Ví dụ như, có người lấy ra một vài viên Tị Độc đan, muốn nuốt vào, nhưng

lại cầm nhầm đan dược một cách quái dị, chẳng những không có hiệu quả

phòng độc, ngược lại còn khiến bản thân mình lại càng dễ bị độc xâm nhập.

Ví dụ như, còn có người thân thể bay lên không, nhưng lại bị mảnh vỡ hình

thành do pháp khí bên cạnh nổ tung tác động đến, dù tránh khỏi, nhưng loại

chuyện tương tự quá nhiều. Mấy chục, trên trăm pháp khí sụp đổ, hình thành

một lực kinh khủng, khiến rất nhiều người đều bị ảnh hưởng.

Lại ví dụ như, có người gầm nhẹ triển khai thần thông, nhưng lại xuất hiện

sai lầm một cách quỷ dị, mà một chút sai lầm lẽ ra không nên xuất hiện này

khiến cho thuật pháp phản phệ.

Lại ví dụ như, có người cưỡng ép thi triển một vài thuật pháp hoặc pháp khí

có sức sát thương to lớn, vốn dĩ tuy miễn cưỡng thi triển, nhưng ở bên ngoài

cũng có thể điều khiển, nhưng bây giờ tất cả ngoài ý muốn đều xuất hiện, rồi tự

nổ tung.

Phóng mắt nhìn lại, bên trong Đinh 132, tất cả tu sĩ các tộc Viêm Nguyệt, cả

đám đều sa vào trong hỗn loạn. Các loại ngoài ý muốn phát sinh trên người bọn

họ tổ hợp lại với nhau, chính là vận rủi.

Mà bọn họ cũng lập tức phát hiện chỗ không thích hợp, có người kiến thức

rộng rãi, lập tức đã nhận ra, thất thanh la lên.

“Vận rủi... Đây là Thần quyền!”

Lời nói này vừa vang lên, nét mặt tất cả tu sĩ nơi đây đều đại biến. Chỉ có

Hứa Thanh ngồi trên ngọn núi thứ chín bình tĩnh vô cùng, Đội trưởng ngồi bên

cạnh hắn, vẻ mặt tươi cười.

Còn Khâu Tước Tử, giờ phút này lại dại ra một lần nữa.

Cùng lúc đó, những tu sĩ nơi đây cũng rất mau tìm được phương pháp phá

giải.

“Giết Nhân tộc quỷ dị kia, nơi đây đương nhiên có thể giải!”

Từng ánh mắt sát ý hội tụ từ bát phương, ngay sau đó tất cả bóng dáng nơi

này đều cấp tốc bay ra, xé gió hướng về chỗ Hứa Thanh.

Cứ việc trên đường vẫn xuất hiện các loại ngoài ý muốn, thậm chí giữa bọn

họ cũng đều không hiểu sao mà va chạm thuật pháp của nhau, xuất hiện thương

vong.

Nhưng chỉnh thể nhìn lại, sát ý mãnh liệt cấp tốc tới gần chỗ Hứa Thanh.

Thế nhưng... Bọn họ cũng không biết, vận rủi chỉ là một bộ phận lực lượng

của Đinh 132 thôi, ý cảnh lãng quên... Đã bất tri bất giác phủ lên nơi này.

Hơn nữa, càng tiếp cận Hứa Thanh, sự bao phủ này lại càng nồng đậm.

Thế là trong chớp mắt, tác dụng của nó đã xuất hiện. Những tu sĩ Viêm

Nguyệt sắp tiếp cận Hứa Thanh nhất, cách hắn chỉ có hơn hai trăm trượng, bọn

họ tiếp nhận nhiều lần vận rủi, mắt thấy sắp vọt tới.

Nhưng trong chớp mắt tiếp theo, nét mặt bọn họ xuất hiện vẻ mờ mịt, thân

thể bản năng dừng lại, đứng giữa không trung.

Bọn họ… Quên đi mục đích của mình.

Sau đó, càng nhiều tu sĩ, dưới tác dụng của ý cảnh lãng quên, quên đi mục

đích, quên đi muốn đi tìm Hứa Thanh, thậm chí có người càng nghiêm trọng,

quên đi nguyên nhân vì sao mình lại ở đây.

Cũng quên đi cuộc đi săn lớn...

Mờ mịt biến thành xu hướng chính nơi này, cho dù ánh mắt có nhìn nhau,

ngẫu nhiên trong nháy mắt nhớ tới điều gì, nhưng theo lực lượng lãng quên

càng ngày càng nồng đậm, bọn họ quên càng nhiều.

Vận rủi cũng nhe răng cười theo đó, lần nữa bùng nổ ra trên người bọn họ.

Tử vong liên tiếp xuất hiện, rất nhiều thi thể của các tu sĩ bởi vì các loại

ngoài ý muốn mà tử vong, từ trên trời giáng xuống.

Tuy nhiên, cuối cùng vẫn có tu sĩ dựa vào thiên phú của bản thân, hoặc là

bảo vật cùng huyết mạch đặc thù, dưới sự thêm vào của vận rủi và lãng quên,

miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, thốt ra lời nói dồn dập.

“Đây là vận rủi cùng lãng quên. Các vị tản ra, đừng tới gần nhau, đừng triển

khai thuật pháp dư thừa, trong đầu chỉ nghĩ đến một sự kiện, không ngừng đi

lặp lại, đó chính là giết Nhân tộc, miệng cũng lớn tiếng hô lên lời này, mượn dư

âm của âm thanh, đi nhắc nhở ý thức không ngừng lãng quên của người khác!”

“Giết Nhân tộc!”

“Giết Nhân tộc!!”

“Giết Nhân tộc!!!”

Trên bầu trời, tất cả tu sĩ các tộc Viêm Nguyệt đều thở dồn dập. Trong nguy

cơ này, tại thời khắc sinh tử này, dưới sự quỷ dị này, bọn họ phát ra tiếng hò hét,

âm thanh vang vọng, đinh tai nhức óc.

Cho dù có người lãng quên, nhưng nghe thấy âm thanh này, cũng sẽ hình

thành bản năng.

Dưới bản năng này, tất cả tu sĩ Viêm Nguyệt đánh giết hướng về nơi Hứa

Thanh đang ngồi.

Cùng lúc đó, ngón tay Thần Linh lăn lộn va chạm, giống như tiếng sấm

vang quanh quẩn nơi đây.

Sư tử đá múa may, cũng càng ngày càng hưng phấn.

Đầu cười quái dị, càng chói tai hơn.

Cối xay chuyển động, đã thành vòng xoáy.

Người rơm người bù nhìn bện ra, không ngừng vặn vẹo.

Mà chỗ lão già Đan Thanh, nét mặt hắn điên cuồng, hắn đều đã vẽ ra chân

dung của tất cả mọi người nơi này. Cuối cùng, hắn quay người, quỳ xuống lạy

về phía Hứa Thanh ở xa xa, hô to một tiếng.

“Trấn thủ đại nhân vĩ đại, phạm nhân bạo loạn, còn xin trấn áp!”

Sư tử đá, Đầu, người bù nhìn, cối xay cũng đều ngừng lại hành vi ban đầu

của mình, thay nhau quỳ lạy trong chớp mắt này, cũng hô lên lời tương tự.

“Trấn thủ đại nhân vĩ đại, phạm nhân bạo loạn, còn xin trấn áp!”

“Còn xin trấn áp!”

Lời nói của bọn chúng vừa vang lên, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun,

Hứa Thanh ngẩng đầu, thân thể đứng lên từ tư thế khoanh chân, tay phải chợt

nâng.

Trên trường thương màu đen trước mặt hắn, Kim Ô rít gào bay ra, ngọn lửa

màu đen bùng nổ, trường thương bay ngược, bị Hứa Thanh nắm chặt.

Vẻ lạnh lẽo dâng lên trong mắt Hứa Thanh, hắn nâng chân phải lên... Bước

ra một bước về phía trước! Thẳng đến bầu trời!

Đội trưởng phía sau hắn cũng duỗi lưng một cái, nhếch miệng với Khâu

Tước Tử.

“Tiểu Tước Tử, lại không động thủ, một tòa cấm sơn ngươi muốn sẽ không

còn đâu.”

Đang nói, Đội trưởng liếm môi một cái, rồi xông lên.

Giết chóc, đã triển khai như vậy.

Thiên địa một mảnh u ám, tràn ngập vận rủi cùng lãng quên.

Dị chất sinh sôi, xung quanh mơ hồ, càng có cảm giác chồng chéo đếm

không hết, đủ để cho tất cả người nhìn thấy sinh ra cảm giác ánh mắt rối loạn,

tiến tới tác động đến tâm thần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện