Ngay lập tức, một thanh trường đao màu đen hung ý ngập trời, một thanh
tam xoa kích thần uy kinh khủng, một thanh chiến phủ huyết sắc giết chóc vô
tận, còn có trường thương màu đen không gì không phá nổi...
Bốn binh khí cấm kỵ, đồng thời xuất hiện xung quanh Hứa Thanh.
Một màn này, Đại hoàng tử và một đám Nhân tộc đang xem ở nơi xa đều
chấn động tâm thần, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Thực sự là đấu pháp phát sinh trên người Hứa Thanh vượt qua phán đoán
của bọn họ.
Loại pháp tắc thời gian nghịch chuyển sinh tử kia vốn đã kỳ dị kinh người,
lại càng không cần phải nói đến cấm binh Hứa Thanh phất tay hình thành sau
khi trở về.
Ba thanh trong đó rõ ràng là do Minh Nam Thế tử thi triển trước đó.
Mà trong một khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh càng bày nó ra. Chuyện
này làm trong đầu của tất cả mọi người, không khỏi hiện ra hai chữ như nhau.
Yêu nghiệt.
Chỉ có yêu nghiệt, mới có loại ngộ tính kinh khủng này! Suy cho cùng, cho dù là Triêu Hà quang, trong nhận tri truyền thống, cũng
không đạt đến mức kinh khủng như vậy. Hứa Thanh đã kết hợp ý chí Thần linh
của bản thân, cùng nhiều lần tự cảm ngộ đào móc, cuối cùng thúc đẩy nó đến
một trình độ không thể tưởng tượng nổi, trước nay chưa từng có.
Đến cả đám người Thế tử và tam nãi nãi ở Tế Nguyệt đại lục, lúc trước cũng
đều vì đó mà chấn động tâm thần, lại càng không cần phải nói những người
khác.
Cho nên giờ khắc này, sóng gió trong lòng Minh Nam tiểu vương gia đã
cuốn lên ngập trời, hóa thành vô số sấm rền, không ngừng nổ tung trong tâm
thần.
Vang trầm ầm ầm, khiến hắn thở dồn dập, thân thể rút lui theo bản năng.
Hắn khó có thể tin nhìn cấm binh bên cạnh Hứa Thanh, đáy lòng thì cố gắng
khắc chế dòng suy nghĩ của mình, cố gắng bình tĩnh.
“Ngươi...”
Lời của hắn không cách nào nói hết.
Bởi vì rung động càng lớn, trong chớp mắt tiếp theo, đã bày ra từ chỗ Hứa
Thanh, triệt triệt để để chấn động bát phương, chấn động đám người.
Hứa Thanh nâng tay phải lên, ấn về phía bầu trời. Trong nháy mắt, màn trời
truyền đến tiếng vang khai thiên lập địa.
Tiếng vang này như tiêng gầm của Thần linh, vang vọng thế gian, đồng thời
trong tinh không bên ngoài mây mù, quần tinh ảm đạm!
Chỉ có chín ngôi sao tỏa ánh sáng chói mắt từ bên trong.
Trong thời gian ngắn, ánh sao chiếu xuống, thế mà hình thành bốn ngón tay
mênh mông dưới màn trời, bao phủ mặt đất, bao phủ Minh Nam Thế tử.
Đó chính là... Di Tinh Hoán Đẩu, Cửu Tinh Trấn Sát trong Tam Thập Lục
Tiên Cương của Minh Nam Thế tử.
“Không có khả năng!” Nét mặt Minh Nam lại không cách nào khống chế
mảy may, mà tái mét.
“Công pháp cấp Hoàng, dưới tình huống không có đạo chủng, không có khả
năng bị học được!”
Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn hít một hơi thật sâu.
Thiên địa ầm ầm, lực lượng vô tận nhanh chóng cuốn vào trong miệng Hứa
Thanh, thậm chí hình thành một vòng xoáy khổng lồ xung quanh, có thể thấy
được lực hút mạnh dường nào.
Mà theo lực lượng bát phương tràn vào, sức mạnh thân xác của Hứa Thanh
trực tiếp tăng vọt!
Liên tục mười bảy lần!
Nhiều lần bùng nổ, cho đến cuối cùng, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun,
một luồng uy thế kinh khủng làm cho tâm thần người ta run rẩy dâng lên trên
người Hứa Thanh.
Sắc mặt Minh Nam Thế tử âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Hứa Thanh.
“Những gì ngươi hiện ra, không phải cấp Hoàng chân chính, mà là đang mô
phỏng, chỉ hình mà không thấu đáo tủy của nó!”
“Nhưng trận chiến này, đã không có ý nghĩa.”
Giữa lúc nói, Minh Nam Thế tử không chút do dự, quay đầu phi nhanh đi
xa.
Hắn không muốn đánh, dù hắn còn có rất nhiều thủ đoạn, còn có đòn sát
thủ, nhưng cứ tiếp tục như thế, hắn có một loại dự cảm, e là tất cả đòn sát thủ
của mình đều không thể chém giết đối phương.
Dù bản thân hắn cũng có thủ đoạn nghịch chuyển sinh tử tương tự, nhưng
hắn bản năng không muốn lộ ra trước mặt Hứa Thanh.
Đó là một loại cảm giác giúp địch rất buồn nôn.
Cho nên tốc độ của hắn cực nhanh, trong chốc lát đã đến chân trời, mắt thấy
sắp rời đi.
Hứa Thanh nhìn chăm chú, tay phải nâng lên, vung về phía trước một cái,
miệng truyền ra âm thanh bình tĩnh.
“Chuyện sinh tử, há có thể là ngươi muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi?”
Khoảnh khắc lời nói truyền ra, bốn ngón tay trên bầu trời bỗng nhiên hạ
xuống, đi thẳng đến Minh Nam Thế tử, đông tây nam bắc, xuân hạ thu đông,
cùng nhau giáng lâm.
“Phong!”
Định hồn hắn, phong ấn khả năng hắn trốn thoát và truyền tống!
Càng có bốn dải trường hồng đại biểu tử vong, rít gào bay ra từ bên cạnh
Hứa Thanh, vạch phá bầu trời, hình thành vết tích trên trời, cấp tốc tới gần Minh
Nam Thế tử.
Còn chưa kết thúc, sự phản kích của Hứa Thanh toàn diện triển khai vào
thời khắc này. Bầu trời mơ hồ, mây mù ầm ầm, một tòa lao ngục to lớn bao
trùm khu vực ngàn dặm mặt đất, xuất hiện trên màn trời.
Bỗng nhiên giáng lâm xuống mặt đất.
Trong lao ngục này, có thể thấy được từng dãy nhà tù, trong đó có không ít
đều giam giữ phạm nhân, có người mờ mịt, có kẻ cười ngây ngô, có người kêu
rên, có kẻ thút thít.
Chúng sinh muôn màu hiển lộ toàn bộ ở đây.
Đám Đầu thì phát ra tiếng kêu kỳ quái, ngón tay Thần Linh cũng trở mình,
hung hăng va chạm.
Ngay lập tức, lực lượng phong ấn của Đinh 132 tăng vọt theo đó, cấp tốc rơi
xuống mặt đất.
Nếu không có bốn ngón tay đông nam tây bắc phong ấn, Minh Nam Thế tử
đã có thể chạy ra được. Dù sao Đinh 132 cần thời gian giáng lâm, đây cũng là
một trong những sơ hở không nhiều của nó.
Nhưng bây giờ, Minh Nam Thế tử không làm được.
Theo phong ấn của bốn ngón tay dù đã bắt đầu sụp đổ dưới sự phản kích của
hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị trì hoãn thời gian. Khoảnh khắc tiếp theo, thiên địa
đã tối sầm lại.
Đinh 132, rơi xuống nhân gian.
Ầm!
Nó bao phủ ngàn dặm, bao phủ bát phương, bao phủ Minh Nam Thế tử!
Ngay sau đó, vận rủi bắt đầu lan tràn, lãng quên bắt đầu sinh sôi, bốn thanh
cấm binh giao thoa lao đến. Minh Nam Thế tử thở dồn dập, hắn cảm nhận được
sự kinh khủng của toà lao ngục này, thế là hắn bấm niệm pháp quyết phản kích,
thân thể cấp tốc rút lui, ý đồ phá vỡ xông ra
tam xoa kích thần uy kinh khủng, một thanh chiến phủ huyết sắc giết chóc vô
tận, còn có trường thương màu đen không gì không phá nổi...
Bốn binh khí cấm kỵ, đồng thời xuất hiện xung quanh Hứa Thanh.
Một màn này, Đại hoàng tử và một đám Nhân tộc đang xem ở nơi xa đều
chấn động tâm thần, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Thực sự là đấu pháp phát sinh trên người Hứa Thanh vượt qua phán đoán
của bọn họ.
Loại pháp tắc thời gian nghịch chuyển sinh tử kia vốn đã kỳ dị kinh người,
lại càng không cần phải nói đến cấm binh Hứa Thanh phất tay hình thành sau
khi trở về.
Ba thanh trong đó rõ ràng là do Minh Nam Thế tử thi triển trước đó.
Mà trong một khoảng thời gian ngắn, Hứa Thanh càng bày nó ra. Chuyện
này làm trong đầu của tất cả mọi người, không khỏi hiện ra hai chữ như nhau.
Yêu nghiệt.
Chỉ có yêu nghiệt, mới có loại ngộ tính kinh khủng này! Suy cho cùng, cho dù là Triêu Hà quang, trong nhận tri truyền thống, cũng
không đạt đến mức kinh khủng như vậy. Hứa Thanh đã kết hợp ý chí Thần linh
của bản thân, cùng nhiều lần tự cảm ngộ đào móc, cuối cùng thúc đẩy nó đến
một trình độ không thể tưởng tượng nổi, trước nay chưa từng có.
Đến cả đám người Thế tử và tam nãi nãi ở Tế Nguyệt đại lục, lúc trước cũng
đều vì đó mà chấn động tâm thần, lại càng không cần phải nói những người
khác.
Cho nên giờ khắc này, sóng gió trong lòng Minh Nam tiểu vương gia đã
cuốn lên ngập trời, hóa thành vô số sấm rền, không ngừng nổ tung trong tâm
thần.
Vang trầm ầm ầm, khiến hắn thở dồn dập, thân thể rút lui theo bản năng.
Hắn khó có thể tin nhìn cấm binh bên cạnh Hứa Thanh, đáy lòng thì cố gắng
khắc chế dòng suy nghĩ của mình, cố gắng bình tĩnh.
“Ngươi...”
Lời của hắn không cách nào nói hết.
Bởi vì rung động càng lớn, trong chớp mắt tiếp theo, đã bày ra từ chỗ Hứa
Thanh, triệt triệt để để chấn động bát phương, chấn động đám người.
Hứa Thanh nâng tay phải lên, ấn về phía bầu trời. Trong nháy mắt, màn trời
truyền đến tiếng vang khai thiên lập địa.
Tiếng vang này như tiêng gầm của Thần linh, vang vọng thế gian, đồng thời
trong tinh không bên ngoài mây mù, quần tinh ảm đạm!
Chỉ có chín ngôi sao tỏa ánh sáng chói mắt từ bên trong.
Trong thời gian ngắn, ánh sao chiếu xuống, thế mà hình thành bốn ngón tay
mênh mông dưới màn trời, bao phủ mặt đất, bao phủ Minh Nam Thế tử.
Đó chính là... Di Tinh Hoán Đẩu, Cửu Tinh Trấn Sát trong Tam Thập Lục
Tiên Cương của Minh Nam Thế tử.
“Không có khả năng!” Nét mặt Minh Nam lại không cách nào khống chế
mảy may, mà tái mét.
“Công pháp cấp Hoàng, dưới tình huống không có đạo chủng, không có khả
năng bị học được!”
Nét mặt Hứa Thanh như thường, hắn hít một hơi thật sâu.
Thiên địa ầm ầm, lực lượng vô tận nhanh chóng cuốn vào trong miệng Hứa
Thanh, thậm chí hình thành một vòng xoáy khổng lồ xung quanh, có thể thấy
được lực hút mạnh dường nào.
Mà theo lực lượng bát phương tràn vào, sức mạnh thân xác của Hứa Thanh
trực tiếp tăng vọt!
Liên tục mười bảy lần!
Nhiều lần bùng nổ, cho đến cuối cùng, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun,
một luồng uy thế kinh khủng làm cho tâm thần người ta run rẩy dâng lên trên
người Hứa Thanh.
Sắc mặt Minh Nam Thế tử âm trầm, hắn nhìn chằm chằm Hứa Thanh.
“Những gì ngươi hiện ra, không phải cấp Hoàng chân chính, mà là đang mô
phỏng, chỉ hình mà không thấu đáo tủy của nó!”
“Nhưng trận chiến này, đã không có ý nghĩa.”
Giữa lúc nói, Minh Nam Thế tử không chút do dự, quay đầu phi nhanh đi
xa.
Hắn không muốn đánh, dù hắn còn có rất nhiều thủ đoạn, còn có đòn sát
thủ, nhưng cứ tiếp tục như thế, hắn có một loại dự cảm, e là tất cả đòn sát thủ
của mình đều không thể chém giết đối phương.
Dù bản thân hắn cũng có thủ đoạn nghịch chuyển sinh tử tương tự, nhưng
hắn bản năng không muốn lộ ra trước mặt Hứa Thanh.
Đó là một loại cảm giác giúp địch rất buồn nôn.
Cho nên tốc độ của hắn cực nhanh, trong chốc lát đã đến chân trời, mắt thấy
sắp rời đi.
Hứa Thanh nhìn chăm chú, tay phải nâng lên, vung về phía trước một cái,
miệng truyền ra âm thanh bình tĩnh.
“Chuyện sinh tử, há có thể là ngươi muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi?”
Khoảnh khắc lời nói truyền ra, bốn ngón tay trên bầu trời bỗng nhiên hạ
xuống, đi thẳng đến Minh Nam Thế tử, đông tây nam bắc, xuân hạ thu đông,
cùng nhau giáng lâm.
“Phong!”
Định hồn hắn, phong ấn khả năng hắn trốn thoát và truyền tống!
Càng có bốn dải trường hồng đại biểu tử vong, rít gào bay ra từ bên cạnh
Hứa Thanh, vạch phá bầu trời, hình thành vết tích trên trời, cấp tốc tới gần Minh
Nam Thế tử.
Còn chưa kết thúc, sự phản kích của Hứa Thanh toàn diện triển khai vào
thời khắc này. Bầu trời mơ hồ, mây mù ầm ầm, một tòa lao ngục to lớn bao
trùm khu vực ngàn dặm mặt đất, xuất hiện trên màn trời.
Bỗng nhiên giáng lâm xuống mặt đất.
Trong lao ngục này, có thể thấy được từng dãy nhà tù, trong đó có không ít
đều giam giữ phạm nhân, có người mờ mịt, có kẻ cười ngây ngô, có người kêu
rên, có kẻ thút thít.
Chúng sinh muôn màu hiển lộ toàn bộ ở đây.
Đám Đầu thì phát ra tiếng kêu kỳ quái, ngón tay Thần Linh cũng trở mình,
hung hăng va chạm.
Ngay lập tức, lực lượng phong ấn của Đinh 132 tăng vọt theo đó, cấp tốc rơi
xuống mặt đất.
Nếu không có bốn ngón tay đông nam tây bắc phong ấn, Minh Nam Thế tử
đã có thể chạy ra được. Dù sao Đinh 132 cần thời gian giáng lâm, đây cũng là
một trong những sơ hở không nhiều của nó.
Nhưng bây giờ, Minh Nam Thế tử không làm được.
Theo phong ấn của bốn ngón tay dù đã bắt đầu sụp đổ dưới sự phản kích của
hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị trì hoãn thời gian. Khoảnh khắc tiếp theo, thiên địa
đã tối sầm lại.
Đinh 132, rơi xuống nhân gian.
Ầm!
Nó bao phủ ngàn dặm, bao phủ bát phương, bao phủ Minh Nam Thế tử!
Ngay sau đó, vận rủi bắt đầu lan tràn, lãng quên bắt đầu sinh sôi, bốn thanh
cấm binh giao thoa lao đến. Minh Nam Thế tử thở dồn dập, hắn cảm nhận được
sự kinh khủng của toà lao ngục này, thế là hắn bấm niệm pháp quyết phản kích,
thân thể cấp tốc rút lui, ý đồ phá vỡ xông ra
Danh sách chương