Mà trong lúc đám người bên ngoài ai ai cũng kinh hãi, bên trong Đinh 132,

theo khí tức chúc phúc lại hình thành một lần nữa, theo thủ đoạn của Hứa Thanh

cùng nhau bùng nổ, một tiếng thần niệm mang sự lo lắng, đạp trời bùng nổ từ

trong khí tức chúc phúc.

“Thần thuật, Nhật Viêm Chi Mục!!”

Minh Nam Thế tử sau hơn mười lần liên tục bị động tử vong cực hạn, trong

lần này, hắn hiển nhiên đã phát hiện ra mình cách tử vong chân chính không xa,

thế là hắn liều hết thảy.

Dường như hắn bùng nổ chúc phúc của mình trong một lần.

Thế là theo âm thanh của hắn vọng lại, lực lượng chúc phúc tăng vọt trước

nay chưa từng có, trực tiếp bay lên, xuyên thấu Đinh 132, tràn vào đến trên màn

trời bên ngoài

Màn trời nội vực thứ ba, nháy mắt nổi sóng lớn.

Trong khoảnh khắc, một khe nứt to lớn đóng mở trên bầu trời, tràn ra ánh

sáng vàng kim.

Đó là một con mắt lớn! Không phải mắt của Tàn Diện, mà đến từ… Nhật Viêm thượng thần!

“Quả nhiên là như vậy!”

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra một vệt u ám. Trước đó hắn xuất thủ nhiều lần,

Minh Nam Thế tử phục sinh một lần tiếp một lần, khiến hắn nghĩ tới Đầu và sư

tử đá.

Cho nên hắn không ngừng nghiền ép chính là vì làm cho đối phương bùng

nổ toàn bộ trong một lần dưới tình huống cùng đường mạt lộ.

Bởi vì... Chúc phúc của Thần linh, chính là nguyên nhân Minh Nam Thế tử

chết rồi sống lại!

Ở một mức độ nào đó, hắn giống như tù nhân bên trong Đinh 132, bất tử bất

diệt dưới sự ảnh hưởng của Thần linh.

Mà muốn chơi chết Minh Nam Thế tử, nhất định phải phá vỡ loại chúc phúc

này.

“Nhật Viêm thượng thần.”

Bên ngoài lao ngục Đinh 132, Đại hoàng tử và một đám Nhân tộc, toàn bộ

tái mắt cả mặt, thở dồn dập.

Đội trưởng thì lóe lên một vệt chán ghét và bất thiện trong mắt. Hắn nheo

cặp mắt lại, nhìn chằm chằm con mắt lớn xuất hiện trên bầu trời giờ phút này.

Bầu trời, vỡ ra một khe hở khổng lồ, vô tận ánh vàng chiếu xuống từ trong

khe hở, từng chùm rơi vào trên mây mù, rơi trên mặt đất.

Mây mù chớp mắt sụp đổ, không dám tồn tại.

Dung nham trên mặt đất lập tức ngưng kết, không dám sôi trào.

Hết thảy quy tắc ở đây đều trực tiếp bị xóa đi, tất cả pháp tắc ở nơi này đều

thành hư ảo.

Trước mặt Thần linh, không có quy tắc.

Chỉ có trong khe hở mở ra trên bầu trời, đồng tử lạnh lùng hiện ra trong ánh

vàng không thể nhìn thẳng kia, nó không có dao động tâm tình, bình tĩnh, cao

cao tại thượng.

Phảng phất, hết thảy dưới ánh mắt này đều là bụi bặm.

Lực lượng dị chất lập tức lấp đầy thiên địa, thời gian cùng không gian đều

xuất hiện giao thoa, vô số sinh mệnh dường như đang hình thành, lại trực tiếp

dập tắt. Hết thảy khả năng phảng phất đều xuất hiện, lại tan vỡ trong chớp mắt.

Không ngừng không nghỉ, không lên không xuống.

Mà dưới ánh mắt này, cấm khu... Bắt đầu xuất hiện.

Từng dây đằng màu đỏ thiêu đốt, mọc ra từ trong dung nham ngưng kết,

giữa lúc chập chờn, trên đó hiện ra những gương mặt lạ, phát ra tiếng khóc đau

đớn, không ngừng mở rộng phạm vi.

Lại thêm có núi sông, chập trùng ở bên trong.

Ở một mức độ nào đó, lực lượng này đã tương tự với lực lượng của Tàn

Diện, nhưng Tàn Diện chỉ cần mở hé mắt, cấm khu nhất định sẽ xuất hiện. Đây

là hiện tượng tự nhiên không thể nghịch chuyển.

Mà Nhật Viêm thượng thần hiện giờ, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, cấm

khu dù cũng có hình thức ban đầu, nhưng không có căn cơ, dường như sau khi

ánh mắt biến mất, nó cũng sẽ tan đi theo.

Nhưng cho dù thế nào, ánh mắt này rơi xuống, rung động hết thảy, cũng ảnh

hưởng tất cả.

Thân thể bọn người Đại hoàng tử bắt đầu dị hoá, ý muốn kêu rên bốc lên

trong thân thể, cảm giác đau đớn không cách nào khống chế xuất hiện trên mặt.

Đội trưởng thì như đang cực kỳ gắng sức kiềm chế, mặc cho thân thể xuất

hiện dấu hiệu hòa tan.

Thân thể Hứa Thanh cũng bị ảnh hưởng, mờ đi dưới con mắt Thần linh. Tất

cả huyết nhục trong thân thể hắn đều tràn ra ý chí độc lập trong một chớp mắt

này, như muốn tách ra đi.

Càng có vô số mầm thịt mọc ra từ trên thân thể hình thái thần linh của hắn,

rồi lan tràn ra ngoài.

Đinh 132 cũng tan rã trong ánh mắt này, bị những dây đằng màu đỏ kia quấn

quanh.

Ngón tay Thần Linh run rẩy, toàn bộ lao ngục mắt trần có thể thấy được

đang mờ đi. Minh Nam Thế tử trong đó, hết thảy thuật pháp Hứa Thanh bố trí

xung quanh, đều phảng phất bị dừng thời gian, ngưng giữa thiên địa.

Mà thân thể của hắn, cuối cùng cũng hội tụ một lần nữa vào thời khắc này.

Chỉ là lần này, hắn dù nhìn như bình thường, nhưng trên người đã không

còn loại đặc tính bất tử kia. Cả người hắn không còn phi phàm nữa, nét mặt

cũng xuất hiện vẻ vặn vẹo, trong mắt mang cảm giác sống sót sau kiếp nạn xen

lẫn điên cuồng. Hắn nhìn chòng chọc vào Hứa Thanh đang xuất hiện điềm báo

dị hoá.

“Trên người ta, có chúc phúc của Nhật Viêm thượng thần, Nhân tộc... Trước

mắt Thần linh, ngươi chỉ là sâu kiến mà thôi!”

Hứa Thanh không để ý tới Minh Nam Thế tử, cũng không để ý những mầm

thịt mọc ra trên người cùng loại cảm giác tất cả huyết nhục đều có ý chí độc lập

kia.

Loại cảm giác này, hắn cũng không phải trải nghiệm lần đầu tiên. Tuy không

nói đến nỗi quen thuộc, thế nhưng hắn biết được chỉ cần làm tan rã đầu nguồn,

như vậy dưới Độc Cấm, nhiều nhất chỉ là tiêu hao một chút sinh cơ mà thôi.

Thế là hắn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào con mắt lớn trên bầu trời.

Cứ việc, Thần linh không thể nhìn thẳng, nhưng hai mắt Hứa Thanh đen

nhánh, Độc Cấm ở bên trong khiến cho hắn có thể ngóng nhìn ở một mức độ

nhất định.

Mà trong lúc nhìn chăm chú này, Hứa Thanh thở sâu, lập tức giải trừ thân

thể hình thái thần linh trên người, mấy trăm vạn sợi hồn cấp tốc bay lượn bên

ngoài thân thể, hội tụ một lần nữa, hình thành một thân thể mới.

Thân thể này là một bức tượng Hồ Ly Bùn!

Cao lớn kinh người, giống như đúc, trông y như thật.

Ấy chính là Tinh Viêm thượng thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện