Giờ phút này bên ngoài là đêm tối, cũng là lúc cấm đi lại ban đêm. Bóng

đêm như mực, như thành thực chất, hóa thành từng sợi, thuận khe cửa ốc xá lan

tràn mà, cuối cùng hội tụ vào một chỗ trước mặt Hứa Thanh, hình thành bóng

dáng Đội trưởng.

Loại phương thức xuất hiện này khá đặc biệt, thậm chí nếu không phải Đội

trưởng tiếp cận truyền đến thần niệm, Hứa Thanh cũng đều rất khó phát hiện

sớm. Thế là hắn nhìn thêm mấy lần.

Vài lần này, khiến cho nội tâm Đội trưởng đã đủ thỏa mãn.

“Thế nào Tiểu A Thanh, Đại sư huynh của ngươi trở về rồi, có phải là lặng

yên không một tiếng động không.”

Hứa Thanh gật đầu.

“Cho nên yên tâm đi, tác dụng của bốn chữ Vô Tự Thiên Thư này vô cùng

huyền diệu, cũng không uổng công ta canh giữ lâu như thế tại phân tông Tinh

Đế.”

Mặc dù cuối cùng Vô Tự Thiên Thư này bởi một câu của Hứa Thanh mà

cầm tới được, nhưng hiển nhiên Đội trưởng đã cố gắng xem nhẹ việc này. Giờ

phút này hắn giữ vững vẻ ngạo nghễ, ngồi trước mặt Hứa Thanh, ánh mắt rơi

vào trên những thẻ ngọc kia. Sau khi quét qua thần niệm xem xét nội dung bên

trong, hắn như cười như không nói.

“Cửu Lê?”

“Đây chính là bảo bảo tốt, Tiểu A Thanh, nếu ngươi muốn thu phục, có hơi

khó.”

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn vào mắt Đội trưởng.

“Đại sư huynh, ngươi từng gặp Cửu Lê rồi sao?”

Đội trưởng nâng cằm lên, vừa muốn nói chút gì, nhưng bản năng quay đầu

nhìn về phương hướng Thần Sơn, ho khan một tiếng.

“Có mấy lời không thể nói tại Thánh thành, quá mẫn cảm, tóm lại nếu ngươi

sinh ra sớm hơn vạn năm, có lẽ còn có thể thu phục Cửu Lê, hiện tại sao…

Đừng nghĩ.”

“Còn những tin tức liên quan đến Cửu Lê này…”

Đội trưởng nhếch miệng, mở ra túi trữ vật, cuối cùng lại lấy ra một con tôm,

cầm trong tay, trực tiếp tách ra hai nửa, lại chớp chớp mắt với Hứa Thanh.

Hứa Thanh như có điều suy nghĩ.

Đội trưởng vung tay lên, ném toàn bộ những thẻ ngọc liên quan đến Cửu Lê

kia sang một bên, rồi lấy ra một cái thẻ trúc màu đen từ trên người, trên đó tràn

ra chút vận vị cổ xưa, như đã tồn tại thật lâu.

“Tiểu A Thanh, trong vòng thứ nhất, đại sư huynh không giúp đỡ được gì,

cho nên mấy ngày trước ta ra ngoài sưu tập tin tức, và tìm một chút vết tích còn

sót lại trước kia.”

“Thu hoạch tràn đầy!”

Đội trưởng mặt mày hớn hở, tâm trạng có vẻ rất vui mừng.

“Dưới sự điều tra của ta, ta chắc chắn mười phần, có thể làm cho ngươi trực

tiếp trở thành hạng nhất của vòng thứ hai này.”

“Chuyện này, ngươi cũng không cần quản, ta đến xử lý!”

“Chờ một tháng sau, vòng thứ hai mở ra, đến lúc đó ta muốn một mình đi

làm một chuyện. Ngươi tùy tiện tản bộ ở Sơn Hải đại vực là được, không cần

phải để ý đến ta, chờ đến khi vòng thứ hai kết thúc, ta bảo đảm ngươi đạt được

một con ấu thú Sơn Xi!”

“Đây chính là hung thú xếp hạng trước năm của Sơn Hải, còn cao hơn cả

Quỷ Xa, xem như một con thú cấp độ cao nhất có thể bị thu phục ở vòng này.”

“Lần này, đại sư huynh bảo kê cho ngươi!”

Đội trưởng lộ vẻ mặt hào hùng.

Hứa Thanh cười, cho dù lời đại sư huynh nói có đáng tin cậy hay không,

nhưng loại cảm giác được người bảo vệ này rất ấm áp đối với Hứa Thanh.

“Đa tạ đại sư huynh.”

Tâm trạng Đội trưởng càng tốt hơn. Hắn khẽ hát, lại lấy ra một thanh đao

khắc từ trên người, khắc họa lên trên cái thẻ trúc màu đen kia. Hắn vừa động

thủ, còn vừa quan sát, khi thì thổi một hơi bay mảnh gỗ vụn, rất cẩn thận, phảng

phất đang chế tác vật cổ xưa nào.

Hứa Thanh quét mắt qua, không nhìn ra cụ thể, chỉ nhìn thấy phía trên như

khắc ra hình dạng một ánh trăng lưỡi liềm, và rất nhiều phù văn thần bí.

“Đây là?”

Đội trưởng cười cười với vẻ mặt thần bí.

“Đây là lệnh triệu tập hung thú Sơn Hải!”

“Năm đó lúc ta và lão nương môn Nguyệt Viêm kia còn thân thiết, rất nhiều

thức của nàng đều do ta giúp đỡ chế tác.”

“Lệnh này là đồ chơi hay, dù bây giờ ta không có sẵn, nhưng không sao, ta

chuẩn bị làm trăm tám mươi cái. Ta không tin, cùng ném ra thì không nện

choáng được một con Sơn Xi!”

“Làm đồ chơi này, ta am hiểu, năm đó ta vụng trộm bán thật nhiều… Ta còn

cho đặt cho nó một cái tên trâu bò.”

Nói đến đây, Đội trưởng tằng hắng một thiếng, không nói lời gì nữa, cúi đầu

làm việc.

Nhìn Đội trưởng ra sức khắc hoạ, nét mặt Hứa Thanh hơi kỳ quái. Khi hắn

đang muốn nói chút gì, thẻ ngọc truyền âm của hắn chấn động.

Hứa Thanh nâng tay lấy nó ra, dùng thần niệm xem xét.

Đội trưởng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía thẻ ngọc truyền âm của Hứa

Thanh.

“Là Đại hoàng tử, hắn đến Thánh thành, hỏi trụ sở của chúng ta, muốn tới

thăm hỏi.”

Hứa Thanh nhìn về hướng thẻ trúc trong tay Đội trưởng.

“Không sao, hắn hẳn là không nhận ra. Thứ này dù sao cũng là vật cổ,

huống hồ cho dù nhận ra cũng không sao, đến lúc đó cho hắn mấy cái.”

Đội trưởng không thèm để ý, tiếp tục làm trò.

Hứa Thanh nghĩ ngợi, báo cho biết trụ sở.

Không bao lâu sau, trong lúc Hứa Thanh và Đội trưởng đều phát hiện ra,

bóng dáng Đại hoàng tử xuất hiện bên ngoài trụ sở, khom người ở nơi đó.

“Cổ Việt Trung Huy, cầu kiến Hứa tôn.”

Tư thái và giọng điệu của hắn đều rất chú trọng lễ nghi.

Nếu đổi lại là Hứa Thanh trước khi chém giết Minh Nam Thế tử, Đại hoàng

tử trông thấy Hứa Thanh, sẽ không như vậy. Dù hắn là hoàng tử không được

Nhân Hoàng yêu thích, nhưng dù sao là Đại hoàng tử.

Nhưng một lần trải qua kia, khiến cho địa vị của Hứa Thanh trong lòng hắn

đã cực cao.

Hắn vui lòng phục tùng, nên mới cung kính như vậy.

Cánh cổng trụ sở, vô thanh vô tức mở ra.

Đại hoàng tử đứng bên ngoài, thở sâu, sửa lại quần áo một chút, đi vào

trong. Lúc trông thấy Hứa Thanh, hắn lập tức chắp tay cúi đầu.

“Chúc mừng Hứa tôn, giành được thủ tịch vòng thứ nhất của cuộc đi săn lớn

Viêm Nguyệt!”

Hứa Thanh nhìn về phía Đại hoàng tử. So với khi gặp nhau ở chỗ Minh

Nam Thế tử lúc trước, thương tích trên người Đại hoàng tử đã khá nhiều. Mặt

khác dường như sau khi trải qua chuyện lần đó, Đại hoàng tử cũng trưởng thành

không ít
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện