Nhìn một cảnh này, Đội trưởng và Đại hoàng tử ở một hướng khác phía xa

đều nổi sóng trong lòng.

“Bên trong một đao kia ẩn chứa tinh thần… Tiểu A Thanh, hắn rốt cuộc có

hình thức ban đầu của đạo thuộc về mình!”

“Chính là đạo phá tan hết thảy gông xiềng, đập vỡ hết thảy quy tắc, xông ra

thiên địa, xông ra vạn vật, xông ra gò bó theo khuôn phép!”

Trong mắt Đội trưởng lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

Đại hoàng tử, trở ngại bởi kinh nghiệm, cho nên không có cách nào cảm

giác tinh chuẩn như Đội trưởng, nhưng hắn cũng chấn động, nội tâm rung động,

cũng bởi vì tinh thần trong một đao kia.

Hắn không biết miêu tả thế nào, nhưng trong cõi sâu xa hắn cảm nhận được

sự phù hợp.

Dường như, đó là đạo hắn khát vọng.

Cho nên, giờ phút này, da đầu hắn đều đang run lên, không phải bởi vì rung

động, mà là bởi vì cộng minh! Khoảnh khắc hai vị bọn họ đều sôi trào trong lòng, trên màn trời, giữa một

tiếng nổ tung càng mãnh liệt hơn, bóng dáng Hứa Thanh và Minh Nam Thế tử,

sau một một lần va chạm, đều tự rút lui, kéo ra khoảng cách trăm trượng.

Hình thái thần linh của Hứa Thanh đứng sừng sững ở đó, ánh mắt lạnh lùng,

toàn thân trên dưới tràn ra khí thế bàng bạc, nhưng cẩn thận nhìn lại có thể nhìn

thấy, thân thể hình thái thần linh của hắn tràn ngập vô số vết thương.

Chỉ là những vết thương này, theo sợi hồn động đậy, đã nhanh chóng khép

lại.

Còn Minh Nam Thế tử, giờ phút này đã không còn vẻ nhẹ nhõm nữa, cảm

giác nghiêm nghị trong mắt, không chỉ tràn ngập trên sắc mặt, mà càng khuếch

tán đến toàn thân.

Trên người hắn cũng có vết thương, nhưng theo ánh sáng trắng lóng lánh,

hết thảy đều khôi phục trong chớp mắt.

“Có thể lấy cứng đối cứng Cửu Tức Phục Khí của ta… Nhân tộc, thuật pháp

biến hóa Thần linh này của ngươi khá thú vị đấy.”

“Chỉ là không biết, ngươi có thể chống đỡ…”

Không đợi Minh Nam Thế tử nói cho hết lời, nét mặt hắn bỗng nhiên biến

đổi. Hắn bỗng lui về sau, gần như trong chớp mắt hắn lui về sau, chỗ hắn vừa

đứng đã ầm ầm đổ sụp.

Hư vô vỡ vụn.

Một cây tăm sắt lấp lánh ánh sáng quỷ dị xông ra từ trong hư vô đổ sụp, trở

về bên cạnh Hứa Thanh.

“Ngươi…” Sắc mặt Minh Nam Thế tử âm trầm.

“Ồn ào.”

Khoảnh khắc giọng nói bình tĩnh của Hứa Thanh truyền ra, thân thể hắn hóa

thành tia chớp, lao thẳng đến Minh Nam Thế tử, đồng thời, tay phải nâng lên

kéo một phát trên người, Kim Ô lập tức hót vang tận mây xanh.

Ngọn lửa màu đen bùng nổ ra từ trên người hắn, hình thành Kim Ô phun ra

nuốt vào biển lửa trong thiên địa, sau đó phóng tới Hứa Thanh.

Thân thể nó nhanh chóng tiêu tán như bị bóc ra, cho đến cuối cùng còn lại

một thanh trường thương màu đen, rơi vào trong tay Hứa Thanh. Hứa Thanh

hung hăng nắm chặt, bỗng nhiên ném một phát hướng về chỗ Minh Nam Thế

tử!

Tăm sắc tỏa ánh sáng chói mắt, vô số tia chớp màu đen vờn quanh, cũng

phóng đi như vậy.

Sát cơ lóe lên trong lòng Minh Nam Thế tử, hắn biết khuyết điểm của mình,

phụ thân hắn cũng từng nhắc nhở rồi, đó chính là ngạo mạn.

Đây là điều thân phận tôn quý và chỉnh thể tộc đàn cường hãn mang đến,

cũng khiến cho hắn từ nhỏ đến lớn, dù nhìn như trải qua rất nhiều trận chiến,

nhưng trên thực tế ở bất cứ nơi nào hắn đi, đều không có bao nhiêu tu sĩ dám

chân chính giao chiến sinh tử với hắn.

Nhân sinh thuận lợi mang đến cho hắn vầng sáng và huy hoàng, nhưng đồng

thời cũng mang đến thiếu hụt không hoàn mỹ cho hắn.

Đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn tham gia cuộc đi săn lớn. Hắn biết

mình cần rèn luyện, cần trải qua sinh tử chân chính, mới có thể chuyển hóa ưu

thế của mình thành một con đường lớn thông thiên.

Mà bây giờ, hắn có một loại dự cảm, cơ duyên mình chờ đợi đã xuất hiện.

Cho nên vẻ âm trầm trong mắt hắn hóa thành nồng đậm sát ý, khoảnh khắc

Hứa Thanh tới gần, hắn nâng tay lên, mở ra bàn tay hướng lên màn trời, hung

hăng nắm lấy!

Mây mù thật dày trên trời như bị bàn tay vô hình bóp nát. Dưới tiếng vang

ầm ầm, chúng sụp đổ trên phạm vi lớn, rơi xuống vô số nước mưa, vẩy xuống

mặt đất, đồng thời cũng hình thành trở ngại ở một mức độ nhất định đối với

trường thương và tăm sắt xẽ gió lao đến.

Mà trên màn trời, tinh không vào thời khắc này, càng hiện ra ở mức độ lớn

hơn.

Trong tinh không, chín ngôi sao vô cùng sáng tỏ lấp lánh, cực kỳ nổi bật,

sắp xếp cùng nhau, tạo thành hình như một ngón tay.

Minh Nam Thế tử nâng tay phải lên, rồi bỗng nhiên hạ xuống, không để ý

tới trường thương màu đen, mà chỉ về hướng Hứa Thanh.

“Đuôi Bắc Đẩu chỉ đông, thiên hạ đều về xuân.”

Chín ngôi sao tỏa sáng chói mắt, ánh sao thay thế hết thảy ánh sáng, hình

thành một ngón tay hư ảo, xuất hiện tại phía đông của Hứa Thanh.

Ngón tay này to lớn vô cùng, càng tràn ra uy thế mênh mông, trong cảm

giác của Hứa Thanh, như đối mặt toàn bộ tinh không. So sánh với nó, mình chỉ

có thể nhỏ bé.

Lực lượng ấy bao phủ, thân thể Hứa Thanh lại như bị trói buộc, hết thảy đều

trở nên chậm lại.

“Đuôi Bắc Đẩu chỉ nam, thiên hạ đều mùa hạ.”

Đáy lòng Hứa Thanh chấn động. Lúc hắn đang muốn phá giải, thì ngón tay

thứ hai xuất hiện tại phương nam, lực lượng trói buộc tăng vọt một lần nữa!

“Đuôi Bắc Đẩu chỉ tây, thiên hạ đều vào thu.”

Tiếp theo là ngón tay thứ ba!

“Đuôi Bắc Đẩu chỉ bắc, thiên hạ đều mùa đông.”

Giọng nói của Minh Nam Thế tử vọng lại, ngón tay thứ tư xuất hiện tại

phương bắc của Hứa Thanh.

Từ xa nhìn lại, bốn ngón tay này đều cao bằng trời, mênh mông kinh người,

tràn ra uy thế đáng sợ, giờ phút này toàn bộ chúng đang chỉ hướng Hứa Thanh.

Đây chính là Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc cấp Hoàng công pháp Tam

Thập Lục Tiên Cương bên trong đạo Di Tinh Hoán Đẩu, Cửu Tinh Trấn Sát.

“Đông nam tây bắc, xuân hạ thu đông, nơi đuôi Bắc Đẩu chỉ, không đất

chạy trốn!”

Lời nói này vừa vang lên, bốn ngón tay ngôi sao kinh thiên động địa nháy

mắt rơi xuống về phía Hứa Thanh!

Ngón tay phía đông nắm giữ sinh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện