, không sao chứ?
Ta phát ra một đạo thần lực vào trong cơ thể Mộc Tử, kiểm tra kinh mạch của nàng, trong kinh mạch Mộc Tử cũng không có nơi nào bị hao tổn, ta lúc này mới yên tâm.
-Thương thế của muội đã tốt lắm rồi, a, năng lượng của huynh thật ấm áp a! Đây là năng lượng của thần sao?
Ta gật đầu, mỉm cười nói:
-Ta bây giờ bắt đầu chữa thương, hộ pháp thì không cần, chỉ là hy vọng ta lúc tỉnh lại có thể thấy các muội. Ta bị thương cũng không nặng, một thời gian ngắn là có thể khôi phục rồi. Mộc Tử, Hải Thủy, ta yêu các muội.
Nói, ta phân biệt nhẹ nhàng hôn trên trán các nàng. Mộc Tử chỉ là toàn thân chấn động, còn Hải Thủy thì kích động đến mức toàn thân run động kịch liệt, cả nửa ngày mới bình phục lại. Trong mắt hai người đồng thời phát ra ái ý nồng đậm.
Buông các nàng ra, ta một lần nữa mang mặt nạ băng thần lên, nhẹ nhàng ngồi vào trên giường của Mộc Tử.
-Được rồi, ta bắt đầu đây, chờ ta bình phục sẽ giúp các vị đại ca trị thương. Đúng rồi, Mộc Tử, Tiểu Kim cùng theo ta tới, hắn và Tiểu Nhu bây giờ ở trên đầu thành, lát nữa muội đi hỏi hắn xem tại sao long tộc còn chưa tới. Đồng thời nhất định phải mật thiết chú ý động tĩnh của yêu tộc bên kia.
Mộc Tử gật đầu nói:
-Huynh yên tâm chữa thương đi, những chuyện khác đã có ta.Huynh đã khôi phục dung mạo rồi, tại sao còn mang theo mặt nạ, đâu cần phải che dấu nữa chứ.
Xem ra việc ta khôi phục dung mạo làm Mộc Tử rất cao hứng, dù sao ai mà không hy vọng người yêu của mình có dung nhan tuấn mĩ chứ.
Ta liếc mắt nhìn Mộc Tử và Hải Thủy thật sâu một cái, nói:
-Ta mang đây là mặt nạ băng thần, cũng là một loại thần khí, là ta trong lúc vô ý có được, có tác dụng ổn định tinh thần, rất thích hợp sử dụng khi tu luyện. Ta phải bắt đầu rồi.
Nói xong, ta không chậm trễ nữa, khép hai mắt lại, thúc giục thần lực trong cơ thể vận chuyển. Nhìn thấy mọi người làm tâm của ta cũng tĩnh lại, dừng ở biển màu vàng trong cơ thể, ta kinh ngạc phát hiện ta lúc trước bị thương kỳ thật chỉ là do thần lực vận hành sai lộ tuyến một chút mà thôi, năng lượng trong cơ thể đang không ngừng đích tự chữa trị, hà lưu màu vàng từ từ đích trở về vị trí lúc trước. Thần lực trong cơ thể dưới sự tác dụng của ý niệm không ngừng vận chuyển, nhanh chóng khôi phục lại lộ tuyến vận hành, quang nguyên tố trong không khí bị ta hấp thu không ngừng vào trong cơ thể chuyển hóa thành năng lượng của ta. Một tầng kim mang nhàn nhạt từ ta trong cơ thể phát ra, hơi thở thần thánh tràn ngập trong phòng của Mộc Tử và Hải Thủy, sáu cánh năng lượng hiện ra bao trụ toàn thân ta làm tăng tốc độ hấp thu năng lượng trong không trung. Cường đại áp lực làm Mộc Tử và Hải Thủy suýt nữa không thở nổi.
-Mộc Tử tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài trước đi, tỷ xem, trên người Trường Cung đại ca phát ra năng lượng quá mạnh mẽ, ta có chút chịu không được.
Hải Thủy trên mặt lộ ra vẻ khổ sở, nhìn Mộc Tử nói.
Mộc Tử so với Hải Thủy tốt hơn một chút, nói:
-Xem ra chúng ta không có chỗ ngủ rồi, Trường Cung cũng thật là, cũng không nói rõ ràng mình tu luyện sẽ tạo thành năng lượng rất mạnh đã minh tư rồi. Bất quá thần thánh năng lượng trên người huynh ấy phát ra thật là ấm áp a! Hải Thủy muội muội, ngươi làm sao vậy, sắc mặt tái nhợt, áp lực quá lớn sao, đi, chúng ta di ra ngoài trước nào.
Nói xong, Mộc Tử dắt Hải Thủy ra khỏi phòng, nàng đến đông sương phòng tìm được Đông Nhật, để cho Đông Nhật hộ pháp cho Trường Cung, còn mình mang theo Hải Thủy lên đầu thành hỏi Tiểu Kim. Sau khi ra khỏi tây sương phòng, vẻ mặt của Hải Thủy rõ ràng tự nhiên hơn rất nhiều, sắc mặt khôi phục lại hồng nhuận, trong mắt toát ra thần sắc phức tạp, tựa hồ nội tâm đang giãy dụa, vì Trường Cung trở về trong lòng Mộc Tử tràn đầy hưng phấn nên cũng không phát hiện ra.
Trong khi vận chuyển thần lực trong cơ thể, ta mới phát hiện lúc trước đối kháng với tam đại yêu chủ thì công lực ta cũng chưa có phát huy hoàn toàn, chỉ dùng khoảng bảy thành công lực mà thôi, đây là do ta sau khi nhận truyền thừa đã nóng lòng quay lại thần hộ lĩnh, đối với năng lượng của quang thần còn chưa quen thuộc, cũng chưa hoàn toàn quán thông, lúc đối kháng tam đại yêu chủ không thể huy động toàn bộ công lực đế công kích đối phương. Phát hiện ra điều này làm ta tự tin hơn nhiều, càng thêm cố gắng tu luyện, trong chốc lát công phu, tất cả trong cơ thể đã khôi phục như bình thường.
Danh sách chương